Lại qua nửa năm, diệp Phàm phong ấn nha đầu,
kiếp này còn không phải thời điểm để nha đầu phát sáng nỡ rộ rực rỡ, huy hoàng
của nàng chú định là một đời trong tương lai, bởi vì Thiên Đế đã dự cảm được điều
gì.
Thỏng qua vài năm ở chung này, Diệp Phàm ngoại
trừ dạy cho tiểu nha đầu học đạo pháp, tự mình cũng có thu hoạch thật lớn, chân
chính hiểu được huyền bí của Hỗn Độn thể.
- Đúng theo như lời thế nhân như vậy sao? Chỉ
có Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai mới có thể cùng luận bàn!
Hắn nói khẽ, nhìn về phía chân trời xa xa.
Ngoài ra, có lẽ còn có quả trứng đá ở dưới Bất
Tử Thiên Đao kia, nó thực thần bí, đến nay còn chưa từng xuất thế, mà Đế Tôn nếu
như có con nối dòng, cũng chú định không thể lường được.
Nghĩ đến đây, Diệp Phàm bật cười, đứa nhỏ mập
mạp kia tuyệt đối củng là một tên nghịch thiên khác!
- Ồ!
Đột nhiên, tâm thần Diệp Phàm chấn động mãnh
liệt, sau đó tĩnh tâm thôi diễn, thở dài nói:
- Một đóa hoa tương tự rốt cục xuất hiện rồi!
Đây là làm rối loạn đạo tâm ta, phủ định con đường của ta hay sao?
Hắn dĩ nhiên đã thôi diễn ra, tuy nhiên muốn
chân chính tìm được, còn phải tiêu phí một ít thời gian.
Trên Câu Trần cổ tinh, một lão nhân thoạt nhìn
tóc thưa thót, không còn lại mấy sợi đang đi lại ở trong hồng trần, liếc mắt một
cái thấy được Đoạn Đức, như là thấy quỷ giống nhau, rồi sau đó đuổi theo tới,
nói:
- Đạo hữu xin dừng bước!
Đoạn Đức trực tiếp lảo đảo một cái, nhào lộn một
vòng, miệng đầy bùn đất bỏ lên, nói:
- Gặp quỷ xui xẻo, đi đường đều có thể đụng
nhau như vậy!
Ngày nay hắn sớm đã quên quá khứ, chỉ biết kiếp
này, nhưng trong đầu thủy chung luôn có một ý niệm nhắc nhờ hắn, phải đi tìm
cái gì.
- ngươi dường như đúng là... đoạn đạo trường?
Lão nhân mờ to hai mắt, vô cùng khiếp sợ.
- Là ngươi vừa rồi đụng ta?
Đoạn Đức dựng đứng chân mày hỏi.
- Đạo hữu xin bớt giận, mọi sự lấy hòa làm
quý!
Lão nhân cười tủm tim, lắc lắc cái đầu lớn, tiến
lai gần muốn nhìn cho rõ Đoạn Đức.
- Ta như thế nào nghe qua câu nói quen tai như
vậy? Giống như không chỉ một đời nghe được!
Đoạn Đức giật mình rùng mình một cái, rồi sau
đó “xoạt” một tiếng xé nứt hư không, biến mất khôi nơi này.
- Ác thân cấp Đế mất đi trí nhớ, chẳng lẽ hắn
lại thành công một đời? Có lẽ ác thân bất hủ này sau đó không lâu cũng sẽ tự
hành chém bỏ!
Lão nhân tự nói, đúng là Hồn Thác Đại Thánh vị
Thần xui xẻo năm đó, ngày
xưa lão thừa dịp khi thọ nguyên chưa hết liền
phong ấn chính mình.
Sau đó không lâu, hồn Thác Đại Thánh leo lên tới
Thiên Đình, cầu kiến Thiên Đế, sau khi lão thỏng báo tính danh, ra ngoài dự liệu
của lão, mặc dù đã trôi qua rất nhiều thế hệ, nhưng cùng có người còn nhận ra
lão.
- Lão là... vị Thần xui xẻo trong truyền thuyết?!
- Đạo hữu khen trật rồi! Tuy nhiên như thế nào
ngươi lại nhớ rõ lão hủ?
- Ta không phải khen, mà là ta sợ a! Ta từng
xem qua sách cổ thời Thiên Để tranh bá đại thế, bên trong có bức họa của lão,
thật sự giống nhau như đúc mà!
Lão... u... u... không phải đúng là người đó
thực chứ?
- Là ta!
Lão vừa nói ra lời này, trước Nam Thiên Môn lập
tức trống không, một đám người rút lui, sau đó quát lớn:
- Đừng tới đây! Lão chờ đó, chúng ta đi bẩm
báo!
Khi Diệp Phàm nhìn thấy lại Hồn Thác, quả thật
có chút không nói gì, vỊ Thần xui xẻo này không ngờ cũng còn sống, tuy nhiên thật
sự quá già rồi.
- Đa tạ đạo hữu năm đó cho Long Thu, mới giúp
ta sống lâu thêm tám trăm năm!
Hồn Thác nói.
Diệp Phàm gật gật đầu, mời lão ngồi xuống, về
chuyện Long Thu cùng chỉ là năm đó còn nhỏ yếu so với hậu nhân của đối phương mới
trao đổi thứ đó ở trong thạch phường mà thôi.
- Đạo hữu! Ta tới đây muốn truyền tin cho
ngươi, ta từng nhìn thấy hai người đều là người quen cũ năm đó, nhưng bọn họ lại
đều bị mất trí nhớ không biết bần đạo!
Hồn Thác nói lên Đoạn Đức, tiếp theo còn nói một
người khác, dĩ nhiên là An Diệu Y.
- Đúng thật là nàng, đóa hoa tương tự đã xuất
hiện!
Diệp Phàm thở dài cuối cùng hắn dùng thủ đoạn
cấm kỵ của Thiên Đế mờ mạch lưu thông máu cho lão Hồn Thác, kéo dài sinh mệnh
thêm cho lão hai ngàn năm rồi định tiễn bước lão.
- Ta có thể lưu lại không, trỏng coi Nam Thiên
Môn cũng được!
Hồn Thác hy vọng một ngày kia Diệp Phàm có thể
phong ấn lão ở trong Thiên Đình, lúc này biếu hiện lòng trung thành.
Cuối CÙNG, trước Nam Thiên Môn có thêm một vị
thần tướng tóc thưa thớt, khiến tất cả Thiên Binh đều sợ hãi một trận.
Như trước là ở Bắc Đẩu, vẫn là tòa trong Thần
Thành kia, một cô gái mặc áo trắng như tuyết đang thả chậm bước, nàng vừa vào
thành liền kinh động mấy đại giáo cổ xưa.
- Cô gái này rất giống với một người trên bức họa thiên
kiêu!
- Phải, là An Diệu Y! Nhưng không đúng nha,
nàng sớm đã chết đi mới đúng.
Cô gái cười hì hì một cách tinh quái, nói:
- Ta đến từ Tây Mạc!
Khi Diệp Phàm buông xuống cũng tìm được nàng,
trong lòng ảm đạm một trận: dung mạo như nhau chỉ có điều là có vài phần non nớt,
mà nguyên thần thì hoàn toàn bất đồng.
- Thiên Đế!
- Thiên Đế đến đây!
Giờ khắc này, Thần Thành chấn động, mọi người
điên cuồng vọt tới, dẫn tới một hồi aợn sóng lớn.
- Nha, ngài là Thiên Đế! Ngài có thể thu ta
làm đồ đệ không?
Cô gái khờ dại hỏi, nàng so với An Diệu Y năm
xưa non nớt hơn rất nhiều, thực đon thuần, ngày nay mới mười sáu mười bảy tuổi.
- Được!
Diệp Phàm gật đầu, chỉ có một câu như vậy, hắn
biết An Diệu Y chân chính sẽ không còn gặp lại, không bao giờ có thể xuất hiện
trên thế gian này nữa.
Thời gian đã cách xa mười mấy vạn năm, đóa hoa
tương tự mới xuất hiện, mà nguyên thần lại một chút đều không giống với người
xưa, có lẽ năm đó Diệu Y chính là muốn an ủi hắn mà thôi, để hắn không cần
thương tâm.
Nghĩ đến đây, trong lòng Thiên Đế đau xót,
ngay cả ngày nay chiến lực nghịch thiên, có thể bễ nghễ tất cả cường giả cổ
kim, nhưng cũng vẫn cảm giác một trận không đủ sức.
- Vì sao ở cùng một chỗ với Thiên Đế, lại làm
ta cảm thấy rất quen thuộc, bừng tỉnh như mới phát sinh ngay ngày hôm qua!
Cô gái nhỏ giọng lẩm bẩm.
Diệp Phàm ngẩn ra, không nói thêm gì, mang
theo nàng về Thiên Đình, còn thật sự nghiêm túc xem nguyên thần của nàng, từ một
ngày này hắn bắt đầu tự mình truyền thụ đại pháp cho nàng.
Cô gái tên là Khấu Hiểu Hiểu, tính cách hoạt
bát, đơn thuần mà không có tâm cơ, tính cách so với An Diệu Y ở quá khứ thật sự
khác biệt quá xa, hoàn toàn bất đồng.
Diệp Phàm còn thật sự nghiêm túc truyền đại
pháp cho nàng, thực hiện lời hứa hẹn ngày xưa đối với một người khác, là hộ đạo
cho nàng, để thực lực của nàng hát vang tiến mạnh.
Về phần cảm tình, hắn chi xem Khấu Hiểu Hiểu
là đệ tử, là con gái mà thôi, bởi vì hoàn toàn không giống với người năm xưa,
nhìn nàng tươi cười sáng lạn, diệp Phàm ngẩn ngơ một trận, trong mắt chứa lệ
quang, cuối cùng chỉ có thể thở dài.
Đây là Thiên Đế mười vạn năm qua một lần rất ảm
đạm, từ đó về sau ánh mắt hắn dần sâu sắc, không còn có dao động cảm xúc gì
khác.
Quay đầu
nhìn lại, nữ nhân áo trắng trong Thần
Thành kia vẫn y như trước, nhưng lại không phải người năm xưa, chỉ có luôn luôn
ảm đạm lẳng lặng chảy xuôi trong năm tháng.
Cuối cùng, Diệp Phàm trao một kiện kỳ trân cho
Khấu Hiểu Hiểu, đó là kỳ vật hắn cắt ra ở Thần Thành Bắc Vực năm đó, tên là
Linh Lung Tiên, có thể phát ra từng tràng Thần âm, lưu đông Ngũ sắc Thần Quang.
Truyền thuyết, chỉ cần vào Tiên giới, Linh
Lung Tiên sẽ hóa thành một bộ tiên kinh, năm đó hắn từng đưa cho An Diệu Ỵ,
ngày nay lại trao nó cho đóa hoa tương tự này.
- Ta ở trong sách cổ từng xem thấy loại kỳ
trân này, muôn đời đến nay cũng chi xuất hiện một hai kiện mà thôi, nghe nói nếu
mang vào Tiên giới, nó phát ra tiên âm CŨNG có thể tinh lại kiếp trước kiếp này!
Khấu Hiểu Hiểu rất ưa thích.
Đây là một đại thế hoàng kim, một đóa hoa
tương tự quấy nhiễu sự yên lặng trong lòng Diệp Phàm, thế nhưng đạo của hắn lại
càng kiên định, ánh mắt vô cùng sâu sắc, muốn nhìn xuyên qua Tiên lộ.
Diệp Phàm nhận lấy đệ tử cuối cùng này, chấn động
khắp vũ trụ.
Có thể để cho Thiên Đế thu làm đệ tử, đây là
loại vinh quang và may mắn cỡ nào, mười mấy vạn năm nay cũng không biết có bao
nhiêu người muốn tiến vào Đạo môn của hắn, cuối cùng lại đều chỉ có thể thở dài
tiếc nuối.
Năm trăm năm sau, Khấu Hiểu Hiểu trở thành Chuẩn
đế, ngàn năm sau thành đạo loại khác, tiên tử áo trắng vô địch thiên hạ, vầng
hào quang chiếu rọi thế gian!
Mọi người tĩnh tâm nghĩ lại, nàng là đệ tử của
Thiên Đế có thể có thành tựu như vậy, cũng là trong phạm vi phải chấp nhận.
“Thiên Đế quả nhiên đáng sợ, vô địch cổ kim!”
Đây là cảm khái của mọi người.
Diệp Phàm quay đầu nhìn lại, trong nháy mắt
nhìn xuyên qua dòng chảy thời gian, thấy được An Diệu Y phong thái tuyệt thế
kia, ở xa xa hướng về hắn mỉm cười, khiến hắn trầm mặc.
- Tiên đạo phải mở ra!
Đây là Thiên Đế gầm lên giận dữ.
- Không sai, Tiên lộ chung quy là sắp mở ra!
Giờ khắc này, trong vũ trụ có một người đáp lại
hắn.
Ở Đông Hoang Bắc Đẩu.
Một tòa cổ tháp vọt lên, tiên khí lượn lờ, chấn
động trời xanh muôn thuở, một Đại đế quật khời, tái hiện thế gian, hắn là Thanh
Đế, chân thân trở về!
Cả thế gian đều rung đông, Thanh Đế còn sống,
nhưng lai cũng không chết ư?!
Diệp Phàm cất bước đi lên nghênh đón, ở trong
tinh hải gặp lại Yêu đế.
Ngày nay Thanh Đế xuất thế, đã điều chỉnh
chính mình tới trạng thái đỉnh phong nhất, hắn tư thể oai hùng vĩ ngạn, tóc đen
tung bay, ánh mắt sáng như tia chớp, một gốc cây liên màu trời xanh, tái hiện
phong thái tuyệt thế của năm xưa.
- Con đường của ta sai làm rồi, đi tới cuối, lại
nhìn không thấy hy vọng, hôm nay chính là tới một lần đọ sức cuối cùng của cuộc
đời ta!
Thanh Đế bình tĩnh nói, trên đầu Hoang Tháp ù
ù vang động.
Thân Tháp phong cách cổ xưa, cộng chia làm
chín tầng, chảy xuôi lực lượng của năm tháng, như là xò xuyên qua cả bộ cổ sử
tu luyện.
- Ta làm hộ pháp cho đạo hữu, trợ giúp ngài một
tay!
Diệp Phàm nói.
- Tốt!
Thanh Đế gật đầu, nâng tay lên, từ Bắc Đẩu bay
tới một gốc cây Thanh Liên, xuất hiện trong bàn tay hắn, vừa múa lên vũ trụ
vang rền tiếng sấm, hỗn độn mênh mỏng như đang khai thiên lập địa.
Cứ như vậy, Hoang Tháp trên đỉnh đầu, trong
tay cầm Thanh Liên binh, hắn tiến hành một lần đọ sức cuối cùng của đời người,
muốn mạnh mẽ xuyên thủng Tiên vực!
Lúc này cũng không phải thời gian chính xác,
CŨNG không phải địa điểm chính xác, mà bởi vì Thanh Đế đã không đợi được nữa,
thời điềm này chỉ có hai người cường đại nhất xưa và nay, bọn họ cùng tồn tại
cùng nhau.
“Ầm!”
Mười vạn năm qua, bùng phát một kích nghịch
thiên cường đại nhất, Thanh Đế và Thiên Đế chung sức ra tay, chấn động vũ trụ
mênh mông.
Vô tận tiên quang bùng nổ, Hoang Tháp va chạm,
Thanh Liên binh hòa reo, Thanh Đế thét dài, hắn đánh vào trong thông đạo một mảng
hào quang rừng rực, còn có Đế quyền của Diệp Phàm cùng xò xuyên qua nơi đó!
Khi hết thảy kết thúc, hào quang tường hòa dần
thu liễm, cái khe lớn lan tràn ra hướng rất nhiều tinh hệ trong hư không chậm
rãi khép kín, hoang Tháp lưu lại tại chỗ, còn có Diệp Phàm một người cô độc đứng
sừng sững nơi đó.
- Một đời họa quyển bi thương, bao nhiêu anh
hùng vùi xương nơi đất khách quê người, bao nhiêu sáng lạn khó mà nói...
Thật lâu sau, diệp Phàm khẽ nói, hắn không biết
Thanh Đế có thành công hay không, tại chỗ có vài mảnh vụn lá cây Thanh Liên
điêu linh, bay xuống.
Vũ trụ trống trải mà yên tĩnh, lại táng xuống
khúc bi ca muôn đời trên con đường thành tiên, nhìn lại quá khứ xa xưa, một thế
hệ lại một thế hệ anh kiệt kinh thể ngã xuống trên con đường này, đấu Chiến
Thánh Hoàng thề phải hóa Chiến Tiên, Yêu Hoàng Tuyết Nguyệt Thanh tài ba trác
tuyệt, còn có Thanh Đế với một gốc cây Thanh Liên... tiên lộ có quá nhiều bi
ca!