Diệp Phàm cầm trong tay Thần tinh, bên trong
có một ngọn lửa đang bùng cháy, một cổ khí tức sinh mệnh tràn đầy tràn ra, đây
là căn nguyên hỏa vô thượng của một vị Đại đế chân chính.
Hắn lập tức liền bế quan, cho ngọn lửa này vào
Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh, tiến hành cả trăm cả ngàn lần rèn luyện, dùng bí pháp tiến
hành tôi luyện và thăng hoa.
Bởi vì đây là tinh túy của Đế giả, là căn
nguyên dấu ấn thiên tâm của hắn, bất kể như thế nào đều phải tẩy luyện một
phen. Qua một canh giờ như thế, Diệp Phàm xuất hiện, một tay nâng một đoàn tiên
hỏa, lòng bàn tay hắn đều trong suốt, có thể thấy được rõ ràng cả mạch máu.
“Xoạt!”
Diệp Phàm đưa đoàn tiên hỏa này vào trong mi
tâm Diệp Đồng, đốt sạch vài cái phù văn, bảo vệ thức hải của hắn làm cho nơi đó
sáng rực, cho tiên hỏa này dung nhập vào trong máu thịt đệ tử.
- Sư phụ! Thế nào rồi?
Dương Hi, Hoa Hoa... đều lo lắng nhìn.
- Diệp tử! Nhất định phải cứu tiểu Đồng Đồng
trở về!
Lệ Thiên, Yến Nhất Tịch... ai cũng thương cảm.
Diệp Phàm gật đầu, nhưng cũng không có lên tiếng.
Liên tiếp mấy ngày, Diệp Đồng thủy chung vẫn
hôn mê bất tỉnh, rơi vào tới trình tự ngủ say để tự bảo vệ mình.
Mà Diệp Phàm cũng thi triển đại thần thông vô
thượng. Nhiều ngày qua, các nơi vũ trụ đều cảm giác được một loại thần tắc đại
đạo mãnh liệt khủng bố, chấn động vạn vực.
Mọi người đều hoảng sợ, mọi người biết đó là
Diệp Phàm đang vận pháp, nhưng quá cường đại, khủng bố tuyệt luân. Bảy trăm năm
không thấy hắn ra sức, không thể tưởng được đạo hạnh càng ngày càng tinh thâm
chấn thế như vậy.
Cuối cùng, hắn trầm mặc rời đi, đi thẳng tới Bắc
Đẩu, buông xuống ở trong vùng cấm Thái Sơ.
Mọi người đều hết hồn, Diệp Phàm đây là muốn
làm gì? Chẳng lẽ vì đệ tử ngã xuống mà lòng sinh phẫn nộ, muốn san bằng vùng cấm
hay sao?
Chính là chí tôn cổ đại trong cấm địa cũng đều
chấn động trong lòng. Đây cũng không phải là suy đoán không có đạo lý, bởi vì hắn
có “hành động trước kia” như vậy: Luân Hồi Hải còn có Bất Tử Sơn đã bị hắn bình
định!
Thế nhân đều kinh sợ. Thế nhưng Diệp Phàm tiến
vào vùng cấm Thái Sơ, tới gần Cổ Quáng Thái Sơ sau đó cũng không có phát sinh đại
chiến.
Trong Cổ Quáng thần bí nơi đó hỗn độn khí bốc
lên, có hào quang tường hòa, quả thực phải hút vào trong thần quáng mặt trời
trăng sao đầy trời, thật rúng động lòng người.
- Ngươi nên biết rằng, đối mặt cường ép mượn
tiên nguyên và Thái sơ mệnh thạch như vậy, ngày khác ngươi sẽ phải trả giá gấp
mười lần!
Truyền ra thanh âm lạnh như băng.
- Ta chờ!
Diệp Phàm đi ra, ôm một khối tiên nguyên thật
lớn, cùng với một khối mệnh thạch, đã tước thành dạng quan tài, rồi lập tức bay
khôi Bắc Đẩu.
Mọi người đều ngẩn người, rồi sau đó giật mình
kinh sợ: Đây là Diệp Phàm không có cách nào khác phải dùng tiên nguyên phong ấn
đệ tử của mình, tạm gác lại tương lai hóa giải tai nạn.
Đồng thời, mọi người cũng cảm thấy hắn thật cường
thể, dám đến Cổ Quáng Thái Sơ cướp đoạt mệnh thạch!
Trên thực tế quả thực như thế, Diệp Phàm dùng
đại pháp lực vô thượng luyện hóa tiên nguyên thành chất lỏng, phải trấn phong
Diệp Đồng.
- Sư huynh!
- Diệp Đồng!
Rất nhiều người xót thương, khó có thể chấp nhận
kết quả này.
Thời điểm cuối cùng, Kim Ô Đại đế lại đưa tới
một đoàn Đế hỏa căn nguyên, Diệp Phàm bày từ cảm tạ, còn thật sự nghiêm túc luyện hóa
sau đó rót vào trong cơ thể Diệp Đồng rồi mới phong ấn hắn.
Thiên kiêu một thế hệ cứ như vậy phải tạm thời
biến mất trên đời này. Thiên Đình đau xót kịch liệt, nhiều ngày đều ở trong bầu
không khí thương cảm.
Kết quả này truyền ra bên ngoài dẫn phát một hồi
chấn động lớn, mọi người đều bàn luận. Có người thở dài, có người mừng rỡ, có
người bi ai, có người vui sướng khi người gặp họa... phản ứng mỗi người không
giống nhau.
Không hề nghi ngờ, biếu hiện của Kim Ô Đại đế
thật xuất sắc đáng khen! Thế nhân cho ràng hắn có khí phách, cũng không vì Kim
Ô tộc từng nảy sinh xung đột với Thiên Đình mà có biếu hiện hẹp hỏi, làm được
phong phạm Đại đế rất tốt, rất nhiều người đều kính phục, đối với hắn càng ngày
càng cung kính.
Cường giả trên Hỏa Tang Tinh dưới ước thúc của
Yêu đế, không ai vui sướng khi người sập họa, quan hệ với Thiên Đình ngược lại
dịu đi không ít, có dấu hiệu giải hòa.
- Kim Ô Đại đế không thẹn là người thành đạo!
Rất nhiều người tán thưởng, khen ngợi.
Trong Bất Tử Sơn, trên vách núi màu đen, Diệp
Phàm đứng ở ria núi cao nhất, nhìn về phía chân trời xa xa, thời gian rất lâu
cũng không nói gì.
- Sư phụ! Một trận chiến này ngài có nắm chắc
không?
Phía sau, Dương Hi thấp giọng hỏi, ánh mắt lấp
lánh.
- Ta che đậy thiên cơ hai ba lượt, mà bọn họ
nhiều người, những năm gần đây hẳn là từ lâu đã hạ quyết tâm, chuẩn bị tốt!
Diệp Phàm nói.
Nếu đúng theo như lời hắn nói như vậy, tất phải
có một trận chiến! Bởi vì Diệp Đồng ngã xuống, hắn mất đi phụ tá đắc lực, vùng
cấm chuẩn bị nhiều năm, sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy.
Dương Hi chau mày nói:
- Kim Ô Đại đế đưa tới căn nguyên Đế hỏa, đối với sư huynh mà
nói là chuyện tốt, nhưng cũng làm tan biến chờ mong của chí tôn vùng cấm: hy
vong sư phụ ngài đại chiến với Kim Ô Đại đế! Con nghĩ đó cũng là nguyên nhân trận
chiến này mở ra trước thời hạn chăng!
- Sư phụ...
Xa xa, Hoa Hoa bay tới, lộ ra vẻ lo lắng, nói:
- Có con của vùng cấm quay về Bắc Đẩu, nơi đó
truyền ra tiếng kinh hô, bọn họ hình như có thu hoạch lớn!
Hắn đầu trọc bóng lưỡng sáng loáng, nhưng trên
mặt lại tràn ngập sầu lo. Một số con của vùng cấm ra ngoài nhiều năm, bọn họ lại
hoàn toàn không biết gì cả.
- Không cần tự trách! Trong mấy đại vùng cấm đều
có chí tôn cổ đại, nếu bọn họ muốn che lấp thiên cơ thật dễ dàng!
Diệp Phàm an ủi.
- Ta thật hối hận mà! Đại chiến sắp tới, vì
sao không có leo tới chín tầng thiên, không thể trợ giúp sư phụ một tay!
Hoa Hoa đấm ngực, hận chính mình mấy năm nay
lơi lông, luôn không có cố gắng. Hắn cũng có thiên phú, nhưng đối với tu luyện
luôn khó có thể tập trung vào.
- Tiểu tử ngươi này có phải đang tụng bùa chú
hay không?
Đông Phương Dã, Lê Thiên, Bàng Bác, Yến Nhất
Tich... một đám người đều tới đây.
Lý Hắc Thủy trực tiếp aò đầu trọc bóng lưởng của
Hoa Hoa một cái, nói:
- Nếu ngươi ngại cảnh giới thấp, vậy chúng ta
sao có thể có khả năng!
- Diệp Đồng sư huynh tiên...
Ở phía sau, Tiểu Tùng há miệng bật thốt lên.
Những lời này vừa nói ra, mọi người trên vách
núi đều trầm mặc xuống.
- Diệp tử! Lần này ngươi hẳn sẽ không phải lại
muốn một mình đi chiến đấu chứ?
Bàng Bác hỏi, hắn thực lực rất mạnh, nhưng nếu
muốn đại chiến với chí tôn cổ đại thì còn hơi sớm.
- Các ngươi yên tâm đi! Lần này ít nhất phải
bình định một cấm địa Sinh Mệnh!
Diệp Phàm nói như thế, giọng nói vang vang hữu
lực.
Mọi người đều vô cùng kinh hãi, nhưng thấy hắn
tự tin như vậy, cuối cùng thở phào một hơi, giảm bớt đi bóng đen che phủ trong
lòng nhiều ngày nay.
- Lần này cho chúng ta tiến công vùng cấm đi,
đánh không lại còn không bắt được mấy thàng nhài con của vùng cấm hay sao?
Có người nói.
Một ngày này, Thiên Đình toàn thể biến mất, biến
mất trong tinh hải mờ mịt này, không thấy bóng dáng.
Cả thế gian đều khiếp sợ!
Mọi người ý thức được sắp có đại sự phi thường
sẽ xảy ra. Chẳng lẽ muốn khai chiến cùng chí tôn cổ đại sao? Quá khứ Diệp Phàm
đã từng làm như vậy, ẩn giấu sạch thiên binh thiên tướng, rồi đại khai sát giới
trên con đường thành tiên.
Mọi người đều dự cảm được sắp có một hồi gió lốc
phi thường lớn.
- Thánh thể Diệp Phàm ngươi khẩn cấp rồi sao?
Từ phương hướng vùng cấm Bắc Đẩu truyền đến
thanh âm lạnh lùng.
Thiên hạ đều một trận sợ run, mọi người đều sợ
hãi, mọi người biết rằng dự cảm không tốt đã trở thành sự thật, tiếp tục nổi
phong ba, thật sự sắp phát sinh đại chiến với vùng cấm!
Thần Khư, Tiên Lãng Mộ... các nơi đều ù ù vang
động, khí tức của chí tôn tràn ngập chấn động Bắc Đẩu, như biển cả ngập trời
gây khiếp sợ lòng người!
Có thể nhìn thấy, trong Tiên Lăng Mộ có một đầu
cổ thú
ngẩng cao đầu, dạng như Thần sư, toàn thân ráng mây đỏ lấp lánh, từ
trong một phần mộ lớn vỡ ra đi ra, ở trên người nó chở một lão ẩu trang phục kỳ
dị.
Nơi này được xưng là Tiên Lăng Mộ, nơi nơi đều
là mộ phần thật lớn như đồi núi, không thể khảo chứng rốt cuộc là lưu lại từ
niên đại nào, khó có thể ngược dòng tìm hiểu.
Tuy rằng là phần mộ lớn, nhưng sau khi nứt vỡ
ra lại tràn ngập khí tức tiên gia, Thần sư màu máu cả vật thể ráng mây đỏ rực rỡ,
chở người trang phục quái dị này, lão ẩu đầu thưa thớt tóc bạc đi nhanh ra, khí
tức chấn nhiếp thế gian kinh sợ.
- Trong Tiên Lãng Mô đúng là Tiên Mỗ xuất thế,
thật sư là không ngờ bà ta còn khoẻ mạnh!
Các vùng cấm khác có người thở dài.
- Đều nói Tiên Lãng Mộ thần bí nhất, có thể là
lăng mộ chư Tiên lưu lại từ thời kỳ loạn cổ sớm hơn thời đại thần thoại tới
nay, Tiên Mỗ là sớm đã thành Hoàng ở thái cổ, hàng năm ẩn cư trong đó, làm cho
bà ta cùng tràn ngập bí ẩn.
cùng lúc đó, trong Thần Khư tiên hà tươi đẹp
chiếu rọi vạn màu sắc, một chiếc chiến xa cổ bay ra, trải ra khí hỗn độn mờ mịt,
trên xe ngồi xếp bằng một nam nhân trung niên, tóc đen phủ xuống vai, huyết khí
tràn đầy, ánh mắt sáng rực như lôi điện.
- Là Linh Thần!
Có người cả kinh kêu lên.
Linh Thần, cũng là Linh Hoàng ngày xưa, hắn là
một Thánh Linh, tuy nhiên cùng không phải là thạch nhân thành đạo, mà là từ
tinh khí tiên thiên hóa thành một thân máu thịt.
Nếu như Long Mã biết được nhất định sẽ kinh sợ
trong lòng, bởi vì bọn họ đều là một loại, thuộc loại tinh linh do tinh khí
thiên địa dựng dục sinh ra. Tuy nhiên một bên hóa thành thân ngựa, bên kia lại
là thân người.
Linh Hoàng bế quan trong Thần Khư, luôn ngủ
say, nhưng lại không có mảy may già nua, tương phản làm cho người ta có cảm
giác huyết khí ngập trời. Hắn mới vừa xuất thế liền chấn động nhân gian giới.
- Ra chiến trường thần thoại chiến một trận!
Chiến xa ù ù, hỗn độn khí mãnh liệt, Linh
Hoàng lên tiếng, rồi trực tiếp biến mất khôi Bắc Đẩu.
Trong vũ trụ, Diệp Phàm cũng không nói lời
nào, trực tiếp cất bước đuổi theo ra hướng chiến trường. Bởi vì một trận chiến
này vốn đã không thể tránh được, kéo dài cùng không phải biện pháp, đối phương
rất có thể sẽ trực tiếp phát động hắc ám náo động.
Chiến tnrờng thần thoại, đây là một tinh không
rộng lớn, trống trải, tĩnh mịch là chủ đề vĩnh hàng. ở trong này gần như không
có tinh tú nào nguyên vẹn, tất cả đều tàn tạ.
Nơi nơi đều là vẫn thạch, nơi nơi đều là từng
màng phế tinh, vũ trụ nơi này sớm đã bị đánh cho tàn phế.
Để cho người giật mình chính là, nơi này naẫu
nhiên sẽ gặp thi hài thật lớn vắt ngang trời xanh, thủy chung bất hủ, tuy nhiên
tinh huyết của họ sớm đã xói mòn sạch sẽ.
Tinh hoa đã mất, chỉ còn lại hình thể.
Diệp Phàm im lặng, địa phương này không chỉ có
thi hài cổ tổ của các tộc, hắn còn phát hiện hài cốt không đầy đủ của Thánh thể,
có thể tưởng tượng, năm đó ở nơi này chiến đấu thảm thiết biết bao.
Những hài cốt này, bất kỳ một khối nào đều có
lai lịch lớn phi thường, rất có thể là tổ tiên chí cường của một tộc, nếu mang
ra ngoài khẳng định sẽ chấn động nhân gian. Còn thật sự nghiêm túc ngược dòng lịch
sử sẽ dẫn tới một đoạn lại một đoạn truyền thuyết huy hoàng cực hạn.
Đương nhiên, điều đó không có khả năng chỉ một
trận chiến mà sinh ra, mà là kết quả từ thời đại thần thoại tích lũy đến nay.
- người trẻ tuổi ngươi rất mạnh, ở trong trí
nhớ của ta, ngươi hẳn tính là Thánh Thể cường đại số một số hai trên lịch sử,
nhưng ngươi cùng thực cuồng vọng!
Linh Hoàng nói.
- Ôi! Mỗ Mỗ cũng từng được vạn chúng chú mục,
vũ nội cùng tôn sùng, giờ quay đầu lại, thật sự là một giấc mộng a!
Tiên Mỗ than nhẹ, rồi sau đó lại nói:
- Ở thời điểm đó, ta tao nhà tài hoa, tươi đẹp
quán tuyệt thiên hạ, cũng giống như ngươi tinh thần phấn chấn thịnh vượng, cho
rằng trong thiên hạ này không có Thần nữ ta này không làm được chuyên gì!
Bà ta lộ vẻ tường nhớ lại khi nói những lời
này, khiến người ta cảm thấy vô cùng quái dị, bởi vì hiện tại lớp da bà ta nhão
nhẹt, già nua không chịu nổi, hàm răng đều sắp rụng hết, rất ư là xấu xí.
- Chung quy là một giấc mộng mà thôi!
Tiên Mỗ chợt mở đôi mắt già lão đục ngầu, nhìn
chằm chằm vào Diệp Phàm nói tiếp:
- Người trẻ tuổi ngươi thực trác tuyệt, đáng
tiếc ngươi đã đến lúc sắp chết rồi!
- Con người ai không phải chết chứ!
Diệp Phàm nói.
- Nhưng vợ con của ngươi thành tiên!
Một thân ảnh khác xuất hiện, bao vây Diệp Phàm
ở giữa.
- Ta xem các ngươi dường như tin tưởng mười phần,
không sợ bi kịch ở quá khứ lập lại sao?
Giờ khắc này Diệp Phàm cũng lộ ra cường thế mà
linh hoạt, sát khí sắc bén, năm đó hắn một mình giết nhiều vị chí tôn.
- Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, không có nắm
chắc giết ngươi, chúng ta sẽ ra tay sao?
Người thứ tư xuất hiên.
Trong lòng Diệp Phàm sinh ra một loại dự cảm bất
tường. Bốn người tề tụ rồi lại khiến hắn sởn tóc sáy, cảm thấy được nguy hiểm lớn
lao. Chỉ trong khoảnh khắc, giống như nhìn thấy cảnh tượng thây chất thành núi
máu chảy thành sông, ngay cả tiên đều thây đầy đất.