Phàm nhân sau khi chết, hồn phách liền bị câu vào âm tào địa phủ, chuyển thế đầu thai, nhưng cũng có người không có cam lòng, treo một hơi oán khí, hồn phách lưu lại nhân gian, hóa thành lệ quỷ phiêu đãng.
"Triệu Nương Tử, thọ mệnh ngươi đã tận, đừng nên tham luyến nhân gian mà hãy chuyển thế đầu thai, có được một phen tạo hóa." Nguyên Tư Trăn nhìn vào đôi mắt lệ quỷ kia, ngữ khí lạnh như băng nói.
Không phải nàng là người lãnh huyết vô tình, mà người đã chết không thể sống lại, nếu đã hoá thành lệ quỷ, thì không còn có chút xíu nào liên quan đến Triệu Nương Tử nữa, chẳng qua chỉ là tà vật hại người mà thôi.
Hồn phách Triệu Nương Tử không hề bị lay động, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm phía dưới, quỷ thân còn dần dần hiện ra thực thể.
Hai con ngươi nàng ta đen nhánh, không thấy được tròng trắng mắt, Nguyên Tư Trăn cứ cảm giác nàng ta không phải đang nhìn mình, mà là đang chăm chú vào Lý Hoài.
Không biết cái con lệ quỷ này đến tột cùng có chấp niệm gì, sợ nó đột nhiên quấy phá gì, Nguyên Tư Trăn đành phải cắn đầu ngón tay, lại ấn một giọt máu lên giữa mày Lý Hoài, để hắn có thể thấy rõ quỷ ảnh.
Lý Hoài đã biết khi giọt máu trên đầu ngón tay in vào trán hắn sẽ xảy ra chuyện gì, trong lòng có chuẩn bị, nhưng khi nhìn thấy lệ quỷ âm trầm đáng sợ, trong lòng khẽ run, nhưng rất nhanh cũng bình tĩnh lại.
Trong mắt Nguyên Tư Trăn, nếu nói về yêu ma quỷ quái, quỷ là dễ đối phó nhất, một là mệnh cách của nàng cực nặng, mấy con quỷ quái bình thường mang chút sát khí mà nhìn thấy, sẽ lần liền trốn, còn chưa nói đến chỉ cần hơi dính phải chân hoả trên đèn hoa sen của nàng, cho dù là lệ quỷ cũng sẽ lập tức bị đốt thành tro bụi, mà nếu là yêu ma thì còn phải triền đấu một phen.
Nàng chậm chạp chưa ra tay, là cảm thấy nói không chừng có thể tìm được manh mối cái chết đột ngột của Triệu nương tử trên người Quỷ Hồn này.
Lần suy tư này chẳng qua chỉ trong chớp mắt, nhưng con lệ quỷ kia quả nhiên như nàng đoán, người nó để mắt tới thật ra là Lý Hoài, chỉ thấy bờ môi đỏ tươi của nó chậm rãi mở ra, bỗng nhiên đánh về hướng Lý Hoài, còn nghe được một giọng khàn khàn thê lương "Nam nhân là lũ phụ lòng".
Nguyên Tư Trăn bấm quyết ngự hỏa, ngăn giữa Lý Hoài cùng lệ quỷ, hơi lửa dính vào quỷ ảnh, bỏng đến mức nó gào rú lên, quay cuồng bay tán loạn trên không trung như phát điên.
Trong lúc nhất thời, âm phong nổi lên bốn phía, tiếng gió như tiếng kêu khóc không dứt bên tai, giống như tất cả cô hồn dã quỷ nơi này đều đang khóc theo.
Trong lòng Nguyên Tư Trăn nghi hoặc, vì sao oán niệm của Triệu Nương Tử lại to lớn như thế, cái câu "Nam nhân là lũ phụ lòng" kia, chẳng lẽ nàng ta vì Sầm Thái thú mà chết?
Chân Hỏa theo pháp quyết trên tay Nguyên Tư Trăn xoay vòng trong không trung, hóa thành một con Tử Long, vây lấy lệ quỷ vào bên trong thân rồng, để nó không tác loạn được.
"Nam nhân phụ lòng là ai?" Nguyên Tư Trăn nghiêm nghị quát.
Quỷ ảnh khẽ run, lúng ta lúng túng đáp: "Là Ngọc Lang." Mà nói đến cái tên này, lại giống như chạm đến chuyện thương tâm của nó, trong miệng không ngừng gào thét: "Ngọc Lang, Ngọc Lang! Ngươi lừa ta thật thảm!"
Tiếng la khóc chói tai như lưỡi dao mài vào đá, làm tâm thần Nguyên Tư Trăn khẽ run, mà Lý Hoài càng là đau đầu khó nhịn, buồn nôn muốn ói.
"Hắn lừa ngươi như thế nào?" Nguyên Tư Trăn đè xuống cơn khó chịu trong bụng, tiếp tục hỏi.
Quỷ ảnh lúc mới ngừng lại, không nhúc nhích nhìn chằm chằm Nguyên Tư Trăn, dường như đang nhớ lại chuyện khi còn sống.
"Ngươi chết thảm, cũng có lỗi của ta, chấp niệm trong lòng ngươi ta sẽ thay ngươi hóa giải, người phụ lòng ngươi, cũng sẽ bị báo ứng." Nguyên Tư Trăn dẫn đường từng bước, nếu có thể hóa giải chấp niệm của nó, thì nó sẽ không còn bận tâm nào ở dương thế, vào địa phủ đầu thai.
Người chết thảm vốn không có mấy ai sau khi chết được an bình, hóa thành lệ quỷ cũng không phải mong muốn của bọn họ, Triệu Nương Tử Quỷ Hồn nghe được lời này, chắc hẳn sẽ lộ vẻ xúc động.
"Ngọc Lang nói, ta là người hắn yêu nhất cả đời, cuối cùng sẽ có một ngày hắn đưa ta lên làm chính thê." Hình như rốt cục cũng bị thuyết phục, lệ quỷ lại gắt gao nhìn chằm chằm Lý Hoài, giống như coi hắn là thành Sầm Ngọc, hận không thể rút xương lột da.
"Nhưng đến chết rồi ta vẫn là thiếp thất mà người khác xem thường, phu nhân cũng không dung được ta, muốn ta chết thì nàng ta mới an tâm." Lệ quỷ gào thét lại oà lên khóc ròng.
Nguyên Tư Trăn càng nghe càng nghi hoặc, người hại nàng ấy đến tột cùng là Sầm Ngọc hay là Sầm phu nhân, "Ngươi chết như thế nào?"
"Ta..." Quỷ ảnh run lên, giống như là muốn tiêu tán đi, trong mắt tuôn ra mấy giọt nước mắt máu, "Phu nhân lấy mệnh của ta..."
Nàng vừa dứt lời, quỷ thể liền hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại Chân Hoả đang thiêu đốt bốn phía như cũ.
"Cái con quỷ này...!Đầu thai rồi?" Lý Hoài không hiểu vì sao quỷ hồn Triệu Nương Tử đột nhiên biến mất, hơi kinh ngạc hỏi.
Nguyên Tư Trăn thu Chân Hỏa lại, cảnh giác nhìn bốn phía, thấp giọng nói: "Nàng ta chạy rồi.
Chắc là đầu trâu mặt ngựa câu hồn đến."
Lý Hoài chỉ nghe được về đầu trâu mặt ngựa ở trong thoại bản, lúc này không khỏi cũng nghiêng đầu nhìn chung quanh, ngược lại thật muốn nhìn một chút xem đầu trâu mặt ngựa đến tột cùng có bộ dáng gì.
"Chàng không nhìn thấy đâu." Nguyên Tư Trăn ngẩng đầu, ánh mắt cố định tại một chỗ.
Nơi đây có ba người sống, chỉ có nàng có thể nhìn thấy bên vách hố có một bóng trắng chợt lóe lên, cái mặt ngựa dọa người kia còn buông thõng một cái lưỡi dài đỏ như máu.
Đầu trâu mặt ngựa dù câu hồn phách người chết, nhưng những ai có mệnh cách bất ổn cũng dễ bị va chạm phải, không cẩn thận liền bị thuận tay mang đi.
Cũng may lúc này bọn hắn thấy không tìm được hồn phách Triệu Nương Tử, nên cũng không dừng lại nhiều, liền vội vàng rời đi, chỉ để lại một câu như có như không, "Xúi quẩy".
Nguyên Tư Trăn không biết mình có phải nghe lầm hay không, cứ cảm thấy lời này của mặt ngựa là đang mắng mình, chẳng qua nàng rất mau chóng thoải mái lại, cái loại người âm khí thịnh vượng đến quỷ quái còn phải trốn đi như nàng, đối với Âm sai đi thu hồn phách mà nói, còn không phải chính là sao chổi sao?
Lúc này bàn tay đang kéo Lý Hoài của nàng mới buông lỏng ra, trong lòng thở phào một cái, cẩn thận hồi tưởng lại lời lệ quỷ mới vừa nói.
Phu nhân lấy mệnh của nàng ta.
Lời này là nói, chính là Sầm phu nhân hại tính mạng nàng ta, nhưng Sầm phu nhân đến tột cùng làm thế nào hại nàng ta, mới làm cho nàng ta bỗng nhiên chết đột ngột, chẳng lẽ là hạ độc?
Di thể Triệu Nương Tử còn nằm bên trong quan tài đơn sơ, Nguyên Tư Trăn tiến lên xem xét, thấy nàng ta thần sắc an tường, giống như đang còn trong giấc mộng vậy.
Lại vạch mí mắt nàng ta ra, sờ mạch môn, không nhìn ra có vết tích hạ độc nào để lại, cũng không có phát hiện điểm bất thường nào khác, tựa như ngủ rồi chết đi vậy.
"Hay là mang người về, để Ngỗ tác kiểm nghiệm một chút?" Lý Hoài thấy nàng cau mày, liền nói.
Nguyên Tư Trăn lắc đầu, lại sờ sờ mạch môn Triệu Nương Tử, lại bỏ lại hai tay nàng ta giao nhau để trước người.
Nhưng khi ngón tay của nàng xẹt qua lòng bàn tay của Triệu Nương Tử, lại cảm giác cực kỳ trơn nhẵn, lập tức lật lòng bàn tay của nàng ta lên, mượn ánh đèn xem xét.
Người bình thường trong lòng bàn tay đều ba đường vân tay cơ bản rất rõ ràng, mà ba đường vân tay này của Triệu Nương Tử đều rất ngắn, giống như là bị người ta cắt đứt vậy.
"Đây là..." Trong lòng Nguyên Tư Trăn trầm xuống, lẩm bẩm nói: "Bị người đoạt mệnh."
"Đoạt mệnh?" Lý Hoài lặp lại hai chữ này, chờ nàng giải đáp.
"Đoạt mệnh người khác cho mình dùng, là tà pháp cực kỳ âm hiểm." Nguyên Tư Trăn nhớ lại lời Triệu Nương Tử đã nói, suy đoán: "Nghe nói Thái Thú phu nhân bệnh nặng mới khỏi, có thể nào là dùng mệnh của Triệu Nương Tử nối cho mình hay không?"
Lý Hoài nghe vậy không khỏi thấy lạnh cả người, nếu thật sự có pháp thuật này, chẳng phải là hại tính mạng người quá dễ dàng rồi sao, "Làm sao đoạt mệnh được?"
Nguyên Tư Trăn nhìn ra sự lo lắng của hắn, nhíu mày nói l: "Ta cũng chỉ từng thấy trong sách, cái trận pháp kia cực kỳ phức tạp, Thái thú phu nhân là một nữ