Việc vượt qua hư không là vô cùng nguy hiểm, một khi có việc ngoài ý muốn phát sinh, hầu như người ở bên trong sẽ bị tan xương nát thịt.
Nếu như không phải Diệp Phàm sớm có chuẩn bị thì sợ rằng khó thoát khỏi kiếp nạn này. Vào lúc hư không bị gãy vỡ, bản thân hắn ở trong đỉnh mà cũng cảm nhận được chấn động đáng sợ, tim không khỏi đập nhanh hơn.
Lực lượng hủy diệt này giống như gió thu cuốn hết lá vàng, tựa như băng tuyết vùi lấp ngàn vạn cánh hoa. Còn đối với tánh mạng, loại lực lượng này giống như "đại thế" không thể nào ngăn cản.
Một khi không gian bị nứt vỡ, thân thể sẽ không thừa nhận nổi áp lực do nó gây ra. Dường như nó muốn phá hủy hết thảy, hủy diệt đi sinh cơ vô tận, rồi biến cả thế giới này trở về thời điểm ban đầu khai sinh.
Khí mẹ vạn vật lưu chuyển, từng luồng khí Huyền Hoàng khẽ chuyển động xung quanh đỉnh. Trong tình huống sóng to gió lớn này, tiểu đỉnh như một con thuyền sinh mệnh che chở cho Diệp Phàm. Mãi cho đến khi đụng vào một vách đá dựng đứng, tiểu đỉnh mới dừng lại.
Khi bụi mù tan hết, mọi vật bình tĩnh lại thì Diệp Phàm mới từ trong đỉnh đi ra. Cảnh tượng đầu tiên hắn nhìn thấy là cảnh vật vô cùng hoang tàn, cả một ngọn núi bị đánh sập, không gian xung quanh trở thành vùng đất khô cằn, sinh cơ tuyệt diệt, không còn sinh vật nào có thể sống sót.
- Quả nhiên ngoan độc, không tiếc phá hủy Vực Môn, muốn làm ta phải táng mạng trong hư không...
Sau đó Diệp Phàm ngửa mặt lên trời cười to mấy tiếng, buồn bực trong nửa năm qua hoàn toàn biến mất.
Trong suốt thời gian qua, hắn bị Cơ gia đuổi giết đến nỗi trời cao không có đường chạy, địa ngục không còn cửa vào, phải ẩn núp trong Hỏa vực không dám lộ diện. Hôm nay hắn đã đem toàn bộ uất hận phẫn nộ quét sạch ra ngoài.
Có thể trực tiếp đốt chết một đại nhân vật như thế, chính hắn cũng không thể tin nổi, lại còn giết chết mười mấy vị cao nhân nữa, mọi chuyện xảy ra như đang ở trong mộng vậy.
- Dù cho Cơ gia có tìm được ta, rồi bị bọn họ giết chết, cũng đáng vô cùng.
Nói tới đây, Diệp Phàm hơi bình tĩnh lại, nói:
- Nhưng ta sẽ không chết, nhất định phải tìm biện pháp thoát khỏi Nam vực.
Hắn không dám dừng lại lâu quá, lập tức hóa thành một tàn ảnh, chỉ trong nháy mắt đã biến mất không còn tung tích. Khi nãy động tĩnh ở nơi này quá lớn, chắc chắn sẽ làm người khác chú ý tới, sớm rời đi thì sẽ tốt hơn.
Diệp Phàm cảm thấy việc mình rời khỏi Nam vực bây giờ là rất khó, trước mắt không có cách nào để vượt qua hư không tới Bắc vực. Hắn muốn tìm một cách khác để rời khỏi nơi này.
Diện tích Nam vực vô cùng lớn, có vô số quốc gia. Mấy thế lực như Cơ gia, Thái Huyền, Diêu Quang, Tiêu Dao chỉ là những thế lực thuộc một góc của khu vực này mà thôi.
Nếu tiếp tục đi xa hơn về phía nam, nghe nói ở đó còn có một hay hai Thánh Địa nữa, tuy cũng thuộc Nam vực, nhưng vì khoảng cách quá xa, dù ngươi có phi hành thì cũng phải mất ít nhất nửa năm.
Chỉ nhiêu đó đã thấy được Nam vực rộng lớn đến cỡ nào, chứ đừng nói chi khắp Đông Hoang rồi.
Nếu như không có Vực Môn, nếu như không có việc vượt qua hư không, chắc chắn các nơi trong Nam vực không thể nào liên lạc được với nhau. Khi đó, mỗi nhà chỉ còn biết riêng đến mình, không hay biết tin tức gì của các môn phái khác.
Sau khi hỏi thăm một chút, Diệp Phàm biết mình đã rời xa Tiêu Dao môn được khoảng sáu vạn dặm. Mới chỉ vượt qua hư không một giây lát thôi mà đã rời xa đến như vậy, điều này làm hắn rất kinh hãi.
Nhưng điều làm hắn cảm thấy ngoài ý muốn đó chính là chỗ hắn đang đứng lại cách Diêu Quang Thánh Địa chỉ nghìn dặm.
- Có lẽ đây là một chỗ ẩn cư tốt, ta không cần phải đi tới chỗ khác.
Diệp Phàm suy tư.
*****
Việc Cơ Trường Không vẫn lạc làm cho cả Nam vực bị chấn động, người người sợ hãi!
Chỉ chưa đầy một năm mà Cơ gia đã mất đi ba vị thái thượng trưởng lão, đây là một việc có thể so với cảnh sóng biển rống giận, mưa sa gió lớn!
Bây giờ không phải là thời đại hắc ám của lịch sử, không phải là thời đại giao chiến giữa các tộc với nhau, nhưng đại nhân vật Cơ gia lại không ngừng diệt vọng, thật sự làm người ta phải khiếp sợ.
Khổng Tước vương và Ô Nha đạo nhân cũng được đi, bởi vì bản thân họ chính là những tồn tại đứng trên đỉnh thiên hạ, dù cách đây hơn ngàn năm hay bây giờ vẫn thế, chỉ cần họ giẫm một chân là cả Nam vực phải chấn động theo.
Nhưng một tên thiếu niên Diệp Phàm chẳng có lai lịch gì to lớn mà cũng có thể làm ra những việc kinh thiên động địa, tỷ như đánh chết thái thượng trưởng lão Cơ gia...thật làm người khác có cảm giác không thể tưởng tượng nổi.
Tất cả tu sĩ ở Nam vực đều sợ hãi, đây là một việc vô cùng lớn, sợ rằng lửa giận của Cơ gia sẽ thiêu đốt cả thiên hạ.
- Cơ Trường Không bị thiêu chết rồi, nghe nói thủ phạm là một người thiếu niên mới tu luyện tới bí cảnh Luân Hải thôi.
- Thái thượng trưởng lão Cơ gia bị đốt cháy đến nỗi hình thần câu diệt, làm chuyện này là một tiểu tu sĩ mười bốn mười lăm tuổi. Thật không ngờ hắn lại có thể khiến cho một đại nhân vật vẫn lạc.
- Đúng là không thể tin được, Cơ Trường Không tung hoành Nam vực nhiều năm, nhưng bây giờ lại bị một người thiếu niên tên Diệp Phàm dùng mồi lửa đốt chết, hóa thành bụi bay.
- Nam vực đúng là nơi đầm rồng hang hổ, đại nhân vật Cơ gia mà bị thiêu chết thành tro bụi, uy danh cả đời nhưng cuối cùng lại về với đất.
*****
Tất cả mọi người cùng nhau nghị luận, tin tức truyền khắp Nam vực. Người nào người nấy đều cảm giác thật không thể tin nổi, đồng thời cũng hoảng sợ vì những việc xảy ra.
Ngũ Hành chân hỏa có thể đốt sạch mọi thứ, chỉ cần ngươi còn đang bị nó thiêu đốt thì không có cách nào để ngăn cản hay dập tắt cả.
Cơ Trường Không bị Ngũ Hành chân hỏa thiêu chết, có thể nói là số mạng đã tận. Dù thực lực bản thân hắn có cao hơn nữa, cũng không thể chống lại được, kết quả cuối cùng chỉ là biến thành tro bụi.
Ngoài ra, việc Diệp Phàm có thể chất đặc thù không còn là bí mật nữa, đã bị lan truyền ra ngoài rồi. Vì thế, phiền toái tìm tới hắn sẽ tăng lên rất nhiều, không chỉ riêng Cơ gia, mà cả Thánh Địa cũng sẽ tìm tới hắn.
Dĩ nhiên đây không phải là việc xấu nhất, điều xấu nhất với Diệp Phàm bây giờ là việc hắn có tinh túy Huyền Hoàng đã bị bại lộ, đây chính là thánh vật rất nhiều tu sĩ muốn có được.
Bây giờ tu vi Diệp Phàm chỉ mới ở cảnh giới Bỉ Ngạn mà thôi, không thể nào được như Khổng Tước vương, tung hoành bễ nghễ cả Nam vực được. Việc hắn có một tiểu đỉnh như vậy đúng là một tai họa.
Mặc dù hắn thiêu chết thái thượng trưởng lão Cơ gia, làm khiếp sợ cả Nam vực, nhưng sau khi tìm hiểu kỹ càng mọi việc, mọi người đã biết đây không phải là lực lượng chân chính của hắn, cái hắn dựa vào chính là Ngũ Hành chân hỏa.
Diệp Phàm mang theo thánh vật luyện bảo, tu vi cũng không thâm sâu, hai yếu tố này kết hợp với nhau sẽ làm nhiều người có lòng tham lam xuất hiện ý nghĩ muốn cướp lấy. Không ít người đã hành động, bắt đầu đi tìm kiếm tung tích hắn.
- Giết!
Đây là tất sát lệnh do Cơ gia truyền ra, cũng là lần đầu tiên trong hơn mấy ngàn năm qua gia tộc này phát động chúng binh để truy sát một tiểu tu sĩ như vậy.
Những thế lực khác có muốn tìm Diệp Phàm cũng chỉ có thể âm thầm hành động, hiện giờ không có ai dám chọc giận Cơ gia. Nếu như không khéo mà trêu chọc vào họ, chắc chắn sẽ chết mà không có chỗ chôn.
Cả Nam vực bị chấn động, sóng ngầm mãnh liệt.
Diệp Phàm không đi về hướng nam nữa, mà dừng lại ẩn cư trong một sơn mạch cách Diêu Quang Thánh Địa khoảng một nghìn dặm.
Hắn cho rằng Cơ gia sẽ không tới đây tìm hắn, dù sao đây cũng là khu vực của Diêu Quang Thánh Địa. Nhưng, hắn đã nhầm!
Thực lực Cơ gia sâu không lường được, việc khắc ấn đạo văn mở Vực Môn ra rồi vượt qua hư không chỉ là một việc nhỏ đối với họ, người thường không thể nào biết được rốt cuộc thực lực ẩn sâu bên trong của gia tộc này cường đại đến mức nào.
Bọn họ căn cứ vào mấy yếu tố như độ nứt
vỡ của tế đàn tại Tiêu Dao môn, số lượng nguyên bị hao tổn, thời gian hư không mở ra...mà đoán được Diệp Phàm đã vượt hư không được bao nhiêu vạn dặm.
Cũng ngay trong ngày đó, hư không tại chỗ Diệp Phàm rơi xuống có một lỗ đen xuất hiện, rồi có mấy trăm tên tu sĩ đi ra. Trong đó có hai mươi mấy tên lão giả, còn lại đều là tuấn kiệt trẻ tuổi.
Có người bình thản tự nhiên, nhưng khí tức lại trầm xuống, sâu không lường được. Có người thì bộc lộ rõ phong mang như một thanh kiếm tuyệt thế, sát cơ lành lạnh.
Hơn trăm người này đều là cường giả, không nói tới những cao nhân kia, các tu sĩ trẻ tuổi cũng có lai lịch rất lớn, hầu như đã có một nửa những người trẻ tuổi lợi hại nhất của Cơ gia tới đây.
- Mảnh đất này khô cằn như thế là do hư không nát bấy tạo nên, tên súc sinh kia còn chưa chết...
Một lão giả ra lệnh cho mọi người đi tìm, nếu như có đầu mối thì phải đưa tin ngay lập tức.
Đây chỉ là nhóm người thứ nhất, sau này sẽ còn có tu sĩ chạy tới. Nếu như không phải Ô Nha đạo nhân hiện thân khiêu khích Cơ gia, chỉ sợ sẽ có đại nhân vật tự mình tới đây truy sát Diệp Phàm.
Thực lực Cơ gia cường đại, mau chóng truyền tin ra rồi phong tỏa các nơi, bọn họ muốn bao vây Diệp Phàm ngay trong khu vực này.
Diệp Phàm không ngờ rằng ngay đêm khuya hôm đó đã có người của Cơ gia bay qua dãy núi mình đang ẩn cư.
- Sao bọn họ tìm đến đây được?
Tất nhiên hắn không biết việc Cơ gia đựa vào tế đàn đã bị đánh vỡ ở Tiêu Dao môn để suy đoán ra hết thảy.
Diệp Phàm cảm thấy đại sự không ổn, ngay lập tức rời đi ngay trong đêm. Nhưng hắn lại giật mình phát hiện Cơ gia đã phong tỏa cả khu vực này, có rất nhiều tu sĩ đang tìm kiếm.
Hai ngày sau, hành tung Diệp Phàm bại lộ, có tu sĩ Cơ gia phát hiện ra hắn.
- Thế gia Thái Cổ quả nhiên sâu không lường được, có thể tính toán được cả vị trí hư không nứt vỡ ra.
Diệp Phàm thầm sợ hãi trong lòng.
Hắn muốn mau chóng rời khỏi khu vực này, nếu như làm kinh động thêm cả quái vật Diêu Quang Thánh Địa ra, sợ rằng tình cảnh hắn càng nguy hiểm hơn.
Nếu như không phải hắn có bí pháp vô thượng, sợ rằng lúc bị phát hiện đã không còn sống rồi. Nhưng dù như thế, hành tung của hắn vẫn bị đối phương theo sát.
Năm ngày sau, hắn quay đầu bỏ chạy vào một đại thảo nguyên, lúc này đã cách xa Diêu Quang Thánh Địa hơn vạn dặm.
Nhưng người của Cơ gia vẫn khóa chặt hắn, theo sát không rời.
Vào ngày thứ sáu, rốt cuộc hắn đã gặp gỡ mấy người đệ tử trẻ tuổi của Cơ gia. Sau khi quyết chiến một hồi, hắn phải dựa vào đỉnh để liều chết xông ra.
Vào ngày thứ chín, lúc đi vào một thảo nguyên thì có một người nam tử cao lớn chặn đường đi của hắn. Người này khoảng hai mươi mấy tuổi, tóc đen như mực, tròng mắt sắc như dao găm, có làn da màu đồng cổ, thân thể tráng kiện, khí thế trầm trọng như núi.
- Ngươi là ai?
Người này dám một mình tới chặn giết hắn, tuyệt đối có chỗ hơn người, Diệp Phàm không dám khinh thường.
- Cơ Hải Nguyệt!
Âm thanh người nam tử cao lớn này trầm ổn có lực, giống như chuông vang vậy.
- Chưa từng nghe qua!
- Đó là do ngươi cô lậu quả văn.
Lại có thêm mười mấy người từ đồng cỏ rậm rạp phía sau bước ra.
- Thế hệ trẻ Cơ gia ta có ba người tu luyện đến bí cảnh thứ ba, Hải Nguyệt ca ca là một người trong đó.
Diệp Phàm rùng mình trong lòng, một người được gọi là cao nhân cũng mới tu luyện đến bí cảnh thứ ba mà thôi. Một người trẻ tuổi lại có tu vi đến như vậy, tuyệt đối là nhân vật bất phàm, nhìn khắp Nam vực cũng không có mấy người như vậy.
Theo hắn biết, những người như vậy ở Nam vực này cũng chỉ có mấy người mà thôi. Cơ gia có ba người, hình như Diêu Quang Thánh Địa cũng có ba người, còn thêm mấy người như Hoa Vân Phi, Lý U U nữa...
- Ngươi đã dùng hết Ngũ Hành chân hỏa, bản thân ta muốn xem thử hôm nay ngươi chạy trốn như thế nào.
Vóc người Cơ Hải Nguyệt cao lớn khôi ngô, đôi mắt sắc bén như điện, chuyển mình chặn phía trước Diệp Phàm.
Diệp Phàm khẽ nhếch miệng, cười một cái rồi trực tiếp phóng lên cao, hắn không muốn đối diện trực tiếp với đối phương. Nếu như không bị vây quanh như lúc trước, hắn thấy không đáng phải chém giết.
Nhưng vừa bay lên trời thì Diệp Phàm liền cảm thấy khó chịu, mỗi cỗ lực lượng vô hình vây khốn nơi này rồi bức hắn đáp xuống đất.
Hắn biết nơi này đã bị khắc hạ đạo văn, ngưng tụ thành "đại thế", tạm thời không thể thoát được.
Cơ Hải Nguyệt cười lạnh nói:
- Đừng phí sức nữa, từ lúc ngươi đi vào đây, số mệnh đã định sẵn ngươi không thể tránh được kiếp này.
Nói tới đây, hắn bước lên phía trước một bước, nhưng lại không đi tới nữa. Vết xe đổ thái thượng trưởng lão Cơ gia còn đó, làm cho tất cả người Cơ gia phải kiêng kỵ.
Một cây cờ lớn từ trong cơ thể Cơ Hải Nguyệt lao ra ngoài, rồi huyền phù trong hư không. Cây cờ này có màu đen như mực, xung quanh có những làn sương mờ ảo lưu chuyển, nó tản phát ra một ma lực hấp dẫn tâm thần người khác.
Bỗng nhiên có một tiếng cười khẽ truyền vào tai Diệp Phàm, nói:
- Diệp tiểu đệ có cần ta tương trợ không?
Diệp Phàm nhất thời nhíu mày, đây là âm thanh của Diêu Quang Thánh nữ, rốt cuộc con quái vật lớn Diêu Quang Thánh Địa đã tới rồi.
- Nếu như muốn giúp ta, ngươi cứ giết chết tên Cơ Hải Nguyệt này trước!
Diệp Phàm đáp lại.
- Ngươi nói hay nhỉ? Hắn là người trưởng thành cùng với Cơ Bích Nguyệt và Cơ Tử Nguyệt, xếp hạng thứ ba trong những đệ tử trẻ tuổi Cơ gia.
Âm thanh Diêu Quang Thánh nữ nhẹ nhàng, thật không biết chân thân ở phương nào. Nàng ta nói tiếp:
- Nếu như ta giết hắn, chắc chắn sẽ tạo thành nhân quả rất lớn với Cơ gia. Nhưng mà ta có một biện pháp khác dẫn ngươi đi, không phải ngươi muốn đến Bắc vực sao? Ta cũng muốn tới đó, chúng ta có thể kết bạn đi cùng.
- Tốt, vui lòng chỉ giáo cho.
Diệp Phàm đáp lại.
Trong tình huống nguy hiểm này, nếu như có người trợ giúp thì tất nhiên hắn cầu còn không được. Mặc dù biết Diêu Quang Thánh nữ không dễ dây vào, nhưng điều cần nhất bây giờ là phải vượt qua tình thế nguy hiểm này đã.
Tiếng cười Diêu Quang Thánh nữ như chuông bạc, gây cho người ta cảm giác có gió xuân đang tràn tới. Giọng nói nàng rất ôn hòa, nói:
-Ta cần chuẩn bị một chút, ngươi cứ đấu với Cơ Hải Nguyệt một chút trước đã...