Chuyết Phong nghĩa cũng như tên, không có cảnh đẹp, cũng không có khí thế hùng vĩ, không có tiên căn thanh tú, cũng không có bất luận chỗ thần kỳ nào.
Nó bình thường, gần như hoang vắng, giống như là một mảnh đất hoang, cây cối um tùm, quạ đen kêu réo, mặt trời chiều ngả về tây, khắp nơi cằn cỗi âm trầm, căn bản không giống với một ngọn chủ phong của Tiên môn.
Trên Chuyết Phong ngói vỡ tường đổ, gạch vụn vô tận, cỏ dại mọc thành bụi, bụi gai khắp nơi, ngay cả sơn đạo (1)cũng có.
(1): Sơn đạo: đường lên núi
Giữa bầu trời có bảy, tám bóng hình bay qua, lúc đi ngang qua nơi này thì dừng lại, sau đó hạ xuống.
Đây là mấy tên đệ tử trẻ tuổi, tất cả đều khoảng hai mươi mấy tuổi, thấy ngọn chủ phong hoang vắng nhiều năm, hôm nay lại có người đến đây tìm kiếm Tiên duyên, làm cho bọn họ cảm thấy rất kinh ngạc, vì vậy mới dừng lại quan sát một chút.
"Kính chào Lý sư bá." Đám người này nam có nữ có, sau khi bọn họ hướng về lão nhân thi lễ xong, thì đều quay lại đánh giá Diệp Phàm và Cơ Tử Nguyệt.
."Tiền bối, người muốn tiến hành kiểm tra như thế nào?"
Diệp Phàm hỏi những khảo nghiệm cần phải trải qua.
Thân thể lão nhân khô gầy, có vẻ như đã có chút suy yếu, là môn nhân duy nhất hiện nay của Chuyết Phong, tên là Lý Nhược Ngu, hắn lắc đầu, nói:
"Thật ra, không cần phải khảo nghiệm, đã rất nhiều năm không có người tới đây, các ngươi nếu như muốn ở lại, thì tất cả đều qua cửa ải."
Bảy, tám nam nữ trẻ tuổi ở bên cạnh nở nụ cười, bọn họ không thể nào hiểu được, hai người này vì sao lại chọn một một tỏa chủ phong đang xuống dốc.
"Ta phỏng đoán tư chất hai người này vô cùng kém cỏi, căn bản không thể nào được những ngọn Chủ phong khác tuyển chọn, vì vậy mới tới nơi này, tiến hành khảo nghiệm."
“Hai người này đúng có chút thông minh, muốn sử dụng thủ đoạn này để quá quan, không ngờ lại gặp phải một ngọn núi vô dụng.”
"Một khi tuyển chọn ngọn núi này, thì căn bản không thể gia nhập vào những Chủ phong khác."
"Đã nhiều năm trước, có những người tự cho là thông minh, nhưng cuối cùng phải ảo não rời đi”.
Những đệ tử trẻ tuổi này đang khe khẽ bàn luận và cười nhạo, bọn họ là đệ tử của toà chủ phong phía trước, đấy là nơi truyền thừa cực độ cường thịnh.
Cơ Tử Nguyệt đã biến gò má mình thành một con mèo mướp nhỏ, chỉ có một đôi mắt to linh khí bức người, nàng khẽ liếc những đệ tử này, sau đó nhìn phía lão nhân, nói:
"Lý tiền bối, nếu đã tới đây rồi, thì chúng ta cũng nên theo quy củ mà tiến hành khảo nghiệm”.
"Không cần thiết. . ." Lý Nhược Ngu lắc đầu.
"Lý sư bá, nếu bọn họ muốn kiểm tra, thì người cũng nên cho bọn họ một cơ hội để chứng minh mình đi”.
Tất cả những đệ tử kia đều đứng đó cười.
"Đúng vậy, nói không chừng bọn họ thật sự nắm giữ tiên cốt, tương lai có thể phát dương quang đại của Chuyết Phong, Lý sư bá người để cho bọn họ thử một chút đi."
Chuyết Phong hiện đang xuống dốc thì bọn họ mới dám nói vậy, nếu như đổi lại là một tòa Chủ phong cường thịnh, thì bọn họ tuyệt đối không dám xen mồm vào như thế, có muốn nói cũng phải bẩm báo trước. Nhưng mà tính tình lão nhân này cũng rất tốt.
"Được rồi."
Lý Nhược Ngu gật đầu, hắn tuổi già sức yếu, loạng choà loạng choạng, rời khỏi cũng điện rách nát này.
Trên đỉnh Chuyết Phong, gạch vụn vương khắp nơi, không có một kiến trúc nào còn nguyên vẹn.
Ở giữa, có một khoảng đất trống, ở nơi đó có 9 bậc thang bằng ngọc thạch, tuy rằng năm tháng đã trôi qua, thế nhưng nó vẫn lấp lánh như cũ, không có một chút tổn hại nào, tỏa ra quang mang rất nhu hòa.
"Hóa ra là dùng Cửu Giai Thiên (2) làm khảo nghiệm."
Một nữ đệ tử có chút kinh ngạc.
(2): cửu giai thiên: thang trời chín bậc
Lý Nhược Ngu là trưởng lão và môn nhân duy nhất của Chuyết Phong, cảm khái không ngớt, nói:
"Năm trăm năm trước, phàm là đệ tử Thái Huyền môn, ai cũng muốn bước lên Cửu Giai Thiên, trở thành đệ tử của Chuyết Phong, năm xưa thật là phong quang vô cùng."
"Hóa ra Cửu Giai Thiên là có thật, trước đây từng nghe, còn nghĩ nó chưa từng có trên Chuyết Phong."
"Hôm nay, Cửu Giai Thiên đã sắp bị bụi bậm bao phủ, nơi này vắng ngắt, huy hoàng xưa kia đã hết, thì còn có ai muốn leo lên Cửu Giai Thiên."
"Bây giờ đã cách xa quá khứ lắm rồi, giống như chim đã bị giăng lưới bắt hết đi, xuống dốc từ lâu."
Bảy, tám tên đệ tử trẻ tuổi này khe khẽ bàn luận, giọng nói rất coi thường và khinh thị.
"Năm đó có bao nhiêu nhân vật kinh tài tuyệt diễm, đều coi là mình được vinh quang khi bước lên Cửu Giai thiên. . ."
Lý Nhược Ngu thở dài một hơi, nói.
"Lý sư bá, người không thể lúc nào cũng nhớ lại quá khứ."
Mấy tên đệ tử trẻ tuổi này khẽ cười thành tiếng, có vẻ rất xem thường.
"Sao lại gọi là khảo nghiệm Cửu Giai Thiên?"
Cơ Tử Nguyệt rất tò mò, cảm thấy kiểm tra như vậy cũng không có chỗ gì đặc biệt.
"Đây này, ngươi tự mình nhìn đi."
Lý Nhược Ngu gật đầu.
"Thiên tài tương lai của Chuyết Phong, xem ngươi có thể thông qua khảo nghiệm hay không”.
"Nhất định phải đứng vững, đừng có một bước cũng không qua đấy."
Mấy đệ tử Thái Huyền môn tuổi trẻ cười khẽ, cho rằng Cơ Tử Nguyệt và Diệp Phàm chỉ là dạng khôn vặt, không tin bọn họ có thể thông qua khảo nghiệm.
Đối với sự chế nhạo này, Cơ Tử Nguyệt không chút nào để ý, thân mình uyển chuyển, nhanh như một con báo, bước về phía Cửu Giai Thiên.
Cái gọi là Cửu Giai Thiên, là do chín loại cổ ngọc xây thành, màu sắc không giống nhau, không có thần quang óng ánh, chỉ có một chút quang hoa.
Cơ Tử Nguyệt bước lên bậc đá thứ nhất, cổ ngọc tỏa ra quang màu xanh, xem ra nàng có vẻ rất dễ dàng.
Bước lên bậc thứ 2, quang hoa màu đỏ hiện lên, nàng đã cảm giác được sự áp lực, mày ngài khẽ cau lại. Khi bước lên bậc thứ ba, cổ ngọc tỏa ra quang mang màu xanh, trong suốt lấp lánh, nàng cảm thấy bước chân của mình nặng trịch.
Bước thứ tư, bước thứ năm. . . Đến bước thứ bảy, nàng cảm thấy khó có thể nhấc chân được nữa, mỗi bước chân giờ nặng như núi, mồ hôi toát ra nhễ nhại.
Nàng không biết lúc nàng leo lên được bậc thứ 3, Lý Nhược Ngu đã lộ vẻ kinh ngạc, đợi đến khi nàng bước lên bậc thứ 7 thì mắt hắn chữ I, mồm chữ O.
"Bang "
Cơ Tử Nguyệt bước bậc thứ 8, cổ ngọc chấn động, quang mang màu tím hiện lên, nàng có cảm giác như lưng đeo cả bầu trời, trầm trọng vô cùng.
"Bộp "
Khi nàng bước lên bậc cuối cùng, nhất thời tiên nhạc vang lên, ngũ sắc quang hoa bao trùm bầu trời, thần mang bảy màu hiện lên. Khi nàng leo lên được Cửu Giai Thiên, Chuyết Phong lộ ra dị tượng.
"Việc này. . ."
Lý Nhược Ngu khiếp sợ, thân thể khe khẽ run rẩy, hầu như không thể tin vào tất cả những việc này, tự nói:
"Năm xưa, ta nghe nói, leo lên tới bậc thứu 7 đã là nhân tài tuyệt thế, từ khi Chuyết Phong truyền thừa cho đến nay, ta cũng không biết có ai đã leo tới được bậc thứ 9 hay không”.
Bên cạnh, mấy tên đệ tử trẻ tuổi kia trên mặt đều hiên lên vẻ không tin tưởng, trong tưởng tượng của bọn họ không bao giờ nghĩ tới kết quả như thế này, Chuyết Phong xuống dốc lại xuất hiện một vị tuyệt thế thiên tài.
Cơ Tử Nguyệt hiểu rõ tình hình, nhất thời hối hận vô cùng, nàng cho rằng chỉ cần bước lên Cửu Giai Thiên là xong, nhưng lại không ngờ tới kết quả như thế này.
Nàng âm thầm le lưỡi, nhíu mày buồn bã nói:
"Xong rồi, ta không phải muốn đến nơi này làm náo động, việc này nên làm sao bây giờ?"
"Chuyện này không thế nào, người này tư chất còn tốt hơn so với tiên hiền?"
"Bao nhiêu năm đã qua đi, Cửu Giai Thiên đã tổn hại hơn nửa, không thì làm sao có thể bước lên toàn bộ”.
Mấy tên đệ tử kia vẫn chưa tin tưởng vào sự thực trước mắt.
Đúng lúc này, một đạo thanh hồng từ phía trước toà chủ phong kia bay tới, một trung niên nam tử khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi hạ xuống, hướng về phía Lý Nhược Ngu chắp tay lại, nói:
"Kính chào Lý sư huynh."
"Bái kiến sư thúc."
Những đệ tử trẻ tuổi ở bên cạnh lập tức hướng về nam tử trung niên thi lễ.
"Ta vừa mới thấy Chuyết Phong hình như có cảnh tượng kì dị hiện lên, đến đây để xem, không biết đã xảy ra chuyện gì?"
“Sư thúc vừa mới. . ."
mấy tên đệ tử này vội đem sự thực nói lại một lần.
“Cái gì? !" Nam tử trung niên cũng khiếp sợ.
Bóng người chớp động, lại có bảy, tám bóng người hạ xuống, có một người râu tóc bạc trắng, là chủ nhân của Tinh Phong ở phía trước.
Sau khi những người này biết được tình huống, tất cả đều lộ ra vẻ kinh sợ, sau đó mời Lý Nhược Ngu sang một bên, bộ dáng rất khó có thể mở miệng.
Không cần nói tới Lý Nhược Ngu, chỉ cần mấy vị đệ tử đứng bên này cũng hiểu được tâm ý của bọn họ, đương nhiên là khiếp sợ tư chất của Cơ Tử Nguyệt, muốn thu nàng làm đệ tử của “Tinh Phong”.
"Ta hiểu ý của các ngươi rồi."
Lý Nhược Ngu thở dài một hơi, nói:
"Hôm nay Chuyết Phong xuống dốc, để nhân tài quý giá như vậy ở lại chỗ này, thật sự là làm lỡ chuyện tu luyện của nàng, chỉ cần nàng nguyện ý, các ngươi có thể dẫn nàng rời đi."
Mấy lão giả này đều chắp tay với Lý Nhược Ngu, biểu thị sự cảm tạ, làm
chuyện cướp đệ tử như vậy, đương nhiên bọn họ
phải xấu hổ rồi.
Trong phút chốc, Cơ Tử Nguyệt bị mấy vị lão nhân của Tinh Phong vây lại xung quanh, giống như đang quang sát một báu vật, không ngừng gật đầu.
"Uy uy uy, mấy vị lão gia gia râu bạc, các người đừng có cười như vậy được không, ta cảm giác như mấy người giống như con sói nhìn mỗi vậy?"
Cơ Tử Nguyệt bất mãn nhỏ giọng nói thầm.
Mấy lão nhân thấy buồn cười, cũng không để ý, thay phiên nhau mở miệng, tất cả đều khen Cơ Tử Nguyệt lên mây, rồi lại còn nói những huy hoàng của Tinh Phong, nói muốn thu nàng làm đệ tử của Tinh Phong.
Nàng thầm nghĩ mình muốn gia nhập Chuyết Phong, chứ đối với những Chủ phong khác không có hứng thú.
"Chuyết Phong đã xuống dốc nhiều năm như vậy, không có truyền thừa gì lưu lại, mà Tinh Phong lại cực độ cường thịnh, là một trong những vị trí dẫn đầu trong 108 tòa chủ phong, nhưng mà đối với ta không có hứng thú gì cả”.
Mấy tên đệ tử trẻ tuổi bên cạnh đều ngạc nhiên, mấy vị trưởng lão đã khuyên bảo như vậy, mà nàng chẳng cảm kích, lại dửng dưng như không, nếu truyền ra ngoài sẽ làm cho người ta răng rơi đầy đất, tức giận chê cười.
"Ngươi nhất định là muốn học tập loại bí thuật trong truyền thuyết kia chứ gì? Nhưng mà, nó đã đoạn tuyệt truyền thừa nhiều năm như vậy rồi, ngươi ở lại chỗ này cũng không chiếm được đâu."
Mấy vị lão nhân lại tiếp tục dụ dỗ, thay phiên nhau mở miệng, nói:
"Một khi gia nhập Chuyết Phong, thì sẽ không thể gia nhập những Chủ phong khác, thế nhưng những đệ tử của Chủ phong khác lại còn có một cơ hội chọn lựa lại."
"Đúng vậy, trước tiên ngươi cứ gia nhập Tinh Phong của chúng ta, nếu như nơi đây truyền thừa tái hiện, ngươi lại có thể trở về”.
Mấy tên đệ tử bên cạnh nghĩ thầm, vì để thu đệ tử, mà mấy vị trưởng lão lại phải xuống nước tới mức này.
"Để cho ta nghĩ lại đã. . ."
Cơ Tử Nguyệt không cẩn thận nói ra tiếng, đôi mắt to linh động của nàng đảo đi đảo lại liên tục nói:
"Được rồi, ta có thể gia nhập Tinh Phong, nhưng được để cho bọn họ nói lung tung." Nàng chỉ vào mấy tên đệ tử trẻ tuổi bên cạnh, nàng muốn ở ẩn trong Thái Huyền môn, không muốn bị người khác chú ý quá sớm.
"Ngươi có thể yên tâm. . ."
Tất cả mấy vị lão nhân Tinh Phong ðều nở nụ cýời.
Cõ Tử Nguyệt biết, Thái Huyền môn là một siêu cấp thế lực lớn, nhất ðịnh sẽ tiến hành ðiều tra thân phận của ngýời gia nhập, naÌng cũng không quan tâm lắm, cho dù ðối phýõng biết ðýợc thì sao chứ.
Chỉ cần có thể ẩn nấp mấy tháng, là có thẻ tạm thời rời đi. Người của Thái Huyền môn sau khi điều tra ra thân phận của nàng, thì cũng chỉ một mắt nhắm một mắt mở, thậm chí rất có thể dựa vào điều này để tạo quan hệ cùng mấy lão già của Cơ gia.
Kết quả cuối cùng là, Cơ Tử Nguyệt gia nhập Tinh Phong, trở thành đệ tử của bọn họ.
"Còn có một người, để xem tư chất của hắn ra sao?"
Những người này vẫn còn có hứng thú với căn cốt của Diệp Phàm, hắn đến cùng với Cơ Tử Nguyệt, không chừng lại là thiên tài.
Diệp Phàm triệt để phong bế Khổ hải rắn chắc như thần thiết của mình, không hề có một điểm ba động, hắn cũng không muốn bộc lộ thể chất của mình.
"Long hành hổ bộ, căn cốt hẳn là bất phàm. . .
Những người bên cạnh còn chưa dứt lời, Diệp Phàm đã bước lên bấc thứ nhất, hào quang xanh biếc lóe lên, hắn đã bay rớt ra ngoài vài mét, rơi trên mặt đất.
“Việc này. . . ngay cả một bậc cũng không qua được? !"
"Loại tư chất này cũng quá. . ."
Những người bên cạnh đều không nói nữa, có cảm giác chẳng biết nói gì cả.
"Mấy vị sư đệ, nếu có thể dàn xếp cũng thu hắn vào trong Tinh Phong đi."
Lý Nhược Ngu mở miệng nói chuyện hộ Diệp Phàm.
“Việc này. . ."
Mấy vị lão nhân Tinh Phong trầm ngâm, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, đoạt đi một vị thiên tài, thì cũng phải để ý tới cảm thụ của Lý Nhược Ngu một chút.
"Đa tạ hảo ý của các vị tiền bối, ta không muốn gia nhập Tinh Phong, chỉ muốn ở lại chỗ này."
Diệp Phàm thi lễ đối với mấy người, nói như vậy.
Mấy vị trưởng lão tất cả đều nhìn nhau, hôm nay rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy? Từ khi nào Chuyết Phong lại hấp dẫn người như thế, ngay cả Tinh Phong cực độ cường thịnh cũng bị người ta nhiều lần cự tuyệt.
Thiên tài kiêu ngạo thì có thể hiểu được, nhưng một thiếu niên có tư chất tầm thường cũng làm như vậy, đối với bọn họ đúng là một loại đả kích.
Mấy tên đệ tử trẻ tuổi ở bên cạnh thì lại gần như phát điên. Năm đó bọn họ thiên tân vạn khổ, trải qua các loại khảo nghiệm, bộc lộ tài năng trước mặt mọi người, mới có thể trở thành đệ tử Tinh Phong.
Không ngờ hôm nay không ngừng có người không thèm gia nhập Tinh Phong, điều này làm cho bọn họ không thể bình tĩnh được, thiên tài thì không thể nói, nhưng mà ngay cả một thiếu niên tư chất như thế này, thì bọn họ nhịn làm sao nổi?
Cơ Tử Nguyệt chớp chớp đổi mắt to thông minh, cười nói:
"Ngươi ở lại chỗ này cũng tốt. . ."
Hai người có chung mục tiêu, họ chỉ có hứng thú với bí thuật ở ngọn núi này mà thôi.
Cuối cùng, đoàn người Tinh Phong ngự Thần Hồng mà đi, biến mất không còn tăm hơi, Chuyết Phong lại hiu quạnh, chỉ còn lại hai người là Diệp Phàm và Lý Nhược Ngu.
Màn đêm buông xuống, tinh quang ở phía xa nhu hòa như nước, vô cùng huyền ảo, Tinh Phong được thần huy vô tận bao phủ.
Diệp Phàm nhìn ra phía xa, cảm thấy hơi kinh ngạc, Tinh Phong lại có thể câu dẫn những ngôi sao trên trời, ngưng tụ được vô tận tinh huy, nới đó mông lung huyền ảo, quang huy như nước, thật giống như tiên cảnh.
Lý Nhược Ngu đứng ở đỉnh Chuyết Phong, nói:
"Đó chính là truyền thừa của Tinh Phong, lấy nguyên lực của tinh quân đầy trời, khi tu luyện tới cảnh giới cực hạn, thậm chí có thể câu thông với trăng sao, để tinh nguyên lực nhập thể, luyện thành vô thượng tiên thể, chiến lực vô song."
"Ta tin tưởng Chuyết Phong cũng sẽ không kém hơn Tinh Phong, sẽ lại một lần nữa cường thịnh."
Diệp Phàm đúng là rất có hứng thú với tinh nguyên lực, nhưng hắn lại càng coi trọng bí thuật của Chuyết Phong.
"Năm trăm năm trước, Chuyết Phong tiên vụ tràn ngập, quang mang tỏa sáng, quỳnh lâu điện ngọc phiêu phù trên mây, cao thủ xuất hiện lớp lớp, có thể nói là địa linh nhân kiệt , nhưng thật đáng tiếc, nó đã dần dần xuống dốc. . ."
"Làm sao để có thể làm cho truyền thừa tái hiện? Cửu Giải Thiên này. . ."
Diệp Phàm đang hoài nghi bên trong Cửu Giai Thiên có ẩn giấu bí mật truyền thừa
Lý Nhược Ngu lắc đầu, nói:
"Cả tòa Chủ phong này mới là kinh thư, truyền thừa không ở bên trong Cửu Giai Thiên, chỉ khi Chuyết Phong quang hoa ngút trời, tiên khí lượn lờ, thì truyền thừa chân chính mới xuất hiện."
"Lẽ nào lại khó tới vậy sao?"
Diệp Phàm không thể nào tin được.
"Từ vạn năm trước cho tới nay, chỉ mới xuất hiện qua một lần bất ngờ, nhưng vị tiên hiền truyền thừa thì lại không còn tại thế. Nếu như có thể chiếm được bí thuật tu luyện, thì có thể có thành tựu như các vị đại năng thời Thái Cổ, pháp lực vô biên”.
Lý Nhược Ngu thở dài.
"Vậy làm cách nào mới đạt được?"
Hai mắt Diệp Phàm nhất thời sáng lên
" Không ai biết cả. Trước khi hắn lâm chung, chỉ có nói 12 chữ."
"Mười hai chữ gì?"
"Đại thành nhược khuyết"…. "Đại doanh nhược trùng"…. "Đại xảo nhược chuyết".
(3)
"đại thành nhược khuyết" : Cái gì hoàn toàn thì dường như khiếm khuyết
"đại doanh nhược trùng": cái gì cực đầy thì dường như hư không.
"đại xảo nhược chuyết". cực thẳng thì dường như cong.