- Cứu mạng nha!
Đứa nhỏ kêu to, thần tình sợ hãi, giày giụa
trong cái đỉnh đồng xanh.
Từ vực ngoại, Diệp Phàm thò một bàn tay to xuống
dưới, muốn chụp bắt nó. Đáng tiếc hết thảy quá mức đột ngột, hắn đã chậm một bước. Hơn nữa mấy
vị chí tôn phía dưới ra tay: Vạn Long Linh vọt lên trời, một con rồng lớn màu
tím giương nanh múa vuốt, cắn tới hướng cổ tay hắn, hướng khác một cây Phượng
Sí Lưu Kim Tòa lóng lánh ráng mây đỏ, cũng bổ tới, hùng bá thiên hạ.
Ở trong tiếng nổ vang leng keng, bàn tay to của
Diệp Phàm bị cản trở, chỉ là trong nháy mắt này hết thảy đã trở thành định cục,
cũng không cách nào ngăn cản được. Cái đỉnh đồng xanh sáng rực lên, tiểu mập mạp
biến mất, chìm sâu vào trên vách đỉnh.
- Đứa nhỏ!
Diệp Phàm kêu to, không cam lòng thở dài. Tiểu
mập mạp hòa tan làm một thể với cái đỉnh, đã xảy ra biến hóa kỳ dị.
“Ôna” một tiếng, cái đỉnh đồng xanh run rẩy,
buông xuống tiên quang như từng dải từng dải ngân hà, sáng loá, trong cái đỉnh
ngồi xếp bằng một thân ảnh, bảo tướng trang nghiêm, con ngươi khẽ hé mở, bắn ra
tinh quang bốn phía.
Đó là Thần linh ẩn chứa trong Thành Tiên Đỉnh,
ngày nay thần hồn nguyên vẹn.
Diệp Phàm trầm mặc thật lâu không nói một lời.
Kỳ thật từ lâu hắn đã có cảm giác, chỉ chưa được chứng thật mà thôi. Đứa nhỏ là Thần linh trong cái đỉnh đồng
xanh hóa sinh mà thành.
- Thật sự là khó lường a! Không ngờ hắn lại vượt
thoát đi ra, trở thành một sinh mệnh thể độc lập!
- Ta chuyển hóa theo hướng binh khí, mà nó lại
muốn trở thành một người chân chính!
Phương Sí Lưu Kim Tòa buồn bã mất mát, có một
loai chua xót và bất đắc dĩ.
Đứa nhỏ là Thần linh của Thành Tiên Đỉnh, năm
đó sau khi cái đỉnh vỡ nát hắn dùng tiên pháp vô thượng để giải thoát, cố gắng
hướng tới tiến hóa một sinh mệnh thể chân chính, nhưng phải trả cái giá thảm trọng,
đạo hạnh và năng lực trước kia gần như mất đi hầu như không còn, thậm chỉ là mất
trí nhớ.
Ngày nay Thành Tiên Đỉnh đúc lại, hắn bị kêu gọi
trở về, những thứ mất đi hết thảy đều một lần nữa ngưng tụ, đứa nhỏ tự nhiên
cùng phục hồi như cũ, hòa tan trở lại thành Thần tắc trung tâm của cái đỉnh.
- Hấc hắc... Ha ha ha... Thật sự là thiên ý
mà! Thành Tiên Đỉnh một lần nữa luyện chế thành ngay hôm nay, tái hiện nhân
gian... đây không phải là muốn trợ giúp chúng ta đánh vào Tiên vực sao?
Thần Thú cười to, nhưng ánh mắt cũng rất lãnh
liệt...
- Đúng vậy! Năm đó Đế Tôn chính là dùng cái đỉnh
này định càn khôn, với pháp lực vô thượng xuyên thủng tấm chắn Tiên lộ, muốn dựa
vào đó thành tiên, nhưng đáng tiếc thất bại trong gang tấc. Ngày nay chúng ta đến
thay hắn hoàn thành giấc mộng!
Bạch hổ đạo nhân cũng cười, nhưng ít nhiều có
chút lành lạnh.
Mặc kệ nói như thế nào, Đế Tôn chung quy là đã
chết, mặc dù để lại chuẩn bị ở sau củng không có khả năng chân chính sống lại,
nhưng Thành Tiên Đỉnh của hắn lại tân sinh, tái hiện ở nhân giới, đối với sáu đại
chí tôn mà nói là một tin tức không thể tốt hơn.
- Sát!
Bọn họ rống to, cùng nhau phóng tới hướng Tiên
lộ, cùng vận dụng thần lực tế cái đỉnh đồng xanh, đẩy nó tới phía trước, muốn
đánh ra một con đường thành tiên.
Địa phương này lập tức phát sinh sụp đổ, tinh
hà vũ trụ đứt đoạn, bọn họ đang điên cuồng cắn nuốt tinh khí, các đại tinh hệ ảm
đạm, gần như khô cạn.
“Ầm!”
Phía trên con đường lớn rực sáng vàng óng kia,
hiện lên một tấm bia lớn khác, mặt trên có khắc một số Đế văn, chỉ có Đại đế cổ
và Cổ Hoàng mới có thể phân biệt, người khác không thể đọc hiểu.
Những thứ này củng có thể nói là pháp tắc Tiên
đạo, không đạt tới cảnh giới tương ứng vĩnh viễn cùng không thể đọc hiểu được.
- Một đời thành tiên hai ba người!
Câu này rất ngắn, nhưng lại giống như một khối
cự thạch đập mạnh trong lòng mỗi một vị chí tôn, lập tức làm cho bọn họ đều
kiêng kỵ, phòng bị lẫn nhau.
Mặc dù cùng đi tới, nhưng bầu không khí lập tức
thay đổi.
- Mặc kệ nói như thế nào, cứ đi tới đánh đi
vào, đến đầu cuối chung cực nói sau!
- Không sai! Những văn bia này không có ý
nghĩa gì!
Pháp tắc Hoàng Đạo phát ra, địa phương này sôi
trào. Từng trải qua đại kiếp nạn lần trước, bọn họ đặc biệt cẩn thận, toàn lực
thúc dục Thành Tiên Đỉnh đánh mạnh vào.
Sau đó không lâu một tòa cửa quan tiên to lớn
xuất hiện, nơi đó có thân ảnh mơ hồ trấn thủ, lại có chiến lực cấp Đại đế, có
người nhìn xuống bọn họ, bễ nghễ chư thiên muôn đời.
- Thật cường đại! Lần này là cửa quan tiên
chân chính sao?!
Địa phương này liền xảy ra đại chiến, giống
như lần trước vô cùng thảm thiết, ngay cả Cổ Hoàng và Đại đế đều phải liều mạng,
công kích mãnh liệt tới phía trước.
Vũ trụ hỗn loạn, các đại tinh đều cấp tốc biến
hóa, tinh khí nhanh chóng giảm bớt, toàn diện vọt tới hướng Phi Tiên Tinh, bị
chí tôn nuốt nạp, cung cấp cho bọn họ đánh vào con đường thành tiên.
Mọi người đều lo sợ, cảm giác được một hồi tai
nạn và rắc rối phi thường sắp giáng xuống!
Hưng thịnh, tu sĩ tầng dưới chót khổ. Suy bại,
tu sĩ tầng dưới chót cũng khổ.
Bất kể là biến cố gi, đối với tu sĩ tầng dưới
mà nói đều là một loại tai họa. Mục tiêu và nguyện cảnh phấn đấu của giới cao tầng
đối với nhân sĩ tầng dưới chót mà nói động một cái chính là hỗn loạn.
Diệp Phàm nhìn bọn họ đánh vào con đường thành
tiên, chưa cùng tiến lên. Thành tiên là hắn mong muốn, nhưng cũng có một vấn đề
thực tế rất ư là tàn khốc: mấy người kia đối với hắn có địch ý rất sâu đậm, bởi
vì hắn là chí tôn đương thời, huyết khí sung túc, bị mấy người kiêng kỵ.
Ngoài ra, Diệp Phàm còn có nhiệm vụ chưa hoàn
thành, có một khúc mắc: còn phải báo thù cho huynh đệ tốt Cơ Tử, cho Bạch Y Thần
Vương ân trọng như núi, còn có Cái Cửu U như cha.
Hắn Ịuôn luôn nhìn chằm chằm vào Bất Tử Sơn ở
Bắc Đẩu, Thạch Hoàng không hề xuất hiện, tới bây giờ còn không có đi ra, nói vậy
trong lòng hắn cũng có điều cố kỵ chăng!
Hoặc là nói, Thạch Hoàng đang chờ đợi cơ hội,
muốn đợi cho trên con đường thành tiên đánh đập hầu như không còn mới đi vào?
Tuy nhiên nếu vậy có lẽ sẽ gặp sáu vị chí tôn kia liên thủ áp chể. Dù sao bọn họ
nắm giữ Thành Tiên Đỉnh, vả lại họ đã trả giá không ít, tuyệt đối sẽ không dễ
dàng cho phép người khác nhặt quả đào tiện nghi như vậy.
- Đúng lúc này!
Diệp Phàm đứng dậy, nhảy vọt qua tinh hà vỡ
nát, một luồng tiên quang đại đạo băng ngang qua vũ trụ, thỏng tới Bắc Đẩu, hắn
dọc theo con đường này rất nhanh liền tới nơi.
Trên đường hắn đi ngang qua rất nhiều tinh hệ,
rất nhiều cường tộc đều cảm ứng được, tất cả đều hoảng sợ. Thành tiên sắp tới,
Thánh thể Nhân tộc Diệp Phàm không đi đối mặt, mà lại định đi Bắc Đẩu, đây là
muốn làm gì?
Vạn đạo thần quang, mọi người đều biết mục
đích của hắn, con đường thần quang nối thông tới Đỏng Hoang, hắn buông xuống ở
trong Bất Tử Sơn!
- Ngay lúc này hắn định chinh chiến vùng cấm,
đây hẳn là đòi lại công bằng cho cố nhân sao?
Bất Tử Sơn, mỗi một ngọn núi đều u tối khiếp
người, có núi như mũi kiếm cao ngất trong mây, có núi như màng ngưu nằm trên mặt
đất, sương mù lượn lờ, khí thế rầm rọ.
Có thể nhìn thấy thạch nhân không trọn vẹn thiếu
một tay đang hái thuốc, cũng có thể nhìn thấy quạ đen đá thiếu một chân đang
bay lượn... những con này đều là Thánh Linh, thoạt nhìn rất quái lạ.
- ngươi rốt cục đến đây rồi!
Từ chỗ sâu trong núi đá, truyền đến tiếng hô
trầm thấp.
- Ta đến đây!
Diệp Phàm quát lên nhưng hàm nghĩa bất đồng. Hắn
chăm chú nhìn ngọn núi lớn màu đen phía trước, đầu đầy tóc đen không gió tự
bay, ánh mắt sáng lạn khiếp người.
Hắn
bước từng bước một đi tới phía trước. Khu
vùng cấm này từng nhiễm đầy máu tươi, Hư Không Đại đế một đời giết chết một hai
vị Cổ Hoàng của Bất Tử Sơn, chấn nhiếp thiên hạ.
Ở niên đại đó, Hư Không Đại đế ở vào tình cảnh
rất gian nan, từng ôm lòng hẳn phải chết mà đến, bởi vì nơi này có tới mấy vị cổ
tôn, không ai có thể chống lại.
Chính là ở đoạn năm tháng đó, Hư Không Đại đế
đã tạo lên uy nghiêm tối cao của Nhân tộc, không để cho xâm phạm. Cho dù là một
mình một người mà thôi, hắn đều chỉến đấu cả đời chấn nhiếp chư thiên!
Ngày nay bất đồng. ở niên đại Diệp Phàm này,
chí tôn đã già cả, hơn nữa Cổ Hoàng ở trong núi đã sớm điêu linh tới nhân số thấp
nhất... nên khi hắn tiến vào tâm tỉnh hoàn toàn khác người xưa.
- Hư Không cũng đã tới, cùng không hề bình định
được Bất Tử Son, cuối cùng khi lâm chung máu thịt nứt ra, toàn thân là thương
mà phát tác. Ngươi cũng đến đây, cũng muốn chết sao?
Trong núi truyền đến tiếng hét lớn.
- Đại đế tiền bối chinh chiến thiên hạ, làm
tan biến nhuệ khí trong vùng cấm hầu như không còn, ngày nay chí tôn còn lại mấy
người có thể chiến đấu chứ? Tới kiếp này ta cảm tạ họ, đã để ta có thể đi vào Bất
Tử Sơn như giẫm trên đất bằng!
Diệp Phàm vô cùng tự tin.
Người trong núi trầm mặc, nhưng lòng có giận dữ,
Diệp Phàm đây là một loại khinh thị, cho rằng Bất Tử Sơn không được như xưa, thậm
chí nghĩ rằng có thể đi tản bộ ở nơi này sao?
- Hư Không liều mạng huyết chiến cả đời, Vô Thủy
Đại đế tới đây dắt chó đi dạo. Ngày nay ta hoàn toàn bình định các ngươi!
Diệp Phàm rống to, nói ra tâm nguyên cuộc đời
này của hắn.
- Ngươi dám!
Trong núi truyền đến tiếng hét lớn, tất cả núi
lớn màu đen đều ù ù lay động vá nổ vang, như thần sấm phẫn nộ.
- Ta có gì không dám? Thạch Hoàng ngươi lăn ra
đây!
Trên đầu Diệp Phàm treo lơ lửng Vạn Vật Mẫu
Khí Đỉnh, chân đạp đường lớn kim quang đi vào chỗ sâu trong Bất Tử Sơn.
Nơi này có một ngọn núi lớn đứng sững sừng vây
quanh nơi này, không có người nào biết trong đó có cái gì trở thành bí mặt lớn nhất
thế gian.
Ngày nay Diệp Phàm đến đây, cường thế tiến
quân, vạch trần tấm màn che thần bí cuối cùng của Bất Tử Son.
Chung quanh ngọn núi màu đen cao nhất này tràn
ngập sương mù, năm đó một kỵ sĩ không đầu đã dọa khiếp Diệp Phàm bọn họ phải mượn
dùng trận văn Đại đế nhanh chóng bỏ chạy. Năm tháng vội vàng mà qua, ngày nay hắn
dựa vào bản thân mình tới đây, muốn chiến một trận chung cực... quả thực khiến
người ta cảm khái hàng vạn hàng nghìn lần.
Đáng tiếc người năm xưa, thời gian qua đi, rốt
cuộc cũng chưa về.
“Ầm!”
Diệp Phàm một cước liền đạp một ngọn núi đá vỡ
nát, hóa thành mảnh vụn bay tung bốn phía, chấn động khắp mặt đất Đông Hoang.
Xưa nay, có người nào dám làm như vậy, đơn giản
mà lại thô bạo, trực tiếp muốn san bằng Bất Tử Sơn, tới giết chí tôn và kẻ thống
trị trong đó.
Sự kiện này nhanh chóng chấn động vũ trụ, mặc
dù đại sự ở Phi Tiên Tinh cũng khó mà che lấp sóng gió nơi này: lại muốn hủy diệt
vùng cấm sao, Diệp Phàm thần uy chấn khiếp thiên cổ.
- Ngươi nhớ mãi không quên, là muốn báo thù
cho người Cơ gia, và người của Khương gia hay sao? Máu huyết của họ không tệ,
đáng tiếc chưa từng uống được, cứ như vậy chết trận!
Phía trước, một Ma Ảnh cao lớn đứng sừng sững ở
chỗ miệng núi đối diện.
Đây là chỗ sâu nhất trong Bất Tử Sơn, vượt qua
tưởng tượng của mọi người, không phải ma thổ đáng sợ gì, mà là một vùng thế ngoại
đào nguyên, tinh thuần mà tự nhiên.
Một khu đào viên nụ hoa rực rỡ, mấy gian nhà
tranh, trở lại nguyên trạng.
Một lão quy đang đi chuyển, đi chậm rãi về hướng
phía sau nhà tranh, đúng là thần dược Vạn Tuế Huyền Vũ.
Một lão nhân dựa vào chân tường, rất già cả,
nhưng giờ khắc này rất mau tay nhanh mắt, một tay đè Huyền Vũ lại không cho nó
chạy trốn, rồi sau đó cho vào trong ngưc.
Trong Bất Tử Sơn còn có hai vị chí tôn: một là
Thạch Hoàng, cao lớn hùng vò như Ma Thần đứng sừng sững ở phía trước, cầm trong
tay một cây Phương Thiên Họa Kích màu đen, sát khí bừng bừng.
Người khác chính là lão nhân kia, mắt mờ, chậm
rì rì đứng dậy, nói:
- Các ngươi chiến đi, ta đi thôi, sinh mệnh
không còn nhiều, không nghĩ bước vào trong trận sóng gió này, chỉ muốn lưu lại
cho một ít con cháu một đường sống!
Không ngờ lão lại muốn rời đi, còn Thạch Hoàng
thì mặt không chút đổi sắc, không từ vẻ gi.
Diệp Phàm nheo mắt lại, Tiên Đồng bắn ra từng
đợt từng đợt tinh quang, nhìn ra đến tột cùng: lão nhân đang trong quá trình
hóa đạo, đây là nguyên thần sắp tắt, mặc dù cấp cho lão Thần dược, cho lão cắn
nuốt sinh linh khắp vũ trụ, cùng khó mà nghịch chuyển.
Người này sống quá lâu xa rồi, thế gian đã
không có biện pháp gì có thể ngăn cản lão suy bại và tử vong.
Có lẽ, có thể nói đây là một người đã chết,
nhiều nhất chỉ có thọ nguyên vài năm thậm chí vài ngày, tất nhiên phải hóa đạo
trở thành bụi bậm, cái gì cũng không còn lưu lại.
Diệp Phàm không có ngãn cản, một người sắp chết
không có ý nghĩa gì, hơn nữa đối phương cũng không còn chiến lực gì của chí
tôn, có thể cấp cho lão cơ hội lựa chọn phần mộ.
Nhưng Thạch Hoàng thì quyết không thể buông
tha!