Già Thiên

Phá Vỡ Hư Không


trước sau

Lúc này, sắc trời đã tối, những ánh sao lấp lánh đầy trời. Trong sơn cốc, trên tế đàn to lớn, được xây thành từ ngọc đen, trông nó vô cùng trống trải và rộng rãi.

Lão Phong Tử hai ngón tay khép lại trông như một thanh thái đao, khắc khắc vẽ vẽ ở phía trên, thần tình vô cùng chuyên chú, đá vụn bay tán loạn, những đạo văn thâm ảo khắc ở phía trên, thâm ảo không gì sánh nổi, có xem cũng không hiểu.

Trăng sáng treo cao, ánh trăng rải xuống, trong Vực Môn này chỉ còn tiếng xào xạc, ngọc đen trong suốt, được khắc lên những đồ án thần bí.

Diệp Phàm ở một bên quan sát, hắn muốn đoán xem đó là gì, nhưng khi nhìn vào thì có cảm giác đầu óc choáng váng, có vô tận dấu ấn không gian được khắc lên, rất dẽ khiến người ta lạc lối ở trong đó.

“Tiền bối ngươì muốn đi đâu?” Diệp Phàm lên tiếng hỏi, hắn cảm thấy nếu như tự động đi theo thì sẽ rất nguy hiểm.

“Ầm”

Tế đàn chấn động, huyền ngọc toả ra ánh sáng, sau khi đạo văn được trạm trổ xong, thì nó đã bắt đầu phát huy công dụng, Lão phong tử đứng thằng người, ở vị trí trung ương ở Tế Đàn. Thấy lão không trả lời, Diệp Phàm do dự, rốt cuộc có nên theo vào trong đó hay không?

“Tiền bối, ta muốn đi cùng với người?” Hắn lại lặp lại một lần nữa, lão nhân này vô cùng lớn tuổi, giống như một bộ Cổ Kinh sống, nếu như có thể được nhân vất như vậy chỉ điểm, tu vi không muốn tăng mạnh cũng không được.

Nhưng mà, đúng lúc này, Lão phong tử lại phát điên, khi khóc khi cười, căn bản đâu có chú ý gì tới lời nói của Diệp Phàm.

“Liều mạng!” Diệp Phàm quyết định đi theo, vốn hắn đã nghĩ nên rời khỏi Thái Huyền môn, nơi này đã không còn an toàn nữa, nếu như bị bắt về Cơ gia thì hậu quả khó ma tưởng tượng được. Diệp Phàm phóng người lên cao bay lên tế đàn, đi với vị trí chính giữa, đứng song song với Lão Phong Tử.

Vào thời khắc này, tết đàn bắt đầu tế xuất ra năng lượng, những “ Nguyên” chôn dưới lòng đất toả ra quang huy, giống như một dòng nước chảy vào Tế Đàn.

Ngọc đen trong suốt, không ngừng lấp lánh, đạo văn do Lão Phong Tử chạm trổ như có sinh mệnh, không ngừng rung động, tất cả đều thông linh, sáng rực rỡ.

Hư không vặn vẹo, không ngừng sụp đổ, sau đó có một cánh cửa đen ngòm hiện lên, vực môn mở ra thành công, nhưng không biết nó thông tới địa phương nào

Lão phong tử thần trí thác loạn nhấc chân tiến vào,Diệp Phàm theo sát phía sau, xuất hiện ở trong hư vô yên tĩnh, bên trong không thể nhận ra được cái gì cả, nó chỉ là một thế giới hắc ám, yên tĩnh vô biên. Vực môn chậm rãi đóng cửa lại, sau đó cả tòa tế đàn bắt đầu toả ra nguyên lực vộ tận.

Đột nhiên, Lão phong tử hét to một tiếng, hắn ôm lấy đầu, chữ “Tiên” ở trên trán toả ra quang huy xán lạn, lưu chuyển ra một cỗ năng lượng thần bí, bao phủ kín lấy lão trông như một chiếc kén.

Diệp Phàm thất kinh, Lão phong tử có biến hoá như vậy, lúc sắp vựơt qua hư không lại làm cho không gian chấn động, nơi này không còn ổn định nữa, mà như sắp xảy ra một tai nạn cực lớn

“Xong rồi, làm sao có thể phát sinh chuyện như vậy chứ? !” Sắc mặt Diệp Phàm nhất thời trắng bệch, trong lúc vượt qua hư không mà phát sinh biến cố thì nhất định sẽ tan xương nát thịt.

“Răng rắc răng rắc” vượt qua hư không thất bại, không gian xuất hiện những vết nứt lớn, có dấu hiệu sắp sụp đổ.

Diệp Phàm bắt đầu điên cuồng vận chuyển huyền pháp trong Đạo kinh, nỗ lực điều động vạn vật mẫu khí, nếu như hư không vỡ nát, không có thần lực mạnh mẽ bảo hộ, thì chắc chắn hắn sẽ hóa thành bột mịn.

Đây là một quá trình rất dài và làm cho người ta rất nóng ruột, đối với Diệp Phàm mà nói, đây là một loại dày vò bởi hư không đâu có đổ nát ngay lập tức.

Cuối cùng, một đạo vạn vật mẫu khí bắt đầu lưu động, đang phiêu phù trong cơ thể, toả ra khí tức dày đặc.

“Ta không cách nào có thể đem toàn bộ vạn vật mẫu khí lưu động ra được…” Diệp Phàm tóm lấy cái kén đang bao trùm Lão phong tử, chỉ có cách dựa vào cái thân thể của lão, thì mới ngăn chặn được loại lực lượng đáng sợ khi hư không chấn động.

“Răng rắc răng rắc”

Rốt cục, lực lượng bị dồn nén tới cực hạn, hắc ám vĩnh hằng không thể thừa nhận được nữa, hoàn toàn vỡ nát.

Hư không nát bấy, bắt đầu sụp đổ.

Đại tượng vô hình, đại âm hi thanh(*)!

Lực lượng mang tính huỷ diệt làm cho tất cả đều vỡ nát, vào đúng lúc này thân thể cảu Lão phong tử đã bắt đầu xuất hiện một loại ánh sáng kỳ dị, quang hoa toả ra, làm ổn định một không gian.

“Ầm” “Ầm”

Lão phong tử và Diệp Phàm bị chấn động văng ra ngoài, một lần nữa lại xuất hiện ở thế giới hiện thực, vẫn ở bên trong Thái Huyền Môn, chỉ khác là bọn họ đã xuất hiện ở cách Thái Huyền môn mấy chục dặm mà thôi, đứng trên một đỉnh núi trọc.

Đúng lúc này, từ phía sau truyền ra âm thành đinh tai nhức óc, quang hoa ngút trời, toà tế đàn bằng ngọc kia bắt đầu vỡ vụn.

“Oanh”

Đây là một cỗ năng lượng toả ra ba động cường đại, quang hoa rực rỡ bắn thẳng lên trời cao, làm cho những ngôi sao trên trời đều bị lu mờ đi, giống như có mười mấy vầng mặt trời đang toả sáng rực rỡ, soi sáng bát phương.

Diệp Phàm nghĩ đến mà sợ hãi, vượt qua hư không quá nguy hiểm, năng lượng đáng sợ như thế đủ để làm cho thân thể hắn nổ tung nhiều lần, may mà hắn có thể thoát ra được.

Tất cả các tu sĩ ở 108 ngọn chủ phong của Thái Huyền Môn đều bị kinh động, ở vị trí vực môn, hào quang rực rỡ giống như có mười mất ngọn núi lửa đồng thời phun trào,làm cho mọi người biến sắc.

“Đây là… vực môn bị khai mở, không gian bị xuyên thủng, vượt qua hư không thất bại!”

“Chẳng lẽ trong lúc Đại nhân vật của Thái Huyền môn chúng ta vượt qua hư không có chuỵện bất ngờ xảy ra?” Có rất nhiều trưởng lão của Thái Huyền môn bay lên trời, nhìn về phía Vực môn.

Cùng một thời gian, chưởng môn Thái Huyền môn và nhiều vị danh túc đều khiếp sợ, năng lượng ba động toả ra như biển lớn, làm bọn họ vô cùng bất an.

“Là ai dám khai mở vực môn?” Một vị Thái thượng trưởng lão hỏi.

“Hư không đã vỡ nát, nếu như có người ở trong đó, sợ rằng cũng dữ nhiều lành ít.” Một vị Thái thượng trưởng lão khác tỏ vẻ nghi hoặc.

Cách xa mấy chục dặm, Diệp Phàm đang cảm thấy kinh tâm khiếp đảm, hắn thở phù một cái, may mắn là hắn lại thoát chết.

“Nếu như không có vạn vật
mẫu khí, nếu như không có Lão Phong tử thì ta chắc chắn phải chết rồi.” Hắn dần dần bình tĩnh lại.

Lúc này, bọn họ đang ở trên một ngọn núi lớn, toàn thân Lão phong tủ bị chiếc kén bao phủ, rời vào trạng thái ngủ say, nắm im không nhúc nhích.

“Đúng là nhân vật cái thế, hư không vỡ nát như vậy, cũng chẳng làm gì được lão!” Diệp Phàm trong lòng chấn động. Trên thực tế, sở dĩ hư không vỡ nát cũng là do nguyên nhân Lão phong tử.

Diệp Phàm chưa dám dừng lại, hắng nhấc lên Lão phong tử phóng như bay về hướng Chuyết Phong, hắn không phi hành, chỉ dám chạy xuyên rừng vượt núi.

Lúc này, Thái Huyền môn đã đại loạn, 108 vị phong chủ, cùng rất nhiều cường giả đang chạy tới Vực Môn, cho nên không ai chú ý tới phương hướng của Chuyết Phong. Diệp Phàm đem Lão phong tử tới Chuyết Phong, đặt lão vào trong cung điện đổ nát mà hắn đang ở.

Lý Nhược Ngu vô thanh vô tức xuất hiện, trầm giọng nói: “Những chyện vừa mới xảy ra, có quan hệ gì với ngươi hay không?” Linh giác lão vô cùng nhạy cảm, cho nên đã nhân thấy có điều gì đó không bình thường.

“Không có quan hệ gì với ta…” Diệp Phàm trực tiếp chỉ về Lão phong tử.

Lý Nhược Ngu dùng thần thức tra xét, trong lòng hắn có cảm giác bất an, thân thể có cảm giác như bị xé rách, đại đạo tự nhiên lưu chuyển không được thuận lợi nữa, lão cảm thấy đây không phải là cái kén mà là một cái Ma thai, làm cho tim hắn đập thình thịch.

“Đây là…” Hắn hít vào một ngụm khí lạnh, liên tiếp lui về phía sau mấy bước.

Diệp Phàm không giấu diếm, trực tiếp đem thân phận của Lão phong tử nói ra, đem những chuyện vừa xảy ra nói gnắn gọn lại một lần.

“Tuyệt thế cao thủ của 6000 năm trước, không thành tiên mà lại điên cuồng như vậy…” Lý Nhược Ngu chấn động, không thể nào giữ vững được bình tĩnh nữa.

Cho dù là ai biết được đi chăng nữa, thì cũng đều chấn động, bởi Lão phong tử đã trải qua vô số thời đại, trở thành một bộ Cổ kinh sống.

“Một nhân vật như vậy mà xuất hiện trên Chuyết Phong, không biết là sẽ tốt hay xấu với Thái Huyền môn…” Lý Nhược Ngu nhíu mày.

Lúc này, Chưởng môn của Thái Huyền môn nhìn chằm chằm vào toà tế điện vỡ nát, trong lòng chấn động rất lâu không nói gì.

“Đạo văn bá đạo và thâm ảo tới mức này, sợ rằng ngay cả người trong Thánh địa cũng không thể làm được, rốt cuộc là ai chạm trổ vào đây?”

Lúc này, mấy trưởng lão thủ hộ Vực môn đã tỉnh lại, thuật lại những chuyện đã xảy ra.

“Cái gì, nhất định là hắn!” Chưởng môn Thái Huyền môn và một số vị danh túc đều kinh sợ.

Sau đó không lâu, chưởng môn Thái Huyền môn và các vị danh túc đều xuất hiện trên Chuyết Phong, Lý Nhược Ngu mời họ tới đây, bởi vì chuyện Lão phong tử xuất hiện trên Chuyết Phong là một việc trọng đại, không thể nào giấu diếm được.

Nhưng mà Lý Nhược Ngu cũng không đề cập tới DP, mà chỉ nói Lão Phong Tử hiện ra từ trong hư không vỡ nát, bất ngờ xuất hiện ở trên Chuyết Phong. Trong mấy ngày kế tiếp, bới vì chưởng môn Thái Hưyền môn phong toả tin tức, người ngoài không thể nào biết được, cho nên vô cùng yên tĩnh.

Mấy vị Lão giả trong Thái Huyền môn đã coi Lão phong tử là thánh vật, phái cường giả trấn thủ, sợ bị người khác quấy nhiễu.

Lão Phong tử rơi vào một loại trạng thái ký diệu, bị kén bao trùm, có năng lương kỳ dị đang lưu chuyển, có một vị danh túc của Thái Huyền môn muốn tra xét, nhưng kết quả là phun ra máu và ngất đi.

“Ngươi có phát hiện được ở Chuyết Phong có điều gì đó rất cổ quái, nhất định là có bí mật rất lớn…” Cơ Tử Nguyệt nhìn Diệp Phàm nói.

Diệp Phàm hoàn toàn không có gì để nói, hắn đã được Lý Nhược Ngu dặn dò, tin tức về Lão phong tử đã bị phong tỏa, không thể để lộ ra ngoài.

“Mong Lão phong tử sớm tỉnh lại một chút, nếu không chắc chắn sẽ có bất ngờ phát sinh…” Diệp Phàm cũng chỉ có thể âm thầm cầu khẩn như vậy.

Trong mấy ngày sau đó, không có bất kì một gợn sóng nào rung động, mọi việc vô cùng yên tĩnh.

Hôm nay, chuyết phong quật khởi, địa vị tăng lên rất cao, thu nhận rất nhiều đệ tử kiệt xuất, ngọn chủ phong này đã không còn tiêu điều như trước nữa.

Mỗi ngày, đều có những ngọn núi chính khác đệ tử đến bái phỏng, Diệp Phàm kết bạn với rất nhiều đệ tử trẻ tuổi, Cơ Từ Nguyệt tức thì bị nhân như như “chúng tinh phủng nguyệt” vây quanh.

Hôm nay, có người tù bên Tinh phong tới, nói có chuyện mời Cơ Tử Nguyệt và Diệp Phàm. Sau khi nghe được tin tức như vậy, Diệp Phàm nhất thời nhíu mày, nhưng mà Cơ Tử Nguyệt lại nở nụ cười rất tươi, căn bản nàng chẳng sợ phiền toái.

Lúc này, Cơ Tử Nguyệt lại cười hì hì, thần thần bí bí nói với Diệp Phàm:” Tổ gia gia của ta tới”.

Diệp Phàm cả kinh, theo bản năng mở miệng, nói:” Sao lão bất tử này tới nữa?

“Tại sao ngươi lại nói như vậy?!” Cơ Tử Nguyệt đôi mắt to trừng hắn.

“A, nhầm, là tới đón ngươi trở về hay sao?” Diệp Phàm ngượng ngùng hỏi.

“Không phải, Lão phong tử xuất hiện ở trên Chuyết Phong, Thái Huyền môn cho rằng có thể giữ được bí mật, nhưng Cơ gia chúng ta và Diêu Quang Thánh Địa đã biết rồi, có mấy vị đại nhân vật đều chạy tới đây, thì nhất định có chuyện không bình thường phát sinh.”

Diệp Phàm rất xâu hổ, có rất nhiều chuyện hắn không thế nói cho Cơ Tử Nguyệt rõ được, nhưng đối phương chẳng giữ kín với hắn chuyện gì, tất cả đều nói cho hắn biết.

Ở trên bầu trời phía xa, có một cỗ Hoàng Kim Cổ Chiến Xa đang nghiền áp hư không, trên chiếc Cổ chiến xa có nhiều vết đao, kiếm, bộc lộ ra khí tức tang thương vô cùng.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện