Diệp Phàm cuồng ca, tóc tai bù xù, huyết khí
mênh mông, Đế quyền ù ù, khiến tinh tú trên bầu trời tất cả đều run rẩy, theo hắn
mà biến đổi quỳ tích, tất cả đều cùng reo vang.
Hắn thúc đẩy mặt trời trăng sao mà đi, chín tầng
trời mười tầng đất đều ở dưới chân, đáng tiếc như trước không thay đổi được gì,
những nhân kiệt đó sớm đã mất đi rất nhiều năm. Mà càng đáng buồn hơn chính là,
người bên cạnh hắn cũng còn đang một người tiếp theo một người rời thế gian, mà
hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Thời gian rất lâu sau hắn mới bình tĩnh trở lại,
cuộc đời này còn thừa lại cái gì? Chỉ có chinh chiến! Một bức chiến đồ trường
sinh mênh mông trải ra ở phía trước, cần hắn dùng cả cuộc đời chinh chiến!
Hạ Cửu U áo trắng như tuyết, tuy xinh đẹp tuyệt
thế, nhưng là đờ đẫn như thế, nàng nhiều năm qua đều buồn bả tìm kiếm nơi sư
tôn rơi xuống, lúc này thất hồn lạc phách, một người ôm cảm xúc mà đi, đi về hướng
phương xa, trông thật cô đơn.
- Chờ một chút! Để ta nghĩ biện pháp, có lẽ có
thể làm cho Cái tiền bối tái hiện trên thế gian!
Diệp Phàm ở phía sau kêu to. Nhìn thấy thiếu nữ
từng là thiên tài rơi vào cái dạng này, trong lòng hắn cũng khó mà yên tĩnh.
- Có biện pháp nào?
Hạ Cửu U xoay người, trong con ngươi mang theo
hơi nước, mà trong mái tóc đen kia một nhúm tóc bạc lại có vẻ bắt mắt như vậy.
- Ta đang thăm dò các loại pháp trường sinh,
chẳng qua là cũng chưa thành thục lắm, trong đó có một pháp có lẽ có thể thử một
lần!
Diệp Phàm chi tiết nói.
Sáu ngàn năm, hơn phân nửa thời gian đều ngộ đạo,
hắn đi rất xa trên con đường này, tham khảo tất cả “Đạo” với “Lộ” của cổ nhân
có khả năng trình bày.
- Là pháp gì?
- Ta định dựa vào tín niệm lực, để tiền bối
tái hiện trên thế gian!
Diệp Phàm nói, nhưng trong lòng lại thở dài. Hắn
biết, điều này thực xa vời, gần như không có khả năng thành công, chỉ là nhìn
thấy thiếu nữ thiên tài già đi, và lại đáng thương như vậy, nên hy vọng có thể
tìm một loại ký thác tâm linh cho nàng.
Đương nhiên, chuyện này cũng không phải nói
không có một chút hy vọng thành công. Đây là đại đạo của A Di Đà Phật từng được
Diệp Phàm tinh nghiên năm trăm năm, vắt óc suy nghĩ tìm ra rất nhiều vấn đề.
Trong quá trình này, Diệp Phàm từng cảm thán,
lão tăng kia một đạo đăng phong tạo cực như thế, vượt qua cổ nhân lịch đại. Thích
Ca Mâu Ni coi như là tái sinh một bộ phận thần niệm của hắn.
- Thật có thể thành công sao?
Hạ Cửu U trong mắt chứa nước mắt lại sáng lên.
Nhiều năm qua như vậy, nàng bất lực mà bi thương, nhưng cũng không có một chút
biện pháp.
- Có thể, nhưng cần có cô tương trợ!
Diệp Phàm tạo cho nàng một niềm tin.
- Được!
Trong mắt Hạ Cửu U hiện lên một tia sáng kinh
người.
Đoàn người bọn họ sau khi quay trở về Thiên
Đình, Diệp Phàm tự tay lập một tòa Thần Miếu, bắt đầu phong thần, đây là một loại
hành động kinh người.
Hắn dùng tên của Thiên Đế, lập một ngôi miếu
to lớn ở trong vũ trụ, lời nói vang động “ù ù”, truyền khắp các vực chấn động
tinh hải! Một ngày này, hắn vô cùng trịnh trọng, tự mình chủ trì, phong Cái Cửu
U làm Thần, cổ niệm lực thứ nhất cuồn cuộn rót vào Thần Miếu chính là thần niệm
Thiên Đế của hắn làm cho nơi đó kim quang mịt mù, chú ra một bảo thể.
Cổ niệm lực thứ hai còn lại là chấp niệm tràn
ngập bi ai của Hạ Cửu U. Tuy rằng không thể sánh với thần niệm của Thiên Đế,
nhưng cũng rót vào trong đó vầng hào quang thánh khiết.
Ầm một tiếng, giờ khắc này trong thiên địa
đánh xuống từng đạo tia chớp, như là phải trừng phạt loại hành động nghịch
thiên này. Bởi vì đây là một vị Đại đế đang phong thần, thật sự có thể sẽ thành
công.
- Tan đi!
Diệp Phàm phẫn nộ quát. Ánh mắt bộc phát ra
hai luồng lôi điện hừng hực chấn vỡ nát lôi kiếp, hủy diệt thiên phạt, tất cả đều
chỉ trong một ý niệm hoàn thành.
Loại sức mạnh vĩ đại này chấn khiếp khắp nhân
giới!
Cửu U Thần Miếu to lớn mà tráng lệ, đứng sừng
sững ở bên cạnh Thiên Đình vừa mới hiện ra, liền có hào quang tường hòa chiếu rọi
đầy trời, trong mơ hồ xuất hiện hư ảnh của bệnh lão nhân.
Điều này quả thực dọa khiếp rất nhiều người,
cường giả trên thế gian vô cùng kinh hãi, mọi người biết Diệp Phàm tất nhiên đã
vận dụng đại pháp vô thượng mới
xây dựng ra tòa Thần Điện này, chạm tới lĩnh vực
cấm kỵ.
Hầu tử, Bàng Bác, Lý Hắc Thủy, Đông Phương Dã,
Lệ Thiên, Yến Nhất Tịch, Hắc Hoàng... mọi người đều đến đây, không kiềm nổi thở
dài, tế bái một phen, bởi vì bệnh lão nhân khi còn sống rất tốt với bọn họ, mọi
người bái lạy.
Một ngày này, các nơi vũ trụ rất nhiều cường
giả cũng tới đây, đều ngạc nhiên thán phục. Ở trên bài vị mờ ảo trong Thần Miếu,
mơ hồ thật sự có một thân ảnh đang ngồi xếp bằng. Loại thủ đoạn của Diệp Phàm
này quả thực nghịch thiên.
Rất nhiều cường giả Thiên Đình tế bái như vậy,
làm cho cả tòa đại miếu lập tức kim quang vạn trượng, dẫn động các loại dị tượng
thiên địa, bởi vì bọn họ đều là cường giả, tự nhiên niệm lực cực kỳ cường đại.
- Hữu dụng sao?
Hầu tử nghi hoặc hỏi.
- Không biết, có lẽ đi!
Diệp Phàm nói.
Kế thừa của máu thịt là kéo dài sinh mệnh,
truyền lại của tín niệm không hẳn không phải là trường sinh của tinh thần đâu!
Diệp Phàm tinh nghiên tín ngưỡng chi đạo, phục hồi như cũ các loại cổ pháp của A Di Đà Phật.
Dấu ấn sinh mệnh của tổ tiên sống ở trong cơ
thể hậu nhân, mà cường giả mất đi từng được thế nhân truyền tụng, tín niệm của
họ sống ở trong lòng chúng sinh, chỉ cần tinh lại, có lẽ có thể làm cho bọn họ
trở về, tái tạo ra một Cái Cửu U.
Đây là chỗ căn bản của pháp mà Diệp Phàm đang
thử nghiệm.
Hạ Cửu U làm Đại Tế Tự của miếu, từ một ngày
này bắt đầu truyền đạo khắp thiên hạ, hy vọng càng thêm nhiều người có thể nhớ
tới công tích của sư tôn, để có niệm lực vọt tới.
Đương nhiên, điều này cần hành động cụ thể và
thực tế hơn, nàng bắt đầu ngày đi làm trăm việc thiện, vạn việc thiện, sử dụng
đại pháp lực của chính mình thường lui tới trong các đại tinh vực, ở trong phàm
trần, ở trong tu giới... ra tay trợ giúp người khác.
Rồi sau đó, phàm là ở tinh thổ của Thiên Đình
có tòa thành lớn, đều thành lập Thần Miếu to lớn, phát triển khắp nơi, bởi vì
phong thần chân chính cần tín ngưỡng lực khổng lồ.
Ở trong Thần Miếu trung ương do Diệp Phàm tự
tay thành lập, một giọt máu được phong ở trong Thần tinh, có được một cổ dao động
sinh mệnh cường đại, được đặt ở trên tay “Thần thể” mông lung kia.
Bang vào thực lực của Diệp Phàm ngày nay, tự
nhiên có thể dựa vào chân huyết này làm sống lại thân thể Cái Cửu U, nhưng đó
cũng vẻn vẹn chỉ là thân thể mà thôi, không có tư duy tinh thần.
Vì vậy, hắn không làm!
- Cô phụ! Cha ta mời ngài đi một chuyến!
Một ngày này, Cơ Thành Đạo tới đây. Tuy rằng hắn
cường đại không kém, dựng thân ở trong lĩnh vực Chuẩn đế, nhưng cũng có vài sợi
tóc bạc.
Diệp Phàm gật đầu, bước ra một bước, liền mang
theo hắn về tới chỗ cổ tinh trước Cơ gia.
Điều này làm cho Cơ Thành Đạo hoảng sợ, đây là
bản lãnh của Thiên Đế sao, hắn cảm thấy chính mình đã có thể chiến với chí tôn,
nhưng so với Diệp Phàm thật sự còn kém xa.
Nhiều năm qua đi, Cơ Hạo Nguyệt tóc đã biến
thành màu xám, có thêm một loại uy nghiêm, thật giống như một Thần Vương cái thế
bễ nghễ nhân gian.
Ngày nay, Cơ gia huy hoàng cực hạn, chỉ có điểm
không được hoàn mỹ chính là mất đi Cơ Tử Nguyệt, khiến rất nhiều người cảm nhớ,
rất tưởng niệm tới nàng. Tuy nhiên cũng bởi vậy mà làm cho Cơ gia uy chấn vũ trụ,
bởi vì
Cơ Tử Nguyệt thành tiên, nàng là huyết mạch của Cơ gia, là hậu nhân của
Hư Không Đại đế, do vậy mà lưu lại vô tận truyền kỳ.
- Hư Không Kính đang phát sáng, có khi đỏ tươi
sáng lạn, như máu đang chảy cuồn cuộn!
Cơ Hạo Nguyệt lấy ra nửa mặt tàn kính. Mặt
kính ảm đạm, lúc này cũng không có dị tượng gì, như lấp kín một tầng ri sét, vết
tích loang lổ ghi lại năm xưa tàn khốc cùng với huy hoàng và công tích. Không
thể không nói, đây là một bảo kính truyền kỳ, nhuộm rất nhiều máu của chí tôn,
có một phần trở thành năng lực của Tiên kính, cường đại hơn nhiều so với binh
khí Đế bình thường, chỉ kém một cơ hội mà thôi.
Đáng tiếc, nó không có đợi được một khắc lột
xác kia.
Năm đó, Diệp Phàm đã từng cầm theo kính này
nghiên cứu, cũng bởi vậy mà tiến vào Phi Tiên Tinh, đáng tiếc cuối cùng không
có phát hiện dị thường của kính này. Sau lại hắn trả lại cho Cơ gia, không nghĩ
thấy vật nhớ người, trong lòng thương cảm.
Đây là sau khi hắn trở thành Thiên Đế lần đầu
tiên cầm lại kính này, lập tức cảm giác được một cổ dao động, một loại khí tức
sinh mệnh, Thần kính không chết, ở trong cô độc rên rĩ, đáng tiếc người thường
không nghe được.
- Ta sẽ đúc ngươi lại, ngươi có cái gì muốn
nói cho ta biết không?
Diệp Phàm khẽ nói.
Hắn triển khai pháp lực cái thế, vận chuyển đại
thần thông, lần đầu tiên thăm dò Hư Không Kính. Xưa đâu bằng nay, ngày nay hắn
dùng thân phận Thiên Đế có thể làm được rất nhiều chuyện quá khứ không đủ sức
hành động.
“Ầm” một tiếng, Diệp Phàm mở ra một không gian
mênh mông trong Hư Không Kính, đó là một vùng hư vô bị phong ấn, quá khứ không
người nào có thể lay chuyển, không thể mở ra. Chính là Hư Không Kính tự mình
cũng bất lực, bởi vì nó bán phế rồi.
Giờ khắc này, hư không mênh mông mở rộng, nửa
cỗ huyết thi tàn phá rơi ra, điều này làm cho trong lòng Diệp Phàm thêm đau
thương.
Mà Cơ Hạo Nguyệt từ trước đến nay uy nghiêm, ổn
trọng lúc này lại không kiềm nổi thất thanh kêu to:
- Tiểu tổ!
- Cái gì, là tiểu tổ?!
Cơ Thành Đạo cùng kêu lên, mọi người Cơ gia đều
chạy tới, đều bị kinh động, vô cùng kích đỏng.
- Cơ Tử!
Diệp Phàm run rẩy, vươn hai tay ôm lấy nửa cỗ
hài cốt này, vào tay tất cả đều là máu, thân thể rách nát, nơi nơi đều là
thương do chí tôn lưu lại.
Đúng thật là Cơ Tử, Diệp Phàm trong lòng co thắt
lại. Một trận chiến năm đó, hắn từng trơ mắt nhìn nửa mặt tàn kính kèm theo khối
thân thể vỡ nát này bay đi, về sau hắn từng tìm kiếm rất nhiều năm, đều không
thể nhận ra. Hôm nay, rốt cục hắn gặp được!
- Hư Không Đại đế cuối cùng trước khi tiêu
tán, áy náy rời thân thể đứa con của mình, phong ấn hắn vào trong tàn kính, để
lại một đường hy vọng!
Diệp Phàm phỏng đoán ra chân tướng.
Cơ Tử ở trong bảo kính dựng dục ra Thần niệm hẳn
là ngồi xếp bằng trong hư giới, bị một loại lực lượng thần bí vĩnh phong, đây
cũng là nguyên nhân tàn kính nhiều năm qua như vậy ngẫu nhiên phát sáng, muốn vận
chuyển tinh nguyên phong ấn Cơ Tử.
Trên nửa tàn thi, đầu vẫn còn, ở dưới tình huống
Diệp Phàm rót vào huyết tinh vô thượng, rồi lại truyền đến một tia dao động
mông manh.
- Cơ Tử!
Diệp Phàm kêu to, kích động đến run rẩy.
- Tiểu tổ còn sống không?
- Hắn thức hải đã chết, nhưng vừa rồi lại giống
như có một chút dao động linh thức, ta nhất định phải cứu hắn sống lại!
Diệp Phàm nói xong, ôm Cơ Tử như sấm sét nứt mở
ra thiên địa, trực tiếp về tới Thiên Đình.
Một ngày này, hắn bế quan không cho phép bất
luận kẻ nào quấy rầy, với đại pháp lực vô thượng nghịch thiên đoạt mệnh cho Cơ
Tử.
- Cơ Tử! Ngươi nhất định phải sống lại, ba
huynh đệ chúng ta còn phải uống nữa chứ! Sao có thể thiếu ngươi!
Hầu tử nghe tin chạy tới, hắn là người khí
phách cương liệt như vậy mà gần như rơi lệ. Nhớ lại chuyên cũ ở quá khứ cùng với
Diệp Phàm, Cơ Tử đại chiến với Thiên Hoàng tử, Hoàng Hư Đạo với cả tám lộ thần
tướng.
Diệp Phàm xuất quan, nâng thân thể tàn phế của
Cơ Tử, lấy tới Kỳ Lân bất tử dược trước kia hái để dành, không chút nào keo kiệt
toàn bộ luyện hóa vào trong cơ thể Cơ Tử.
- Hắn chính là Cơ Tử thúc thúc, thật đáng
thương mà! Diệp Phàm thúc thúc ngài nhất định phải cứu sống hắn!
Tiểu Thánh Viên tính trẻ con nói. Khó có được
một lần không có nhảy nhót lung tung, đại náo thiên cung.
Cuối cùng, Diệp Phàm lại tự tay xây dựng một
tòa Thần Miếu to lớn, đặt Cơ Tử vào trong đó, tiến hành phong thần, đương nhiên
lần này có hơi khác, chính là bán phong thần, bởi vì hắn cảm nhận được Cơ Tử
không phải hoàn toàn tiêu vong.
Một ngày này, Thiên Đình nổi lên tiếng sấm ù
ù, hào quang tường hòa phá tan ba mươi ba tầng trời. Diệp Phàm dùng đại pháp lực
vô thượng diễn biến, xây dựng ra tạo hóa Thần đàn, hy vọng ngày sau có thể thức
tỉnh lại Cơ Tử, để hắn sống lại.
“Rắc!”
Cùng trong một ngày, trên A Di Đà cổ tinh, trước
một điện thờ sớm rách nát mọc đầy cây cỏ rong rêu, một tòa tượng phật bằng đá
“rắc” một tiếng nứt ra, trong lúc đó một con Kim Sí Đại Bằng bắng đá ở trên đầu
vai đại phật bắt đầu phát sáng, rồi sau đó biến thành màu vàng.