Năm chí tôn liều mạng, toàn bộ thiêu đốt tinh
huyết... hiện ra loại khí cơ khai thiên lập địa, phải một lần nữa diễn biến vũ
trụ, bọn họ liều mạng đánh tới, hôm nay đã không có đường lui.
Giao phong kịch liệt, địa phương này đan vào
pháp tắc Hoàng Đạo, “Ầm” một tiếng, một kiện pháp khí Hoàng Đạo bị Diệp Phàm
đánh nát, mảnh nhỏ Thần kim như là pháo hoa nỡ rộ, nhằm ra khắp bốn phương.
Một đóa lại một đóa hoa máu bắn tung toé tràn
ra, mảnh nhỏ binh khí Hoàng công phá thân thể mấy người, làm cho trong lòng bọn
họ đều chìm xuống: Diệp Phàm quá mạnh mẽ, thật sự không thể địch.
- Chư vị chớ nên do dự, ngày nay chỉ có tử chiến,
chém Thiên Đế mệnh, đoạt lấy tinh huyết của hắn, đó là chí bảo nhân thế, ăn đại
dược Thiên Đế có thể kéo dài thêm nửa đời Đế mệnh!
Quái vật bao bọc trong hỗn độn quang lượn lờ,
lên tiếng nói, hắn đã tế ra Thông Thiên Tiên bảo, kiện Minh khí này đen bóng
trong suốt dạng như bảo luân, lúc này chậm rãi chuyển động, hiện ra cảnh tượng
Địa phủ, trấn áp tới hướng Diệp Phàm, bày ra ngàn vạn phù văn đại đạo.
Cả phiến tinh vực này lập tức giống như vùng
bùn, ngăn cản bước chân của Thiên Đế, vả lại có các loại đạo phù lấp lánh, uy lực
tuyệt luân, có thể đả thương thân thể của Đại đế.
“Hấp!”
Đột nhiên, truyền đến một tiếng vang nhỏ, diệp
Phàm đã dừng lại, bảo tướng trang nghiêm, không ngừng kết ấn, rồi sau đó bắt đầu
chấn ngón tay ra, trong thiên địa lập tức xuất hiện một loại khí tức khủng bố:
Một đóa lại một đóa hoa đại đạo nở rộ, là kinh văn Thiên Đế biến thành, điểm điểm
trong suốt, bay múa đầy trời, nhằm về phía Thông Thiên Tiên bảo.
- Sát!
Đồng thời với một kích mãnh liệt này, đầu ngón
tay của Diệp Phàm bay ra một luồng hào quang hừng hực, hóa thành một đóa Tiên
Hoa đặc biệt rực rỡ, xé rách vũ trụ, uy lực vô cùng tận.
Đây là Thiên Để Chỉ, chấn một cái như vậy, vạn
vật đều diệt, không người nào có thể kháng cự!
“Phốc!”
Tiên Hoa đánh nát của binh khí một vị Hoàng giả,
rồi sau đó ở trên hư không nở rộ, cánh hoa trong suốt sáng mờ xông thẳng lên trời
cao, toàn bộ đánh vào trên mình người kia, hoa máu bắn tung toé.
Người kia bất kể là tay chân hay là ngực bụng
hoặc là mi tâm, toàn bộ bị xuyên thủng, lưu lại những lỗ thủng, rồi sau đó ầm ầm
vỡ nát, chết dưới Thiên Đế Chi.
Đầy trời đều là đóa hoa đại đạo không ngừng nở
rộ, khí tức cường thịnh, làm cho vạn vực chư thiên đều rung chuyển, rồi sau đó
toàn bộ đánh về phía kiện Thông Thiên Tiên bảo kia.
“Keng!”
Minh khí đen bóng trong suốt run rẩy, liên tiếp
gặp phải đòn nghiêm trọng, tuy rằng nó chống lại kịch liệt, nhưng cuối cùng bị
đánh bay lên.
Thiên Đế oai có thể thấy được rõ ràng, mấy người
đều xương cốt phát lạnh, ai nấy đều từng vô địch thiên hạ của từng thời đại,
ngày nay Đế và Hoàng chân chính tụ lại một chỗ, lập tức nhìn ra chênh lệch.
“Ầm!”
Quái vật toàn thân đều lượn lờ hỗn độn quang
kia vọt lại đây, cầm trong tay Minh khí bảo luân, một lần cứng chọi cứng với Diệp
Phàm, va chạm mạnh với Đế quyền, bùng phát ra đốm sáng xông thẳng lên trời cao.
Diệp Phàm vững như núi không nhúc nhích, mà
chính hắn bị thương rút lui, trong miệng ho ra máu, đây là một chí tôn duy nhất
cứng chọi cứng với Diệp Phàm, mà không chết.
- Minh khí tốt lắm!
Nghe Diệp Phàm đánh giá như vậy, trong miệng
quái vật phun máu, vô cùng phẫn nộ, đây là không có đặt hắn ở trong mắt, đây là
một loại khinh miệt và xem thường, chi để ý tới Thông Thiên Tiên bảo.
“Ầm!”
Hoàng kim quang lóng lánh, đầy trời đều là
binh khí, nơi nơi đều là bí bảo, hoàng kim tháp, thần kiếm, đạo chung, hoàng
kim đỉnh... đủ các loại Bảo khí bay múa, toàn bộ nhàm về phía Diệp Phàm.
Hoàng Kim Cổ Hoàng ra tay, đúng là Hoàng Kim
Thần Tàng bí thuật cấm kỵ uy chấn thế gian của hắn, người khai sáng chân chính sử dụng loại
pháp này, vượt hơn xa hậu nhân không ai có thể bằng được, thể hiện ra hết áo
nghĩa và uy thế của nó.
Diệp Phàm đối mặt như thế vẫn sừng sững không
nhúc nhích, chỉ có cái đỉnh trên đầu bay ra ngoài, vạn linh đều hiện ra chống lại
với binh khí hoàng kim vô cùng tận kia, đối kháng kịch liệt.
Mà cái đỉnh thì như một mảng mây khói, giống
như ảo mộng, nhảy vào phía trước nhất, đánh thẳng vào Hoàng Kim Cổ Hoàng!
Hoàng Kim Cổ Hoàng khiếp sợ, không né tránh khỏi,
bị cái đỉnh này bao phủ, hoàn toàn cố định chỉ có thể cứng chọi cứng. “Keng” một
tiếng, hai tay hắn gãy đoạn, bị thương thối lui.
Mà Diệp Phàm hình như quỷ mỵ liền tới sát bên,
dùng sức vỗ vào cái đỉnh của mình bay vù tới phía trước. “Phù” một tiếng hoa
máu bắn vọt lên, Hoàng Kim Cổ Hoàng bị cái đỉnh đánh thành vùng máu, nguyên thần
vỡ nát.
Một cái đỉnh, một chưởng mà thôi, liền phá hết
vạn pháp, đơn giản mà trực tiếp, bạo lực mà khủng bố, mặc cho Hoàng Kim Cổ
Hoàng biến hóa hàng vạn hàng ngàn, lại bị một cái đỉnh và một chưởng này đánh
nát.
- Muốn chạy trốn, ai có thể chạy thoát?
Diệp Phàm cất bước, nhìn như thong thả, nhưng
từng bước chính là ra xa nửa bầu trời vũ trụ như vậy, thiên địa gào thét, vạn đạo
đều thần phục, đuổi theo Nguyên Thần.
Hắn nhấc chân phải quét ngang tới trước, mặc
cho Nguyên Thần chống lại kịch liệt cũng không địch lại, một lát sau “phù” một
tiếng bị một cước của Thiên Đế đạp ở trong tinh không, nứt ra, chết oan chết uổng.
Cảnh tượng chiến đấu ở nơi này theo mảnh nhỏ
lưu quang truyền tới phương xa rung chuyển vũ trụ, các thánh hiền trước đó đi
theo phía sau Diệp Phàm kia nhìn thấy, đều rung động kinh sợ.
Đây là một loại sức mạnh to lớn tới mức nào?
Thiên Đế thần uy cái thế, rồi lại giết chí tôn dễ dàng như vậy, đứng sừng sững
trên tuyệt đỉnh nhân đạo, vô địch tịch mịch, đăng phong tạo cực.
Diệp Phàm quay đầu nhìn lại, chỉ còn lại có hai
người.
Bọn họ bất kể như thế nào cũng không nghĩ tới
lại là kết quả này, lúc nay hối hận đã muộn, muốn chạy trốn đều trốn không
thoát, bởi vì bị Thiên Đế tập trung, chỉ có chiến một trận.
Nhưng cường đại như bọn họ lại như thế nào, đối
mặt với Diệp Phàm chỉ có thể sợ run, chênh lệch thật sự quá lớn.
- Ta hiểu rồi, hắn mạnh mẽ tăng lên huyết khí,
tái hiện chiến lực đỉnh phong của hắn, trận chiến này qua đi hắn hẳn phải chết
không thể nghi ngờ, sẽ hao hết giọt tinh huyết cuối cùng của hắn, chúng ta phải
kiên trì!
Quái vật kêu to.
- Sát!
Một vị Cổ Hoàng cuối cùng của Cổ Quáng Thái Sơ
dẫn động pháp tắc đại đạo, phát ra một kích cuối cùng của cuộc đời này, cường đại
tới tuyệt đỉnh, kinh khiếp nhân giới.
Đó là một kiếm sáng lạn loá mắt, màn ánh sáng
đầy trời, khiến tinh tú trên bầu trời đều bùng cháy lên, khiến cả Thông Thiên
Tiên bảo đều run lên, làm cho quái vật đều phải kêu to một tiếng rút lui ra
ngoài.
Người này dùng một khối hóa thân cùng với Thần
linh trong binh khí làm vật dẫn, thiêu đốt lực của hóa đạo, muốn dựa vào đó giết
chết Diệp Phàm, quả là đáng sợ nhất!
Lực hóa đạo của cao thủ cấp Hoàng Đạo vừa ra,
ai đều phải tránh lui, rất khó hóa giải.
Thế nhưng, Diệp Phàm cũng là trấn định như trước,
mở ra bàn tay to, vô tận phù văn, chưởng chi màu vàng như đám mây trên vòm trời
hạ xuống, phủ kín Đạo ngân, lập tức bao bọc toàn bộ binh khí kia cùng với hóa
thân và chân thân của vị Cổ Hoàng này ở trong đó, khắp tinh hải đều ở trong
lòng bàn tay hắn, quả thực khủng bố chấn khiếp muôn đời!
“Phù” một tiếng, vô số tinh tú bị dập tắt,
đương nhiên cũng bao gồm vị Cổ Hoàng này cùng binh khí và hóa thân đều hóa
thành tro bụi, hoàn toàn mai một.
Quái vật nói đúng, Diệp Phàm tới lúc tuổi già
rồi, chỉ có thể miễn cường thiêu đốt tinh huyết, tái hiện chiến lực đỉnh phong
mới có thể dễ dàng đánh chết mọi người như vậy.
Ngay cả như thế, chỉ sợ cũng chỉ có Đế Tôn hoặc
số ít vài người mới làm được từng bước này!
Kế tiếp, không có gì trì hoãn, Diệp Phàm bắt
giữ quái vật này, nghiên cứu thông suốt, sau đó tung một chưởng chụp chết hóa
thành màn sương máu, không bao 21 ở có thể đoàn tụ được nữa.
Tiên bảo thông thiên Minh khí muốn bay đi,
trong
nháy mắt bị hắn chộp bắt lấy, về phần Sát trận đồ của Linh Bảo Thiên Tôn
từ lâu đã bị hắn thu vào trong đỉnh khó có thể bỏ chạy.
Nơi này màn sương máu tràn ngập bảy đại Cổ
Hoàng toàn bộ bị đánh gục, chấn khiếp cả nhân gian giới!
- Thiên Đế!
Các Thánh hiền loan truyền tin tức đi khắp nơi
nơi, giờ khắc này cường giả các tộc trong vũ trụ tất cả đều hô to hai chữ:
Thiên Đế! Mặc dù chỉ có hai chữ, nhưng đủ để biểu đạt hết thảy.
Thiên Đế vô địch, độc tôn chín tầng trời mười
tầng đất!
Đối với thế nhân mà nói, đây là một chuyện thần
thoại: Thiên Đế đều đã già đi, lại ở trong một ngày liên tiếp giết chết bảy đại
Cổ Hoàng, thực xưa nay ít thấy!
- Nếu nói về chiến tích huy hoàng, không người
nào có thể sánh bằng!
Mọi người rung động và ngạc nhiên thán phục.
Giờ khắc này, các nơi vũ trụ đều sôi trào.
Diệp Phàm một mình lẳng lặng ngồi xếp bằng,
không có người nào tới gần, càng không có người quấy rầy, lúc này hắn đang luyện
hóa màn sương máu của chí tôn di lưu lại, nhưng tác dụng củng không lớn.
Cảnh giới của hắn quá cao, máu huyết của Thiên
Để cao hơn hết thảy, những máu Hoàng Đạo khô kiệt kia, tồn thế quá lâu, khuyết
thiếu sinh cơ, khó có thể có hiệu quả tẩm bổ cho hắn.
Tuy nhiên còn tốt hơn lúc này Diệp Phàm không
có tu dường, đúng như địch nhân phỏng đoán như vậy: hắn điều động tinh huyết
toàn thân, sau một trận chiến qua đi huyết khí sắp khô kiệt.
Tuy nhiên, nhưng một trận chiến qua đi không
có phải chết như dự đoán của đối phương như vậy, chỉ có điều là tình cảnh của hắn
thật sự rất không ổn định, đã đến năm tháng cuối cùng của đời người.
- Đời thứ ba...
Diệp Phàm nhắm mắt, hắn đang dụng tâm điều động
sinh cơ, hy vọng ở trong thời gian cuối cùng của sinh mệnh bước ra một bước
kia.
Con đường trường sinh thực gian nan, đây là một
bước mấu chốt nhất hắn thôi diễn ra, nếu như thất bại, thì chứng từ từ đầu đến
cuối hắn đều sai làm rồi, còn nếu thành công có thể kỳ vọng ở tương lai!
Giờ khắc này, Diệp Phàm thực mòi mệt, dù sao mới
vừa trải qua một hồi đại chiến, hao hết huyết khí của hắn.
Tuy nhiên hắn cùng thở phào một hơi, một cấm địa
Sinh Mệnh cuối cùng nay cũng bị bình định, mầm tai họa của Địa phủ cũng bị giết
chết, thế gian sẽ có thời gian rất lâu không có náo động.
Nhưng đủng thời khắc Diệp Phàm mệt mỏi nhất mà
lại thả lòng này, đột nhiên lông tóc dựng đứng, hắn ra sức lướt ngang đi, lập tức
liền tránh né ra ngoài mấy tinh vực, nhanh đến cực hạn.
Nhưng, một mảng lớn máu vẫn từ trong thân thể
hắn tuôn ra, một thanh Thiên Đao ngũ sắc chém qua, gần như bổ thẳng xuống Diệp
Phàm làm hai nửa, chỉ kém một chút mà thôi!
Vai trái cùng với một phần thân thể hắn bị bổ
ra, một đoạn rơi xuống, máu của Thiên Đế phun trào ra.
Nhiều vạn năm qua như vậy, mặc dù là tuổi già
khi đại chiến với bảy chí tôn, hẳn cùng không có đổ một giọt huyết, nhưng hiện
tại lại thiếu chút nữa bị người chém chết, mặc dù lúc tuổi già mệt mỏi, mà lại
đã trải qua một hồi đại chiến, nhưng cũng đủ để nói rõ người tới vô cùng khủng
bố.
Đó là bàn tay lóng lánh như ngọc, từ trên chín
tầng trời kia hạ xuống; nắm một thanh Thiên Đao ngũ sắc, vừa rồi phát động một
kích trí mạng!
Thiên Đế có địch, đây tuyệt đối là một cường
giả cái thế, thông qua thanh đao này, đã nói rõ thân phận của hắn.
“Ầm!”
Cùng lúc đó, một thác nước từ không trung buỏng
xuống, màn ánh sáng bay múa, Thần hà đầy trời, quá mức tráng lệ, như là chư
tiên đến trái đất, lại giống như nhiều người vũ hóa phi thăng.
Diệp Phàm nguyên khí bị thương nặng, lại bị đánh
lén một đao này, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng, huyết tinh có tổn hại, mặc dù hắn
có pháp vô thượng, cũng không thể không thừa nhận, ngày nay hắn không còn ở đỉnh
phong.
Hắn đã trọng tổ thân thể, cùng trước tiên nhận
ra thác nước kia, nhưng lại là Phi Tiên Bộc độc nhất vô nhị trong truyền thuyết.
Luân Hồi Hồ, Thần Hồn Đàm, Phi Tiên Bộc, là ba
loại vật chất kỳ dị của chí tôn cổ đại vì theo đuổi trường sinh bất tử mà lột
xác lưu lại.
Trong đó đặc biệt Phi Tiên Bộc là thần bí nhất,
tục truyền là một loại vật chất của tất cả chí tôn cùng đánh vào Tiên vực lưu lại,
hội tụ thành tiên thác nước, có thể hiểu rõ cánh cửa của Tiên vực.
Ở trên Phi Tiên Bộc lúc này liên tiếp xuất hiện
bốn thân ảnh, rất nhanh phóng lại đây, vô tình ra tay với Diệp Phàm.
Cùng lúc đó, trên chín tầng trời truyền đến tiếng
vang “cộc cộc”, bàn tay sáng lấp lánh nắm Thiên Đao ngũ sắc kia vùng vẫy mãnh
liệt, như là từ một giới khác muốn thông qua Phi Tiên Bộc vọt tới.
Nhưng nơi đó quá cường đại, nó bị giam cầm ở
bên đó, khó có thể giãy thoát, bốn thân ảnh kia xông tới, mãnh liệt ra tay với
Diệp Phàm, tranh thủ thời gian cho nó.
- Bất Tử Thiên Hoàng! ngươi bị nhốt ở giữa
Tiên giới và nhân giới!
Diệp Phàm lạnh lùng lên tiếng.
Hắn biết gặp phải phiền toái lớn rồi! Thông
qua một đao vừa rồi kia, hắn biết được đối phương rất khủng bố, ngay cả dù hắn
không tổn hao gì ở vào cảnh giới đỉnh phong cũng phải có một trận chiến sinh từ!
Tuy nhiên đối phương dường như không qua được,
cũng giống như hắc ám náo động năm đó, bị Vô Thủy Đại đế ngăn cản ở phía sau
cánh cửa kia, nên muốn tham chiến lại khó có thể vượt giới ma qua.
Người càng cường đại càng bị nhiều hạn chế.
“Xoạt!”
Bàn tay sáng lóng lánh kia vung Thiên Đao bổ
thẳng xuống Diệp Phàm, Thiên Hoàng phạt Thiên Đế, một hồi quyết đấu đỉnh phong
từ đó triển khai, vượt giới mà chiến.