Trong Bất Tử Son, Diệp Phàm ngồi xếp bằng, khoảng
cách bình định Thần Khư đã qua đi một trăm năm, hơn phân nửa thời gian hắn đều
nhắm mắt ngộ đạo.
- Sư phụ! Ngài cảm thấy Kim Ô Đại đế người này
như thế nào? Con cảm thấy có thể sẽ trở thành một mầm tai họa đó! Một trăm năm
trước, trận chiến ấy tuy rằng hắn tương trợ chúng ta, nhưng là lựa chọn thời cơ
nhúng tay... cũng chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi...
Hoa Hoa nói.
- Không sao! Hắn vĩnh viễn không thành được mầm
tai họa, sẽ an tâm làm Đại đế của hắn!
Diệp Phàm nói.
Không riêng gì Hoa Hoa, chính là những người
khác cùng có cảm giác, Kim Ô Đại đế khiến người ta đoán không ra, luôn cảm thấy
người này thoạt nhìn hiên ngang lẫm liệt, nhưng lại có chút thâm trầm.
- Vì sao lại nói như vậy?
Hoa Hoa khó hiểu.
Diệp Phàm kẹp đưa ra một cọng lông chim màu
vàng, nói:
- Chỉ cần ta cũng đủ cường đại, hắn sẽ vĩnh viễn
không thành được mầm tai họa, sẽ an tâm làm Kim Ô Đại đế của hắn. Vả lại sử
sách sẽ ghi tên hắn, vì mỗi lần bình định vùng cấm đều có thêm một phần công
lao của hắn!
Hoa Hoa khó hiểu, nhưng khi nhìn thẳng vào cọng
lông chim màu vàng kia, dần dần lộ ra vẻ mặt chợt hiểu, nói:
- Đây là Thần vũ của Kim Ô Đại đế, nói như vậy...
trận chiến vài năm trước ấy, là sư phụ quyết đấu với hắn?
Diệp Phàm cười cười, không nói gì thêm.
Tin tức rốt cục truyền ra ngoài, mấy năm trước,
Diệp Phàm tiến hành một hồi luận bàn với Kim Ô Đại đế, kết quả Yêu đế đại bại
mà về, cùng không phải đối thủ.
Vũ trụ đều ồ lên, điều này làm cho người ta hết
hồn.
Tuy rằng mọi người đều biết Diệp Phàm đủ cường
đại, nhưng một lần nữa chứng thật uy thể vô địch của hắn vẫn là dọa cho rất nhiều
người nhảy dựng.
Đại đế đương thời bị đánh bại...
Chưa từng có một thời đại nào giống như kiếp
này. Đại đế ở trong năm tháng cường thịnh căn bản là không có bị bại, đây là một
lĩnh vực không thể đánh vỡ: thiên kiêu cùng một đời với Đại đế mới vừa thành đạo,
dù có vĩ đại mấy đi nữa cùng chỉ có thể ảm đạm thất vọng.
Nhưng, kiếp này lại khác!
Diệp Phàm chưa từng thành Đế, lại lực áp Đại đế,
khai sáng một kỳ tích xưa nay chưa từng có.
Mặc dù mọi người sớm có dự cảm, bởi vì khi
bình định vùng cấm, hắn sớm biếu hiện ra trọn vẹn thần uy, nhưng ngày nay sau
khi được chứng thật như vậy, càng hiển lộ thần uy cái thế của hắn, vẫn như trước
rất dọa người.
Uy thể của Thiên Đình càng ngày càng cường thịnh,
Diệp Phàm đánh khắp thiên hạ vô địch thủ, ngay cả Đại đế đương thời đều bị đánh
bại, chuyên này rung động chín tầng trời mười tầng đất, vạn vực đều tiếng náo động
rầm rĩ.
Yêu đế đại bại! Chuyên này ảnh hưởng sâu xa,
lúc này mới sau mấy chục năm trong vũ trụ đều lan truyền khắp nơi, các tộc ai
cũng lộ vẻ sợ hãi với Thần chiến đó.
Trải qua một trận chiến này, Diệp Phàm giống
như Thiên thần cao cao tại thượng, phàm là pháp chỉ vừa ra, các nơi vũ trụ
ai cùng thần phục và tuân theo, không có bộ tộc nào dám phản kháng ý chỉ của
Thiên Đình.
Mà Thiên Đình cũng không có bởi vậy mà dùng uy
áp người, vẫn y như quá khứ, tiêu diệt cấm địa Sinh Mệnh là mục tiêu của họ, từ
đầu đến giờ không có phân tranh với các đại giáo khác.
Mà thông qua một trận chiến này, bầu không khí
trong vũ trụ cũng dần dần khác biệt, kiếp này thật sự có quá nhiều anh kiệt, vốn
Kim Ô chứng đạo trở thành Yêu đế, dứt tuyệt hy vọng của mọi người.
Hiện tại Diệp Phàm nghịch thiên, mạnh mẽ đánh
bại Đại đế, làm cho các thiên kiêu tuyệt đại đều chớp chớp ánh mắt, lộ ra dị sắc,
tín niệm trong lòng bọn họ thêm kiên định.
Quả nhiên, ở trong năm tháng tiếp theo sau đó,
Hỏa Kỳ Tử, Doãn Thiên Đức... tất cả đều khổ tu, cực lực tăng lên tu vi của
chính mình, luôn muốn cố gắng cho giỏi hơn.
Thiên Đình khai mở ra năm tháng cao chót vót,
từ đó vô địch thiên hạ, tám phương đều đến triều bái, uy danh hiển hách truyền
tụng trong lịch sử vù học, tu sĩ thiên hạ ai cùng kính phục.
Khoảng cách một trận chiến bình định VÙNG cấm
năm đó nhoáng lên một cái liền trôi qua hơn hai trăm năm, tuổi của Diệp Phàm đã
gần đến hai ngàn tuổi, chân chính là chiến giả vô địch, không người nào có thể
chống lại, nhìn xuống khắp trời đất vũ trụ mênh mông khó có thể tìm được một địch
thủ.
Trong thời gian này, Thiên Đình tiến nhanh
phát triển mạnh, theo như lời ngày xưa “bồ đề khắp cả, ngưng tụ tín ngưỡng, lập
giáo bất hủ” rồi lại dần dần trở thành sự thật! Mỗi ngày trên tế đàn của Thiên
Đình đều truyền ra tiếng tụng kinh vang trời.
Nơi đó có một cái đỉnh, là Vạn Vật Mẫu Khí của
Diệp Phàm sau khi rèn đúc lại, được đặt trên tế đàn, thu nhận tín ngưỡng lực của
tám phương. Bên trong tín ngường như biến lại như hỗn độn, vô lượng khôn cùng.
Tín ngưỡng lực hóa thành chất lỏng, mờ mịt mà
mênh mông, làm cho cái đỉnh này đều theo đó thoát thai hoán cốt. Thế nhưng Diệp
Phàm thủy chung chưa từng vận dụng mảy may nào, để mặc cho nó tích tụ.
Ở trong cái đỉnh, tín ngưỡng lực kết Thần
thai, một người đang dựng dục ở trong đó giống y như đúc với Diệp Phàm!
Những năm gần đây, Thiên Đình không ngừng phát
triển, tất cả hết thảy đều vào quỳ đạo, thỉnh thoảng truyền đến các loại tin tức
tốt.
Hầu tử mang theo sắc mặt VUI mừng nói cho mọi
người biết, Đấu Chiến Thắng Phật rốt cục vứt bỏ một tia chấp niệm trong lòng,
cuối cùng trở về trong hồng trần, đi tới cùng nhau với Thần Tàm Công chúa.
Cuối cùng, hai người này ẩn cư ở một tòa đình
viện Thần Khư trong Thiên Đình.
- Ôi! Năm tháng không buông tha bất kỳ ai mà!
Thúc thúc ta thật sự già rồi!
Hầu tử than nhẹ, ngay cả hắn đều đã hơn hai
ngàn tuổi, thúc thúc hắn ở thời thái cổ cùng đã mấy ngàn tuổi, mà cuộc đời so với
hầu tử lại xuất thế trước thời hạn hai ngàn năm, tới hiện tại đúng thật là hiển
lộ ra hết vẻ già cả.
Tuy nhiên, điều này cũng không trọng yếu, đời
người hẳn để ý tới nhất chính là tâm cảnh tường hòa và hạnh phúc.
Đấu Chiến Thắng Vương cả đời đều trong chém giết,
sau khi vào Phật môn cùng như thế, không buông xuống được hết thảy ở thái cổ,
trong lòng tự giao chiến với chính mình, nhiều năm qua như vậy rốt cục đã thỏng
suốt.
Ngày nay, lão không còn có mảy may hơi hám của
tu sĩ, mà như là một lão nhân rất bình thường, mỗi ngày đều dạo bước cùng Thần
Tàm Công chúa, cùng nhau xem mặt trời mọc, cùng nhau xem trời chiều... lão đến
làm bạn, khiến người kia cảm giác rất ấm áp.
Diệp Phàm than nhẹ, lão Thắng Phật thật sự tuổi
tác rất lớn rồi, có lẽ sinh mệnh sắp đi tới chung điểm, không còn sống được bao
nhiêu năm. Hắn từng chuẩn bị ngắt lấy Bất tử tiên dược, thinh lão hầu tử dùng,
kết quả bị Thắng Phật uyển chuyển từ chối.
- Sống quá lâu chính là phúc sao? Hãy nhìn
vùng cấm kia, thật đáng buồn biết bao! Trong đó mỗi một vị chí tôn đều sống hơi
tàn tới mấy trăm vạn năm, bọn họ thật sư khong hối hân sao?
Đấu Chiến Thắng Phật mỉm cười, làm bạn với Thần
Tàm Công chúa, từ đó rời đi. Dưới ánh trời chiều đùa vui với đám trẻ Thiên
Đình, trên mặt hai người đều cùng phát ra tươi cười từ trong nội tâm.
Ở sau lưnc bọn họ còn có một con Thần Tàm nhỏ,
ngày nay nó biến thành một con Tiểu Kim sư tử, chỉ dài có một thước, đi theo giống như một cái đuôi
nhỏ, thoạt nhìn dáng điệu thơ ngây khả ái, đôi mắt trong veo như nước đáng yêu.
công chúa Thần tộc từng nói, con tiểu tàm này
lai lịch vô cùng quỷ dị, là xuất hiện một cách khó hiểu ở tổ địa, nó đã phát
sinh lột xác giống y như đúc với Thần Hoàng của bản tộc ngày xưa, chân chính
quên đi quá khứ, mỗi lần lột xác chính là một lan tân sinh.
Thần Tàm khác có thể thông qua một ít thủ đoạn
giữ lại ký ức cũ, chỉ có nó không giống bình thường. Trong nội bộ Thần Tàm một
lần cho rằng nó là một vị thủy tổ tái hiện.
- Năm tháng a, thật sự là khiến người ta xót
thương!
Đám người Bàng Bác, Lệ Thiên đều than thở, bởi
vì bọn họ rõ ràng cảm giác được: Lão Phong Tử, Nhân Ma tuy rằng huyết khí coi
như sung túc, nhưng tuổi tác cùng thật sự rất lớn, cũng là đang chậm bước tới kết
cục của đời người.
Nói tóm lại, Thiên Đình coi như tường hòa, ấm
áp.
Cơ Hạo Nguyệt biến mất rất nhiều năm đã trở lại,
năm đó hắn đại bại ở trong Thần tộc, bi thương gào thét trong vũ trụ, làm rơi
xuống một tòa Pháp trận của Thiên Tôn, bị vây khốn một lần chính là hơn một
ngàn năm.
Sau khi Cơ Thành Đạo thẳng cấp là Chuẩn đế,
qua năm tháng dài lâu hắn luôn luôn tìm kiếm, đi khắp vũ trụ, hy vọng cha mẹ
đoàn viên. Nhờ huyết mạch kêu gọi giúp hắn cảm ứng được chỗ phụ thân bị vây khốn.
Cuối cùng, Diệp Phàm tự thân xuất mà, phá mờ
pháp trận của Thiên Tôn cứu ra Cơ Hạo Nguyệt.
Trên thực tế, Cơ Hạo Nguyệt tự mình cũng sắp
phá giải nơi đó, hắn ở bên trong ngộ đạo hơn một ngàn năm, tìm hiểu được tất cả
pháp của “Độ kiếp Thiên Tôn”, huyền công đại thành.
- Tử Nguyệt...
Khi Cơ Hạo Nguyệt nghe nói hết thảy những sự
kiện năm gần đây, mắt hổ ứa lệ, nói:
- Ca ca không có bảo vệ tốt cho ngươi!
Diệp Phàm nghe vậy, trong lòng đau thương.
- Phụ thân! Cô cô còn có Tiểu Tử muội muội
thành tiên, ngài không cần bi thương!
Cơ Thành Đạo đỡ lấy cánh tay hắn nói.
- Là ta chấp nhất rồi! Thành tiên a, giấc mộng
của bao nhiêu người, đây là chuyện tốt! Diệp Phàm... Ngươi không cần nghĩ nhiều,
mấy năm nay cảm ơn ngươi mang đến hạnh phúc cho Tử Nguyệt!
Cơ Hạo Nguyệt lau sạch nước mắt trong mắt hổ,
rồi nói với Diệp Phàm.
Cơ Hạo Nguyệt là một người hiểu thắng, sau khi
thoát vây ra trước tiên đi gặp thê tử, người một nhà đoàn viên. Không bao lâu
sau, hắn phải đi Thần tộc, đại chiến với Thần Tôn.
Một trận chiến này, Diệp Phàm ở trong bóng tối
ngấm ngầm can thiệp, cuối cùng song phương ở thế hoà thu tay lại, tất cả ân oán
đều ở khoảnh khắc song phương ngã xuống hóa giải.
Dù sao, đó là thân ca ca của thê tử, là cậu của
con mình, Cơ Hạo Nguyệt cũng không nghĩ làm khó người nhà. Từ đó về sau Cơ Hạo
Nguyệt và thê tử cũng quy ẩn ở trong Thiên Đình.
Đoạn Đức nghe tin lập tức giống như lửa cháy
sau mông vội chạy tới, luận bàn Độ Kiếp Thiên Công với Cơ Hạo Nguyệt, gượng ép
sáp nhập một nhà ba người của người ta. Mỗi ngày đều tham khảo không để yên. Cuối
cùng Cơ Hạo Nguyệt đã nhìn ra, hắn không phải muốn công pháp, mà là muốn điểm từng
tí chỗ di tích kia, như là muốn mở ra ký ức cũ nào đó.
- Ôi! Mỗi người đều có hạnh phúc của chính
mình, ngay cả kẻ trộm mộ đều cả ngày bận rộn, bôn ba tìm hạnh phúc, phương hướng
cuộc đời của bổn hoàng nên như thế nào quy hoạch đây?
Đại hắc cẩu uống say khướt nói.
- Đúng vậy! Ngay cả con khi kia đều dường như
động tình rồi! Nghe nói Lục Nhĩ Mi Hầu có thể là con cái, hiện tại Thánh Hoàng
tử cả ngày đại chiến luận bàn với người ta, ta xem ra...
Long Mã lớn đầu lưỡi nói, kết quả bị người nện
cho một cây gậy trên gáy, nổi lên một cái bướu lớn.
Nó lập tức giận dữ, quát:
- Ai dám đánh lén bản đế?
Kết quả, khi phát hiện hầu tử xách theo cây gậy,
ở phía sau trợn mắt nhìn nó, nó nhìn rất nhanh, lập tức ghé vào trên bàn giả ngủ,
tiếng ngáy vang như sấm.
- Này! Hầu tử ngươi đến rồi, đến đây, đến đây,
đến đây, uống hai chén, ta sẽ nói với ngươi lý tường cuộc đời của ta!
Đại hắc cẩu mắt say lờ đờ mờ mịt lôi kéo hầu tử
ngồi xuống.
- Ngươi có lý tường gì, vừa rồi ngay cả cuộc sống
cũng không có phương hướng đấy!
- Ai nói ta không có? Lần này thoáng cái ta
suy nghĩ rất nhiều, nghe ta chậm rãi nói đây!
Đại hắc cẩu dùng sức rót một đinh rượu vào miệng,
rồi sau đó thảy thật mạnh ở trên bàn, kết quả rất không khéo, đập trúng trên đầu
Long Mã đang giả say, đau quá nó nhe răng nhếch miệng, nhảy dựng lên chửi ầm ĩ.
- Đừng làm ồn! Nghe bổn hoàng châm rãi nói cho
các ngươi biết!
Đại hắc cẩu ánh mắt có điểm mơ màng, mà đúng
lúc này, một đám đứa nhỏ cùng chạy tới, nghe nó bắt đầu kể chuyện.
- Ta hy vọng im lặng vượt qua cuộc đời này, muốn
có một môi trường sinh sống thật tốt đẹp. Tỷ như nói: hậu viện trồng cây Ngộ Đạo
Thụ, để hóng mát mỗi khi trời mùa hạ nóng bức. Trước viện trồng một khu Dược
Viên, cái gì Chân Long, Bất Tử Hoàng, Cửu Diệu. Kỳ Lân, Vạn Tuế các thứ tùỵ tiện
trồng vài cây, thấy bọn nó hoa nở hoa tàn, nghe mùi thơm, như vậy có thể nung
đúc tình cảm sâu đậm. Này, đương nhiên cũng cần phải phong nhà một ít, ta phải
đặt một cái giá sách, trên đó như thế nào cũng phải đặt lên mấy chục quyển sách
mới được, bằng không như thế nào có thể thể
hiện ra bác học và văn vẻ của bổn
hoàng, tỷ như nói sách quý của mấy người Đế Tôn, Vô Thủy Đại đế, Độc Nhân Đại đế...
nhất định phải trưng bày trên đó. Còn phải có Cửu Bí, Phật Giáo sáu chữ chân
ngôn... các thứ không ra gì đó củng đặt lên trên. Đương nhiên, tốt nhất là kiếm
Thập Bát cấm toàn thư, đều là các bí thuật cấm kỵ mạnh nhất của Đại đế, tập
trung toàn bộ, hợp nhất, về phần dụng cụ ở trong phòng, các ngươi nghe đây:
nhóm lửa bếp lò thì dùng Hang Vũ Lô, gương soi thì dùng Hư Không Kính, cắt cải
thái thịt dùng Bất Tử Thiên Đao, nấu cơm dùng Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh, còn Tây
Hoàng Tháp thì dùng làm lồng sắt chứa đồ nhốt chim, mà nuôi chim nhất định phải
nuôi Yêu Đế, tỷ như nói giống như Kim Ô này cùng không tệ lắm. Này, suýt nữa
quên, phải có một cái Tạo Hóa Nguyên Nhãn, thời điểm khát nước liền múc một
gáo...
Hắc Hoàng thao thao bất tuyệt, bọt nước miếng
phun vèo vèo. Hầu tử, Long Mã, cùng với đám Bàng Bác, Lệ Thiên, Dương Hi tiếp
theo chạy tới sau... tất cả nghe nói mà đều hai mặt nhìn nhau, trong lòng ngứa
ngáy.
Mà một đám đứa nhỏ thì đã sớm kêu lên, vò đầu
bứt tai: lý tường của Hắc Hoàng làm cho bọn chúng cùng rất hâm mộ.
- Mà một điều trọng yếu nhất ngươi còn không
có nói ra, làm thế nào cũng muốn lưu lại mấy thằng nhài chó con, bằng không ai
kế thừa y bát của ngươi?
Đoạn Đức đi đến, cười hắc hắc nói.
- Gâu! Tên trộm mộ! ngươi nói xem, rốt cuộc
ngươi có phải Minh Hoàng hay không?
Đại hắc cẩu say khướt bổ nhào tới, kéo áo hắn,
sau đó hướng về phía những người khác hô lên:
- Đen đây! Theo ta cùng tiến lên, đè hắn xuống,
cấp cho hắn đến mười đại khổ hình thần thoại, cho hắn cung khai!
Phần phật một tiếng, bao gồm đám người hầu tử,
Long Mã, Đông Phương Dã, Lệ Thiên ở bên trong, thậm chí còn có một đám đứa nhỏ,
cùng nhau phóng tới, chuẩn bị cùng thẩm tra Đoạn Đức.
- Vô lượng con bà nó Thiên Tôn! Ai lột đạo bào
của ta vậy? Ai trộm cây trăm của ta...
Đoạn Đức kêu to.
Hắn một thân đều là bảo bối, kết quả bị đám
người hầu tử đè lại, một đám trẻ nhỏ ào tới, cướp đoạt sạch sẽ. Thậm chí ngay cả
giày vớ còn có quần đều bị cời ra sạch, toàn thân thiếu chút nữa trần trùng trục...
Diệp Phàm một người đi vào một tòa đình viện,
đây vốn là nhà của hắn, là chỗ ở của Cơ Tử Nguyệt và Tiểu Tử. Nhưng ngày nay
nơi này rất tĩnh lặng, thiếu câu nói tiếng cười ngày xưa, rốt cuộc không còn
nghe được thanh âm của họ.
Trong viện, có một gốc cây ngô đồng, con Thiếm
Điện Hoàng Điếu Cơ Tử Nguyệt nuôi lớn... Tiểu Bất Điểm thích nhất ở phía trên
đó. Tiểu tỷ tỷ cùng với con gái rời đi, nhưng nó một mình chờ đợi và thù hộ.
- Diệp đại ca! Huynh đã đến rồi!
Tiểu Bất Điểm sớm lớn lên, tu vi đáng sợ. Bởi
vì từng ăn qua Yêu Thần Hoa, cộng thêm huyết mạch của bản thân kinh người, tiến
cảnh của nó chỉ có thể dùng
khủng bố để hình dung. Đây là một đại cao thủ ẩn
phục của Thiên Đình. Tuy nhiên nó vẫn rất đơn thuần, tâm tính thủy chung không
thay đổi, cũng rất lạc quan, nó tin tưởng vừng chắc tương lai có thể gặp lại Tử
Nguyệt.
Diệp Phàm gật đầu, chào hỏi với nó.
Trong viện, còn có một gốc cây thực vật, đúng
là Yêu Thần Hoa. Hoa đã suy tàn, nếu tiếp tục nở rộ cần năm vạn năm, được Cơ Tử
Nguyệt trồng lại như thế.
- Thần tử!
Tiểu Tước nhi cũng ở đây, đang quét dọn sân.
- Tiểu Tước nhi tỷ tỷ thường tới quét dọn!
Tiểu Bất Điểm nói.
Diệp Phàm thở dài trong lòng, nói chuyên với họ
trong chốc lát, sau đó tự đi vào trong phòng nhắc lên một cái nrơng gỗ cũ nát,
rời khỏi nơi này.
Tiểu Tước nhi kinh ngạc nhìn theo bóng lưng hắn
đi xa, thật lâu cũng không có nói gì, trong lòng trống vắng.
Diệp Phàm muốn nói gì, nhưng cuối cùng không
đành lòng lên tiếng.
Tiểu Tước nhi nhìn thấy Thần tử trong lòng thủy
chung không thay đổi biến mất, nàng lẩm bẩm nói:
- Thần tử ngươi không cần lên tiếng, ta chỉ là
mỗi ngày có thể nhìn thấy ngươi là tốt rồi, rất vui vẻ, không muốn rời khỏi nơi
này!
Thời gian đã cách nhiều năm như vậy, Diệp Phàm
rốt cục phải xử lý cái rương gỗ cũ nát này, bởi vì ngoài Đại đế ra, không người
nào có thể động tới nó!
Thế gian cộng tất cả có ba loại kỳ hoa, cùng
giống như Bất tử tiên dược. Đều là tính duy nhất, mà lại còn thần bí, lai lịch
kinh người hơn. Loại thứ nhất chính là Yêu Thần Hoa, Tiểu Bất Điểm khi sinh ra
liền hấp thu tinh hoa của nó, là chí bảo vô thượng của Yêu tộc, năm vạn năm nở
hoa một lần.
Loại thứ hai là Hợp Đạo Hoa, càng quý báu hơn,
xưa nay chỉ
xuất hiện một lần, tục truyền một khi nó xuất hiện, ngay khoảnh khắc trồi lên,
người đứng ở gần nó, có thể giúp người hợp đạo, sẽ thành Đế.
Có thể nghĩ mà biết, loại hoa này thần kỳ tới
cỡ nào! Dù có nói là chí bảo đệ nhất thế gian cũng không sai biệt lắm, đáng tiếc
rất hiếm lạ, chỉ ở thời đại thần thoại hiện ra một lần, rồi không còn thấy nữa.
Có người đoán, nó cần mấy vạn năm mới có thể nở
hoa một lần.
Còn có một loại hoa, giống nhau lai lịch kinh
người, ẩn chứa đại bí kinh người, chỉ có Đại đế cổ mới có thể thường thức, nó
chính là Thần Minh Hoa, đại biếu cực hạn của cái đẹp.
Trong rương gỗ cũ nát này chính là một loại
trong ba đại kỳ hoa.
Năm đó, Diệp Phàm cùng với Lệ Thiên và Yến Nhất
Tịch từ Tử Vi quay về Bắc Đẩu, ở chiến trường Vực ngoại nhật được một cái rương
gỗ cũ nát, trong đó nhưng lại cất giấu Thần Minh Hoa
Hoa này một khi tàn sẽ hóa thành một hạt giống,
rồi sau đó xé trời mà đi, xuất hiện ở trong một phiến thiên địa khác. Trên thế
gian này chỉ có một cây.
Tương truyền, nó là từ trên Tiên giới rơi xuống,
trở thành một loại chí bảo dưới hồng trần.
Quá khứ, Thần Minh Hoa là một loại vũ khí mang
tính uy hiếp trong Thiên Đình, vài lần thiếu chút nữa tế ra, nhưng đều giữ lại,
ngày nay Diệp Phàm lấy ra, bởi vì không cần dùng nữa. Hắn đạt tới cảnh giới
này, đủ Đế uy hiếp hết thảy.
Khi Thần Minh Hoa nở rộ, chỉ có Đại đế mới có
thể thường thức. Trong truyền thuyết đó sẽ là một loại kỳ cảnh xinh đẹp nhất thế
gian, sáng lạn và xinh đẹp đến đế giả phải say mê, mà người khác không thể xem
được.
Không phải cường đại như đế giả nếu xem nó,
nguyên thần có thể sẽ hóa thành màn ánh sáng, cuối cùng đi tới hướng tự hủy. Có
người nói, có thể nó ẩn chứa quy tắc của Tiên giới.
Diệp Phàm tự tay mở ra cái rương gỗ cũ nát, lấy
ra gốc cây thần bí trồng ở trên sườn núi Bất Tử Sơn ngày thường hắn tọa quan, lập
tức cây này lay động tản ra màn ánh sáng sáng lạn.
Hắn dùng thần niệm truyền âm, chỉ kêu riêng
vài người, như hầu tử, Nhân Ma, Lão Phong Tử... chỉ có người có thể chiến một
trận với chí tôn mới có thể đến xem, bằng không hắn sợ xảy ra vấn đề lớn.
- Sư phụ, đây là cái gì vậy?
Tiểu Tùng chớp đôi mắt to hỏi. Mặc dù nhiều
năm trôi qua, hắn như trước là tâm tính của trẻ con, buông lòng mà đơn thuần.
- Đây là một đóa hoa xinh đẹp nhất thế gian, một
khi nở rộ đều làm cho Đại đế phải mê say, được xưng là Thần Minh Hoa, hôm nay
ta mời mọi người xem một trường xinh đẹp cực hạn!
Diệp Phàm mỉm cười nói.
Sau đó, hắn lại thu hồi tươi cười, báo cho mọi
người biết, một khi không khoẻ, không cần cậy mạnh phải nhanh chóng chạy đi.
- Được!
Mấy người Nhân Ma đều thống khoái đáp ứng. Đối
với loại Thần hoa của truyền thuyết đến từ Tiên vực này thực chờ mong, muôn đời
đến nay cũng không có mấy người chân chính thấy tận mắt.
Diệp Phàm dùng Thần Tuyền tưới xuống trên sườn
núi Bất Tử Sơn, cây Thần kia vừa mới từ trong Thần Nguyên phá phong mà ra lập tức
điên cuồng hấp thu tinh khí thiên địa, phiến lá trong suốt lấp lánh, có một loại
ma tính lại từ trong hư không trực tiếp hấp thu tinh khí vũ trụ.
Nụ hoa run rẩy, rồi sau đó đột nhiên “hấp” một
tiếng, nở ra một phiến cánh hoa, trong nháy mắt này, màn ánh sáng đầy trời, bao
phủ cả vách núi. Nếu không có Diệp Phàm trước thời hạn bày ra đại trận, mọi người
Thiên Đình đều sẽ nhìn thấy cảnh này.
- Này...
Mọi người rung động, ở trong màn ánh sáng kia
lại có hư ảnh tiên nhân bay múa, thoạt nhìn là thần bí như vậy, khiến mọi người
biến sắc.
Mỗi người cùng không nguyện bỏ qua, không nháy
mắt nhìn hoa này.
“Hấp “
Từng phiến cánh hoa lại nỡ rộ, hoa đẹp tuyệt vời,
xinh đẹp đến mê hoặc tâm thần người ta, ngay cả cường đại như nhóm người ở đây
đều thần trì ý động, nguyên hồn không xong, như phải rời thân thể mà ra.
Làm cho mọi người chấn động kinh sợ! Khó có thể
tưởng tượng, bọn họ cường đại như vậy, lại như trước gần như bị mất phương hướng.
Ở trong hương thơm và màn ánh sáng sáng lạn kia như thiêu thân lao đầu vào lửa,
như là muốn cùng nhau thăng hoa với nó, rồi sau đó dung nhập trong đạo tắc
thiên địa.