Nguyên Tư Trăn không biết mình đã ở dưới đất bao lâu, nàng và Hoa Lân đều muốn mệt bở hơi tai mới phát giác được quỷ ảnh trước mắt ít đi rất nhiều, cũng may dưới tác dụng của yêu đan, tình trạng Lăng Tiêu miễn cưỡng duy trì được.
Con tê tê tinh kia còn chưa rời đi, nó vốn chỉ muốn chờ hai tên đạo sĩ này chết đi, sau đó nuốt bọn họ vào trong bụng để tăng trưởng tu vi, không nghĩ tới đợi lâu như vậy, hai người chẳng những sắp đuổi đi hết đám lệ quỷ, mà còn định mang yêu đan ra ngoài.
Nếu như thật sự để bọn họ mang yêu đan đi, chỉ sợ đại ca sẽ bị chọc giận đến nuốt chửng nó, nhưng bây giờ trước miệng cá sấu đang lửa gió đan xen bừng bừng, nó có muốn nhúng tay vào cũng khó.
"Phí công thôi!" Tê tê tinh có chút nóng nảy hô: "Nơi này lệ quỷ liên tục không ngừng, các ngươi có mệt chết cũng đốt không hết!"
Nguyên Tư Trăn cắn răng, pháp quyết trong tay hoàn toàn không dừng lại, liếc mắt nhìn con tê tê tinh đang gấp đến mức trên nhảy dưới tránh, tức giận nói: "Câm miệng!"
"Hung cái gì mà hung! Sắp chết đến nơi còn hung!" Tê tê tinh chạy vội chạy tới chỗ cách miệng cá sấu không xa, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm bên trong, trong lòng tính toán làm thế nào để vây khốn được hai người này.
"Ai sắp chết đến nơi còn chưa biết đâu!" Nguyên Tư Trăn khẽ cười một tiếng, nàng đã sớm muốn thu cái con tiểu yêu tinh quái này rồi, miễn cho nó gọi thêm cứu binh đến, chỉ là ban nãy nó cách mình khá xa, lại bị quỷ ảnh che chắn, không tiện xuống tay, hiện nay nó lại tự lê thân chạy đến, đúng là cơ hội trời cho.
Nhưng chưa chờ nàng dẫn chân hỏa đi đốt nó, một luồng đao gió mạnh mẽ chém vào trên thân tê tê tin, miệng tê tê tinh há lớn, còn chưa kịp nói gì, liền bị chặt thành hai nửa, yêu đan bị lưỡi đao gió cuốn lên nghiền nát, vẽ vào bên trong quạt xếp của Hoa Lân.
"Ngươi!" Nguyên Tư Trăn không nghĩ tới Hoa Lân vậy mà ra tay trước, khó tin mà nhìn nàng ta, vừa tức giận lại vừa tiếc.
Hoa Lân làm như nhìn không hiểu ý nàng, vô tội nghiêng đầu một chút, lại nhìn xem hình vẽ con tê tê trên mặt quạt, lạnh nhạt nói: "Sư tỷ không phải chê nó ồn ào sao?"
Nguyên Tư Trăn đúng là người câm ăn hoàng liên, chỉ cảm thấy tiểu sư muội này hồi lâu không gặp trở nên láu cá hơn rất nhiều, lúc trước làm ra vẻ vô hại, ẩn giấu tốt như vậy, hiện tại liền không chút lưu tình, tiên hạ thủ vi cường?
"Sư tỷ làm sao vậy?" Hoa Lân thấy sắc mặt nàng cứng đờ, lo lắng hỏi thăm.
Nguyên Tư Trăn tức giận đến chân hỏa trong tay bừng lên rất nhiều, miễn cưỡng nhếch khóe miệng cười nhẹ, "Không có gì."
"Vậy xin nhờ xin sư tỷ một chút vậy, sư muội mới thu con tê tê tinh này, có chút phí sức, muốn nghỉ ngơi một hồi." Dứt lời, Hoa Lân lại thu đao gió, nhắm mắt bắt đầu tỉnh tọa.
Nguyên Tư Trăn đưa mắt nhìn Hoa Lân, lại nhìn Lăng Tiêu không nhúc nhích, bất đắc dĩ tiếp tục nổi lửa lên thiêu lệ quỷ bên ngoài.
Con tê tê tinh kia dù không phải đại yêu quái gì, nhưng trong lòng Nguyên Tư Trăn vẫn vô cùng tiếc rẻ, cũng trách nàng nhất thời chủ quan, quên mất cái quan hệ cạnh tranh cháy bỏng của ba người sư huynh muội các nàng, chờ ra ngoài rồi, nàng nhất định sẽ không để cho Hoa Lân cùng Lăng Tiêu có cơ hội như vậy!
Lại qua một canh giờ, quỷ ảnh bên ngoài đã lác đác không còn mấy, hai người thấy thời cơ cũng đến, liền lại mỗi người đỡ lấy một bên của Lăng Tiêu, nhanh chóng nhảy ra từ trong miệng cá sấu, chui vào cái hang ban nãy tê tê tinh đào.
Cái hang này dù đã bị tê tê tinh khuấy thêm rộng ra, nhưng phải mang theo Lăng Tiêu hôn mê bất tỉnh leo lên, quả thực có chút khó khăn, chỉ có thể một người đi trước, một người đi phía sau nâng theo.
Nguyên Tư Trăn đi phía trước, khi sắp tới mặt đất, lại cảm giác gió sông bên ngoài đang thổi đến mãnh liệt, bụi đất không ngừng xông vào bên trong hang, không thể không híp mắt lại.
Đợi nàng đầy đầu bụi đất thò ra, vừa lúc nhìn thấy tụ Âm Trận các nàng vẽ xuống trước đó.
"Làm sao vậy?" Hoa Lân thấy Nguyên Tư Trăn dừng ở trước cửa hang, lau bụi đất dính trên mặt một cái, ngẩng đầu hỏi.
Nguyên Tư Trăn chần chờ trong chốc lát, mới nhẹ giọng hỏi: "Khi chúng ta đi hình như quên lau trận pháp đi?"
"Hình như vậy, nhưng cái mắt trận là sư tỷ đây cũng đi mất rồi, tụ Âm Trận cũng không còn tác dụng gì." Hoa Lân đáp.
Nguyên Tư Trăn nhìn quỷ ảnh quen thuộc lúc này tung bay ở bên trong tụ Âm Trận, thần sắc ngưng trọng, chui ra khỏi hang động.
"Ngươi xem chừng Lăng Tiêu cho tốt, ta muốn đi lên lầu." Nàng vội vàng ném câu nói đó xong, liền ngay cả bụi đất dính đầy trên y phục cũng không kịp phủi sạch sẽ, liền không quay đầu lại mà phóng về hướng Hoàng Hạc Lâu.
"Hử?" Hoa Lân đỡ Lăng Tiêu chui ra khỏi hang, còn chưa kịp hỏi, liền thấy trong tụ Âm Trận có một quỷ anhr tóc tai bù xù đang trôi lềnh bềnh, thân hình có chút sưng húp, hẳn là oán quỷ chết đuối, bị tụ Âm Trận dẫn ra từ trong nước.
Cái hồn phách này chính là oán quỷ khi Nguyên Tư Trăn mấy ngày trước vẽ Tụ Âm Trận bên ngoài thành Võ Xương để dẫn dụ cương thi, trong lúc vô tình đã dẫn dụ ra từ trong nước sông.
Lúc đó Nguyên Tư Trăn liền cảm giác đôi mắt con oán quỷ này có chút quen quen, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Hiện tại gặp lại, kết hợp với nhiều chuyện khác đã xảy ra, nàng cũng rốt cục nhớ tới con oán quỷ này đến tột cùng giống ai.
Chính là thái thú Võ Xương, Sầm Ngọc.
Nếu nàng nhớ không lầm, thi từ treo bên trong Hoàng Hạc Lâu, đều là khi Sầm Ngọc vừa tới Võ Xương đã viết xuống, mà mấy năm nay lại không thấy làm thơ nào mới.
Nếu như con oán quỷ kia chính là Sầm Ngọc mấy năm trước đã chết đi, vậy bây giờ Sầm Ngọc đang ở trên lâu là ai?
Nguyên Tư Trăn một khắc cũng không dám chậm trễ, nàng không nghĩ tới mình đã ở dưới đáy sông lâu như vậy, lỡ mất canh giờ cùng Lý Hoài đi dự tiệc, hiện tại nghe thấy tiếng huyên náo bên trong Hoàng Hạc Lâu, hẳn là đã khai yến, Lý Hoài chỉ có một mình trong đó, không biết là có gặp tình cảnh nguy hiểm gì hay không.
Nhưng khi nàng vừa muốn xông vào trong lâu, lại nghe "Phanh" một tiếng, một bóng đen từ phía trên rơi xuống, nện lên con đường lá đá cách nàng không xa.
Người kia trừng lớn đôi mắt nhìn về phía nàng, thân thể co rúm giật giật, máu tươi từ trong mũi miệng tuôn ra, rất nhanh liền không còn động tĩnh.
Trong lòng Nguyên Tư Trăn chấn động mạnh, không thể tin được nhìn người trước mắt té lầu mà chết, đúng là Thục Vương Lý Du, mà lúc này trên tầng cao lại truyền tới tiếng Mạnh Du la lên, "Có thích khách, Vương Gia gặp chuyện!"
Thủ vệ trên Hoàng Hạc Lâu nghe như thế, đều khiếp sợ xông vào trong lâu, mà thị nữ, Hồ Cơ phục vụ lại vội vàng chạy thẳng ra phía ngoài.
Trái tim Nguyên Tư Trăn nhảy vọt lên cổ họng, nơi nào còn tâm tư quản cái Lý Du gì, nàng mấy bước chạy lên trước đám thủ vệ, nhanh chóng chạy lên lầu.
Nhưng khi đến lầu bốn, lại bị mấy ảnh vệ của Lý Hoài ngăn trở, bọn hắn không để những người bên trên lầu bốn, lầu năm xông xuống dưới,cũng không để người bên dưới đi lên, gắt gao bịt đầu hành lang này lại.
Cũng may một vị Ảnh vệ trong đó nhận ra Nguyên Tư Trăn, lúc này mới thả cho nàng đi.
Mà trên tầng cao nhất, chén bàn bừa bộn, một đám quan viên đều ngồi xổm ở góc tường, lưỡi đao của