"Làm sao bây giờ? Hai vị Thánh Chủ cùng nhau giết tới nơi đây, lai giả bất thiện’’ Tần Dao nhíu mày, dáng vẻ phong tình khi nãy đã biến mất hoàn toàn. Nàng cảm giác thấy may mắn nhất lúc này là có Bắc Vực Đại Năng Thanh Giao Vương ở đây, bằng không thì Khổng Tước Vương thật sự cô chưởng nan minh.
"Tần Dao, mau chóng rời khỏi chỗ của ta, không thì ngươi sẽ vô cùng nguy hiểm." Diệp Phàm thấp giọng truyền âm.
"Ngươi cùng đi với ta." Tần Dao khuyên nhủ.
"Ta thì hôm nay sợ là đi không được, ngay cả Khổng Tước Vương sợ rằng cũng không bảo vệ được ta." Diệp Phàm bình tĩnh, không sợ hãi, cũng không có kinh hoảng gì hết.
Nếu người của Cơ gia đã thả ngôn, cho dù là Diêu Quang Thánh Chủ mà đạt được Đại Hư Không thuật, cũng phải nghĩ ra biện pháp thu hồi lại, như vậy với quy mô đánh giết như bây giờ, không có lý gì để bỏ qua cho hắn.
Hắn nhất định là đối tượng bị lưu ý tìm kiếm nhất. Cơ gia Thánh Chủ đều đã hiện thân, Khổng Tước Vương cũng sẽ không có cách nào để bảo vệ cho hắn chu toàn, mang hắn lúc này ngang với mang đi một bộ phận của Hư Không Cổ Kinh, đây tuyệt đối là một cục diện không chết không thôi.
"Ngươi đến cùng là học lén bí thuật gì của Cơ gia?" Tần Dao hỏi hắn.
"Đừng có hỏi ta, ngươi nếu biết quá nhiều, Cơ gia cũng sẽ đuổi giết ngươi. Đi nhanh đi, bằng không là chậm!"
Tần Dao nắm lấy cổ tay hắn, nói: "Cùng đi với ta đi, ngươi không cần phải như vậy."
Diệp Phàm lắc lắc đầu, nói: "Ngươi cứ đi trước đi, ta sẽ tự có chủ trương."
Thấy hắn kiên quyết cự tuyệt như vậy, Tần Dao quay đầu nhìn hắn một cái, tự nhiên cười: "Ngươi phải cẩn thận đấy, nhất định phải sống sót, muốn 'đại khai sát giới’ ta thì nhất định phải bình an."
Trong phiến không gian này, bóng người xuất hiện càng lúc càng nhiều hơn, không riêng gì tu sĩ của Cơ gia cùng Diêu Quang Thánh địa, ngay cả Thái Huyền phái cùng Tiêu Dao môn cũng đều có cường giả chạy tới tham gia.
Đây tuyệt đối là một cỗ lực lượng khổng lồ đến mức không tưởng tượng nổi, bóng người lít nha lít nhít che kín khắp nửa bầu trời, hoàn toàn là vì để diệt Khổng Tước Vương mà xuất.
Nếu như không phải Thanh Giao Vương ở đây, Khổng Tước Vương sợ là thật sự phải nuốt hận, cho dù là như vậy thì tình thế hiện tại cũng đã phi thường không ổn.
Cơ gia Thánh Chủ cùng hư không tương hợp, không tịch như đại đạo, hư vô như thương vũ, thanh âm của hắn như là từ hư vô trong vĩnh hằng truyền đến, mờ ảo, trầm thấp: "Khổng Tước Vương, trước khi ta và ngươi kết thúc, ta muốn ngươi giao ra một người." Diệp Phàm không cần nghe cũng biết, Cơ gia Thánh Chủ đang nói đến hắn rồi.
Quả nhiên không ngoài hắn sở liệu, cường đại như Cơ gia Thánh Chủ cũng tự mình điểm tên của hắn. Bị đại nhân vật như vậy nhắc tới, nếu là những tu sĩ khác thì nhất định sẽ cảm thấy rất vinh hạnh. Nhưng mà với Diệp Phàm thì ngay cả khóc cũng sắp khóc ra đến nơi, điểm danh kiểu này giống như đang "Điểm giết" vậy.
"Ngươi thật sự muốn ta giao ra thiếu niên này?" Khổng Tước Vương ý vị thâm trường nói.
"Tự nhiên!" Cơ gia Thánh Chủ phun ra hai chữ, như thần âm khuấy động, sâu trong không gian, rất nhiều yêu tộc tu sĩ không đứng thẳng được, hầu như đã sắp ngã xuống.
Khổng Tước Vương cười lạnh một tiếng, quét mắt nhìn đám người phía trước, nói: "Đừng tưởng rằng Cơ gia các ngươi cao thủ nhiều như mây, không ai có thể sánh cùng. Các ngươi nếu là đem hắn giết, ta dám nói, nhất định sẽ có phiền toái lớn’’.
Lời này vừa nói ra, không chỉ khiến cho người Cơ gia kinh ngạc, ngay cả những tu sĩ khác cũng đều giật mình không thôi.
"Vớ vẩn!" Xa xa, có Cơ gia danh túc bất mãn, mở miệng hét lớn.
"Diệp Phàm ngươi tới đây." Khổng Tước Vương ngoắc. Diệp Phàm chỉ có thể vọt tới trời cao, đi tới trước người hắn, cũng không biết hắn muốn nói cái gì.
Trong nháy mắt, hắn cảm giác được vô số sát niệm xông đến, tuyệt đại đa số đều là đến từ Cơ gia tu sĩ.
Khổng Tước Vương cất tiếng cười to, ngữ kinh nhân tử bất hưu( lời nói làm người ta sợ chết khiếp không thôi): "Nếu như giết hắn... Cái gì mà gọi là 'nội tình’ của các ngươi cũng chưa chắc có thể chịu được, trừ phi Cơ gia các ngươi có Thần Vương bất tử, từ mộ chui ra, bằng không thì... Ha ha!’’
Thế gian này, còn có nhân vật như vậy sao? Dám cứng đối cứng với Cơ gia... Không có ai tin tưởng là thật hết.
Bởi vì, Diêu Quang Thánh địa cùng Cơ gia đều là thế lực lớn, căn bản không có cách nào để mà xem xem đến tận cùng là nó có nội tình thâm sâu đến cỡ nào.
"Diệp Phàm, đem bộ pháp của ngươi diễn ra." Khổng Tước Vương thanh tú, mặt mang theo ý cười, nói.
Đến bây giờ, Diệp Phàm tự nhiên đã hiểu rõ mình nên làm gì rồi, cáo mượn oai hùm!
Lập tức, trên bầu trời lưu lại một đạo đạo tàn ảnh, thi triển bộ pháp lão già điên truyền cho.
Cơ gia Thánh Chủ cái gì cũng không nói, lẳng lặng đứng ở đó, không biểu thị bất luận cái gì.
Diêu Quang Thánh Chủ bị một trăm lẻ tám quang hoàn bao phủ, như có rất nhiều thế giới hiện ở bên người. Hắn như là một vị Thần Vương, bình tĩnh mở miệng hỏi: "Người thiếu niên, bộ pháp này là ai truyền cho ngươi?"
"Là lão điên đại ca’’. Diệp Phàm thong dong mà trấn tĩnh hồi đáp.
Nghe được câu này, Khổng Tước Vương suýt nữa lảo đảo ngã nhào, trong lòng hắn oán thầm, tiểu tử này thật quá mức đi, ngay cả hắn gặp lão điên kia cũng phải cung kính kêu một tiếng tiền bối.
Diêu Quang Thánh Chủ bị quang hoàn bao phủ, không nhìn thấy rõ hình dáng, nhưng từ việc hắn rất lâu cũng không nói gì là có thể suy đoán ra được. Cơ gia Thánh Chủ lại càng không có bất kỳ phản ứng nào, cùng hư không tương hợp, như là đã hoàn toàn biến mất .
"Ngươi nói lão điên đại ca là người phương nào?" Một vị danh túc Cơ gia truy hỏi.
"Một lão nhân điên cuồng, bi thương, người khác đều nói hắn sống sáu ngàn năm." Diệp Phàm triệt để bình tĩnh lại, nói: "Đại ca của ta thật là có chút đáng thương, thần trí hắn không rõ ràng, thường xuyên bị mất phương hướng"
Đại gia ngươi! Liền cả Khổng Tước Vương cũng không còn gì mà nói nữa, mở miệng một tiếng đại ca, người khác làm sao mà chịu nổi, đây chính là cái thế nhân vật của sáu ngàn năm trước a.
"Đại ca của ta tâm có ưu thương... Đại ca của ta rất khó quên quá khứ..." "Đại ca của ta, hắn…." Diệp Phàm tự mình thao thao bất tuyệt, không hề để ý tới cảm thụ của những người khác, bịa đặt đầy miệng.
Cuối cùng, Khổng Tước Vương thực sự chịu không được nữa, bí mật truyền âm, nói: "Ngươi nói đến nghiện rồi à? Mở miệng một tiếng đại ca, rất nhiều người đều muốn tươi sống đập chết ngươi đây!"
"Nói hươu nói vượn!" Một vị danh túc Cơ gia không nhịn được quát mắng: "Phong lão* có thân phận gì mà ngươi... Quá không biết trời cao đất rộng!"
"Nếu các ngươi không tin, ta cũng không có cách nào." Diệp Phàm vẫy vẫy tay, sau đó chân đạp bộ pháp.
Cái này càng khiến người ta thêm không nói gì , Diệp Phàm rõ ràng đang lấy hành động thực tế để chứng minh là hắn cùng lão điên có quan hệ lớn đến đâu.
Trên thực tế, rất nhiều người đều rõ, Diệp Phàm khẳng định là cùng phong lão đầu có quan hệ, nhưng đánh chết mọi người cũng không tin, lão là đại ca của hắn, tiểu tử này rõ ràng là đang cố ý nói hươu nói vượn.
"Tiểu tử ngươi đừng tưởng rằng như vậy là vô sự, lão già điên dù sao cũng đã điên rồi, ngoài sáng thì ai cũng không dám trêu chọc, nhưng một khi đại loạn, nhất định là có người sẽ đuổi giết ngươi." Khổng Tước Vương bí mật truyền âm, nói: "Trước đó, Cơ gia thật sự không biết sao, bọn họ đã từng truy sát ngươi, khẳng định đã biết từ lâu rồi, sở dĩ không chỉ ra, chẳng qua là
muốn làm bộ không biết mà thôi."
Trong lòng Diệp Phàm nghiêm nghị lại, hắn cũng đoán được những điều này, tình cảnh trước mắt của hắn vẫn nguy hiểm như cũ, điều yên tâm duy nhất của hắn là hai vị Thánh Chủ hơn phân nửa sẽ không trực tiếp ra tay với hắn.
"Đại ca ta có nói, gần đây hắn còn có thể đến chiếu cố ta." Diệp Phàm nói.
Đại gia ngươi! Rất nhiều người đều muốn nói với hắn ra ba chữ này. Giờ khắc này, Diêu Quang Thánh Chủ cùng Cơ gia Thánh Chủ hoàn toàn bỏ qua hắn, làm như không tồn tại, không liếc hắn thêm một cái. Cơ gia Thánh Chủ quát: "Khổng Tước Vương ngươi gây hấn Cơ gia ta, hôm nay ngươi chạy trời không khỏi nắng!"
Cho tới bây giờ, chỉ có thể bằng vào thực lực mà nói chuyện.
Thân mình hắn ở trong hư không, đơn giản mà trực tiếp, đánh một cái "Ầm ầm"
Một tiếng vang thật lớn, phiến không gian mà Thánh hiền thời cổ khai sáng ra lập tức nứt ra, sắp sửa triệt để vỡ vụn. Cùng lúc đó, Diêu Quang Thánh Chủ nhanh chân tiến lên, quát: "Khổng Tước Vương, tám trăm năm trước để ngươi chạy thoát, hôm nay ngươi đừng hòng chạy được!"
Khổng Tước Vương cười to, nói: "Ta dương lâm thiên hạ, ai có thể ngăn, ai có thể cản?" Tóc đen tung bay, hắn từng bước từng bước đi về phía trước, thiên nhân hợp nhất, truyền ra kỳ dị rung động.
"Phốc" "Phốc" ….
Lúc này, ở phía sau hai vị Thánh Chủ, không ngừng có người bị bạo toái, hóa thành huyết vụ, hoàn toàn là bị tiếng bước chân của Khổng Tước Vương chấn chết.
Gần như là trong chớp mắt thôi, hơn trăm tên tu sĩ tan xương nát thịt, vô tri vô giác hóa thành bột mịn, chỉ để lại một điểm huyết vụ bay lên.
Yêu tộc Đại Năng, vừa lộ ra thần thông, liền tỏa trú tất cả mọi người.
Cùng lúc, Thanh Giao Vương tiến lên, cùng Khổng Tước Vương đồng thời chống lại hai vị Thánh Chủ.
"Giết…………… "
Tiếng kêu giết rung trời, đại chiến đã triệt để bộc phát!
Không có chút nào nghi ngờ, chắc chắn đây sẽ là một hồi đại chiến máu chảy thành sông. Khổng Tước Vương cùng Thanh Giao Vương không bỏ chạy, muốn vì yêu tộc tu sĩ nơi đây tranh lấy một đường sinh cơ, chặn lại hai vị Thánh Chủ, đem rất nhiều danh túc vây giết.
Diệp Phàm xoay người mà phi độn, hiện tại chiêu bài "Lão già điên đại ca’’ của hắn cũng không có tác dụng nữa, hỗn chiến bạo phát, phỏng chừng có rất nhiều người đều muốn nhân cơ hội giết hắn.
May mắn nhất là hai vị Thánh Chủ không tự mình ra tay, mặc cho hắn rời xa trung tâm địa vực, không bị vây tại chỗ.
"Diệp tiểu tử, ngươi đứng lại đó cho ta!" Phía sau, có mấy trăm người đang đuổi giết về phía Diệp Phàm, đều là con cháu trẻ tuổi của Cơ gia.
Lần trước, Diệp Phàm không kiêng không sợ, lớn tiếng quát hống, bảo người Cơ gia cút, bây giờ việc này đã truyền khắp Nam Vực, hắn đã trở thành công địch của con cháu trẻ tuổi Cơ gia.
Mấy trăm người truy sát, còn đánh ư? Một người một ngụm nước bọt cũng có thể dìm chết hắn, Diệp Phàm chạy mất dép, không thể nào mà cứng rắn chống đỡ được.
"Diệp tiểu tử, ngươi có gan thì đừng chạy!"
"Gia gia ngươi, ngươi có gan thì đừng đuổi!" Diệp Phàm mặt không đỏ, tim không nhảy đáp lại, tốc độ càng nhanh hơn .
"Diệp tiểu tặc ngươi đứng lại đó cho ta, cô nãi nãi ngươi đấu với ngươi một trăm hiệp, không tin là không cầm giết được ngươi!" Có nữ đệ tử Cơ gia quát nhẹ.
"Đừng đuổi theo ta, ngươi trông quá xấu, ta thèm vào mà đánh với ngươi." Diệp Phàm đang lúc chạy vẫn không quên chế nhạo thêm vài câu.
Mấy nữ đệ tử đang đuổi ở phía sau tức điên lên, thật sự không đuổi kịp Diệp Phàm, loại thần bí bộ pháp kia, bọn hắn đuổi không kịp.
"Diệp tiểu tặc, ngươi là công địch của một đời tuổi trẻ của Cơ gia ta,cho dù chạy đến tận chân trời góc biển, chúng ta cũng phải đánh giết ngươi!"
"Các ngươi còn chưa tỉnh ngủ đi, càng nói càng như mê sảng, nhanh mà đi về nhà ngủ bù thôi."
Diệp Phàm không nhiều lời, nói đều là những đệ tử Cơ gia có tu vi không cao, đều bị hắn thoát khỏi, nhưng còn rất nhiều người đều không nói một lời, càng lúc càng đuổi tới gần, không dưới mấy chục người.
"Cơ Huệ, lão thái bà chết tiệt ngươi thật đúng là bám dai như đỉa!" Diệp Phàm giật mình, phát hiện Cơ Huệ cùng mấy vị danh túc đang tự mình truy sát.
Cơ Huệ mặt tái nhợt, không nói thêm lời nào, theo sát không nghỉ, bây giờ không có Khổng Tước Vương động thân đứng ra, nàng không tin Diệp tiểu tặc vẫn có thể đào tẩu.
Một trận cười duyên truyền đến, thanh âm như những viên ngọc trai lớn nhỏ, rơi vào trong khay ngọc, thanh thúy êm tai, vô cùng mềm mại: "Tiểu Diệp Tử, đừng có chạy nga, tỷ tỷ bảo đảm ngươi không bị làm sao."
Diệp Phàm quay đầu lại phát hiện một nữ tử vóc người cao gầy, cực kỳ gợi cảm, đỉnh đầu treo một vòng bích nguyệt, chân ngọc đạp trên ngũ sắc lôi điện, không nhanh không chậm theo tới, cũng không chậm hơn so với mấy vị danh túc.
Nàng mang một thân quần lục, xinh đẹp yêu kiều, da thịt tuyết trắng mềm mại, tuy là đang đuổi giết, nhưng cũng lả lơi quyến rũ, mắt to như nước, quyến rũ động lòng người, hàm răng cắn vào đôi môi đỏ, càng tăng thêm mấy phần ý vị.
"Ngươi là ai?"
"Ta là Cơ Bích Nguyệt." Nàng cười rất ngọt, không hề có một điểm sát khí nào.
"Ta nhìn không ra, nguyên lai là ngươi!" Trong lòng Diệp Phàm rùng mình, nữ tử gợi cảm này, ngay cả muội muội của mình cũng dám giết, tuyệt đối là ngoan nhân.
Đang lúc này, Diệp Phàm phát hiện ra Hoa Vân Phi cũng đã đuổi tới, như một đám mây nhẹ trôi, từ hậu phương bồng bềnh mà tới, áo lam vũ động, xuất trần, thanh cao.
Cùng một lúc, hắn lại phát hiện cả Diêu Quang Thánh nữ, như thần liên mới nở, da thịt óng ánh, ngọc thể sinh hà, dung mạo nguyệt thẹn hoa nhường, bạch y tung bay, tựa như nguyệt cung tiên tử hạ xuống, hướng về phía hắn.
"Diêu Quang mỹ nữ, ngươi vì sao cũng đuổi theo ta?"
Diêu Quang Thánh nữ tiên tư tuyệt lệ, sóng mắt lưu chuyển, yên nhiên nhất tiếu, trăn hoa đều muốn ảm đạm thất sắc, truyền âm nói: "Diệp tiểu đệ hà tất phải trốn như vậy, cùng với ta đi Diêu Quang Thánh địa, ở đấy không có người có thể làm khó ngươi, ngay cả Cơ gia cũng không thể."