Trên Chuyết Phong, cổ mọc chọc trời, đâm lên trời cao tới hơn trăm thước. Một đóa hoa thật lớn, tỏa ra Ngũ sắc thần quang, lấp lánh áng vàng.
Ở giữa, có một thanh y lão nhân mặt trắng như tuyết, bóng loáng như ngọc, không có một nếp nhăn, có đôi mắt thâm thúy như biển.
Sau lưng của hắn chỉ toàn một màu đen nhánh, giống như màn đêm đang phủ xuống, lại giống như một cái động không đáy, chọc thủng bầu trời, khiến người khác cảm giác được đại đạo của thiên địa.
"Ba "
Dưới chân của hắn vang lên một âm thanh nhè nhẹ, cánh hoa lờ mờ, như gặp phải bão tuyết, nhanh chóng héo tàn, rồi rơi xuống dưới.
Lão giả của Cơ gia thân hình chưa di chuyển, nhưng từ phía sau lưng đen tối tỏa ra một đạo ánh sáng, đâm thẳng xuống dưới Chuyết Phong.
Bầu trời đen như mực, khí thế như thái sơn áp đỉnh, làm cho người khác có cảm giác hít thở còn có chút khó khăn, giống như một đỉnh núi màu đen đang áp xuống.
Lý Nhược Ngu đứng tại chỗ, không hề cử động, nhưng cây cối xung quanh đã tỏa ra lục quang nhấp nháy, trong đó có một cây Cổ Mộc sinh sôi rất nhanh, giống như một cái ô che trời, che toàn bộ những ô quang ở phía trên.
"Bịch "
Đột nhiên, trên bầu trời xuất hiện một cái Hắc Sắc Tam Xoa Kích, thoáng cái đã chém vỡ đại thụ che trời , đâm xuống dưới Chuyết Phong, ô quang dài tới hơn trăm thước, phảng phất như có thể xé rách thiên địa.
"Rầm "
Trên Chuyết Phong có một thác nước màu trắng, nhằm ngay bầu trời đâm tới, như ngân long trùng thiên, thoáng cái đã cuốn lấy cái Hắc Sắc Tam Xoa Kích.
Không có kịch liệt va chạm, không có quang hoa chói mắt, thác nước như một sợi chỉ màu bạc mềm mại, quấn quanh thiên địa, ngăn cản cái Tam Xoa Kích ở phía trên.
"Tự nhiên đại đạo, quả nhiên danh bất hư truyền."
Lão giả Cơ gia quát khẽ một tiếng, hắc ám hiện lên khắp bầu trời, mây đen quay cuồng, từng tia Tử sắc lôi điện lấp lánh, bao trùm lên tất cả Chuyết Phong.
"Ba "
Xung quanh Lý Nhược Ngu, tất cả cây cỏ đều tỏa hương thơm ngát, có vô tận lục quang phóng lên, phiêu phù trên không trung, một loại lực lượng tự nhiên và nhu hòa bao phủ thiên địa, tràn ngập bốn phương tám hướng.
"Xoát"
Đại Hư Không Thuật được xuất thủ! Lão giả Cơ gia vô thanh vô tức xuất hiện ở sau lưng Lý Nhược Ngu, vỗ một chưởng.
" Bịch "
Lý Nhược Ngu phảng phất như có thể nhìn thấu hư không, như nắm bắt được quỹ tích của Đại Hư Không Thuật, lật tay xoay về phía sau ngênh đón.
Hai bàn tay đụng vào nhau, tỏa ra lực lượng vô cùng kinh khủng.
Nhưng nó không tràn ra tàn phá Chuyết Phong, mà lại toàn bộ nhắm về phía bầu trời, biến mất trên không trung.
"Bịch" "Bịch"
Âm thanh của chưởng lực va chạm không ngừng, một cỗ lực lượng đáng sợ tỏa lên trời cao, giống như một tia chớp phá nát hư không.
Lão giả Cơ gia thi triển Đại Hư Không Thuật, quỷ thần khó lường, xuất hiện ở những vị trí khác nhau, đây cũng là một loại bí thuật vô thượng.
Nhưng mà, Lý Nhược Ngu giống như đã biết trước, động tác như nước chảy mây trôi, vô cùng tự nhiên, tay áo không ngừng huy động, nghênh đón các loại phương vị, ngăn chặn Đại Hư Không Thuật.
"Ầm "
Cuối cùng, một Hắc Sắc Đại Thủ Ấn phô thiên cái địa áp xuống, bao phủ cả Chuyết Phong, như muốn nhấc bổng ngọn núi này lên.
Khung cảnh đáng sợ này, làm cho người ta kinh hãi khiếp vía, ba động kinh khủng chấn áp những người bên trong phạm vi, làm cho trái tim của mọi người như ngừng đập, cảm giác như hít thở không thông, không tự chủ được phải run rẩy.
Hư Không Đại Thủ Ấn!
Thủ đoạn kinh hãi tới mức này, nếu những tu sĩ tầm thường nhìn thấy, thì trong lòng sẽ chẳng có ý nghĩ kháng cự nào cả, lực lượng thật sự đáng sợ, giống như cả một bầu trời đổ ập xuống.
"Ầm" Lý Nhược Ngu vọt lên, dùng một tay đỡ chưởng.
Trong phút chốc, trên Chuyết Phong tràn ngập khí tức tự nhiên, lục quang và ô quang giao hòa vào với nhau, Lý Nhược Ngu cùng với Hư Không Đại Thủ Ấn dung nhập vào với nhau.
Những âm thanh chấn động thiên địa không ngừng vang lên, làm cho những ngọn núi xung quanh rung chuyển, mọi người ở trên mặt đất kinh hãi.
Cuối cùng, lần va chạm này không bộc phát ra khí tức hủy diệt thiên địa, tất cả các quang hoa đều thu liễm lại, Hắc sắc đại thủ ấn dần dần nhạt đi, mà Lý Nhược Ngu cũng đáp xuống dưới Chuyết phong.
"Hay, hay, hay !"
Lão giả Cơ gia đáp xuống dưới, nói:
"Truyền thừa Chuyết phong quả nhiên không phải chuyện đùa, không phải cổ kinh, nhưng lại có thể so sánh với cổ kinh, đạo pháp tự nhiên, ngươi có lẽ sẽ trở thành vị đại năng thứ 2 của Chuyết phong ."
Hai người tuy không có đem hết toàn lực ra chiến đấu, chỉ đơn giản dò xét nhau một chút, nhưng cũng khiến người ta giật mình kinh hãi.
"Không biết tiền bối giá lâm Chuyết phong để làm gì?"
Lý Nhược Ngu hỏi.
Cách đó không xa, Diệp Phàm có chút kinh ngạc, Lý Nhược Ngu lớn tuổi như vậy, mà vẫn còn gọi người này là tiền bối, xem ra hắn là danh túc của Cơ gia rồi.
"Yên lặng tu luyện mãi cũng buồn, tranh thủ đi ra ngoài, thuận tiện tìm kiếm một người."
Giờ phút này, Cơ Tử Nguyệt vốn đang trốn trong căn nhà gỗ nhỏ, đôi mắt to đen chợt đảo qua vài vòng, sau đó đi ra, kêu lên:
"Tổ gia gia, người sao lại tới đây?"
"Đương nhiên là để tìm ngươi rồi."
“Cơ Đãng huynh giá lâm Thái Huyền môn, sao lại không báo trước một tiếng vậy?"
Có một vị thái thượng trưởng lão của Thái Huyền môn lên tiếng.
"Tùy tiện xông vào, mong đạo hữu thứ tội."
Lão nhân cơ gia chắp tay, nói.
Sau đó bay lên trên trời, đi về phía khoảng không xa xa, để gặp mặt cố nhân.
Trên Chuyết phong, Diệp Phàm chột dạ, hắn đang chuẩn bị chạy trốn, nhưng mà nếu cứ rời đi như vậy, thì hắn cảm thấy có lỗi với Lý Nhược Ngu.
Đúng lúc này, Cơ Tử Nguyệt như dường như nhận thấy điều gì đó, lập tức bay tới chỗ Diệp Phàm, ngăn trở đường đi của hắn, nói:
"Tiểu mao hài ngươi lại muốn chuồn phải không?"
"Không phải đâu, ta chỉ đang muốn tản bộ mà thôi, ngươi quá nhạy cảm rồi."
Diệp Phàm một mực phủ nhận.
"Trên người của ngươi có rất nhiều bí mật, nếu không tại sao ngươi lại một mực phủ nhận như vậy..."
Cơ Tử Nguyệt đi vòng quanh hắn một vòng, sau đó nghiêng đầu, nói:
"Lát nữa chúng ta gặp lại, sau đó cùng đi Cơ gia."
"Đánh chết ta cũng không đi!"
Diệp Phàm nói rất dõng dạc, nhưng sau đó lại nở nụ cười, nói:
"Muốn ta đi cũng được, nhưng phải ở rể Cơ gia mới tốt. "
"Ngươi chỉ là một đứa trẻ thì biết cái gì... ."
Cơ Tử Nguyệt cười nhẹ, nói:
"Ta có một đường muội năm nay vừa mới 9 tuổi, trông rất xứng đôi với ngươi."
"Ta đâu cần con gái..."
"Ngươi lại nói lung tung gì đó? !"
Cơ Tử Nguyệt liếc mắt nhìn hắn một cái, nói.
Cuối cùng, danh túc của Cơ gia trở lại Chuyết phong, nhìn Cơ Tử Nguyệt, nói: "Ta có việc gấp phải rời đi, ngươi không nên đi loạn, trước mắt cứ ở Thái Huyền môn đã, tình hình bên ngoài có chút phức tạp."
Nói xong những lời này, Cơ Đãng vội vã rời đi.
Đối với kết quả này, Diệp Phàm rất hài lòng, bởi hắn sẽ có đủ thời gian chuẩn bị.
Sau đó không lâu, Chưởng môn của Thái Huyền môn, cùng với danh túc của 108 ngọn chủ phong, cũng bay về
phía xa xa.
"Có chuyện gì xảy ra vậy?"
Bên trong Thái Huyền môn, có rất nhiều đệ tử đang nghị luận, chưởng môn cùng với thái thượng trưởng lão đồng thời xuất động, chuyện này chắc chắn không bình thường.
Một lúc lâu sau, tin tức mới được truyền tới, có một lão nhân điên khủng bộ dáng đau khổ đã xuất hiện trong địa bàn của Ngụy quốc, đang nghi vấn là cao thủ từ 6000 năm về trước.
Cái tin tức này chấn động hơn 10 quốc gia ở xung quanh, Cơ gia, Diêu Quang Thánh Địa, Thái Huyền môn… đều phái ra danh túc để tìm kiếm.
"Đây là một vị tuyệt thế cao thủ của năm xưa, hắn lại có thể sống tới hơn 6000 năm, chỉ riêng việc sống lâu như vậy đã khó tin rồi!"
"Một người mà có thể sống tới 6000 năm, thì chính là một bộ Cổ thư sống, hắn đã trải qua vô số thời kỳ đen tối và huy hoàng, thật sự là một loại kỳ tích."
Bên trong Thái Huyền môn, có rất nhiều người đang nghị luận.
Sau khi Diệp Phàm nghe được tin tức, trong lòng hắn chấn động, chỉ trong chớp mắt, hắn đã nghĩ tới Lão Phong Tử, nhất định là hắn!
Thiên tuyền thánh địa của sáu ngàn năm trước cường thịnh vô cùng, dốc hết toàn lực của môn phái, cố xông vào trong Thái cổ thánh địa, nhưng có đi không có về, cuối cùng bị xóa sổ.
Lão Phong Tử là người duy nhất còn sống sót, bây giờ rất nhiều người muốn biết, 6000 năm trước đã xảy ra chuyện gì, “Hoang” ở bên dưới Thái Cổ Thâm Uyên rốt cục là loại tồn tại như thế nào?.
Sáu ngàn năm trước, Lão Phong Tử đã có tu vi kinh thiên động địa, ở Đông Hoang rất khó có thể tìm kiếm đối thủ.
Hắn là một nhân vật tuyệt đỉnh, lại sống hơn 6000 năm, mà giờ vẫn còn khỏe mạnh, rất nhiều người muốn biết, rốt cuộc hắn đã đạt tới cảnh giới gì rồi, có cách Tiên còn bao xa, và cũng muốn nghe hắn chỉ bảo.
Nhất là những thế lực siêu nhiên như Cơ gia và Diêu Quang thánh địa, chưởng môn và các thái thượng trưởng lão trong đó rất muốn được nói chuyện với một nhân vật như vậy, một người như thế này có thể coi là một bộ hóa thạch sống, đối với những nhân vật đương thời mà nó, nó còn có sức hấp dẫn hơn mấy bộ Cổ Kinh của Đông Hoang đại địa.
Ngày thứ ba, lại có tin tức truyền đến.
"Điên rồi, vị tuyệt đỉnh cao thủ kia hoàn toàn điên rồi, hắn chỉ suốt ngày khóc và cười, không ai có thể nói chuyện với hắn."
"Thật là đáng sợ, có rất nhiều vị danh túc, bị hắn phẩy tay áo đánh bay, không ai có thể tới gần được hắn. Sáu ngàn năm trước, đã kinh thiên động địa như vậy, thì thực lực của hôm nay không ai có thể đo lường được."
"Biến mất, hắn chỉ bước có vài bước, mà đã để lại phía sau vô tận sơn mạch, trực tiếp ra khỏi Ngụy quốc. Không một ai có thể đuổi kịp hắn, cho dù có phi thiên độn địa, cũng khó mà thấy cái bóng lưng của hắn."
Giờ phút này, Cơ Tử Nguyệt đang chặn Diệp Phàm lại, không cho hắn rời đi, nói: "Bộ pháp của ngươi có phải là học theo Lão Phong Tử kia không?"
"Ngươi nói cái gì vậy, ta nghe chẳng hiểu gì cả!"
Diệp Phàm không thể thừa nhận.
"Tuyệt đối có quan hệ, trong một quyển sách cổ của Cơ gia chúng ta có ghi chép lại, đây chính là bộ pháp Súc Địa Thành Thốn, tuyệt thế vô song, trên đời chỉ có Lão Phong Tử này biết mà thôi."
Diệp Phàm càng ngày càng cảm giác được tiểu nha đầu này rất quỷ quái, mọi bí mật của hắn dường như đã bị phát hiện toàn bộ, nếu không cẩn thận chú ý, thì chắc chắn nàng sẽ phát hiện được điều gì đó không ổn.
"Tiền bối, trên đời này rốt cuộc có tiên hay không?"
Diệp Phàm đi tới đỉnh Chuyết phong, hỏi Lý Nhược Ngu.
“Mọi người trong thế gian đều hỏi như vậy, nhưng thật ra nó không trọng yếu, chỉ cần các ngươi giữ vững niềm tin, tiên lộ vốn không có bóng dáng, nhưng chắc chắn sẽ có ngày đặt chân tới."
"Lão Phong Tử kia rốt cuộc đạt tới cảnh giới gì rồi? Theo lý thuyết, thì người sống qua sáu ngàn năm, thì đó là một kỳ tích rồi, nếu không thành Tiên thì quá vô lý. Sợ rằng Đoang Hoang thần thể cũng không cách nào sống lâu được như vậy”.
"Không thành Tiên, thì có thể thành Ma, có lẽ hắn cũng như vậy."
Lý Nhược Ngu cũng có chút cảm thán.
Bên trong Thái Huyền môn, ngoại trừ 108 ngọn chủ phong, còn có vô tận các ngọn núi khác, không phải ngọn núi nào cũng có tiên khí vờn quanh, cũng có một số địa phương rất hoang vu, y như Chuyết phong chẳng khách tý nào.
Diệp Phàm mấy ngày nay vẫn chuẩn bị rời đi, hắn không ngừng đi xung quanh Thái Huyền môn, hắn đang cố gắng, tìm người có thể mở ra vực môn, rồi hoàn thành điều kiện của họ, để hộ giúp mình mở ra “Vực môn”.
Mặt trời chiều đã ngã về tây, bầu trời rực đỏ, hắn đi tới một ngon hoang sơn, không một bóng cây, ngọn cỏ.
Ngay lúc này hắn thoáng ngây dại, bởi vì trên một tảng đá ở hướng tây, có một lão nhân tóc bạc tang thương, đang nằm ở đó, đối mặt với trời chiều.
Quần áo của lão tả tơi, thoạt nhìn trông giống như trang phục thời cổ, không giống kiểu thiết kế của thời đại này, trong miệng hắn đang thì thào cái gì đó, trên mặt vẫn còn hai hàng nước mắt chảy ra. Lão Phong Tử, hóa ra lại là Lão Phong Tử!
Diệp Phàm thất kinh, hắn không bao giờ có thể ngờ tới, bên trong Thái Huyền môn mà vẫn có thể gặp được lão, tại sao lão lại đi tới nơi này?
Không phải là 3 hôm trước lão đa rời khỏi Ngụy quốc, đi chỗ khác rồi hay sao?