Giờ phút này, chỉ có một mình Diệp Phàm hiểu rõ sự việc, vì sao hắn có thể chống đỡ đựoc sự tấn công của thần thể, hoàn toàn là phản ứng bản năng của thân thể.
Trong quá trình hắn bị áp bức, từ trong Luân Hải tràn ra một loại năng lựong kì dị, có thể sinh tồn ở trong vùng Minh Nguỵêt Luân, ngay cả bản thân hắn cũng không rõ, đây là loại lực lượng nào nữa.
Đưong nhiên, nguyên nhân căn bản nhất chính là, đối phương đã áp chế tu vi ở cùng một cấp độ với hắn.
Dù sao thì, Cơ Hạo Nguyệt cũng giống như mặt trời ban trưa, nếu hắn toàn lực xuất thủ, cho dù mình có thể chất đặc thù, thì cũng không thoát khỏi cái chết.
Ở cùng một cảnh giới thì ngang tài ngang sức, trong lòng Diệp Phàm cảm thấy lành lạnh, Đông Hoang Thần Thể quả nhiên đáng sợ, có thể làm cho Thái Cổ Thánh Thể như lâm đại địch, phải ứng phó theo bản năng.
Hắn cũng không biết, Cơ Hạo Nguyệt còn khiếp sợ hơn so với hắnm cho tới bây giờ vẫn chưa bình tĩnh được.
Lúc mới nhìn thấy Diệp Phàm , cơ thể liền sinh ra một phản ứng kỳ dị, giống như là gặp đại địch từ kiếp trước, làm cho nó bộc phát toàn bộ chín vị thần vương, dùng bản năng nguyên thuỷ nhất để tấn công.
Hoa Vân Phi một thân áo lam, nhẹ nhàng phất phới, giống như sóng biển linh động, hắn đứng lên, linh hoạt kỳ ảo như tiên, có một cỗ khí chất vô cùng đặc thù, nâng chén nói:
“Mọi người đều là anh kiệt trong loại người, sau này đều có thể danh chấn nhất phương, chúgn ta cùng ở trong Đông Hoang Nam Vực, nguyện mãi mãi không làm địch.”
Trên thực tế, chỉ tính riêng Đông Hoang Nam Vực mà thôi, cũng đã rộng lớn, mênh mông vô cùng rồi, nếu nói một cái nghiêm túc, thì cái phiến địa vực này chỉ là một mảnh đất nho nhỏ mà thôi.
Mọi người cùng nhau nâng chén, những người ở đây đều là những nhân vật thiên tài, chính là tinh anh đệ tử của các phái, có khi còn là nhân vật kiệt xuất.
Tất cả mọi người đều rõ ràng, cái từ vĩnh viễn không là địch, là một loại khả năng không thể tồn tại, cùng ở trong một phiến địa vực, vì sự phát triển họ phải cạnh tran lẫn nhau, đến lúc đó sớm muộn trong những vị đệ tử thiên tài này sẽ có va chạm.
Nhưng mà trong giờ phút này, không khí lại vô cùng thoải mái, mọi người thi nhau nâng chén, tâm sự những tâm đắc trong quá trình tu luyện, lại nói không ít những chuyện bí mật.
“Cái vị Phong lão nhân kia, năm đó thần uy cái thế, lực áp như cường, không người nào có thể kháng cự. Hơn nữa, năm đó Diêu Quang thánh chủ cũng bại bới tay của người này, không ai dám cùng lão tranh phong. Sáu ngàn năm troi qua, thương hải tang điền, vị thánh chủ trước kia đã sớm chết già, hoá thần một vùng đất, không nghĩ tới lão nhân của Thiên Tuyền Thánh Địa này còn sống, đúng là không biết phải nói gì nữa.
Diêu Quang Thánh Nữ dùng ngọc thủ trắng mịn, không chút tỳ vết, nâng chén rượu lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm nhỏ, động tác mười phần phong tình, cái miệng ngẩng lên, làm lộ cái cổ trông như thiên nga, trên mặt cười cười, không khỏi cảm thán.
Cơ Hạo Nguyệt gật gật đầu, nói:
“Thời gian là lực lượng vô tình nhất, cho dù là nhân vật kinh thiên động địa nhất, cũng không cách nào ngăn cản được, cát bụi vẫn về với cát bụi.”
Nói tới đây hắn thở dài một hơi,nói:
“Năm đó, có ba vị đại nhân vật của Cơ gia chúng ta, được xưng là một nhân vật thiên tài, cùng liên thủ đấu với Lão phong tử kia. Ba người này là những nhân vật tuyệt đỉnh, có thể nói là công tham tạo hoá, nhưng hơn 4000 năm trước đã tạ thế, nghĩ đến lại làmm cho người ta cảm thán, bao nhiêu anh kiệt, phong thần như ngọc, bao nhiêu…, họ đều chấn động thiên hạ, nhưng chung quy vẫn không thể thoát khỏi chữ chết, đúng là bi ai của trần thế.”
Hai người nói như vậy, cũng không biểu hiện sự vô năng của Diêu Quang Thánh Địa và Cơ gia, bên trong bọn họ còn có nhiều chuyện sâu kín hơn, chuyện mấy nhân vật đấu đá với lão phong tử thì có nói là gì.
Trên thực tế. những thế lực truyền thừa từ Thái Cổ đều có một quá khứ xa xôi, bọn họ đã đứng sừng sững trong nhiều niên đại, thì cũng không cần thiết phải nói tới chiến công làm gì.
“Vị Phong lão nhân này thâm sâu không lường được, không biết Đông Hoang bây giờ có ai có thể địch lại với lão hay không…”
Hoa Vân Phi dường như có điều suy nghĩ nói:
“Lão khắc ấn Đạo văn ở Thái Huyền môn chúng ta, dường như muốn vượt qua hư không, những Đạo văn ấy huyền ảo vô cùng, không biết lão muốn đi tới nơi nào.”
Sau đó, mọi người lại nói chuyện về Thái Cổ Thánh Địa, Cơ gia, Diêu Quang Thánh Địa, Khương gia liên thủ, cũng không thành công, toàn quân bị giết, khiến mọi người đều cảm thán.
Trong số mọi người ở đây, bản thân Diệp Phàm là người đã trải qua, nhưng không thể lộ ra một chút nào được, nếu không. Cơ Hạo Nguyệt và Diêu Quang Thánh Nữ sẽ lập tức liều mạng với hắn mất.
Nhắc tới thái cổ cấm địa, mọi người không thể tránh khỏi lại nói tới Thái Sơ Cổ Quáng, nằm ở vị trí bắc vực của Đông Hoang. Lấy chữ Thái Sơ làm tên, cũng để nói rõ nó vô cùng cổ xưa rồi.
Ở vô tận năm tháng trước, Thái Sơ Cổ Quáng là một toà Nguyên quáng nổi tiếng nhất Đông Hoang, sau đó đào ra được một thứ gì đó, rồi biến thành một trong bảy đại sinh mệnh cấm địa.
“Theo truyền thuyết, ở vô tận năm tháng trước, có đào ra được một số tuyệt thế thần nguyên, bên trong Thần nguyên có phong ấn một sinh mệnh mạnh mẽ, nó có hình người, sau khi tỉnh lại, hắn liền giết chết tất cả mọi người, đúng là làm người khác không biết nói gi cho phải.
“Nghe nói để “Nguyên” hình thành, cần thời gian cực kỳ lâu, chậm nhất phải ngưng tụ từ thời Thái Cổ, thậm chí còn phải ngược dòng tới nền văn minh thời cổ đại, đúng là làm người khác không thể suy đoán được niên đại của nó…”
Đám đệ tử trẻ tuổi này tụ lại một chỗ, nói tất cảa những chuyện cũ mới, đương nhiên có nói tới vấn đề tu luyện.
Sau đó không lâu mọi người lại nói tới vấn đề thể chất của tu sĩ, từ mấy năm trước, ở đông hoang từng có lời đồn đãi, thần thể sắp xuất thế, hơn không chỉ có một người.
Nói tới vấn đề này, mọi người không hẹn mà lại nhìn về phía Cơ Hạo Nguyệt , hỏi hắn có biết những người khác là ai không, trong quá trình này không ít người nhìn về phía Diệp Phàm, cảm thấy thể chất của thiếu niên này vô cùng đặc biệt.
Ta chỉ biết có hai người, người thứ hai chính là ở Đông Hoang bắc vực, Khương gia.” Cơ Hạo Nguyệt đáp.
Khương gia, một Thái Cổ Thế Gia, nằm trong lãnh thổ Khương Quốc, chấn động Đông Hoang, thủy chung sừng sững không đổi, là một trong những thế lực siêu cường ở trong Đông Hoang đại địa này.
Diệp Phàm lập tức nghĩ tới Tiểu Đình Đình và Khương lão bá, không biết họ có sống tốt ở Khương gia hay không.
Thái Sơ Cổ Quáng, Khương gia, Dao trì thánh địa, đều ở đông hoang bắc vực, Diệp Phàm đã sớm có quyết định phải đi vào trong đó, nhưng đó chỉ là một ước nguyện chưa thành công.
Cũng phải nói tới, bên đó cần phải đề phòng môt địch nhân, đó chính là Khương Dật Thần, chỉ vì muốn đoạt trọng bảo của hắn, mà phải phái tu sĩ ngàn dặm đuổi giết, làm cho hắn lên trời không lối, xuống đất không cửa.
Nghĩ như vậy, trên mặt của Diệp Phàm hiện lên sự hoảng hốt, hắn cảm thấy nên rời đi, không thể ở lại Thái Huyền môn nữa.
“Không biết Diệp tiểu huynh đệ, có phải thần thể hay không?”
Lúc này, một Thanh y nữ tử mở miệng,
làm cho ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn, ai cũng muốn biết đáp án.
“Ta nếu là thần thể, thì làm sao có thể tiêu dao như vậy? Nói không chừng đã sớm ẩn cư rồi, cũng giống như Cơ huynh, không tu luyện thành công, thì không lộ diện.
“Điều này cũng đúng.”
Có người gật đầu.
Vậy càng khiến cho người khác giật mình, Diệp tiểu huynh đệ, ngươi nếu không phải thần thể, thì làm sao có thể chặn lại được vô tận thần uy của Cơ huynh?”
Người hỏi hắn, chính là đệ tử thiên tài của Tiêu Dao môn, Lý U U.
Tiêu Dao Môn, cách nơi này khoảng chừng 6 ngàn dặm, cách khoảng 10 quốc gia, cũng là một môn phái lớn trong phiến địa vực này, chỉ dưới có Thánh Địa và ngang hàng với Thái Huyền môn.
“Chuyện nói ra thì dài, biến hoá trong cơ thể ta có liên quan đến một loại kỳ quả cho nên ó một chút biến hoá, không thể nói rõ với người khác được.”Diệp Phàm biết rõ phiền toái đã đến rồi, phải mau chóng rời đi, không thể trì hoãn được nữa.
Hoa Vân Phi mỉm cười,nói:
“Ta tiếp tục gảy một bản nhạc, tiếp tục trợ hứng cho mọi người uống rượu”
Hắn chuyển hướng đề tài, làm cho Lý U U không cách nào tiếp tục hỏi được nữa.
Trên bãi cỏ thơm, mọi người nâng cốc nói chuyện, nhưng đều có chừng có mực, không nói to, cũng không nói nhiều.
Tiếng đàn vờn quanh, như tri âm tri kỷ, như Quảng Hàn tiên khúc, làm cho người ta say mê.
Không thể không nói, kỳ nghệ của Hoa Vân Phi đã đạt tới đại đạo, cầm huyền ở trong tay hắn vô cùng linh động, các loại tiên âm vờn quanh, như tạo thành một bức tranh tuyệt vời.
Tích tích tang tang, âm thanh như thần tuyền trong thâm sơn. Ôn nhu chậm rãi, lúc nhanh lúc chậm. Nêu ngưng thần lắng nghe, thì có thể cảm nhận được lạc thú của nhân gian, sinh động như nước chảy mây trôi.
Sau đó, tiếng đàn lại huyền ảo, phảng phất như màn đêm phủ xuống, trăng rơi trên đỉnh đầu, tiên điện như ẩn hiện trong mây, dao trì xuất hiện (1), tiên tử yểu điệu, múa trên ngọn sóng, thần thái động lòng người, hoa vận lưu chuyển.
(1) Dao Trì: Ao/Hồ Tiên
Khi khúc nhạc kết thúc, mọi người phát hiện hoa trên thảm cỏ đồng loạt nở rộ, hương thơm thoang thoảng, trong tiếng đàn ẩn chứa một loại lực lượng kì dị, khiến cho bách hoa nở rộ, mọi người đồng loạt vỗ tay tán thưởng.
Diêu Quang Thánh Nữ và Diệp Phàm ngồi cách nhau không xa, trong như một Thần Liên đang nở rộ, cơ thể trong suốt, miệng cười rất tươi, giống như gió nhẹ thổi qua, yểu điệu thục nữ.
Đôi mắt trong như nước, môi nở nụ cười, yếu ớt truyền âm, nói:
“Diệp tiểu huynh đệ không cần phải kiêng kị gì cả, nếu như sự việc có gì khó khăn thì cứ mở miệng nói tới ta.”
Diệp Phàm trong lòng thầm nghĩ, nói:
“Có người khác sẽ gây khó khăn với ta hay sao?”
“Có lẽ vậy, dù sao thể chất của ngươi rất đặc biệt, cho nên sẽ có người mời ngươi đi làm khách.”
Diêu Quang Thánh Nữ hàm răng như ngọc, hồng nhuận trơn bóng, liếc nhìn về phía Diệp Phàm phong thái thật mê người.
“Ta chỉ muốn yên tĩnh tu luyện, không muốn bị người khác quấy rầy.”
Diệp Phàm không để ý tới những vấn đề này, truyền âm nói.
“Không sao, nếu có cái gì vấn đề, ta sẽ thay ngươi ra mặt giải quyết, tin tưởng không ai làm khó xử tới ngươi.”
Diêu Quang Thánh Nữ vươn cành ô-liu, dung mạo nàng xinh đẹp, thân thể như tiên. Trong lòng Diệp Phàm hiểu rõ, đây đúng là một lời mời.
Đúng lúc này, CTN mắt to chớp động, nhẹ nhàng truyền âm nói:
“Việc nơi đây xong, ca ca ta muốn mời ngươi cùng chúng ta tới Cơ gia, thì Diệp Phàm không cách nào bình tĩnh được, hắn có rất nhiều bí mật, không thể để người khác khám phá ra được.
Bị hai thế lực siêu cấp nhìn trúng, đối với người khác vui mừng còn không kịp, nhưng đối với Diệp Phàm mà nói, thì đó lại là một sự đau đầu, hắn không thể nào tiến vào Thái Cổ Thế gia và Thánh Địa được.
Nêu không thì khối Lục Đồng không cách nào giữ được bí mật nữa, mà hơn hết, những người này đều muốn nghiên cứu cái thể chất của hắn, chuỵên này không thể nào để lộ ra, nếu như Luân Hải bị người khác dò xét, thì mọi bí mật sẽ bị người khác phanh phui.
Điều trọng yếu nhất là, Lý Nhược Ngu từng dặn dò hắn, đừng có bại lộ Thái Cổ Thánh Thể và bí thuật truỳên thừa ra, đây chính là một trong những bảo bối trong mắt của những thế lực lớn.
Lúc này, Diêu Quang Thánh Nữ cười khẽ, truyền âm nói:
Diệp tiểu huynh đệ, chốc nữa có thể theo ta tản bộ hay không, ta có một vài lời muốn nói với ngươi.”
Cùng lúc đó, trong mắt Cơ Hạo Nguyệt bắn ra hai đạo thần quang, tự mình truyền âm với Diệp Phàm , nói:
“Ta muốn mời ngươi tới Cơ gia làm khách.”
Đông thời lại có mấy đạo thần niệm truyền tới, lại còn đặt điều kiện tốt hơn, ý muốn bảo Diệp Phàm đi cùng với họ.
Diệp Phàm biết rõ chuyện đã trở nên tồi tệ, sự tình vô cùng không ổn, hắn kiên nhẫn đáp từng người cho có lệ, muốn kéo dài thời gian.
“Cơ Hạo Nguyệt ngươi là thần thể, không việc gì thì đừng có thăm dò ta, ta không chịu được phiền toái như vậy.”
Diệp Phàm âm thầm tự nói, hắn đâu có biết răng, Cơ Hạo Nguyệt luôn kiêu ngạo vì mình là thần thể, sao không thăm dò cơ chứ.
“Trước mắt phải quấy đục vũng nước này, làm cho bọn họ không thể nào chú ý tới ta nữa, phải nói ra một sự thật kinh động, tới lúc đó ta thừa dịp hỗn loạn rời đi.”
Diệp Phàm suy nghĩ trong chốc lát, sau đó ngẩng đầu lên, nói:
“Chư vị, có lẽ các người còn chưa biết, có một đại sự chấn động Đông Hoang sắp phát sinh.”
“Có chuỵên nghiêm trọng tới vậy ư?”
Diêu Quang Thánh Nữ tóc đen nhẹ vũ, dung nhan như ngọc, đôi mắt rạng rỡ quang hoa, động lòng người.
“Ta nghĩ tới các vị ngồi đây đều đã nghe tới Thanh Đồng Tiên Điện, nó sắp hiện thế…”
Lời nói của Diệp Phàm làm cho người khác sợ chết khiếp.
Thanh Đồng tiên điện, đây chính là cơ hội thành Tiên, là một bộ bảo sử của Đông Hoang, mỗi một lần xuất hiện, đều làm chấn động Đông Hoang, làm cho các nhân vật tuyệt đỉnh lao đầu vào như con thiêu thân.