"Vương Gia!" Khoé miệng Nguyên Tư Trăn cong lên nụ cười vui sướng, khi thuyền nhỏ vừa cập bờ, nàng liền giẫm lên mặt nước mấy cái, cất bước nhảy lên thuyền.
Lý Hoài ngoài mặt mặc dù trầm tĩnh, nhưng nhìn thấy người bình an vô sự đứng ở trước mắt, cũng mặc kệ ánh mắt mấy tên hộ vệ bên cạnh, trực tiếp ôm chặt lấy Nguyên Tư Trăn.
"Ách!" Nguyên Tư Trăn bị hắn kéo mạnh lảo đảo một cái, nhưng cố kỵ ánh mắt giết người của Mạnh Du, vừa định đẩy người ra, lại cảm giác được Lý Hoài không có chút ý muốn buông tay, đành phải nhỏ giọng tiến đến sát bên tai hắn nói: "Vương Gia, ta là hộ vệ của chàng a!"
Lý Hoài khẽ thở phào một hơi nhỏ đến không thể nhận ra, mới buông lỏng tay, giận tái mặt xoay người, mãi đến khi về trên thuyền lớn, hắn mới lạnh giọng nhìn Nguyên Tư Trăn nói: "Vào đây!"
Nguyên Tư Trăn cung cung kính kính đi theo phía sau hắn lên trên đỉnh thuyền, lúc này trên đỉnh thuyền chỉ có hai người bọn họ, mà Lý Hoài chắp tay sau lưng đứng ở phía trước, nàng luôn cảm thấy cảm xúc Lý Hoài có chút kỳ quái, trong lòng không khỏi tức giận.
Mình vừa mới trải qua một phen ác chiến, trở về từ cõi chết, cái tên này không ghi công cực khổ thì thôi, còn bày mặt thối ở nợ này, cũng không biết hắn còn muốn cái trò gì nữa đây!
"Chuyện huỷ thành sao...." Nguyên Tư Trăn nhếch miệng, đi đến bên cạnh hắn hỏi, nhưng lời mới vừa hỏi được một nửa, lại không kịp đề phòng bị Lý Hoài đưa tay ôm vào trong ngực.
Mặt của nàng trực tiếp dán vào trên lồng ngực Lý Hoài, cảm nhận được lồng ngực hắn đang chập chùng rất rõ ràng, bên tai thì là hơi thở nóng rực của hắn, Nguyên Tư Trăn nhịn không được rụt cổ một cái, hai tay do dự trong chốc lát, cũng nhẹ nhàng ôm lại.
Có lẽ, Lý Hoài thật sự lo lắng cho nàng...!
"Vương Gia, ta mệt mỏi quá, có thể ngồi một chút được không?" Thật lâu cũng không thấy Lý Hoài buông tay, Nguyên Tư Trăn rốt cục nhịn không được nói.
Lại nghe Lý Hoài cười nhẹ một tiếng, lúc này mới buông tay ra, nhưng gương mặt vẫn lạnh lùng như cũ, hắn hất vạt áo lên ngồi xuống trên sàn thuyền, còn nhìn Nguyên Tư Trăn vỗ vỗ vị trí bên cạnh.
.
Ngôn Tình Tổng Tài
Nguyên Tư Trăn liền ngồi xuống bên cạnh hắn, nàng lúc này mới nhìn thấy, trên người Lý Hoài dính không ít bùn dơ, giống như mới vừa lăn lộn một vòng trong đất, "Chàng làm sao lại bẩn như thế?"
Lý Hoài là lần đầu tiên bị người ta nói bẩn, hắn cúi đầu liếc nhìn trên người mình, thật là vừa dơ vừa thối, nhưng ngoài miệng lại không muốn thừa nhận, chỉ hừ nhẹ một tiếng nói: "Nàng cũng vậy."
"Ta ngâm trong nước lâu như vậy, lại đấu với ba tên kia trên mặt đất nửa ngày, làm sao có thể không bẩn!" Nguyên Tư Trăn ngửi ngửi y phục của mình, bĩu môi nói.
"Ba tên?" Lý Hoài không tiếp tục xoắn xuýt chuyện bẩn không bẩn, nghe lời này của Nguyên Tư Trăn liền nhíu mày hỏi, "Ngoại trừ cá sấu yêu, còn có yêu quái khác?"
Nguyên Tư Trăn lắc đầu, "Không phải yêu quái, một tên thì chàng có biết đó, chính là cái tên Sơn thần đầu rồng thân người đen đủi kia, nó vậy mà đuổi theo cái đuôi của nó tới chỗ này, còn có một tên, là điềm dữ Man Man."
Lý Hoài nghe vậy giật mình, "Man Man tại sao lại ở đây?"
Nguyên Tư Trăn đem những chuyện mình mới trải qua cùng với suy đoán của bản thân đều nói cho hắn nghe, còn nhịn không được khoe khoang một chút cái yêu đan còn chưa luyện hoá trên bấc đèn hoa sen, "Cuộc chiến này mặc dù hơi cay đắng một chút, nhưng ta đây chính là ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi nga!"
Nàng nhịn không được cười ra tiếng, cái con cá sấu yêu này tu vi cực sâu, nếu như luyện vào bên trong đèn, nàng cách công đức viên mãn gần thêm một bước dài rồi.
Nhưng trên mặt Lý Hoài cũng không có nửa điểm vui mừng, trong mắt lộ ra cảm xúc nhìn không hiểu, chỉ nhìn mặt Nguyên Tư Trăn không nói lời nào.
Khi hắn tìm người, biết nàng một mình dám lao vào con nước cuồng loạn kia mà triền đấu với cá sấu yêu, liền cảm thấy hãi hùng khiếp vía, lại không nghĩ rằng trải qua hoàn cảnh hung hiểm như vậy, mà Nguyên Tư Trăn hiện giờ còn có thể cười đến giảo hoạt như thế, chẳng biết tại sao, trong lòng hắn thật khó tiếp thu.
Mới đầu, Nguyên Tư Trăn chỉ là một đốm lửa nhỏ nhấp nhánh chợt rơi vào trong lòng của hắn, nhưng đốm lửa nhỏ này không có nháy mắt đã tắt, mà dùng sinh mệnh lực tràn đầy đốt thành ngọn lửa nhỏ.
Nhưng bây giờ hắn nhìn lại, lại phát hiện nó cháy bùng lên vô cùng dữ dội, có muốn dập tắt cũng không có chỗ xuống tay.
"Làm sao vậy?" Nguyên Tư Trăn thấy Lý Hoài rũ mắt xuống, nghiêng đầu khẽ hỏi.
Ai ngờ Lý Hoài lại một tay sờ lên mặt của nàng, ngay sau đó, môi của nàng liền dán lên đôi môi mỏng ấm áp của Lý Hoài.
Nguyên Tư Trăn không phải chưa từng chạm vào môi Lý Hoài, một lần là trong lúc vô tình đụng phải, còn một lần là độ khí cho hắn ở dưới đáy sông.
Nhưng lần này, có chút khác biệt.
Rất nhẹ, nhưng lại rất nặng.
Lý Hoài cũng không ôm lấy nàng, Nguyên Tư Trăn lại cảm giác không cách nào tránh thoát, thậm chí giống như là sa vào trong nước, suýt chút muốn ngất đi.
Lòng của nàng bị cái gì đó gắt gao bắt lấy, thẳng đến khi bờ môi của Lý Hoài rời đi, vẫn không thể buông ra.
Lý Hoài lấy lại tinh thần, trên mặt cũng hiện lên đỏ ửng, hắn cũng không biết mình vì sao vừa xúc động liền hôn lên, rời đi còn một mực nhìn vào đôi mắt Nguyên Tư Trăn, trong mắt tràn đầy tình cảm chua xót.
Hắn thấy dáng vẻ Nguyên Tư Trăn một mặt chưa kịp phản ứng, không khỏi khóe miệng cười nhẹ, trước đây đều là Nguyên Tư Trăn đùa hắn, lần này ngược lại là nàng không biết làm sao trước nha.
Khuôn mặt của nàng gần ngay trước mắt, lông mi run lên nhè nhẹ, bờ môi cũng hiện lên đỏ bừng, Lý Hoài ma xui quỷ khiến, lại nhịn không được nghiêng người tới cắn môi của nàng, lần này còn ôm người vào trong ngực.
Hai người răng môi giao hòa, hết thảy chung quanh đều thành mây bay, chỉ có hai người bọn họ ở đây, trên dòng sông chập trùng lên xuống, sóng lớn cuồn cuộn, chở bọn hắn trôi về hướng phương xa.
"A!" Bờ môi Nguyên Tư Trăn đau xót, vội vàng đẩy Lý Hoài, tránh khỏi lồng ngực hắn.
Trên mặt Lý Hoài càng đỏ, có chút không biết làm sao xoa xoa khóe miệng của nàng, "Không có...!Không có sao chứ?"
Nguyên Tư Trăn che miệng lắc đầu, mượn cơ hội này quay lưng đi, đem xua tan được không khí kiều diễm vừa rồi.
Nàng không khỏi sờ sờ ngực mình đang gấp rút đập thình thịch, cảm giác bị gắt gao bắt lấy còn chưa biến mất.
Nàng đoán không ra suy nghĩ của mình lúc này, nhưng trong lòng lại có một thanh âm đang nói với mình...!
Có lẽ, là đến lúc phải rời đi rồi.
Không phải là vì nàng muốn công đức viên mãn, mà là vì nếu nàng không đi, liền không đi được nữa.
- ------------------------------------
Mấy ngày sau, Nguyên Tư Trăn tìm lý do chuồn ra khỏi quan dịch, chạy đến khách điếm tạm thời an trí Lăng Tiêu.
Những ngày này nàng dùng yêu đan còn chưa luyện hóa yêu treo Lăng Tiêu một cái mạng, mà Hoa Lân thì không ngừng luyện chế đan dược và dùng thuật pháp chữa thương cho hắn.
"Nha, sống rồi hả?" Nguyên Tư Trăn đẩy cửa liền thấy Lăng Tiêu mở mắt nhìn qua màn lụa, một mặt phiền muộn.
Lăng Tiêu nhìn thấy nàng, mới cong khóe miệng lên: "Ngươi rốt cục đến rồi, tiểu sư muội quả thực không thú vị, ngạt chết ta."
Hoa Lân vùi đầu nấu thuốc, hoàn toàn không có ý ư tiếp lời.
"Nhìn bộ dáng này của ngươi, ta có thể bắt đầu đem yêu đan luyện hóa rồi ha." Nguyên Tư Trăn cười xán lạn ngồi xuống trên sạp, lời nói này của nàng dương dương đắc ý, làm cho hai người Lăng Tiêu cùng Hoa Lân đều quăng tới ánh mắt ghen tỵ.
Nguyên Tư Trăn ra vẻ phiền não, khóe miệng lên cong một chút không thay đổi, tiếp tục nói: "Cũng không biết trước khi về đến Trường An, có thể luyện xong hay không nữa.
Dù sao viên yêu đan này cũng không tầm thường, phải phí rất nhiều tinh lực nga!"
"Khi nào về Trường An?" Hoa Lân không muốn nghe nàng khoe khoang thêm, đổi đề tài nói: "Ta thì chưa hề nghe Liễu Thái Y nói qua."
"Chắc còn hơn cả tháng?" Nguyên Tư Trăn suy nghĩ một chút nói, hiện nay thủy triều đã lui, chỉ chờ đê đập hoàn thành, lại thu xếp thỏa đáng sự tình bên trong thành Võ Xương, liền có thể lên đường về Trường An.
Hoa Lân khẽ gật đầu, lại hỏi: "Không biết chuyện của Sầm Thái thú đã xử trí như thế nào?"
Mặc kệ mấy năm nay Thái thú là yêu quái như thế nào, nhưng nếu để người ta biết, chỉ sợ sẽ xảy ra nhiễu loạn không nhỏ, thậm chí cả đám quan viên lớn nhỏ trong thành Võ Xương đều sẽ bị liên lụy.
"Lấy cớ giống như Lý Du thôi." Nguyên Tư Trăn đáp.
"Bị dư nghiệt tiền triều ám sát?" Hoa Lân lọc nước thuốc đổ ra băng gạc, ngồi ở mép giường đổi thuốc cho Lăng Tiêu.
"Không, ngược lại ấy." Nguyên Tư Trăn cắn cái hạt dưa lượm lên trên bàn, giải thích nói: "Là Sầm Ngọc chính là dư nghiệt tiền triều, muốn giết Tấn Vương Thục Vương, sau khi Thục Vương té lầu, liền bị Tấn Vương điện hạ anh minh quả quyết bắt."
Lăng Tiêu chịu đựng đau đớn trên người, cong khóe miệng nói: "Một chiêu này cũng thật là lợi hại, như thế cũng có thể giải thích vì sao phải hủy thành, chỉ cần nói là trong tường thành cùng Sầm Phủ giấu cái vàng bạc, binh khí hoặc là thuốc nổ gì đó là được."
Mắt Nguyên Tư Trăn đảo một vòng, một bộ không có ý tứ nói: "Đúng vậy nha! Vương Gia xác thực là người quá mưu lược!"
Lăng Tiêu ý tứ sâu xa nhìn nàng một cái, tiếp tục nói: "Chắc hẳn ở cùng một người thông minh như vậy, kiểu gì cũng sẽ kinh hồn táng đảm ha?"
"Kinh hồn táng đảm?" Nguyên Tư Trăn ngoẹo đầu, một mặt không hiểu, "Sư huynh, cái từ này dùng như vậy cũng không quá thỏa đáng!"
"Cũng vậy thôi, chớ trách." Lăng Tiêu lại cười cười, mắt nhìn ống tay áo nàng hỏi: "Sư huynh nhiều chuyện, bốc một quẻ cho ngươi, sư muội đúng là sao Tử Vi, bị Hồng Loan chiếu, mắt thấy ngươi sắp công đức viên mãn, chỉ sợ nhân duyên sẽ ra chút đường rẽ thôi."
Nguyên Tư Trăn mới không tin hắn thật sự đi bói một quẻ, làm sao nghe không hiểu ý nên trong lời nói của hắn, không phải ý là nói nàng công đức viên mãn rồi sẽ không lưu lại được bên cạnh Lý Hoài sao? Xem ra cái tên này thật sự là nhìn ra được một chút gì, nhưng