Già Thiên

Tự Chạy Trối Chết


trước sau



Diệp Phàm ôm sát Diêu Quang Thánh nữ, cảm thụ làn da mềm mại của nàng. Nhìn ở bên ngoài trông hai người rất thân mật, nhưng thần thức giữa hai người lúc này lại như gió lạnh cuốn lấy bông tuyết, tản phát sát khí vô tận!

Đây là một trận đại chiến thần thức, màn sáng màu vàng như ánh mặt trời kia hóa thành một ngọn lửa bao lấy thần thức Diêu Hi, không ngừng thiêu đốt nó, muốn để cho nó biến thành tro bụi!

Tuy lúc hai người nói chuyện nghe rất êm tai, nhưng lúc động thủ thì từng chiêu từng chiêu lại muốn đưa đối phương vào chỗ chết.

Diêu Quang Thánh nữ thống khổ kêu lên, thần thức của nàng nháy mắt đã bị nung chảy đi mười mấy sợi, thoáng cái đã ảm đạm đi.

- Diêu Quang Thánh nữ, ngươi không có cơ hội nào cả!

Diệp Phàm từng bước ép sát, miệng chậm rãi nói.

Đồng thời, hai tay của hắn không ngừng chuyển động trên ngọc thể Diêu Hi, làm những động tác lung tung, vuốt ve khắp nơi làm quấy nhiễu tâm tư Diêu Hi, qua đó khiến nàng nổi giận lên, thần niệm không thể tập trung được.

Nhưng ngay lúc này Diệp Phàm bỗng nhiên cảm nhận được nguy hiểm tột độ. Diêu Quang Thánh nữ thản niên cười, tỏa ra khí chất phong tình vạn chủng động lòng người.

- Tiểu hài tử, chết đi!

Lời nói của nàng rất ôn hòa, tựa như gió xuân thổi vào mặt, giống như hồ nước khẽ gợn sóng. Nhưng sát khí ẩn bên trong lại làm người ta phải run sợ.

Sau khi tiêu diệt mười mấy chục sợi thần thức, Diệp Phàm giật mình phát hiện bỗng nhiên ngay chỗ sâu nhất trong thần thức Diêu Hi phát ra ánh sáng chói mắt, giống như mặt trời bạo nổ vậy.

Ầm!

Nó nổ tung thật, những sợi thần thức nát bấy trông như tinh vân rơi xuống mặt đất, dao động kinh khủng đến nỗi còn chấn động ra cả thế giới bên ngoài, làm cho mọi thứ xung quanh nó bị tan biến đi.

Mặc dù thần thức Diệp Phàm cường đại, nhưng khi trúng phải chiêu này thì cũng bị thương nặng. Hắn không ngờ Diêu Hi lại quyết liệt đến vậy, ngay lúc này lại cho thần thức của chính nàng bạo nổ, mục đích là muốn đồng quy vu tận.

Hắn cảm nhận rõ ràng được tử vong đang uy hiếp tính mạng mình, thần thức lập tức tán ra tứ phương để tránh né vụ nổ đó, nhưng mọi việc xảy ra quá bất ngờ, dù hắn đã có phản ứng kịp thời nhưng vẫn bị chấn động mãnh liệt.

Ầm!

Diệp Phàm suýt chút nữa ngất đi, màn sáng màu vàng như ánh mặt trời kia bị tan vỡ đi một nửa, suýt nữa đã bị dập tắt, làm cho hắn cảm thấy tinh thần mình suy yếu.

Điều duy nhất hắn cảm thấy may mắn là bổn nguyên thức hải không bị tổn thương, chỉ cần tu dưỡng một thời gian ngắn là có thể khôi phục lại được.

Những sợi thần thức màu vàng nhanh chóng tụ tập lại với nhau, một lần nữa biến thành mặt trời chói chan. Nhưng so với khi nãy thì lại ảm đạm đi không ít, không còn chói mắt nữa.

- Diêu Quang Thánh nữ...

Âm thanh Diệp Phàm trở nên rét lạnh, hắn lay động ngọc thể mềm mại trong ngực mình.

Lúc này cả nửa người trên Diêu Hi trần trụi hiển lộ ra bên ngoài, trông như một khối ngọc bạch tinh khiết, có thể nói là một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, nhưng nàng lại không nhúc nhích.

- Chết thật rồi sao?

Diệp Phàm hơi kinh hãi.

Vụ nổ khi nãy vô cùng nguy hiểm, thiếu chút nữa là hắn bị chết. Chẳng lẽ thần thức đối phương thật sự bị nát bấy, không còn tồn tại trên thế gian nữa hay sao?

- Diêu Quang Thánh nữ, ta không tin ngươi chết.

Diệp Phàm nở nụ cười lạnh, dùng bàn tay chộp lấy bộ ngực đầy đặn của đối phương, bắt đầu sờ soạng lung tung.

Nhưng dù cho ngọc thể thánh khiết bị khinh nhờn, Diêu Quang Thánh nữ vẫn không có phản ứng nào.

Diệp Phàm rất khó xác định được nàng còn sống hay không, hai tay hắn chuyển động trên người nàng rồi vỗ vỗ vài cái. Nhưng hắn lại phát hiện thần lực đối phương từ từ bình tĩnh lại, rồi gần như tiêu tán đi.

Ngọc thể vốn mềm mại giờ phút này lại cứng ngắc và lạnh như băng, cả người quả thật không còn chút sức sống nào, nhịp tim như cũng dừng lại.

Xoẹt! Xoẹt!

Diệp Phàm cởi hết quần áo trên người nàng ra, để cho thân thể xinh đẹp ấy hiển lộ hoàn toàn trong không trung. Khối thân thể băng cơ ngọc cốt ấy không có một chút tỳ vết, làm người ta phải sợ hãi than thở.

Đối phương vẫn không có phản ứng gì, bất động ngồi trên đùi Diệp Phàm như một bức tượng, không hề nhúc nhích.

Diệp Phàm phân một luồng thần thức ra tiến vào thức hải Diêu Hi dò xét, hắn không tin đối phương cứ như vậy mà chết đi.

Ầm!

Đúng lúc này có một cỗ uy áp bàng bạc trấn áp xuống hắn, Nguyệt cung trên hư không rơi xuống đánh vào luồng thần thức đó của hắn.

- Ta biết chắc chắn ngươi còn chưa chết!

Thần thức Diệp Phàm nhanh chóng lui về sau.

- Không ngờ rằng ấn ký khôi lỗi được ta dùng nhiều thần thức tế luyện nhiều năm nổ tung như vậy mà không thể giết chết được nguơi!

Thần sắc Diêu Quang Thánh nữ trang nghiêm, nói:

- Sự cường đại của thần thức ngươi vượt ra khỏi dự liệu của ta!

Diệp Phàm cả kinh trong lòng, việc khi nãy thần thức Diêu Hi đột nhiên nổ tung còn làm hắn hơi sợ hãi. Thật không biết Diêu Quang Thánh nữ này còn thủ đoạn gì nữa không, hắn cố dặn lòng phải bình tĩnh để đối phó.

- Diêu Hi, ngươi còn có gì làm chỗ dựa thì cứ lấy ra đi. Nếu không, ta sẽ không khách khí thật đâu.

Ở bên ngoài, bàn tay của hắn lại tiếp tục chuyển động trên khối thân thể ngọc ngà kia.

Diêu Quang Thánh nữ trong thức hải biến sắc, nàng có thể cảm giác được mọi việc ở bên ngoài, lạnh giọng nói:

- Đã như vậy, chúng ta cùng chết đi.

Nàng thiêu đốt thần thức mình, tòa Nguyệt cung kia lập tức chấn động kịch liệt rồi chậm rãi bay ra, hướng tới trấn áp Diệp Phàm.

- Thiêu đốt thần thức của ta, tế Nguyệt cuung ra, đánh nát thức hải của ngươi!

Diêu Hi khẽ kêu.

Thấy hành động đập nồi dìm thuyền, thật lòng muốn cùng chết của nàng như thế, Diệp Phàm liền quyết đoán lui về phía sau, toàn bộ thần thức lao ra ngăn ở bên ngoài mi tâm.

- Nếu ngươi muốn để thần thức mình ra ngoài thì không thể nào làm được, dù ngươi có thiêu đốt sạch thần thức của mình, ta cũng không để ngươi tế Nguyệt cung ra.

Diệp Phàm dùng thần thức của mình phong ấn mi tâm Diêu Hi lại, không cho Nguyệt cung lao ra.

Ầm!

Thức hải Diêu Quang Thánh nữ chấn động, nàng chuẩn bị dùng chiêu quyết định sinh tử.

- Nếu như ngươi còn tiếp tục làm như vậy, đừng có trách ta không khách khí.

Bàn tay Diệp Phàm chuyển động lung tung trên người Diêu Hi, nói:

- Ta cũng muốn xem thử người được gọi là Thánh nữ có gì khác với những người khác...

Diêu Quang Thánh nữ kinh sợ, chuyện làm nàng sợ hãi nhất rốt cuộc đã xảy ra, Diệp Phàm chuẩn bị làm chuyện đó thật.

Ngón tay của hắn nhẹ nhàng chuyển động, rồi từ từ chạm tới mỗi một tấc da thịt mềm mại trên thân thể thần tiên ở trước mặt. Đầu ngón tay cảm nhận rõ ràng được sự mềm mại, mùi hương hoa lan ngào ngạt xông vào mũi. Có thể nói ngọc thể của Diêu Quang Thánh nữ đã không còn gì bí mật đối với hắn nữa.

- Nếu ngươi còn không thỏa hiệp, ta không ngại làm một vài chuyện tốt đẹp đâu.

Diệp Phàm cố ý nói lớn lên:

- Bây giờ cho ngươi lựa chọn thứ ba, mau mau đọc kinh cổ của Diêu Quang Thánh Địa ra cho ta.

Hắn biết nếu ngay từ đầu nói ra điều kiện như vậy, chắc chắn đối phương sẽ cự tuyệt. Nhưng khi đối mặt với tình huống tuyệt vọng như bây giờ, nếu cho đối phương một chút hi vọng, rất có thể Diêu Hi sẽ đồng ý.

Nhưng kết quả lại khác xa với dự đoán của Diệp Phàm, Diêu Quang Thánh nữ không nghĩ ngợi chút nào, trực tiếp cự tuyệt.

- Ngươi không cần vọng tưởng nữa!

Bản thân Diêu Hi cũng hiểu rõ, nếu mình thỏa hiệp bây giờ thì cũng chỉ giúp đối phương không duyên không cớ nhận được chỗ tốt mà thôi, nên nàng đã dứt khoát cự tuyệt.

- Đã như vậy, ngươi cũng đừng ngại ta làm một chút chuyện tốt đẹp.

Diệp Phàm thấy vậy không còn khách khí nữa, hai tay ôm lấy Diêu Quang Thánh nữ, sau đó đứng dậy rồi để nàng nằm ngay trên bàn đá trong ngôi đình.

Đến giờ phút này, hắn lột sạch đồ của Diêu Hi ra, khối thân thể trắng như tuyết của Diêu Quang Thánh nữ hiện ra ngay
phía trước, không còn bí mật gì được che giấu nữa.

Diêu Quang Thánh nữ có thân thể như thần tiên, những đường cong tuyệt mỹ uốn lượn khắp người, nhưng lúc này lại hoàn toàn hiển lộ ra bên ngoài, bộc lộ làn da trắng tinh trong suốt không một chút tì vết, tản phát mị lực mê hoặc chúng sanh.

Diệp Phàm bây giờ nhìn nàng lại một lần từ trên xuống dưới. Nàng có đôi lông mi dài, đôi ngươi trong mắt mang màu sắc bảo thạch màu đen huyền bí, gương mặt của nàng trơn bóng như ngọc, ở ngay dưới là cái cổ nhỏ xinh đẹp. Ở ngay hông nàng là cái eo thon nhỏ vờn quanh, cặp chân thon dài thẳng tắp đầy sức quyến rũ. Bất kỳ nam nhân nào nhìn thấy nàng bây giờ, chắc chắn máu nóng trong người sẽ sôi trào lên.

Vốn Diêu Quang Thánh nữ cao cao tại thượng, luôn được hào quang vô tận bao phủ, dù nàng đi đến nơi nào thì cũng trở thành tiêu điểm của chúng nhân, vô số nam tử ngước nhìn lên thầm ao ước. Nhưng lúc này nàng lại bị người ta đặt trên bàn đá trong tình trạng lỏa thể toàn thân, thật sự không thể tưởng tượng được.

Nếu như chuyện này truyền đi, chắc chắn sẽ làm chấn động toàn bộ Nam vực, khiến cho nhiều người phải mất ngủ không thôi.

Diệp Phàm rất bình tĩnh, đứng ở trước bàn đá. Hắn còn hành động ngay lập tức, mà lẳng lặng nhìn Diêu Hi.

Tuy nói Diêu Quang Thánh nữ rất giống yêu nữ, nhưng đã đến nước này rồi, nàng không thể không quan tâm. Âm thanh nàng hơi run rẩy, nói:

- Đã như vậy, chúng ta cùng nhau chết đi!

Ầm!

Nàng thiêu đốt thần thức của mình, để cho Nguyệt cung phải chấn động. Ngay mi tâm nàng xuất hiện một ấn ký hình thoi đỏ như máu, giống như làn da bị nứt ra vậy.

Diêu Hi bất chấp mọi hậu quả, nàng đang cố gắng đưa Nguyệt cung ra ngoài!

Nguyệt cung to lớn như một ngọn núi, tản phát khí thế bàng bạc không thể nào ngăn cản!

- Ngươi quyết định làm như vậy ư? Không tiếc gì để cho ta cùng chết với ngươi sao? Đáng tiếc, ta sẽ không chết.

Diệp Phàm lui nhanh về phía sau.

Nếu như giết không được đối phương, như vậy cứ để cho đối phương tự giết chết mình. Về phần sắc đẹp kia, hắn không quan tâm chút nào. Những việc hắn làm nãy giờ là vì mạng sống mà thôi, hắn muốn kiếm cho mình một con đường sống, tất cả chỉ là thủ đoạn.

- Diêu Quang Thánh nữ, đáng tiếc đáng tiếc, ta sẽ đốt cho ngươi mấy tờ giấy.

Chỉ trong chớp mắt, Diệp Phàm đã lui ra ngoài mấy chục thước.

Tòa Nguyệt cung đó chấn nát ngôi đình, huyền phù trên không trung. Thần thức đang được Diêu Hi thiêu đốt kia bao phủ cả thân thể hoàn mỹ lại.

Nhưng nụ cười ngay khóe miệng Diệp Phàm lại nháy mắt đọng lại.

Tiếng cười lạnh như băng của Diêu Quang Thánh nữ truyền đến, nói:

- Mặt dù thần thức của ta đã bị thiêu đốt, nhưng ta đã lưu lại bổn nguyên bên trong Nguyệt cung, không lâu sau là có thể khôi phục lại. Nhưng ngươi bây giờ đã không còn cách nào giam cầm được ta.

Ầm!

Ngay lúc này đột nhiên có năng lượng dao động kinh khủng truyền đến, còn đáng sợ hơn chấn động do Diêu Hi thiêu đốt thần thức hơn nhiều, cỗ năng lượng đó tản phát khí thế phô thiên cái địa.

Trên một tế đàn bằng ngọc cách đó không xa có một nữ thần mặc chiến y màu bạc đang đứng, đó chính là một vị thần từ bên trong Đạo Cung Diêu Quang Thánh nữ hóa hình ra.

- Không!

Diêu Quang Thánh nữ sợ hãi kêu lên.

Diệp Phàm cũng hoàn toàn biến sắc.

Vị thần này khi nãy không thể nào ngăn cản Diệp Phàm, khi tìm tới đây lại thấy tình cảnh Diệp Phàm muốn khinh nhờn Diêu Quang Thánh nữ. Nên vị thần này đã trực tiếp mở hư không ra, sau đó đánh nát tế đàn để cho hư không hoàn toàn bị chấn nát.

Nhưng Diêu Quang Thánh nữ hao tổn nhiều tâm cơ như vậy, đã gần thoát hiểm rồi, nàng không muốn vị thần do chính mình hóa hình ra làm việc đó.

Hành động của hai người này chỉ cách nhau một thời gian ngắn ngủi, nhưng kết quả lại hoàn toàn khác nhau, hậu quả càng không thể nào dự liệu được.

Diệp Phàm thầm nguyền rủa một câu rồi bỏ chạy thục mạng. Thần lực của hắn đang bị phong tỏa, không có đỉnh hộ thân. Sau khi hư không bị chấn nát thì phương không gian này sẽ bị lực lượng hủy diệt bao trùm, với tình trạng hiện nay, chắc chắn hắn không thể ngăn cản nổi.

Trước khi chạy trốn, hắn còn lấy cái áo ngực của Diêu Quang Thánh nữ, rồi nói:

- Diêu Hi, nếu như ngươi còn sống thì sau này phải cầm kinh cổ Diêu Quang Thánh Địa để đổi lấy cái áo ngực này đó...

- Chắc chắn ta sẽ lấy mạng ngươi!

Diêu Quang Thánh nữ đứng dậy, thân thể xích lõa hoàn toàn hiển lộ ra, được ánh mặt trời chiếu xuống, nó tản phát ánh áng nhè nhẹ lấp lánh.

- Ta chờ ngươi, nếu như ngươi không đến, ta sẽ lấy nó ra đấu giá cho nhiều người trong thiên hạ, ha ha ha...

Diệp Phàm cười dài.

Hai người đả kích lẫn nhau, sau đó mỗi người tự bỏ chạy thoát khỏi phương không gian này.

Hư không ở đây đã bị chấn nát hoàn toàn, năng lượng cuồng bạo sắp bộc phát càn quét ra khắp nơi.

Ầm Ầm!

Hư không bị sụp đổ cũng có nghĩa thế giới chân thật bị diệt vong. Ngoài Đại Năng ra, không có tu sĩ nào có thể ngăn cản được lực lượng này nữa. Nếu như bị cuốn vào bên trong, chắc chắn sẽ biến thành phấn vụn.

Mặc dù tốc độ Diệp Phàm rất nhanh, nhưng vì không thể vận dụng thần lực hỗ trợ nên vẫn không thể nào tránh kịp. Cũng may không phải toàn bộ lực lượng hủy diệt của hư không đánh lên, chỉ là một chút dư kình mà thôi. Nhưng dù như thế, hắn vẫn bị đánh bay ra ngoài.

Vào giờ khắc này, mặc dù cường độ thân thể Diệp Phàm rất mạnh mẽ, nhưng cũng không thể thừa nhận được. Cả thân thể phát ra tiếng động răng rắc, bị đánh ra xa mấy trăm thước rồi rơi xuống một khe núi.

Mà Diêu Quang Thánh nữ càng thê thảm hơn hắn, nàng ta mới chỉ chạy được mấy thước thì đã bị lực lượng hủy diệt đằng sau bao phủ lấy, kinh hãi kêu lên.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện