Diệp Phàm biết, lần này, hắn chọc vào ngập trời đại họa rồi, Nam Vực với hắn mà nói quả thật là cực độ nguy hiểm. Cơ gia khổng lồ vô cùng, truyền thừa cửu viễn, nội tình thâm hậu, cao thủ nhiều như mây, tuyệt đối sẽ không thể cứ như vậy mà dễ dàng buông tha cho hắn.
Vừa rồi, hắn chém giết lão quản sự Cơ Nhân, lại tiêu diệt ấn ký của Cơ Huệ, mấy cái đấy cũng không thể giải quyết được vấn đề gì, ngược lại sẽ khiến cho Cơ gia phản ứng kịch liệt hơn thôi.
Trốn!
Hiện tại chỉ còn một chữ này là hữu dụng, không còn biện pháp nào nữa.
Đại Hư Không thuật là một trong những tinh hoa yếu thuật trong Hư Không Cổ Kinh, Cơ gia tuyệt đối không thể dễ dàng để mà tiết lộ ra ngoài, dù rằng là Diêu Quang Thánh Chủ có lấy được thì Cơ gia cũng phải nghĩ ra biện pháp mà thu hồi lại, càng không cần nói đến cái loại tiểu tu sĩ như Diệp Phàm. Ở đây nhiều ngày, hắn nghe được rất nhiều tin tức, đều chấn động Nam Vực.
Khổng Tước Vương đại chiến Nam Cung Chính, hạ xuống màn che, phiến sơn mạch kia tiêu điều, trở thành đất cằn sỏi đá. Nhưng đến tột cùng là đại chiến lớn đến mức như thế nào thì ngoại giới cũng không biết được, lúc mọi người đuổi theo tới đó thì hai vị Đại năng sớm đã tiêu thất từ lâu.
Diêu Quang Thánh Chủ và Cơ gia Thánh Chủ cùng nhau truy tìm Khổng Tước Vương ở khắp Phiến Nam Vực, tuyên bố phải đánh chết hắn đã kích khởi ngàn trượng sóng lớn, nhưng trong lúc nhất thời cũng khó có thể tìm được tung tích của Khổng Tước Vương.
Thanh Đồng Tiên Điện xuất hiện, Huyền Hoàng phong đổ, sắp chìm vào Đông Hoang đại địa, nhưng đến bây giờ cũng không có tuyệt đại cường giả nào dám xâm nhập, đại nhân vật lòng luôn có điều lo ngại, phải chuẩn bị cho đến phút chót.
Nghe nói, Cơ gia Thần thể Cơ Hạo Nguyệt bản thân cũng đã bị trọng thương, suýt nữa là bị chém chết, hiện giờ hạ lạc không rõ, rất nhiều người đều đang âm thầm tìm kiếm hắn.
Thiên Tuyền Thánh địa sớm đã cát bụi trở về với cát bụi, người còn sống duy nhất là Lão già điên, đang ở Thái Huyền kết kén mà ngủ say, có không ít cường giả thủ hộ, nhưng phá kén mà ra thì lại không người nào phát hiện, thần bí mất tích, khiến tất cả đều hoảng sợ không thôi. Khắp Nam Vực, mạch nước ngầm đã bắt đầu khởi động, tất cả thế lực lớn đều phái ra cường giả, ở chung quanh tìm kiếm.
Diệp Phàm cười khổ, lúc này đây, ở Nam Vực có hai người đang trong tình cảnh tối nguy hiểm, một người là Cơ Hạo Nguyệt, một người khác chính là hắn. Cơ Hạo Nguyệt Thần thể mới thành lập, đã có thể coi như vậy một gã cường giả, chỉ cần không gặp phải cái loại lợi hại như Khổng Tước Vương, vẫn có sinh lộ. Mà hắn, thánh thể chưa thành, chỉ cần bị phát hiện sẽ nguy hiểm gấp bội. Đông Hoang Nam Vực, không bình tĩnh chút nào, bất kỳ lúc nào cũng có thể phát sinh sự kiện kinh người.
" Cơ gia, nếu các ngươi muốn đuổi tận giết tuyệt ta, đừng trách ta không khách khí, đem Đại Hư Không thuật truyền khắp thiên hạ, ta không tin các ngươi dám đem toàn bộ dân cư Nam Vực đi giết sạch!" Diệp Phàm thần sắc lạnh lùng, đã sẵn sàng cá chết lưới rách.
Bởi vì, hai ngày gần đây, hắn rõ ràng là đã cảm giác được trong không khí có gì đó không thích hợp, Cơ gia danh túc đang tìm Cơ Hạo Nguyệt, nhưng phần nhiều cường giả trẻ tuổi cũng xuất động, điên cuồng truy tìm, như là đào cả ba tấc đất lên để tìm vậy.
Đương nhiên, đấy là chỉ là ý định cho trường hợp xấu nhất thôi, Nam Vực mênh mông khôn cùng, Diệp Phàm không tin, cái góc núi hẻo lánh mà hắn ẩn núp này còn có thể bị người phát hiện ra.
Đã nhiều ngày, hắn luôn luôn ở trong rừng núi hoang vắng tiềm hành nặc tung, chuyển hết chỗ này sang chỗ kia, hắn sợ mình vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi truy tung. Cái kiểu chạy trốn chối chết này thật không dễ qua, tùy thời tùy lúc đều phải ở trạng thái đề phòng, lúc nào cũng sợ bị Cơ gia phát hiện ra.
Tận cho đến ngày thứ bảy, Diệp Phàm mới dừng lại, hắn không biết rõ là mình đã chạy tới chỗ nào, trốn vào dưới một gốc cổ thụ trong thâm sơn, hắn quyết định yên lặng trốn ở trong này, chờ tình thế lắng xuống, sau đó sẽ hoàn toàn rời xa Nam Vực. Bên ngoài thật sự quá là nguy hiểm, chỉ có thể tạm thời ẩn phục mà thôi.
Diệp Phàm chuẩn bị tĩnh tâm tu hành, sớm ngày đạt tới cảnh giới ngạn biên, hiện giờ, phía trên Khổ Hải của hắn có một cái thần mạch bắc ngang trời, trong suốt, như cầu vồng trực tiếp xuyên về phía ngoài Luân Hải.
Thiên mạch sinh thành, Thần Kiều ngang trời, đạt đến cảnh giới Bỉ Ngạn chỉ còn là thời gian thôi, bây giờ, việc hắn cần làm nhất là tích lũy.
Trong tay hắn có một khối tinh thuần "Nguyên" to khoảng chừng bằng nắm tay, lưu quang dật thải, chẳng qua là Diệp Phàm cũng không dùng lúc này mà lưu lại, đợi đến khi trùng kích vào Bỉ Ngạn thì mới dùng.
Một khối nguyên lớn như vậy, ẩn chứa sinh mệnh tinh khí đến mức không thể tưởng tượng, nếu mà như trước, cũng sẽ đủ cho hắn tăng thêm một cảnh giới.
Nhưng y theo lời lão nhân Ngô Thanh Phong đã nói, tu hành càng đi về phía sau càng thêm gian nan, tất cả đều yêu cầu trả giá gấp nhiều lần. Khối nguyên này có thể trợ hắn phá cảnh, nếu đạt tới Thần Kiều đỉnh phong, luyện hóa tất là có thể tiến vào cảnh giới Bỉ Ngạn.
Mấy ngày sau, Diệp Phàm bắt đầu thể ngộ các loại pháp môn đã tu hành qua. Theo cuốn đạo kinh này, Luân Hải là căn cơ của hắn, là ngọn nguồn để hắn đi trên con đường tu hành.
Thiên pháp môn này, không phải là bí thuật, cũng không phải là sát chiêu, mà hoàn toàn chỉ là khai quật tiềm năng. Mặc dù không có bí thuật như Đại Hư Không thuật, nhưng được tôn là kinh văn tối cường để tu luyện Luân hải, tất phải có đạo lý riêng, nó chú trọng căn cơ!
Hiện giờ, trên trang giấy màu vàng, chữ viết đều đã tiêu thất hơn phân nửa, chỉ còn dư không nhiều lắm, rất nhiều tinh thần cổ tự hoàn toàn biến mất rồi.
Ẩn ước, nó tương hợp cùng cảnh giới của Diệp Phàm, những chữ viết biến mất, đều đã hoàn toàn tu thành một bộ phận của hắn, ước chừng, một khi đạt tới Bỉ Ngạn viên mãn, cuốn đạo kinh này sẽ trống trơn.
Ngoài Kim Thư, một bí trong Cửu bí, bộ pháp của lão già điên, Đại Hư Không thuật là ba loại vô thượng bí thuật mà hắn nắm được, ở trong từng lĩnh vực, không có một loại thuật pháp nào có thể vượt qua được chúng.
Mấy ngày qua, Diệp Phàm không ngừng nghiền ngẫm ba loại bí thuật, hắn nắm giữ thuật pháp quả thật là quá ít, nên đây sẽ là bảo mệnh tuyệt học cho ngày sau.
Đỉnh, vẫn chưa thành hình, cần nhiều thời gian để luyện, chẳng qua có thể đoán, Vạn Vật Mẫu Khí uẩn tập, một khi đỉnh thành, chắc chắn đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Diệp Phàm không phải nghĩ thêm tên đặt cho cái đỉnh nữa, cảm thấy để là "Đỉnh" đã đủ để đại biểu hết thảy, cái gì mà Huyền Hoàng đỉnh, Vạn Vật Mẫu Khí đỉnh... cũng không bằng một chữ kia.
Diệp Phàm uống không ít Thần tuyền, tĩnh tâm tiềm tu, hiểu thêm được rất nhiều thứ thì đoạn thiên mạch phía trên Luân Hải lại dài thêm một đoạn, thông hướng phía thần bí Bỉ Ngạn chỉ còn là ngày một ngày hai mà thôi.
Ngày thứ chín, Diệp Phàm tay cầm hạt bồ đề, trong lòng một phiến kỳ ảo, thân thể như lưu ly thần đăng, không nhiễm bụi trần, óng ánh trong suốt, hắn lúc này đang chìm trong một loại cảnh giới kỳ diệu.
Bây giờ, hắn như đã cùng hòa vào núi đá, cỏ cây, thâm sâu, tâm thần tĩnh mịch, có thể nghe được tiếng cỏ cây hô hấp, cảm nhận được nhịp đập của thâm sơn.
Hắn giống như đã cùng với thiên địa vạn vật giao hòa một chỗ, thần thức hóa hình mà ra, như một luồng gió mát, như một đám mây, lướt qua thâm sơn, thần hồn như đã ly thể mà ra.
Nếu mà có đại nhân ở đây, nhất định sẽ kinh hãi, cường đại tu sĩ tới hậu kỳ, đều cần nhờ ngộ đạo mới có thể tăng lên cảnh giới, tiến vào trình tự mới, thiên tài địa bảo gì cũng đều khó mà có tác dụng được.
Diệp Phàm cảnh giới không cao, nhưng lại có thể dung hợp vào trong thiên địa đạo vận, thời gian biến ảo khôn lường, thật sự là khó có thể được.
Đột nhiên, Diệp Phàm tâm sinh kinh triệu(dự cảm), hắn cùng với vạn vật tương hợp, ở giữa thâm sơn thần thức cảm ứng được khí tức nguy hiểm. Gần như trong nháy mắt, hắn thấy được Cơ Huệ! Nháy mắt, thần thức trở về, xoát một tiếng mở ra hai mắt, ở giữa cỏ cây đứng lên.
"Con mụ chết tiệt này làm sao lại tìm được ta..."
Diệp Phàm như hóa thành một luồng khói nhẹ, ở trong núi rừng đi qua, rất nhanh hướng phương xa mà phóng đi.
"Kẻ có được linh giác mẫn tuệ như vậy thật sự là quái dị, quá quái dị." Cơ Huệ thấp giọng thì thào, phất tay về phía sau, nói: "Đưa tin cho các hướngvây lại, không thể để cho hắn chạy thoát!"
Diệp Phàm sớm đã có chuẩn bị, ở chỗ này khắc rất nhiều đạo văn, đó đều là ở trên quyển sách cổ bằng da thú ghi lại, hắn không hiểu, hoàn toàn là trông mèo vẽ hổ. Tới bây giờ, rốt cục cũng hiện tác dụng, hắn liền xông ra ngoài, đám người chuẩn bị vây bị ngăn lại.
"Chút tài mọn!"
Cơ Huệ quát lạnh, vung tay lên, ầm vang một tiếng, phía trước sơn băng địa liệt, loạn thạch xuyên không, địa vực có khắc hoa văn cũng bị lau đi hoàn toàn, đã bị bà ta lấy thần lực xoá đi.
Phía sau, trên trời bóng người rậm rạp, vì truy tung Diệp Phàm, vì thu hồi Đại Hư Không thuật, bọn họ đã điều động đại lượng tu sĩ.
Cơ Huệ không phải siêu cấp cường giả duy nhất, chỉ vì một tên tiểu tu sĩ như Diệp Phàm, vậy mà lại mang
thêm đến mấy cường giả, thân phận cũng tương đương Cơ Huệ.
Đại Hư Không thuật, tuyệt không thể để bị tiết lộ ra!
Diệp Phàm lao đi hơn mười dặm, nhưng lại chấn động, hắn xưa nay vẫn tự hào về tốc độ của mình, vậy mà vẫn không thể thoát khỏi vài vị lão nhân này, thế mới thấy được thực lực càng lớn, tốc độ tự nhiên càng khủng bố.
"Người thiếu niên, hôm nay ngươi lên trời không có đường, xuống đất không có cửa, ngươi còn chạy đi đâu được!" Lão ẩu Cơ Huệ thần sắc lạnh như băng, từ sau truyền âm.
"Ngươi làm sao mà tìm được ta?" Diệp Phàm khó hiểu.
"Tinh thần ấn ký của ta là thứ mà loại như ngươi có thể tùy tiện gạt bỏ sao?" Cơ Huệ sắc mặt khó coi, cường đại như nàng, bị một thiếu niên lau đi tinh thần ấn ký, là một loại sỉ nhục, âm thanh lạnh lùng nói: "Dẫu rằng Tử Nguyệt cho ngươi thông linh bảo ngọc, nhưng cũng không phải tuyệt đối không thể theo dõi được, ngươi lại to gan lớn mật, dám lấy cả Đại La Thiên Võng của ta đi!"
Diệp Phàm thở dài, hắn đã đem Đại La Thiên Võng tế luyện lại nhiều lần, lau đi dấu vết ở trên đó, sợi võng trong suốt như ngọc, đã là không nhiễm bụi bậm, không dính thần thức, vậy mà vẫn bị đối phương tìm được. Thái Cổ thế gia danh túc, quả nhiên sâu không lường được, không thể án theo lẽ thường mà tính!
Diệp Phàm như lưu quang, xuyên núi xuyên đại địa rất nhanh mà rút lui lại, nhưng mà vẫn như cũ không thể thoát khỏi bốn người Cơ Huệ, khoảng cách giữa bọn họ càng lúc càng kéo gần hơn.
Tới lúc này, thật sự có thể nói là đã đến sơn cùng thủy tận, không còn đường ra, Diệp Phàm suy tư, chỉ có thể đánh cuộc, lao ra núi non, hướng về địa phương có nhiều người ở mà bay đi.
Đây là một quốc gia cường đại ở Nam Vực, lượng dân cư trong đô thành không dưới trăm vạn, thành trì cực lớn, bên trong thành phồn hoa vô cùng, người đến người đi như nước chảy.
Diệp Phàm xông tới tòa đô thành này, ở trên không dừng lại, xoay người, lấy thần thức truyền âm cho bốn người, quát to: "Các ngươi còn dám tiến lên phía trước một bước, ta sẽ đem Đại Hư Không thuật truyền khắp tòa đô thành này, để trăm vạn người biết rõ. Hơn nữa, ta sẽ nhằm phía tòa thành tiếp theo mà chiêu cáo thiên hạ, công bố tại chúng, khiến cho Đại Hư Không thuật không hề là bí mật nữa. Ta không tin, các ngươi dám đem Nam Vực tàn sát sạch sẽ!"
Lão ẩu Cơ Huệ biến sắc, ba người kia cũng lập tức ngừng cước bộ, nếu Đại Hư Không thuật ai ai cũng biết, hậu quả không thể tưởng tượng được.
" Cơ gia các ngươi không phải muốn giữ bí mật sao, ta sẽ cho toàn Nam Vực đều biết rõ, dù sao ta đã không có sinh lộ, không bằng thành toàn cho tu sĩ khắp thiên hạ."
Cơ Huệ sắc mặt âm trầm như nước, ba người kia cũng đã tức giận vô cùng, cảm thấy được người thiếu niên đối diện thật sự khó chơi, hận không thể một cái tát đập chết hắn.
Diệp Phàm lạnh lùng nhìn bọn họ, rồi sau đó trực tiếp mở miệng, quát to:
"Cút, lập tức cút cho ta!"
Từ thời đạiThái Cổ truyền thừa xuống, Cơ gia siêu nhiên vô cùng, không có người nào dám nhục mạ, một tên tiểu tu sĩ thế nhưng lại dám làm như thế! Vài vị Cơ gia danh túc, nhất là Cơ Huệ, sắc mặt xanh mét, trên trán gân xanh hằn lên, nhưng vẫn là nhịn xuống được.
Đúng lúc này, mấy tên tu sĩ của Cơ gia đuổi theo đến, phần lớn đều là người trẻ tuổi, đứng kín trên trời, khắp nơi đều là bóng người.
"Còn có các ngươi, cũng cùng cút nhanh cho ta!" Diệp Phàm lớn tiếng truyền âm, bị đuổi giết lâu, hắn sớm đầy một bụng hỏa, không có gì mà phải cố kỵ, dù sao cũng đều đã xé rách da mặt với nhau.
Không thể trốn thoát, thì cá chết lưới rách đi!
Thanh âm của hắn, như thiên lôi vang vọng, cả tòa đại thành đều nghe rành mạch, đám tu sĩ phía dưới, tất cả đều lộ ra vẻ kinh sợ.
"Những người đó không phải cường giả của Cơ gia sao? Lại có người dám nói chuyện với họ như vậy, quá kinh khủng rồi, có thể so được với Khổng Tước Vương a!"
"Người thiếu niên kia rốt cuộc là ai, dám bảo cường giả Cơ gia cút, lại không có người nào dám lên trước, chỉ sợ cũng là một vị Đại Năng đi."
Diệp Phàm ở phiến địa vực này vốn không có tiếng tăm gì, nhưng từ một ngày này, nhất định đều bị tất cả mọi người biết được.
Dám khiêu chiến quyền uy của Thái Cổ thế gia, một người dám đối mặt với một đám cường giả Cơ gia, hình thành thế giằng co, thật sự là làm cho người ta quá mức giật mình.
“Lời ta nói, các ngươi không nghe thấy sao? Đều cút hết cho ta! Bằng không tự đi gánh hậu quả, các ngươi biết rõ là sẽ phát sinh cái gì!”. Người nếu đã không sợ sinh tử, cái gì cũng sẽ không sợ, bất cần.
Vài cường giả Cơ gia, trên trán đã nổi từng đường gân xanh, hắc vụ lượn lờ, ánh mắt dọa người. Tu sĩ Cơ gia đi đâu, xưa nay chưa từng có người dám đối đãi như thế.
"Giết hắn!"
"Vài vị lão tổ, vì sao không để cho chúng ta qua?"
Đám đệ tử trẻ tuổi của Cơ gia ánh mắt đều sắp nứt ra, nổi giận đùng đùng, vô luận đi tới đâu, bọn họ đều được coi là thiên chi kiêu tử, hôm nay lại bị một thiếu niên nhục nhã, căn bản không thể chịu đựng được.
Diệp Phàm lần đầu tiên ở trong thế hệ tuổi trẻ nổi danh, lại lấy phương thức như vậy, rất hiển nhiên đã trở thành công địch của một thế hệ tuổi trẻ Cơ gia.
"Diệp Phàm..." Cơ Huệ chậm rãi mở miệng, tận lực khiến tiếng nói của mình trở nên bình thản: "Ngươi có biết ngươi đang làm cái gì không?"
"Mụ già chết tiệt, ngậm cái mồm hát của ngươi lại, ta với ngươi không có lời gì để nói nữa, nhắc lại tên của ta lần nữa, tất cả đều không thể vãn hồi!" Diệp Phàm đến cùng đường rồi. Hiện tại, trốn không được đám người này, hắn ngay cả một chút hy vọng sống cũng đều không có.
Ngực Cơ Huệ kịch liệt phập phồng,từng mạch máu trên cổ cũng gân lên, rõ ràng đến mức có thể nhìn thấy được, to như nhánh dây mây, đang run rẩy.
Không nhớ rõ đã bao nhiêu năm không có người dám đối với nàng như vậy, cho dù cường đại như nàng, sống lâu như vậy, cũng rất khó nuốt xuống cục tức này.
"Lão tổ, còn chờ nữa, chúng ta giết hắn!"
"Để chúng ta qua giết hắn!"
Thế hệ tuổi trẻ Cơ gia, toàn bộ vô pháp chịu đựng, nhẫn nhịn thêm nữa, sát khí bắn lên tận trời.
"Ta chỉ nói một câu cuối cùng, lập tức đều cút đi cho ta, cho các ngươi thời gian mười cái hô hấp!" Diệp Phàm quét mắt nhìn phía trước.
Trong đám tuổi trẻ Cơ gia, có người thét dài, phát tiết phẫn nộ.
Phía dưới, đám tu sĩ trong thành đều đã nghẹn họng lại, nhìn trân trối.
Rất hiển nhiên, Diệp Phàm chắc chắn sẽ danh chấn Nam Vực, trở thành công địch của một thế hệ tuổi trẻ Thái Cổ thế gia.
"Ha ha ha..." Đúng lúc này, có người cười dài.
Một thân ảnh trong nháy mắt đã tới, nhanh đến bất khả tư nghị, như kiểu đã một mực dựng thân ở trên không, mà không phải là đột ngột xuất hiện.
Đây là một người thiếu niên khoảng mười sáu mười bảy tuổi, thanh tú tuyệt luân, sợi tóc mềm mại, ánh mắt trong suốt, khí chất thoát tục, như hoa cây trong tuyết, tươi mát, đúng là Khổng Tước Vương.
"Nói rất đúng, Cơ gia các ngươi còn chưa nghe thấy sao, không mau cút đi!"
Khổng Tước Vương bễ nghễ Nam Vực, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, là nhân vật sừng sững, tuyệt đỉnh.
Sự xuất hiện của hắn khiến tất cả mọi người đều biến sắc, rất nhiều người nơm nớp lo sợ, phải biết rằng Khổng Tước Vương một tiếng rống to trực tiếp chấn bay Cơ gia danh túc, cường đại không thể tưởng được!
Khổng Tước Vương đã đi đến, vỗ vỗ vai Diệp Phàm, thoạt nhìn như liên hoa , phong thái thoát tục, không hề có một chút uy thế nào của một vị đại năng cả.
Mọi người giật mình, Diệp Phàm rốt cuộc là cùng Khổng Tước Vương có quan hệ như thế nào, chẳng lẽ là có lai lịch lớn đến mức không thể tưởng được?