Nữ tử này có chiếc cổ nhỏ tú lệ, như hoa sen mới hé nở, thanh lệ tuyệt thế, nàng đang đứng trên vách núi, nếu như chỉ bước ra nửa bước chân, sẽ rơi xuống vực sâu vô tận, bạch y trên thân nàng tung bay theo gió, giống như Nghiễm Hàn Tiên Tử, siêu phàm thoát tục.
Cho dù Diệp Phàm muốn tìm ra một điểm tỳ vết trên người nàng, cũng không thể tìm được, nữ tử mỹ lệ này không giống như người trên đời, làm cho người ta có cảm giác như đang ở trong mộng, nàng tập hợp trí tuệ của đất trời, đã đoạn tuyệt khí tức phàm tục, băng cơ ngọc cốt, gần như hoàn mỹ.
Khi hắn nhìn thấy nữ tử, nếu chỉ nói riêng về dung mạo, thì chỉ có một người có thể so sánh, đó chính là nữ tử hoàn mỹ mà hắn đã gặp ở phần mộ Yêu Đế.
"Ở nơi tuyệt địa như thế này, tại sao lại có một nữ tử phong hoa tuyệt thế như vậy?"
Trong lòng Diệp Phàm trở nên cảnh giác, hắn lùi về phía sau mấy bước. Hắn nắm giữ Thái Cổ Thánh Thể, lúc này hắn đã già yếu vô cùng, nhưng cô gái kia lại không hề có biến hóa, không hề bị Thái Cổ Thánh Thể ảnh hưởng, đúng là không thể tưởng tượng ra được lai lịch của nàng.
"Ngươi đứng đó làm gì, còn không mau chóng hái Thánh Dược?"
Khương Hán Trung ởphía dưới hét lớn. Ba người ở bên dưới tuy có thể nhìn thấy Diệp Phàm, nhưng lại không cách nào nhìn thấy nữ tử ở vách núi.
Trên vách núi, khí tức yêu tà đang cuồn cuộn dâng trào, nữ tử như đang bước ra từ trong bức tranh, thướt tha yểu điệu, gót sen bước đến, đúng là đang đi về phía Diệp Phàm.
"Không tốt!"
Diệp Phàm cảm thấy sự biến đổi trong cơ thể mình nhanh hơn, khí tức yêu tà đập thẳng vào mặt hắn, hắn nhanh chóng lui về phía sau.
Nữ tử này tuyệt không đơn giản, đúng là vô cùng kinh khủng, nàng sở hữu lực lượng đặc biệt của Thái Cổ Thâm uyên, làm cho Diệp Phàm không thể nào chịu đựng được.
Nếu như không phải Kim Sắc Khổ Hải không khô kiệt, lúc này đang dâng sóng lớn ngập trời, dùng hết khả năng để chống đỡ, chỉ sợ hắn đã chết già, hóa thành tro bụi.
"Đây không phải “Hoang” trong truyền thuyết đó chứ? !"
Trong lòng Diệp Phàm khiếp sợ, hắn từ lâu nghe nói, dưới vực sâu Thái Cổ có một sinh vật tu vi sâu không thể dò, nó nắm giữ 1 lực lượng vô cùng vô tận được gọi là “Hoang”"
Nghĩ tới đây, Diệp Phàm nhanh chóng chạy về phía chân núi, hắn muốn để cho đám người Khương Hán Trung đối phó nữ tử phong hoa tuyệt đại này.
"Tại sao ngươi lại quay trở lại?"
Khương Hán Trung quát mắng.
"Không tốt, tại sao lại có thêm một vị nữ tử?"
Cơ Vân Phong sắc mặt đột nhiên biến đổi, khi hắn trông thấy bạch y nữ tử này, thì sinh mệnh của hắn trôi qua rất nhanh.
"Đây là. . ."
Diêu Quang Thánh Địa trưởng lão Từ Đạo Lăng giống như phát hiện được một chuyện không thể tin, trên mặt tỏ ra khiếp sợ tới cực độ, hắn nhanh chóng lui lại phía sau, sắc mặt trắng bệch, sợ hãi vô cùng.
Thấy bộ dạng của lão, Khương Hán Trung và Cơ Vân Phong cũng giật mình, nhanh chóng theo sát hắn lui về phía sau, hỏi "Sao vậy, nữ tử này có lai lịch gì?"
"Không thể tin được, không thể tin được !"
Diêu Quang Thánh Địa trưởng lão Từ Đạo Lăng sắc mặt trắng bệch, nói:
"Ta đã từng nhìn thấy bức tranh có vẽ nữ tử này."
Cơ Vân Phong thấp giọng nói:
"Bức tranh vẽ nàng có gì đặc biệt ư? Chẳng qua nàng đúng là có dung mạo tuyệt thế, từ trước tới nay ta chưa từng gặp một nữ tử nào đẹp như nàng."
"Cái bức tranh cổ này tồn tại từ 6000 năm trước!"
Khương Hán Trung và Cơ Vân Phong sau khi nghe hắn nói thì nhất thời hít một hơi lạnh, nhân vật từ sáu ngàn năm trước. . . Đúng là khiến người ta phải khiếp sợ, cho dù gia tộc có mạnh như bọn chúng, cũng không có ai có thể sống lâu như vậy.
"Có khi nàng đã không còn sống nữa!"
Từ Đạo Lăng sắc mặt trắng bệch nói.
"Cái gì ? !"
Cơ Vân Phong và Khương Hán Trung lập tức biến sắc, trong nháy mắt nghĩ tới điều gì đó.
"Hơn 6000 năm trước, nàng được gọi là Đông Hoang đệ nhất thánh nữ, trong sáng thánh khiết, trong cổ sử có ghi chép lại, mấy nhân vật từng danh chấn Đông Hoang đã từng đi theo nàng."
Sau khi nghe thấy Tử Đạo Lăng nói những câu này, Cơ Vân Phong và Khương Hán Trung dần dần đoán được thân phận của nữ tử trên đỉnh núi, hai người đồng thời run giọng nói:
"Sáu ngàn năm trước, có phải là Tiên Môn Thánh Địa từng bị diệt vong ở đây à, nàng có phải người của môn phái kia không?"
"Đúng vậy, nàng là Thiên Tuyền Thánh Nữ của 6000 năm trước!"
Lúc Tử Đạo Lăng nói những lời này, thì hắn cũng đang vô cùng đau đầu, không nghĩ tới hắn lại gặp nhân vật bên trong cổ sử.
Ngày xưa, Thánh Địa bị diệt vong tên là Thiên Tuyền, cũng giống như Diêu Quang Thánh Địa, lấy tên một ngôi sao trong Thất Tinh Bắc Đẩu đặt tên cho môn phái mình.
"Năm đó Diêu Quang Thánh Địa ta từng có một người dâng lên cho nàng 1 cây Thần Thương, cho nên có được một bức họa của nàng để trong Cổ Khố."
Kình phong từ nữ tử lan truyền tới, cát bay đá chạy, nhật nguyệt ảm đạm.
"Ầm"
Cô gái kia nhẹ nhàng nhấn một ngón tay, bầu trời bị xuyên thủ một ô lớn hình vuông, hào quang lấp lánh, đồng thời chụp xuống.
Cơ Vân Phong sắc mặt tái nhợt, không hề có chút máu nào cả, thân thể già nua lập tức lùi lại phía sau, ngã bệt xuống mặt đất.
"Từ huynh, mau vận dụng cấm khí đi, bên trong nó chẳng phải phong ấn lực lượng của Thái Thượng trưởng lão hay sao, nó có thể vận dụng hai lần, chắc có khả năng đối kháng với nàng."
Cơ Vân Phong lo lắng giục.
Trong tay Từ Đạo Lăng xuất hiện một cái Bích Ngọc Diệp, giống như Lục Ngọc, lung linh lấp lánh, “Đạo văn” vô số, hai lão tay kẹp lấp phiến lá, lập tức thần hà đầy trời, hóa thành quang mang xanh biếc, lập tức bao phủ cả ngọn núi, Thiên Tuyền Thánh nữ cũng bị bao phủ trong đó.
Loại năng lượng này mạnh mẽ tới mức không gì có thể so sánh được, giống như vô vàn tinh tú sà xuống hóa thành những đám mây xanh, thiên địa đang run rẩy, thời gian kéo dài khoảng nửa khắc đồng hồ, những đám mây xanh mới dần dần tản đi.
Cách đó không xa Diệp Phàm hít một hơi khí lạnh!
Thiên Tuyền Thánh Nữ chẳng di động chút nào, yên lặng đứng đó, ngay cả quần áo cũng không có suy chuyển, tung bay theo gió.
Ba vị trưởng lão thần sắc trắng bệch, đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà nắm chặt cấm khí, đồng thời xuất thủ, xuất ra thần thông mạnh nhất của chính mình, biến nơi này thành nơi có hào quang vạn trượng, khí phách hiên ngang, thần lực ngập trời, bao phủ Thiên Tuyền Thánh Nữ vào trong đó.
Nhưng mà khi Thần Thông đã sử dụng, hào quang dần mất đi, Thiên Tuyền Thánh Nữ vẫn chẳng có một chút gì suy chuyển, bạch y vẫn tung bay.
"Răng rắc "
Cấm khí trong tay Cơ Vân Phong và Tử Đạo Lăng lập tức vỡ nát, không thể sử dụng được nữa, sắc mặt bọn hắn u ám, nếp nhăn chồng chất, cảm giác như già đi mấy chục tuổi, sinh mệnh sắp khô cạn đến nơi.
Khương Hán Trung cũng già yếu vô cùng, hộp gấm trong tay hắn xuất hiện 9 vết rạn nút, đúng lúc này hắn cắn răng nói: "Chỉ còn cách sử dụng nó mà thôi."
Hộp gấm vỡ vụn, trong tay hắn đã xuất hiện một cái Cổ Tháp, dài không quá bàn tay, trông có vẻ rất ảm đạm, trông bình thường không
có gì lạ lẫm cả. Thế nhưng đột nhiên, có một cỗ uy áp đáng sợ chấn động không gian, so với ba động khi nãy còn mạnh hơn.
Nó phảng phất như là một thế giới, mà không phải một cái tiểu tháp, nó có thể bao dung thiên địa, thu nạp sơn xuyên địa mạch.
"Đây là…"
Trong đôi mắt già nua của Tử Đạo Lăng bắn ra 2 đạo kỳ quang, run giọng nói:
"Theo truyền thuyết, Khương gia phỏng chế Chí bảo của Đông Hoang nhân tộc – Hoang Tháp, chẳng lẽ các ngươi đã thành công rồi ư?"
"Không có khả năng thành công được, Hoang Tháp độc nhất vô nhị, cùng tồn tại với Thế Gian, không thể phục chế, đây chỉ xem như là 1 món hàng thứ phẩm mà thôi (3)."
Khương Hán Trung không có động tác gì, Hoang Tháp phỏng chế đã phóng lên cao, nhanh chóng phóng to ra, đè xuống Thiên Tuyền Thánh Nữ.
(3): Thứ phẩm: hàng nhái, hàng dởm.
“Việc này. . ." Cơ Vân Phong hít một hơi khí lạnh, nói:
"Chỉ là tàn phẩm phỏng chế thôi, vậy mà đã có uy lực lớn tới như vậy, nếu như không bị Thái Cổ Cấm Địa kiềm chế, không biết uy lực của nó sẽ lớn tới mức nào."
Khương Hán Trung lắc đầu nói:
"Đáng tiếc là nó chỉ có thể dùng được một đòn, hi vọng có thể trấn áp được nàng.”
"Chúng ta có một chút thời gian, sau khi Hoang Tháp phỏng chế đè uống, thiên địa sẽ vỡ nát, thân tháp cổ phác tự nhiên, đạo vận lưu chuyển, sẽ ngưng tụ thành "Thiên địa đại thế" .
Thiên Tuyền Thánh Nữ nhanh chóng rút lui, nàng không dám đối đầu với nó, thế nhưng Hoang Tháp lại như bóng với hình, cuối cùng trấn áp nàng ở bên dưới!
"Ầm ầm" một tiếng vang lớn, Thánh Sơn lay động, Hoang Tháp phỏng chế nhanh chóng thu nhỏ lại, hóa thành một cái tiểu tháp to bằng bàn tay, nhanh chóng rơi xuống mặt đất.
"Hay!"
Từ Đạo Lăng quát to, nói:
"Hoang Tháp quả nhiên danh bất hư truyền, chỉ là tàn phẩm phóng chế thôi, mà đã có uy lực lớn như vậy, ở trong cấm địa rồi mà vẫn có khả năng tự chủ trấn áp địch nhân, không bị trói buộc."
Diệp Phàm trong lòng trầm xuống, nội tình của Thánh Địa và Thái Cổ Thế Gia quả nhiên thâm sâu không lường, ngay cả Hoang Tháp cũng có thể phỏng chế, đem Thiên Tuyền Thánh Nữ kinh khủng tới như vậy trấn áp thành Hoang Nô (4), điều này làm hắn chấn động vô cùng.
(4): Hoang Nô: Nô lệ của Hoang. ( Xem chương 34: Hoang Chi Truyền Thuyết)
"Nhanh, chúng ta mau chóng rời khỏi nơi này, Hoang Tháp chỉ có thể dùng được một đòn, sau một thời gian là nó tự động vỡ nát."
Khương Hán Trung lo lắng nói.
"Đúng là…tàn phẩm."
Cơ Vân Phong cảm giác như bị dội một gáo nước lạnh.
"Ngươi còn đứng đây làm gì, mau đi hái Thánh Dược, rồi xuống núi với bọn ta."
Từ Đạo Lăng nhìn về phía phía Diệp Phàm quát lớn.
"Ông nội ngươi chứ, ngươi cho rằng còn có thể không chế được ta ư?"
"Ngươi. . ."
Ba vị trưởng lão tất cả đều biến sắc, không nghĩ tới khôi lỗi lạc ấn lại không có tạo tác dụng.
"Oanh"
Đúng lúc này, Hoang Tháp phỏng chế vỡ tan, Thiên Tuyền Thánh Nữ lại xuất hiện
"Xong !"
Khương Hán Trung cười thảm.
Cũng đúng trong thời khắc đó, sinh mệnh hắn lập tức khô cạn, biến thành tro bụi bay theo gió, tiếp theo là Cơ Vân Phong và Tử Đạo Lăng cũng biến thành tro bụi, giống như mấy vạn năm đã trải qua rồi.
Cùng một thời gian đó, tất cả các kỵ sĩ và man thú suy yếu ở dưới chân Thánh Sơn, sinh mệnh cũng lập tức khô cạn, biến thành tro bụi.
Diệp Phàm tâm thần chấn động, cơ thể nhanh chóng biến chất, Kim Sắc Khổ Hải sóng lớn ngập trời, Thần Tuyền cuồn cuộn chảy, sinh mệnh tinh khí không ngừng trào ra, ngăn cản sự tử vong của hắn.
"Thái Cổ Cấm Địa sẽ trở thành nơi chôn thây của ta hay sao?"
Diệp Phàm có cảm giác suy yếu vô cùng, hắn nhanh chóng xông lên Thánh Sơn, bây giờ chỉ có Thánh Dược mới có thể cứu hắn.
Hắn vừa xông lên đỉnh núi, đã phát hiện Thiên Tuyền Thánh nữ đứng chặn đường của hắn, bạch y của nàng tung bay, đôi mắt trong suốt như nước, trông rất không linh, thông minh, giống như là có sinh mệnh.
"Hóa ra Thái Cổ Cấm Địa đáng sợ tới mức này, lần trước chúng ta chỉ may mắn mới thoát ra được thôi. . ."
Diệp Phàm muốn tế xuất “Đỉnh” ra, nhưng thần lực không đủ. Cuối cùng, hắn cắn răng, dùng hết sức mới miễn cưỡng tế xuất Kim Thư, kim quang lóe lên, chém về phía Thiên Tuyền Thánh Nữ.
"Coong"
Thiên Tuyền Thánh Nữ nhẹ nhàng phất tay, Kim Thư lập tức rơi trên đất, nhưng nàng lại bị Kim Thư hấp dẫn, lập tức hút vào trong tay của nàng
Sau đó, Thiên Tuyền Thánh Nữ vô thanh vô tức đi tới gần Diệp Phàm, một cỗ khí tức băng lãnh tỏa ra, nàng vươn một cánh tay ngọc nhỏ dài, hướng về phía Khổ Hải của Diệp Phàm tìm kiếm.
"Ngươi. . ."
Diệp Phàm lùi lại, nhưng làm sao tránh được, bàn tay ngọc hoàn mỹ nhẹ nhàng đưa tới, đã chui vào trong cơ thể của hắn.
Diệp Phàm già yếu đi nhanh chóng, trong chớp mắt trong chớp mắt chỉ còn da bọc xương, đúng là chỉ còn lại một bộ xương khô.
Nhưng đúng vào thời khắc này, Thiên Tuyền Thánh Nữ kêu lên một tiếng vô cùng thống khổ, Khối Lục Đồng bên trong Khổ Hải của Diệp Phàm rung động một chút, nàng nhất thời như bị sét đánh, Kim Thư rơi xuống đất, thân thể nàng bị chấn động, hất bay đi, rơi xuống vực sâu Thái Cổ.
"Hoang Tháp phỏng chế cũng không trấn áp được nàng, nhưng khối Lục Đồng này lại có thể làm được, có khả năng. . ."
Diệp Phàm cười thảm, sinh mệnh lực của hắn gần như khô cạn, thân thể khô héo, vết thương không có máu chảy ra, sắp tử vong đến nơi rồi. Nhưng hắn vẫn kiên trì, loạng choạng đi về phía trước.
Trong lúc hoảng hốt, hắn cảm thấy một mùi thơm ngát như ngấm vào trong thân thể, có vài cây tiểu thụ kì dị sinh trưởng ở phía trước, hắn nhìn thấy 1 con suối đang chảy cuồn cuộn, sau đó hắn "Phù phù" một tiếng, ngã chổng ngược vào trong đó.