Cơ Tử Nguyệt không thèm để ý đến, dùng đôi mắt to liếc xéo Lý Tiểu Mạn.
Nhưng mà, Diệp Phàm căn bản không cho nàng cơ hội tiến lên, dùng sức kéo nàng về phía sau.
Hắn không muốn làm cho Lý Tiểu Mạn hiểu lầm cái gì, nếu như quá khứ đã kết thúc, thì không cần thiết phải sinh sự thêm làm gì.
Hắn tiến lên một bước, đối mặt Lý Tiểu Mạn, nói:
"Không nghĩ tới chúng ta có thể gặp mặt ở Thái Huyền Môn, hơn một năm không gặp rồi, không biết ngươi có khỏe không."
"Rất tốt."
Lý Tiểu Mạn thu hồi ánh mắt ở trên người Cơ Tử Nguyệt, nhìn về phía Diệp Phàm, nói:
"Đúng thật là rất bất ngờ, không nghĩ chúng ta lại gặp nhau ở Thái Huyền Môn."
"Ta nhìn ngươi có chút quen mắt?"
Một tên đệ tử tinh phong nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, đột nhiên kêu lên:
"Là ngươi, hóa ra là tên khốn ở Chuyết Phong? !"
"Uy uy uy, ngươi nói cái gì vậy?"
Cơ Tử Nguyệt bất mãn, lườm hắn một cái.
"Vị này sư muội, không nên tức giận, chớ nên trách tội ta, người này có ân oán rất lớn Tinh Phong chúng ta, xin ngươi không nên nhúng tay vào."
Mấy tên đệ tử Tinh phong lập tức xông tới. Diệp Phàm vẫn không nhúc nhích, nhìn về phía Lý Tiểu Mạn.
"Mấy vị sư huynh sao lại như vậy?"
Lý Tiểu Mạn mở miệng.
" Đây chính là tên gia hỏa ở chuyết phong, hắn đã đánh bị thương rất nhiều đệ tử Tinh Phong của chúng ta, giữa chúng ta có ân oán rất lớn”.
"Hắn dựa vào trọng bảo của chuyết phong, nhiều lần đả thương đệ tử Tinh Phong, hôm nay chúng ta cần một lời giải thích? !"
Diệp Phàm không nói gì, chỉ lẳng lặng mà nhìn bọn họ.
Cơ Tử Nguyệt mắt to xoay chuyển mấy lần, không lại mở miệng, quét về phía Lý Tiểu Mạn, muốn nhìn nàng làm sao.
"Chuyện này. . . Ta cũng nghe nói."
Lý Tiểu Mạn hơi nhíu mày, sau đó nhìn về phía Diệp Phàm, nói:
"Ngươi đả thương rất nhiều đệ tử tinh phong, xác thực là không đúng, mau ở chỗ này nói lời xin lỗi mấy vị sư huynh này, sau đó trở về Chuyết Phong đi."
Nói xong, nàng lại nhìn về phía mấy người kia, nói:
"Mấy vị sư huynh, các ngươi cảm thấy có được không?"
Mấy người đều không muốn làm mất mặt Lý Tiểu Mạn, nhưng cũng không muốn cứ như thế mà buông tha Diệp Phàm, nói:
"Sao lại có thể buông tha hắn dễ dàng như vậy? Chúng ta muốn có một lời giải thích rõ ràng."
"Tốt, tốt!"
Cơ Tử Nguyệt cười hì hì vỗ tay, nàng đang muốn thiên hạ càng loạn càng tốt.
Diệp Phàm xoay người nhìn bọn họ vài lần, nói:
"Ta đả thương những người kia ở chỗ nào?"
"Đương nhiên là tại chuyết phong."
"Chuyết phong là một ngọn chủ phong, bọn họ vô cớ tự ý xông vào, bị trách phạt thì còn oán được ai!"
Diệp Phàm nhìn bọn họ vài lần, không nói thêm gì nữa.
"Lý sư muội không phải chúng ta không nể mặt muội, nhưng muội cũng thấy đấy, hắn cuồng ngạo như vậy, trước thì đả thương đệ tử Tinh Phong của chúng ta, giờ lại không chịu cúi đầu nhận lỗi, vậy thì không thể trách chúng ta được."
"Buồn cười." Diệp Phàm cười nhạo, nói:
"Ngay cả là phàm tục thế giới, tuỳ ý xông vào nhà dân cũng là tội lớn, chứ đừng nói gì là thế giới tu sĩ, xông vào một ngọn chủ phong là một trọng địa truyền thừa, sau khi bị đuổi ra ngoài, lại còn định nói lý hay sao? Nếu ngày đó ta mà hạ sát thù, thì phong chủ của các ngươi cũng chẳng dám nói gì đâu."
"Thật cuồng vọng!"
Mấy tên đệ tử Tinh phong cười lạnh, nhưng không ai dám lên trước, một người trong bọn chúng nhanh chóng thối lui, bọn họ sợ trên người Diệp Phàm có cổ bảo của chuyết phong, không những không tóm được người mà còn bị bắt, lại dẫm vào vết xe đổ của những người đi trước, điều này làm bọn chúng rất kiêng kỵ.
“Không cần biết như thế nào, ngươi đả thương người là không đúng, mau nhận lỗi với mấy vị sư huynh ở đây đi."
Lý Tiểu Mạn tiến lên nói như vậy.
"Ngươi nói như vậy là ý gì?"
Diệp Phàm ngẩng đầu lên, nói:
"Ta đâu có sai gì, thì làm sao phải nhận lỗi?”
"Ngươi. . ."
Lý Tiểu Mạn sắc mặt hơi biến đổi, nói:
"Ta đang giúp ngươi đó."
"Chỉ là một con kiến đang bò trên đầu ta, ta thổi nó đi là được, cần gì ngươi giúp? !"
Diệp Phàm xoay người, nhìn mấy tên đệ tử Tinh Phong nói.
"Diệp Phàm ngươi thật sự quá cuồng vọng."
Lý Tiểu Mạn trầm giọng nói:
"Ta làm như vậy là đang giúp ngươi, nhưng ngươi . . . Ta biết ngươi thiên phú dị bẩm, thể chất không giống người bình thường, thế nhưng tinh phong cao thủ rất đông đảo. . ."
"Hay lắm, hay lắm!" Cơ Tử Nguyệt vỗ tay,
Nửa tháng trước, Diệp Phàm đã từng chỉnh qua một số đệ tử tinh phong, hôm nay chuyết phong quật khởi, có Lý Nhược Ngu là một nhân vật cường đại trấn áp, Diệp Phàm đương nhiên sẽ không có gì kiêng kỵ cả, cũng chỉ là mấy tu sĩ Mệnh tuyền cảnh giới mà thôi, tùy tiện cũng có thể búng bay đi.
"Chạy được bao xa thì chạy đi, đừng có cản đường của ta!"
Diệp Phàm nhìn mấy người vây quanh hắn, nói.
"Hôm nay ngươi còn muốn đi ư, không thể nào!"
Những người kia tuy rằng nói như vậy, nhưng cũng không dám tiến lên, bởi họ rất sợ đối phương lấy ra cổ bảo, thu thập bọn họ.
Những lời này chỉ là để kéo dài thời gian mà thôi, còn thực sự là để mời cao thủ chân chính tới đây.
Diệp Phàm không thèm để ý bọn họ, trực tiếp xoay người, đi về phía Chuyết Phong, hắn muốn rời khỏi nơi này.
Những người chắn đường hắn thì
đột nhiên lùi lại, không ai dám cản đường hắn.
"Ha ha ha. . ."
Diệp Phàm cười to, nói:
"Vừa muốn ngăn cản ta, lại e sợ như thế, vậy thì không nên nói mạnh miệng."
"Đúng vậy, thật không có ý tứ, vốn tưởng các ngươi sẽ đánh nhau một hồi, nhưng lại bị dọa thành như vậy."
Cơ Tử Nguyệt bĩu môi, bất mãn nói thầm.
"Trên người của ngươi nếu như không có cổ bảo, thì đã bị đánh một trận rồi”.
"Lúc đó có thể cùng chúng ta đường đường chính chính đánh một trận?"
Mấy tên đệ tử Tinh phong đỏ mặt tía tai, vô cùng không cam lòng, lớn tiếng quát.
"Chỉ bằng những con tôm tép nhỏ bé như các ngươi, thì ta đâu cần phải dùng cổ bảo? Tất cả các ngươi đều có thể xông lên, chỉ hai nắm đấm của ta cũng có thể đánh cho các ngươi bay lên mây rồi."
Diệp Phàm tiếp tục tiến nhanh về phía trước.
"Ngươi nếu như không dùng tới cổ bảo, ta với ngươi đánh một trận!"
Một tên tu sĩ tiến lên.
"Ta chẳng có cổ bảo gì cả, nếu không sợ đứt gân gãy xương, thì tất cả các ngươi đều có thể tới đây."
Diệp Phàm cười lạnh.
"Giết!"
Có người lấy ra vũ khí, một lưỡi Huyết Đao hóa thành một chuỗi tinh quang, chém tới Diệp Phàm, đây là một đòn rất mạnh của tu sĩ Mệnh Tuyền, vô cùng chói mắt!
"Coong"
Diệp Phàm không chút nào để ý, cánh tay vung lên, nhẹ nhàng búng một ngón tay, khi ngón tay màu vàng chạm vào lưỡi Huyết Đạo, cái đao lập tức vỡ vụn.
"Răng rắc "
Vũ khí do tu sĩ Cảnh giới Mệnh tuyền tế luyện ra, vậy mà lại bị một ngón tay búng vỡ, chẳng dùng được một đòn!
Tất cả ở đây mọi người đều thất kinh, Lý Tiểu Mạn sắc mặt tỏ ra khác thường, nàng biết thể chất Diệp Phàm vượt xa người thường, nhưng không nghĩ đến lại cường hãn như vậy.
"Chỉ bằng các ngươi cũng dám to mồm, muốn ngăn cản ta ư? !"
Diệp Phàm nếu đã xuất thủ, thì không thể nào dừng lại như vậy, tại chỗ có một bóng tàn ảnh lưu lại, thân thể đã btoar ra xung quanh.
Những người kia đều lấy ra vũ khí, cố sức xuất thủ, công giết Diệp Phàm, hoa quang lấp lánh, làm cho cây cỏ điêu linh, núi đá tan vỡ. Thế nhưng, chuyện đáng sợ đã xảy ra, chỉ trong nháy mắt, tất cả các loại vũ khí đều nát bấy.
"Ầm ầm ầm"
Mới chỉ có mây chiêu qua đi, mà những người kia đã lăn đùng ra đất, miệng phun máu tươi, không thể nào dậy được nữa.
Diệp Phàm không thèm để ý những người này, một cước một người, toàn bộ đá bay mấy người này, hắn cũng không nhìn Lý Tiểu Mạn mà nhanh chân đi về hướng Chuyết Phong.
Cơ Tử Nguyệt cười hì hì, theo ở phía sau.
"Chạy đi đâu, đả thương đệ tử Tinh Phong của ta, mà lại muốn rời đi như vậy ư?"
Ở trên bầu trời xa xa, có ánh hào quanh hiện lên,có mấy bóng người đang bay tới. Một tên bạch y nam tử dẫn đầu, trông rất là oai hùng, ở bên cạnh có khoảng 5, 6 người, xem ra cũng bất phàm.
"Sư huynh. . ."
Những người bị đá bay bắt đầu tập trung vào một chỗ, trên mặt đều có vẻ xấu hổ.
"Bạch y nam tử kia tu vi rất bất phàm."
Cơ Tử Nguyệt nói nhỏ vào tai của Diệp Phàm, bạch y nam tử kia không tiến lên, người vừa mới gào thét cũng không phải là hắn.
Bên cạnh hắn có một người đi ra, ánh mắt hung ác, nhìn vào Diệp Phàm, nói:
"Ngươi có dám cùng ta đánh một trận?"
"Ngươi đang khiêu chiến một tiểu tu sĩ mới nhập môn như ta hay sao?"
Diệp Phàm cười nói.
"Ta cũng không làm khó ngươi, cũng không lấy thực lực của tu sĩ Thần Kiều đỉnh phong dọa ngươi, ta cho ngươi một cơ hội, đó là ta chỉ dựa vào sức mạnh của thân thể, đấu với ngươi ba chưởng, nếu ngươi tiếp được, thì chuyện này coi như bỏ qua."
Nam tử này nói như vậy.
Diệp Phàm cười to, nhìn qua mấy người ở đây, rồi lại nhìn Lý Tiểu Mạn một chút, cuối cùng nhìn thẳng vào nam tử này, nói:
"Được, nếu ngươi đã nói như vậy, ta đương nhiên không thể lùi bước."
Tinh phong dùng tinh thần lực rèn luyện thể phách, một khi đạt đến cảnh giới Thần kiều, thân thể sẽ mạnh mẽ vô cùng, người này chắc chắn có chỗ dựa, nên mới tự tin như vậy.