Già Thiên

Hỗn Độn


trước sau

Quân Tuyên hủy diệt vũ trụ, phát huy bí quyết chữ “Hành” đến cực hạn, cả thân thể hắn trong suốt sáng lạn, vù y bay múa, giống như một Chiến Tiên sắp bổ thẳng xuống địch thủ ở phía trước.

Nơi đây vạn pháp lượn lờ, dao động đạo mờ mịt, Diệp Phàm được trật tự Thần liên sáng lạn quấn quanh, giống như một cái kiến lớn, hào quang như mưa, chùm tia sáng đầy trời.

Lúc này pháp tắc thiên địa hóa thành sợi xích hữu hình, lộ ra năm tia sáng, mười màu sắc đều xuất hiện, lưu hà tràn đầy tường hòa, khí trời tràn ngập, thoạt nhìn sáng lạn mà mộng ảo.

Những quy tắc trật tự này như chất lông kim khí nóng chảy, ở aiừa dòng chảy rừng rực óng ánh, bao bọc quanh Diệp Phàm, rèn đúc cái đỉnh lại hóa thành cái lò thai nghén hắn ở trong đó.

Tiêu Diêu Thiên Tôn công kích vài lần, tuy rằng đều khiến Diệp Phàm phun ra một ngụm máu lớn, nhưng vẫn không có đánh nát thân thể Diệp Phàm, điều này làm cho hắn biến sắc.

Ngược lại, Diệp Phàm trong một lần phản kích tuyệt địa, vắt ngang chín tầng trời, bắn ra các loại Thần liên hừng hực, một lần đánh nổ tung vỡ nát thân thể của Quân Tuyên.

- Thật sự là khiến ta bất ngờ, không ngờ lại có khả năng chiến một trận với ta. Nếu không nhờ ta có tốc độ cực nhanh, lần này thật đúng là có thể ngà ở trong tay ngươi!

Quân Tuyên nói.

Hắn ngừng lại, đứng ở xa xa, quan sát Diệp Phàm trong lô đỉnh, trong mắt sáng rọi một cách kỳ bí. Sau đó hắn hít sâu một ngụm tinh hoa tiên thiên. Chỉ một hành động này, trong vũ trụ cũng không biết có bao nhiêu tinh hà ảm đạm, tất cả đều hóa thành tiên tinh vot tới, chìm sâu vào trong cơ thể hắn.

Các đại cường tộc vòi trụ hoảng sợ. Đạt tới cảnh giới này rồi, phun ra nuốt vào chính là tinh hoa căn nguyên nhất trong tinh vực, nếu bọn họ vô ý rơi vào, thật sự là một loại đại tai họa.

Tiêu Diêu Thiên Tôn duỗi hai tay, không ngừng kết ấn, thi triển bí pháp, đây là căn cứ vào bí quyết chữ “Hành” thẳng hoa, suy diễn tới một trình độ người ta không thể hiểu biết.

Một bàn tay của hắn sáng lóng lánh lên, sau đó dùng lực chấn mạnh một cái, kết xuất một cái pháp ấn, chém về phía Diệp Phàm nơi đó.

“Xoạt!”

Thần quang đẹp mắt, màu sắc kinh người, đó là một đạo tiên quang kinh người từ trong lòng bàn tay hắn bay ra, đánh thẳng vào chất lông kim khí trong đỉnh lô kia, muốn đánh xuyên vào thân thể Diệp Phàm.

- Ánh sáng của thời gian!

Ngay cả tồn tại trong cấm địa Sinh Mệnh cũng không thể bình tĩnh nữa, truyền ra vài tiếng kêu lên cả kinh. Hiển nhiên đều bị xúc động mạnh. Đây là Thần thuật đáng sợ có thể uy hiếp đến bọn họ.

Lũ ánh sáng này cũng không thô to lấm, nhưng lại xuyên qua chất lỏng pháp tắc chung quanh Diệp Phàm, sắp đánh trên người hắn. Phàm là liên quan đến thời gian khẳng định là nghịch thiên.

Diệp Phàm không có khả năng dùng thân thể chạm tới, loại lực lượng này quá mức quỷ dị, hơi có sai làm sẽ mất đi vô số thọ nguyên, ai cùng không chịu đựng nổi.

Hắn khẽ quát một tiếng, Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh bay xuống, chận ở trước người hắn, “keng” một tiếng, tia ánh sáng kia đánh lên mặt trên nó, vách đính liền tổn hai, xuất hiên một cái lỗ thủng.

Hơn nữa cả cái đỉnh đã xảy ra biến hóa kỳ dị, nhiều thêm một loại loang lổ, như là chôn dưới đất cả vạn năm lâu dài như vậy, dầy đặc dấu vết thời gian, thật khiến người ta sợ hãi.

Cái này nếu như đánh trúng trên thân người, sẽ là một loại tình cảnh như thế nào?

Mọi người đều khiếp sợ, chín đại Thiên Tôn quả nhiên đáng sợ, mỗi người đều đạt tới cực hạn ở lĩnh vực của mình, dĩ nhiên đã gần tiên, không người nào có thể bằng được.

Tiêu Diêu Thiên Tôn vận chuyển lực lượng của thời gian như vậy chính hắn cùng không chịu nổi. Đây là hành động nghịch thiên, năm tháng và thời gian đó là cấm kỵ, bản thân hắn cùng tiêu hao không nhỏ, sau khi điều tức xong con ngươi vô cùng băng lạnh.

Bình tĩnh ngắn ngủi qua đi, Quân Tuyên rống to, đột nhiên phát cuồng, không còn tiêu sái xuất trần giống như vừa rồi. Lúc này hắn đã trở thành một con sư tử phẫn nộ, toàn thân đều phát sáng rực rỡ loá mắt, công kích mãnh liệt.

Ở đầu ngón tay hắn, một chùm lại một chùm tia sáng bay ra, hóa thành dải tơ hừng hực, như thác nước trút xuống chín tầng trời, cùng nhau đánh xuống trước người Diệp Phàm, phải hủy diệt hắn.

Ánh sáng của thời gian!

Mỗi một chùm tia sáng đều là loại lực lượng này! Đại chiến tới nước này rồi, Quân Tuyên xuất ra hết thần thông cấm kỵ, hắn không nghĩ kéo dài lâu lắm, hy vọng trong thời gian ngấn nhất trấn áp được Diệp Phàm.

Khắp nơi vũ trụ lặng ngắt như tờ, mọi người đều chấn động! Nhiều ánh sáng

của thời gian bay múa như vậy, ai có thể chống lại?

Diệp Phàm sớm biến sắc, thúc động Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh, kịch liệt chống lại. Chỉ một lát sau, cái đỉnh của hắn đã xuất hiện mười mấy lỗ nhỏ, tổn hại không chịu nổi, dầy đặc lực lượng năm tháng đáng sợ làm cho cả cái đỉnh lập tức phong cách cổ dạt dào, như là lưu truyền từ trước thời hoang cổ tới nay.

Đây là một hồi liều mạng đọ sức thảm thiết. Trong thời gian đó Diệp Phàm há mồm phun ra tinh huyết, hóa thành bản thân mình, dùng huyết thân chết thay vài lần.

Tồn tại trong vùng cấm đều trầm mặc, thời gian rất lâu sau mới có người lên tiếng.

- Tiêu Diêu Thiên Tôn quả nhiên đáng sợ! Không hổ là cường giả của thời đại thần thoại! Cho dù là chúng ta đi ra ngoài đều có thể phải bị thiệt thòi lớn, có lẽ sẽ ngã xuống!

- Ánh sáng của thời gian, lực lượng cấm kỵ nghịch thiên, thật sự là khó có thể đối phó mà! Nó có thể trấn sát chí tôn Hoàng đạo!

... Đây là Cổ Hoàng ngày xưa đánh giá chiến lực của Quân Tuyên, có thể tưởng tượng sự khủng bố của hắn, đồng thời cũng chứng từ sự cường đại của Diệp Phàm, chống lại đến bây giờ mà thủy chung chưa bị diệt.

Bị động bị đánh không phải là phong cách của Diệp Phàm, hắn gần như cuồng bạo, vạn pháp đều xuất hiện, cả thân thể mỗi một lỗ chân lông đều chảy xuôi tiên tinh, phóng thích pháp tắc.

Dị tượng, Cửu Bí, Phi Tiên Lực, Vô Thủy Thuật, Thiên Đế Quyền... lúc này hẳn như là hóa thành một cổ tiên ngàn tay, đánh tới thiên địa vỡ nát, trở về thời đại thái sơ.

Các loại chùm tia sáng bay về phía Quân Tuyên, sát phạt khí khuếch tán, hỗn độn ngập trời, bao phủ cả địa phương này.

Tiêu Diêu Thiên Tôn mặc dù có được tốc độ cực nhanh, nhưng ở trong Thần tắc đầy trời cũng phải bị đánh trúng vài lần, hộc máu mồm, toàn thân xuất hiện vết nứt, gặp phải tổn thương nặng.

Đây là một hồi chiến đấu thảm thiết, Diệp Phàm liều mạng, chuẩn bị lôi kéo Quân Tuyên cùng nhau chịu chết, hắn ôm loại chiến ý chưa từng có từ trước đến nay, khiến Tiêu Diêu Thiên Tôn vô cùng sợ hãi.

Người thanh niên này càng đánh càng hãng, ánh mắt càng ngày càng sáng, cái đỉnh lô hỗn độn kia uy hiếp nghiêm trọng tới Quân Tuyên.

Lò dường bách kinh, rồi lại bắt đầu luyện hóa ánh sáng thời gian của Quân Tuyên, có được lực phòng ngự, đây là một loại kinh biến như thế nào?

Khi phát sinh loại hiện tượng này, ánh mắt Tiêu Diêu Thiên Tôn như đứng tròng. Điều này sao có thể, từ xưa đến nay còn chưa từng có phát sinh loại chuyện này đâu?

“Dù là Đế Tôn sống lại, hắn cũng chỉ có thể dựa vào chiến lực tuyệt đối áp chế, sao có thể như vậy được?”

“Ầm!”

Cái đính lô tòa hào quang hừng hực, Diệp Phàm chính mình cũng cảm nhận được loại biến hóa này, hắn phát hiện các loại kinh văn và pháp bắt đầu giao hòa. Nhất là những bí thuật kia có thể khắc chế bí quyết chữ “Hành”. Tỷ như Vô Thủy Kinh, hấp thu lực lượng trong đỉnh lô, đẩy một ít chùm tia sáng thời gian hướng về phía nguyên điểm, còn có Vạn Hóa Thần Quyết kia cũng như thế, làm phai mờ màn ánh sáng sáng lạn của Quân Tuyên.

Diệp Phàm hiểu ra, lò dường bách kinh đang diễn biến bí mặt của Hỗn Độn thể, có thể hấp thu vạn đạo, nấu chảy hòa tan thành một lò, trở thành Thần tắc và lực lượng của bản thân.

“Ầm!”

Địa phương này vỡ nát, vũ trụ tinh hà đều bị đánh thành tinh phế, rách nát không chịu nổi, Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh trên đỉnh đầu Diệp Phàm vỡ nát, nhưng ánh mắt hắn lại sáng lên hừng hực.

Tay trái hắn bấm ấn chữ “Trụ”, tay phải bấm ấn chữ “Vù”, dùng hết khả năng có thể dẫn dắt lực lượng của đại vũ trụ.

Một lần nữa phát sinh kinh biến, tay trái của Diệp Phàm tụ tập lực của thời gian, tay phải cuồn cuộn lực của không gian. Một bên là Tiêu Diêu Thiên Tôn, một bên là hư không vỡ nát, hắn thông thiên động địa, cất chứa vào tất cả những
thứ này.

Bốn phương từ trên xuống dưới viết “vù”, từ xưa đến nay viết “trụ”.

Diệp Phàm tay phải bấm ấn “Vũ” để nuốt nạp hư không vỡ nát, mà tay trái bấm ấ

n “Trụ” để dẫn dắt lực lượng của thời gian, cho hai thứ giao hòa, hóa thành lô đỉnh Thần tắc ở bên ngoài thân.

Vạn pháp sôi trào, địa phương này càng ngày càng hừng hực, thần lực như hải dương ngập trời.

- Tiểu bối dám lợi dụng ta!

Quân Tuyên phẫn nộ.

Lực lượng của thời gian lúc này dẫn tới tác dụng không phải lớn như vậy, có bộ phận bị hóa vào trong VÙNG bùn Thần tắc bên ngoài thân Diệp Phàm kia, cất chứa vào.

Đây chủ yếu là Vô Thủy Thuật. Vạn Hóa Thần Quyết, cùng với ấn chữ “Trụ” của Diệp Phàm nổi lên tác dụng lớn lao, hướng dẫn Thần tắc thời gian gia nhập

vào, làm cho nơi này giống như khai thiên lập địa.

Các loại pháp tắc hiện ra, nơi đây hỗn độn khí càng ngày càng đậm đặc, cuối cùng lô đỉnh pháp tắc ở bên ngoài thân Diệp Phàm rồi lại bắt đầu hướng tới chuyển hóa hỗn độn, gồm thâu vạn pháp.

Tiêu Diêu Thiên Tôn hít một hơi khí lạnh, đây đúng thật là định hình thành Hỗn Độn thể hay sao? Khi hắn đầu tiên nhìn thấy đã làm ra phỏng đoán, hiện tại xem ra sắp trở thành sự thật!

Mấy đại cấm địa Sinh Mệnh truyền ra tiếng kêu kinh ngạc nghi hoặc. Lực lượng của huyết mạch Hỗn Độn thể thật nghịch thiên, ngoại trừ Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai, gần như khó có kẻ nào sánh vai. Một khi xuất hiện, chí tôn đều phải kiêng ky. Các loại công kích Thần thuật đều gần như không có hiệu quả đối với hắn, hắn có thể gồm thâu bát hoang, cất chứa hết thảy pháp của vũ trụ!

Mọi người đều hít ngược một hơi khí lạnh, chí tôn cổ đại cũng không ngoại lệ. Ở thời đại thần thoại từng xuất hiện qua Hỗn Độn thể, còn chưa thành đạo đã dẫn lên gợn sóng khôn cùng, kinh thiên động địa.

Chẳng lẽ thật sự sau này Diệp Phàm sẽ diễn biến là Hỗn Độn thể sao? Đây là nghi vấn chung của mọi người! Lúc này ai nấy đều vô cùng khiếp sợ, chí tôn cổ đại trong vùng cấm đều ánh mắt nổ bắn ra thần mang.

Diệp Phàm chính mình cùng có chút mê hoặc, lò dường bách kinh, như thế nào chuyển hóa đến từng bước này? Hắn là để tìm hiểu vạn pháp mà cuối cùng siêu thoát, hỗn độn không phải đạo của hắn, như thế nào có thể như thế?

Bỗng nhiên, hắn có chút kinh sợ, cảm giác không đúng! Không chỉ có dung hợp vạn pháp, chậm rãi hóa thành lô đính hỗn độn, chính là chính hắn cùng muốn quy về hư vô, tiếp tục hóa thành hỗn độn.

- Đây không phải là pháp của ta, nó cùng sẽ hóa ta thành một bộ phận pháp tắc thiên địa, đây không phải là đạo của ta!

Hắn kinh tỉnh lại.

Đạo của hắn là siêu thoát, chém ngược mà đi, vượt thoát ra khỏi trói buộc của đại vũ trụ, từ khoảnh khắc Tiên Tam Trảm Đạo kia cũng đã chú định rồi.

Hỗn độn không phải pháp đạo của hắn, đây là muốn cho hắn quy về thế giới trong này, nấu chây hòa tan trở thành một bộ phận vũ trụ.

“Nhất định phải vượt thoát ra, từ trong hỗn độn cực hạn mà biến, bằng không sớm muộn gì ta sècũng tự hủy ở trên con đường này!” Diệp Phàm tỉnh ngộ.

Nhưng, hiện tại hắn còn cần phải đi trên con đường này, đi tới hướng hỗn độn, ngày nay còn không phải thời điểm đạt tới cực hạn đề vượt qua.

Đây là một Tiên lộ gian nan, động một cái sẽ ngã xuống, hơi có sơ suất sẽ vạn kiếp bất phục!

Diệp Phàm hiểu ra, tâm cành dần dần bình tĩnh. Đây là chuyện cần năm tháng dài lâu lo lắng, trước mắt còn không cần lo lắng nhiều, có thể dựa vào hỗn độn, đi theo hướng của nó.

Lúc này loại biến hóa nguy hiểm này là thủ đoạn hữu hiệu nhất để đối phó với Tiêu Diẻu Thiên Tôn.

Quân Tuyên đại chiến, cầm trong tay bảo bình Tiên Lệ Lục Kim, thêm vào pháp của mình, phun ra từng chùm tia sáng hừng hực bao phủ Diệp Phàm nơi đó, thế nhưng hiệu quả càng ngày càng thấp.

Dần dần, nửa canh giờ qua đi, Tiêu Diêu Thiên Tôn lo lắng, hắn không nghĩ tới chiến một trận lại kéo dài thời gian lâu như vậy, hắn thăng hoa cực hạn tiêu hao quá lớn, khó có thể chống đỡ quá lâu.

Mà lúc này hắn đã không còn chiếm được chút tiện nghi nào, lô đỉnh hỗn độn bên ngoài cơ thể Diệp Phàm hấp thu ánh sáng của thời gian, càng ngày càng kiên cố, khó có thể hoàn toàn phá hủy.

Mặc dù Diệp Phàm ở trong pháp tắc vũng bùn, cũng toàn thân là vết thương. Trong nửa canh giờ này hắn gặp phải một lần tiếp một lần bị thương nặng, cũng có vài lần theo quang kiến cùng nhau nổ tung, nhưng hắn tiếp tục chống đỡ được.

Diệp Phàm bắt đầu phản kích, tốc độ cực hạn của Tiêu Diêu Thiên Tôn đã vô dụng đối với hắn, cơ hội đả thương hắn cũng càng ngày càng ít.

Mọi người thở dài, khi đại chiến đến từng bước này, mọi người đều biết Diệp Phàm đã nghịch chuyển, Quân Tuyên không còn kiên trì được thời gian bao lâu, nhất định phải bại.

- Đáng tiếc, ta đã già rồi, bằng không dù là Hỗn Độn thể đến đây ta cũng cứ giết chết không làm!

Tiêu Diêu Thiên Tôn thở dài.

Hắn không chống đỡ được nữa, trạng thái sau khi thăng hoa cực hạn khó có thể bảo trì, hắn phải ngã xuống rồi.

“Ầm!”

Diệp Phàm đánh tới, vạn pháp đều xuất hiện, lô đỉnh hỗn độn chấn động, va chạm tới hướng Tiêu Diêu Thiên Tôn, ở trong một hồi va chạm mạnh kịch liệt, toàn thân Quân Tuyên nứt nẻ, phun ra một ngụm máu lớn bay tung ra ngoài.

- Truy tìm đạo theo đuổi tiên, quát hỏi ông trời, có vĩnh hàng hay không? Dòng Chảy Thời Gian: hiện!

Tiêu Diêu Thiên Tôn rống to, hào quang bao phù vũ trụ.

Đây là một kích cuối cùng của hắn, chiến trường này sắp kết thúc.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện