Khí tức của chí tôn thăng hoa khuếch tán ra, lập
tức khủng bố hơn rất nhiều lần!
Ánh mắt Diệp Phàm bắn ra: “chính là lúc này”,
hắn nhanh chóng thúc giục cái đình, điên cuồng tăng lên chiến lực của mình.
Chí tôn cổ đại tự chém một đao, nên muốn khôi
phục đến đính phong cần thiết phải thăng hoa cực hạn mới đủ, trong quá trình
này sẽ hiện ra một chút lỗ hổng nhưng có thể xem nhẹ không đáng naại.
Đây là vấn đề Diệp Phàm luôn luôn cân nhắc. Gần
đây hắn thường vắt óc suy nghĩ và thôi diễn, cơ hội đó khó có thể nắm bắt,
nhưng cùng không phải không có khả năng bắt giừ, có trong lý luận là có thể thực
hiện.
Những năm gần đây, trong lúc hắn ngộ đạo, đồng
thời gần như hắn cũng hao hết tâm lực. Trong năm tháng trôi đi trăm năm kia, với
hắn giống như trong cảnh ngộ đạo một vạn năm, hắn luôn luôn thôi diễn, tiêu phí
vô số tâm huyết, chỉ vì nghiên cứu thông suốt hiểu thấu thời cơ chiến đấu kia.
Hôm nay, từ lúc bắt đầu giao chiến, hắn luôn
luôn chuẩn bị, dựng thân ở lĩnh vực Thần Cấm, vận hành bí quyết chữ “Giai”,
tĩnh tâm chờ đợi khoảnh khắc thời cơ chiến đấu xuất hiện. Lúc này lực công kích
của hắn tăng lên gấp mười, pháp tắc Hoàng Đạo sôi trào!
Thiên địa này đều như sắp phải diệt vong,
không thành càn khôn,, không là vũ trụ, đầu tiên là hóa thành hắc động, sau đó
lại trở thành khu vực hỗn độn, khí tức khủng bố tuôn trào, pháp tắc diệt thế.
Diệp Phàm vô tình ra tay, đánh tới người phía
trước kia, lập tức khủng bố tăng sắp mười lần!
“Rống...”
Tiếng rồng gầm trong thiên địa, một con chân
Long Mãu xanh từ trong vách đỉnh bay ra, thật lớn mà uy mảnh, thân thể khổng lồ
uốn lượn ở trong vũ trụ, nhằm phía bảo bình Tiên Lệ Lục Kim và Quân Tuyên ở
phía trước.
Mà đây chỉ là một góc trong đó, các loại Thần
linh Tiên vực khác đều xuất hiện.
Hào quang ức vạn, trong vũ trụ lấp đầy đông
nghịt, tiên phượng kia múa may lay động chín tầng trời, mảnh hổ kia tấn công
tinh hà, còn có huyền vũ kia bay vọt lên ở trong biển vũ trụ...
Tiên linh vô cùng tận, đều hiện ra, va chạm
cùng một chỗ với hào quang hừng hực ở phía trước, bộc phát ra gió lốc năng lượng
đáng sợ nhất, khắp vũ trụ đều đang run rẩy.
- A...
Quân Tuyên rống to hắn biết khoảnh khắc thăng
hoa sẽ xuất hiện một nhược điểm, khi toàn lực tăng lên, lực phòng ngự sẽ giảm đến
mức thấp nhất, không thể để bị người đánh sày, nhưng hắn cũng không nghĩ rằng sẽ
bị Diệp Phàm bắt giữ được.
Thế nhưng, hiện tại hắn biến sắc, hết thảy là
đột ngột như thế, tới nhanh như thế. Diệp Phàm nắm bắt chuẩn xác được lỗ hổng
này, như một đầu mảnh thú hồng hoang tấn công tới trước.
Thiên địa mênh mông, chí tôn trong mấy đại
vùng cấm đều biến sắc.
Cái đỉnh hóa Tiên vực, vạn linh tấn công, tất
cả đều gầm rống chân long, bạch hổ, chu tước, xà... các thứ cùng nhau phóng tới,
như phải xé nát chí tôn.
Mà ở trung tâm nhất lại là bản thể Diệp Phàm,
hóa thành một Thiên Đế có thanh long vờn quanh, có thần hoàng phụ trợ, khôi vĩ
cao lớn, không thể ngẩng đầu nhìn, cứ như vậy khí phách đánh tới.
Những lực công kích này vốn đã chồng lên gấp
mười lần, đây là một kích cực hạn. Mọi người đều rung động, bao gồm tồn tại vô
thượng trong cấm địa Sinh Mệnh đang theo dõi cuộc chiến đều chấn động mạnh.
“Ầm!”
Tuyệt thế va chạm mạnh bùng nổ, Vạn Vật Mẫu
Khí Đỉnh và Tiên Lệ Lục Kim Bình va chạm một chỗ, Tiên vực va chạm với đại đạo
Thần bình, mai một thời không.
Mà nấm tay của Diệp Phàm va chạm lại là đánh
vào trong thân thể Quân Tuyên, đây quả thực là tuyệt sát! Ngay khoảnh khắc lướt
qua này, Diệp Phàm đã nắm bắt được cơ hội.
Quân Tuyên rống giận, bay tung ra ngoài, trong
ngực xương cốt bị gãy đoạn, máu bắn tung toé rồi nổ tung trong thiên địa. Hơn nữa
mi tâm hắn cũng bị một Đế quyền khác đánh trúng, xương trán vỡ vụn, nguyên thần
đang thăng hoa kia như bị tưới dầu hỏa bùng cháy hừng hực.
Mọi người đều ngây dại. Quân Tuyên cứ như vậy
bị đánh chết sao? Nguyên thần kia đều cháy bùng lên!
“Ầm!”
Thiên địa chấn động, tinh vực rung chuyển hỗn
loạn, Diệp Phàm liên tục xuất ra thủ đoạn tuyệt sát, không có khả năng cứ như vậy
thu tay lại. Đây mới chỉ là một thức mở đầu mà thôi.
Hắn như tinh tú xẹt ngang không trung, nhanh
chóng mà mãnh liệt nâng tay thay đổi bất ngờ, tay phải hóa thành Thái Hoàng Kiếm,
tay trái hóa thành Hư Không Kính.
Diệp Phàm tay phải cầm Thái Hoàng Kiếm bổ thẳng
xuống, chưa từng có từ trước đến nay, con rồng lớn như lưỡi đao cắt xé vũ trụ,
gần như chém đứt đoạn thân thể Quân Tuyên, bắn tóe ra một mảng lớn màn sương
máu.
Diệp Phàm tay trái cầm Hư Không Kính chiếu
ngang không trung, kính quang như thần quang chiếu rọi Tiên Thai của Quân
Tuyên, muốn phế bỏ nguyên thần
của hắn hoàn toàn hóa thành tro tàn.
Đồng thời, Diệp Phàm dùng thần thuật vô thượng
Bát Bộ Diệt Đạo tự nghĩ ra, đạp đi tới phía trước. Mỗi một lần hạ chân xuống, đều
có một ngàn cái tiểu thế giới khai sáng ra, va chạm cùng một chỗ, rồi cùng nố
tung.
Hỗn độn cuồn cuộn mãnh liệt, tiên quang lấp
lánh, thế gian không có gì rực rỡ hơn so với nỏ. Diệp Phàm chiếm được tiên cơ
không buông tha người, công kích nối tiếp công tới như mưa rền gió dữ.
Dị tượng dĩ nhiên hiện ra, lần này không phải
hóa thành thân Thiên Đế, mà chính là một mảng thế giới hỗn độn, vây Quân Tuyên ở
bên trong, xé nát hoàn toàn.
- Sát!
Diệp Phàm đánh giết điên cuồng, với dị tượng cắn
xé tới phía trước, Nguyên Thiên Tiên Đồng mở ra, nổ bắn ra tia sáng tường hòa,
chém bổ vào nguyên thần đang bùng cháy kia.
Quân Tuyên gặp phải đòn nghiêm trọng, mặc dù
có được Đế thân, nhưng vẫn như cũ bị đánh đập thân thể giập vờ, máu tươi nhuộm
trời cao.
Nhưng không thể không nói, Đế thân quả thật
đáng sợ! Mặc dù cường đại như Thánh thể đại thành, thân thể công kích độc nhất
vô nhị, nhưng vẫn không thể hủy diệt được hắn.
Bởi vì, Để thân có được sức khôi phục không gì
sánh nổi, trong ngực bị xuyên thủng cùng với xương trán vỡ vụn kia liền tản ra
tiên quang bốn phía, tự động khép lại.
Diệp Phàm điên cuồng gào thét, các loại bí
pháp ra hết, pháp lực vô cùng tận, toàn bộ tác dụng trên thân thể đối phương,
không có công kích nào cuồng bá hơn.
Quân Tuyên sập nạn, thẳng hoa cực hạn sinh biến
cổ, hắn rơi vào một loại hoàn cánh nguy hiểm nhất, làm cho nguyên thần chi hỏa sôi trào, muốn nhảy vào
bước cuối cùng, mà trong nháy mắt này lại sinh ra nhiều bất ngờ như vậy.
“Ầm!”
Diệp Phàm công kích cuồng bạo, bày ra thần uy
cái thế, đánh nát thân mình địch nhân, máu tươi chảy đám đia, lại ở trên đầu hắn
đánh ra một cái lỗ máu bằng nắm tay.
Nhưng, Quân Tuyên lại trọng tổ!
Tất cả đều phát sinh chỉ trong nháy mắt, nhanh
đến người ta gần như không kịp phản ứng.
Bởi vì loại thời cơ chiến đấu này chỉ thoáng hiện ra trong
chớp mắt, chính là trong một điểm mảnh nhỏ thời gian đó, mặc dù là cường giả cấp
số này cũng rất khó nắm bắt được.
- A...
Quân Tuyên kêu to, thân mình sớm rách nát bay
ra ngoài, giày thoát ra dị tượng của Diệp Phàm, thân thể và nguyên thần cùng thiêu
đốt xé mỡ vũ trụ, thoát khỏi truy kích.
Thế cục thứ nhất hắn bị thiệt thòi lớn, nhưng
cuối cùng từ trong tiết tấu chiến đấu này thoát vây.
Giờ khắc này, thiên địa yên tĩnh, Quân Tuyên
toàn thân đẫm máu đứng ở nơi đó, nhưng hắn cũng không có nổi giận, không có gào
rống, thần sắc bình lặng lạnh như sông băng, để chính mình khôi phục tới trạng
thái bình tĩnh nhất.
Các nơi vũ trụ đều kinh sợ, vừa rồi toàn trường
thật đáng sợ, Diệp Phàm lại áp chế hành hung một vị cao thủ Hoàng Đạo, thiếu
chút nữa liền hủy diệt đối phương, đánh cho thân thể dập nát, cắt xé nguyên thần
hắn ra.
Kết quả này thật đáng sợ, khiến mọi người đều
hít một hơi khí lạnh.
Chính là tồn tại trong cấm địa Sinh Mệnh ở Bấc
Đẩu cùng đều trầm mặc từng người xuyên thấu qua hư không muôn đời nhìn chằm chằm
nơi đây, muốn xem đến tột cùng thế nào.
Quá trình chiến đấu vừa rồi đã vang lên tiếng
cảnh báo cho bọn họ, thật sự là không thể sơ suất được, ở trong quá trình thẳng
hoa cực hạn có một chút lỗ hổng nhỏ như vậy nhưng lại có thể phải rước lấy đại
họa sát thân.
Mọi người đều trầm tư, lỗ hổng này nhất định
phải lấp kín, bằng không cứ như vậy bị đánh chết rất oan uổng.
- Chỉ thiếu chút nữa, đã đánh chết một vị cổ
tôn Hoàng Đạo a!
- Đúng vậy! Gần như đã sắp thành công. Thật khủng
bố! Áp chế một vị cao thủ Hoàng Đạo vô thượng! Thánh thể
đại thành có thể tranh
nhau phát sáng với Đế, quả nhiên không phải lời nói suông!
Giờ khắc này, tám phương chấn động, mọi người
đều bị kết quả này trấn áp khiếp sợ, vừa rồi Quân Tuyên gần như gặp phải đại kiếp
nạn!
- Ta xem nhẹ ngươi, đủ độc đủ cường, nắm bắt
cơ hội thực chuẩn xác. Đáng tiếc, vẫn là kém một chút!
Quân Tuyên nói, lời nói lạnh như gió băng.
- Không có gì! Đây mới chỉ bắt đầu cơ hội rất hiếm
có mà thôi, chúng ta từ từ tới.
Diệp Phàm bình tĩnh nói.
Thân thể Quân Tuyên khép lại với tốc độ kinh
người, đây là Hoàng thể vô địch, không cần cố ý làm gi những chỗ bị thương tổn
đã biến mất, thân thể phát ra bảo quang khôi phục như lúc đầu.
Ánh lửa nguyên thần thông thiên cùng không có
dập tắt, đó là hắn cố ý lâm vào phải thăng hoa cực hạn, chính là muốn từ Tiên
Thai cuối cùng nhảy lẻn, đều không phải là nguyên thần hắn bị tổn thương như
suy đoán của rất nhiều người như vậy.
Quân Tuyên đảo ngược Tiên Lệ Lục Kim Bình,
trút ra một giọt chất lỏng trong suốt, lóng lánh tiên quang bảy màu sáng loá.
- Một giọt cửu chuyển tiên dịch cuối cùng!
Quân Tuyên thở dài, nuốt vào trong miệng. Mặc
dù thoạt nhìn không có việc gì, nhưng hắn vẫn là bị thương tới nguyên khí.
Một trận chiến chung cực bùng nổ, hai người nhằm
vào phía nhau, không chết không ngừng. Đánh tới vũ trụ mênh mông đều run rẩy, mảnh
nhỏ thời gian bay tản ra bốn phía.
Ở trong chiến đấu kế tiếp, Diệp Phàm vài lần
ra tay quấy nhiễu Quân Tuyên, làm cho hắn thăng hoa thất bại nhưng lại khó có
thể sát thương hắn giống như lần đầu tiên như vậy.
Quân Tuyên có phòng bị, không để cho hắn cơ hội,
cuối cùng lỗ hổng kia được lấp kín.
Kết quả cuối cùng không thể tránh khỏi, Quân
Tuyên thăng hoa thành công! Giờ khắc này khí tức đại đạo che phủ bầu trời, mờ mịt
vô tận, sáng lạn không giới hạn chiếu đầy vũ trụ.
Diệp Phàm gặp phải một trận chiến đáng sợ nhất
cả đời, hắn chỉ có thể toàn lực ra tay. Trận chiến này không có đường lui, chỉ
có thể thành công!
Không hề nghi ngờ, toàn bộ trong quá trình bí
quyết chữ “Giai” vẫn đều đang vận hành. Đạt tới cảnh giới này rồi, phát động
thành công tỷ lệ cực cao, liên tục thời gian lâu dài, làm cho Diệp Phàm cường đại
tới một cực hạn đỉnh phong của cuộc đời này.
Hắn không phải chân chính là người thành đạo,
còn có tỳ vết. Nhưng dù sao ngày đó khi độ kiếp cũng thò vào hơn phân nửa thân
mình, lúc này cộng vào với bí quyết chữ “Giai”, chiến lực tăng lên gấp mười, có
thể chiến với Cổ Hoàng Quân Tuyên.
Trời sụp đất nứt, quỷ khóc thần gào!
Quá trình này cực kỳ thảm thiết, cường đại như
Diệp Phàm lúc này thân thể cũng vài lần vỡ nát, bị Quân Tuyên đánh thành màn
sương máu, mảnh xương vụn như bùn cát, vô cùng thê thảm.
Chân chính Đại đế dũng mãnh không thể đờ, mặc
dù đã già đi vẫn như cũ là vô địch thiên hạ!
Diệp Phàm rống giận, chống lại kịch liệt, ra sức
đánh trả, các loại bí pháp thêm thân, bí quyết chữ “Đấu” xuất kích, phụ thêm
Phi Tiên Lực của Độc Nhân, chiến lực chồng lên gấp mười lần, cũng đánh nát đối
phương vài lần.
Mỗi khi bí quyết chữ “Giai” của Diệp Phàm mất
đi hiệu lực, đều là thời khắc nguy hiểm đối với hắn, phần lớn kết quả tan xương
nát thịt thảm thiết là phát sinh vào lúc này, bị Đế thân xé nát cực độ tanh
máu.
Trận chiến này là một trận chiến Diệp Phàm trải
qua gian khổ nhất, chiến đấu kịch liệt hơn vạn chiêu, mấy lần rơi vào hiếm cảnh
sắp hình thần câu diệt.
Đương nhiên, đối phương cùng gặp phiền toái lớn,
bị Diệp Phàm đánh nổ tung mấy lần. Ngay cả nguyên thần đều gần như bị nắm ở
trong bàn tay, phải nhanh chóng gian nan trốn tránh.
Nhưng khiến Diệp Phàm bất ngờ chính là, đối
phương vẫn như cũ là vận dụng bí thuật kinh văn của người khác. Đây là cố ý che
giấu, không muốn để bại lộ bản thân mình.
Trong trận huyết chiến này, Diệp Phàm khắc sâu
cảm nhận sự khủng bố của Đại đế! Thánh thể đại thành thật sự chỉ là có thể khiêu
chiến mà thôi, nghiêm khắc mà nói, cuối cùng phải chết trận.
Mà hắn cũng thể ngộ được sự nghịch thiên của
bí quyết chữ “Giai”!
Đúng là nhờ có nhất bí này, giúp hắn đại chiến
đến bây giờ, là chỗ căn bản để hắn cường thế chiến với Cổ Hoàng, bằng không thật
sự có thể nguy rồi!
- Bí quyết chữ “Giai” của Đế Tôn quả thật có một
không hai, nhưng vị tất đã vô địch!
Quân Tuyên nói, toàn thân hắn phát ra hào
quang kỳ dị, khí tức của Cửu Bí bùng nổ.
- Cái gì?
Diệp Phàm vô cùng kinh hãi, bí quyết chữ
“Giai” trong Cửu Bí lại là Đế Tôn khai sáng ra? Khó trách nghịch thiên như vậy!
- Một vị trong chín đại Thiên Tôn cuối cùng sống
ra đời thứ hai, sau đó cải danh là Đế Tôn, người trên thế gian biết đến không
nhiều lắm, nhưng ta thân là thời đại thần thoại như thế nào không biết.
Quân Tuyên lạnh lùng nói ra, toàn thân phát
sáng, bộc phát ra một loại khí tức khủng bố, Thần văn lạc ấn đầy vũ trụ. Diệp
Phàm lập tức biết đây là một bí nào, cực độ khiếp sợ, thần sắc ngưng trọng tới
cực điểm.
- Ta thực không muốn để bại lộ mà!
Quân Tuyên tự nói.
Trong bảy đại vùng cấm, có hai nơi cổ địa bùng
phát ra khí tức khủng bố, chùm tia sáng ngút trời, chấn động vũ trụ, và lại còn
truyền ra thanh âm đáng sợ.
- Dĩ nhiên là ngươi còn sống! Có một khoản nợ
muốn thanh toán với ngươi đấy!
- Năm đó khi ta thành đạo, là ngươi đến đoạt tạo
hóa, không thể tưởng được nha, ngươi còn chưa chết!
Thanh âm trong vùng cấm, khiến các đại cường tộc
trong vũ trụ sợ run.