Bỗng nhiên, Diệp Phàm nhìn chằm chằm tới vũ trụ
phía trước tâm thần vừa động, hắn cảm ứng được điều gì, hai tay vạch một cái,
phá mở thiên địa, đi vào một mảnh tiên thổ hỗn độn.
Nơi này thực yên lặng, có một đạo quan, mới vừa
đi tới liền ngửi được hương thơm thấm vào ruột gan, đó là Bất tử dược, hắn bước
chậm đi vào, lộ ra dị sắc.
Một gốc cây Nhân Sâm Quả cắm rễ trong đạo
quan, trên cây đeo lủng lẳng mấy trái trắng như tuyết giống như hình người, ôn
nhuận trong suốt, phát ra mùi thơm ngát.
- Thiên Đế!
Truyền đến một thanh âm già nua.
Ở dưới gốc cây có người, có một số tiên nguyên
và Thần Nguyên phong ấn một đám người, chỉ có mấy người đạo đồng không bị phong
ấn, nhìn thấy hắn lúng ta lúng túng.
“Họ Dung Thành!” Diệp Phàm thở dài, không nghĩ
tới ở trong này gặp được nhân vật truyền kỳ sớm nổi tiếng này, và lại hôm nay mới
nhìn thấy.
Không chỉ thế, còn có một đám Luyện Khí Sĩ, tất
cả đều tiếng tăm lừng lẫy, trong đó cũng có Cát Hồng người thành đạo loại khác,
bộ phận nhân vật trọng yếu trong Tiên Tần Luyện Khí Sĩ ẩn cư ở phiến tiên thổ hỗn
độn này.
Sau một phen nói chuyên với nhau, tĩnh tọa một
đêm, Diệp Phàm đứng dậy cáo từ rời đi, hắn ở trong này chiếm được một tin tức
trọng yếu, Hợp Đạo Hoa mọc ra sớm nhất ở Côn Lôn, sau đó bay trên trời mà đi,
không biết tung tích.
Diệp Phàm đi vào Côn Lôn, với nơi này là điểm
đầu nguồn tiến hành thôi diễn, phải tìm kiếm ra, nhưng qua đi nhiều năm, cuối
cùng hắn thất vọng.
Đi lại trong tinh không không mục đích, một
ngày này trong một tinh vực truyền đến kêu la, chín con rồng kéo quan tài tái
hiện, đáng tiếc không người nào có thể đuổi theo, cũng không cách nào tới gần.
Diệp Phàm thần sắc vừa động, vượt qua vô tận
tinh hệ, từ trên trời giáng xuống, rốt cục lại gặp được chín con rồng màu đen
cùng với cỗ quan tài đồng thau thật lớn kia.
- Thiên Đế!
Mọi ngườì cả kinh kêu lên.
Cỗ quan tài mông lung, bị sương mù vờn quanh
che phủ, mặt trên khắc đầy phù văn, ngày nay nhưng lại sống lại, khó trách thế
nhân khó có thể tới gần, không thể đuổi kịp.
Diệp Phàm từ trên trời giáng xuống, dừng ở
trên quan tài, trong lòng cảm khái vô hạn, hết thảy đều bởi vì quan tài này dựng
lên, hắn có thể tung hoành vũ trụ nhiều năm như vậy, đều có liên quan với nó.
Mấy trăm cổ tự kia, sau khi hắn trở thành
Thiên Đế sớm đã hiểu thông suốt, ngày nay ngồi trên này, thật lâu không nhúc
nhích, dùng tâm linh nghe lại tiếng kinh văn vang lên trong quan tài, mấy trăm
cổ tự, mỗi một chữ đều là một đế phù, là một loại nội dung vô thượng quan trọng,
nhưng trong đó có một nửa đế phù cùng không phải về tu luyện, mà là xây dựng,
thôi diễn về Tiên vực.
Diệp Phàm cũng chính là dựa vào đó, cùng với mảnh
nhỏ tin tức ẩn chứa trong Bất tử dược, phỏng đoán Tiên vực xảy ra vấn đề lớn.
Diệp Phàm vào trong quan tài, Tiểu Tùng từ mò,
được vầng hào quang bảo hộ, đôi mắt to sáng trong suốt mở to nhìn xem.
Trong quan tài đồng thau cực lớn, một quan tài
nhỏ nằm ngang, lúc này tiếng kinh văn đình chỉ, yên tĩnh không một tiếng động,
như là chôn xuống vũ trụ muôn đời.
Diệp Phàm đi tới gần, chậm rãi mà hữu lực mở
lên nắp quan tài nhỏ này, lập tức tràn ra hỗn độn độn khí mênh mỏng cuồn cuộn,
tiên quang tòa ra bốn phía, làm cho hắn cả kinh mở to hai mắt.
- Thì ra là thế!
Hắn than nhe một tiếng, hàm chứa nhiều lắm bí
mât.
Rồi sau đó, hắn khép lại quan tài, giữ lấy,
xoay người xé mở vũ trụ, vạch ra một đao thần niêm, xuất hiên ở trong cấm đia
Thái cổ kêu aoi nữ Đế, mời nàng đến.
Tiếp theo, không chỉ có nữ Đế đến đây, cô bé
cũng chìm sâu vào mi tâm hợp nhất với nàng.
- Ta từ lâu đã mở ra quan tài này, sau lại lệnh
cho Thánh thể đại thành ném nó ra!
Nữ Đế bình tĩnh nói.
Dù là Thiên Đế, Diệp Phàm cũng ngẩn người một
trận, thế gian này cũng chỉ có Độc Nhân Đại đế mới dám làm như thế, loại khí
phách này làm hắn cũng không biết nói cái gì cho phải.
Tới đây hắn hiểu được, năm đó nữ Đế “không vì
thành tiên, chỉ vì ở lại hồng trần chờ người kia trở về”, nên ném quan tài này
đi cũng là chuyện bình thường.
- Hiện tại mời Đại đế cùng quan sát!
Nữ Đế không nói gì, chính là lẳng lặng nhìn.
Diệp Phàm lại mở ra cổ quan, sương mù hỗn độn
tràn ra, tiên quang tòa ra bốn phía, vô cùng tường hòa, Tiểu Tùng trợn tròn đôi
mắt to nhìn vào bên trong, lần này rốt cục nó thấy rõ, trong đó không ngờ là một
thế giới!
Trong quan tài không có thi hài, cũng không có
người, mà là một thế giới thần bí lưu chuyển tiên quang, nếu nhảy vào trong, sẽ
cảm ứng được sự mênh mông khôn cùng của nó.
- Chẳng lẽ cái gọi là Tiên vực ở ngay trong
quan tài hay sao?
Hắn nhớ tới mấy trăm cổ tự kia, trong đó có một
nửa là thủ đoạn xây dựng và diễn biến của Tiên vực.
- Chúng tiên đều đã chết, Tiên vực CÙNG có tổn
hại ngãn cách với nhất giới này, hoang Thiên Đế muốn diễn biến Tiên vực, đã
hoàn thành cấu trúc thế giới kia!
Hiển nhiên, nữ Đế biết được nhiều hơn so với
Diệp Phàm.
Diệp Phàm với nữ Đế luận đạo, ngồi xếp bằng ở
trong quan tài mấy ngày, luận về trường sinh, bàn về bất hủ, nói về tiên lộ,
ngày nay ở vào cùng một độ cao, tự nhiên có thể ấn chứng lẫn nhau.
Năm đó, cỗ quan tài đồng thau này vẫn chưa có
thể vào Tiên vực, không có tu bổ hoàn chinh thế giới kia, di lưu lại ở nhân
gian.
“Ầm!”
Ở chỗ sâu trong vũ trụ, trận quyết chiến giữa
hai thiên tài hạ xuống màn che, Diệp Y Thủy thắng, nam nhân từ Thần Hoàng ngũ sắc
kia hóa thành bị hắn bổ thẳng xuống, sắp ngã xuống, thời khắc mấu chốt Phi Tiên
Bộc tái hiện, một bàn tay trắng như ngọc hạ xuống, Bất Tử Thiên Hoàng cứu đi đứa
con của hắn.
Hắn khống chế Phi Tiên Bộc càng ngày càng đáng
sợ, không ngờ có thể hiển hóa bất cứ lúc nào.
“Ầm!”
Giờ khắc này, Diệp Phàm, Độc Nhân Đại đế đồng
thời ra tay, một quyền một chưởng đánh tới hướng Phi Tiên Bộc.
Bất Tử Thiên Hoàng mang theo con của hắn vào
thế giới kia, rồi sau đó nhưng lại chủ động đi ra nghênh chiến, phân biệt đối
chưởng với mỗi người họ.
Lập tức, trời sụp đất nứt, quỷ khóc thần gào,
Phị Tiên Bộc bị hủy phân nửa, bất Tử Thiên Hoàng làm như thế, hết thảy chỉ vì
muốn đánh giá hai người này ngày nay rốt cuộc khủng bố tới cỡ nào.
- Xin Đại đế trợ giúp ta một tay, cùng thôi diễn
xem Hợp Đạo Hoa ở phương nào!
Diệp Phàm thinh cầu.
- Ở ngay trong quan tài này!
Nữ Đế bình tĩnh nói.
- Cái gì ?
Diệp Phàm trong lòng run lên.
- Năm đó, ta để nó vào trong quan tài này, vốn
là chuẩn bị cho ngươi, đáng tiếc không phải ngươi!
Nữ Đế tao nhã tài hoa, nhưng lúc này lại lộ sắc
mặt làm cho người ta run sợ.
Diệp Phàm hiểu ra, Độc Nhân thu được Hợp Đạo
Hoa, là muốn đợi người kia thành Thánh thể, khó có thể thành Đế, là chuẩn bị
cho hắn, sau gặp được “đóa hoa tương tự” hắn này, biết hắn sớm muộn gì cũng có
một ngày truy tìm cỗ quan tài đồng thau này, nên năm đó khi lệnh cho Thánh thể
đại thành ném quan tài đồng thau ra khỏi vực sâu, cũng đã thả hoa này vào trong
đó.
Diệp Phàm lòng có áy náy, tỏ vẻ cảm tạ.
Nữ Đế đột nhiên lại nói:
- Không phải ngươi, nhưng nếu ta rót vào thức
hải của ngươi quá khứ và trải qua của hắn, không hẳn không thể tái hiện, cùng
có lẽ chính là ngươi!
Nhưng nàng chung quy không hề ra tay, Diệp
Phàm sợ run.
Vũ trụ yên tĩnh, chín con rồng và quan tài đồng
thau được Diệp Phàm mang theo về Thiên Đình, mà bên cạnh hắn lại có thêm một cô
bé, trắng mịn đáng yêu, cùng nhau về với hắn.
Vũ trụ yên lặng, Diệp Y Thủy thành đạo, rất
khó phong ấn lại, Diệp Phàm bất đắc dĩ đưa hắn vào Tiên vực không hoàn chinh
trong quan tài đồng thau, bảo hắn phụ trách chiếu cố tốt cho Tiểu Tùng.
Mà Diệp Phàm tự mình củng đã biến đổi quyết định,
hắn phải thành tiên ở trong hồng trần này!
Năm tháng trôi qua, thiên Đế lịch năm mươi hai
vạn năm, Diệp Phàm thu được toàn bộ Cửu Bí, mặc dù tác dụng không lớn, nhưng
cùng có một chút giá trị tham khảo, cuối cùng hợp nhất
phát ra uy lực kinh
tiên, không kém chút nào so với thủ đoạn cấm kỵ của hắn.
- Xem ra ta còn có một đoạn đường phải đi! Nếu
cố nhân từng nói qua Cửu Bí hợp nhất vô địch cổ kim, như vậy hiển nhiên người
kia cũng đi tới một bước này rồi!
Diệp Phàm nói người kia là Đế Tôn.
Mặc dù ở rất nhiều vạn năm trước, Diệp Phàm
cũng không dựa theo Cửu Bí đi tới từng bước này, nhưng hắn lại cảm thấy được
con đường còn có thể đi tới phía trước, hắn phải đi đến điểm cuối cực hạn.
Thiên Đế lịch năm mươi lăm vạn năm, đời thứ
tám của Diệp Phàm theo lý mà nói đã đi tới chung điểm, nhưng hắn vẫn chưa tiến
hành lột xác, năm tháng cũng không ngừng trôi qua, nhưng hắn không có dấu hiệu
tọa hóa.
Một năm này, hắn gặp lại Đoạn Đức, gần như mỗi
một đời hắn đều phải đi tiếp dẫn hoặc là tiễn đưa đạo sĩ vô lương kia.
Đoạn Đức liên tục mấy đời đều lộ vẻ mặt như
đưa đám ma, miệng lầm bầm: Thật xui xẻo tám đời mà! Quật mộ cả đời, kết quả bị
một con ác quỷ quấn lấy!
Thiên Đế lịch sáu mươi vạn năm, Diệp Phàm tuy
rằng rất già nua, nhưng huyết khí không khô kiệt, vẫn như trước dừng lại ở giai
đoạn này, dường như thật sự muốn tồn tại cùng thế gian.
Đen tận đây cả thế gian đều cảm thán, Thiên Đế
là duy nhất, xưa nay chỉ có một mình hắn đi tới từng bước này.
Hắn là một người đăc biết!
Tuy nhiên Diệp Phàm tự mình cũng không cho là
như vậy, ở trong mắt hắn xem ra, Độc Nhân, vô Thủy, Bất Tử Thiên Hoàng đều đã đạt
tới từng bước này, chính là Đoạn Đức kia nếu như tụ tập đủ chín đạo Luân hồi ấn,
nói không chừng củng là tiên hồng trần.
Thiên Đế lịch thứ sáu mươi bốn vạn năm, Diệp
Phàm lại lột xác, đây là hắn cố ý làm, hắn muốn trạng thái tăng lên tới tuyệt đỉnh,
sau đó vĩnh viễn bảo trì ở mức đó.
Hắn mở ra đời thứ chín!
Quả nhiên như phỏng đoán như vậy, năm tháng gần
như khó có thể lưu lại dấu vết gì ở trên người hắn, hắn bảo trì bộ dáng chừng
trên dưới hai mươi tuổi, tóc đen dày rậm, cơ thể trong suốt, thân thể vĩ ngạn,
nhìn xuống trời đất mênh mông.
Thiên Đế lịch bảy mươi hai vạn năm, Diệp Phàm
như trước không hề thay đổi, vẫn là trẻ tuổi như vậy, mấy chục vạn năm này hắn
tổng cộng luyện chế chín cái đỉnh, như Tiên Lệ Lục Kim, Vĩnh Hằng Lam Kim,
Hoàng Huyết Xích Kim, Long Văn Hắc Kim, thần Ngân Tử Kim, Đạo Kiếp Hoàng Kim...
chất liệu đều là tiên kim bất đồng.
Trên thực tế, Diệp Phàm cũng tìm được mảnh nhỏ
cái đỉnh xanh của Đế Tôn kia, tuy nhiên vẫn chưa trọng tổ, mà hắn từng có một lần
lộ thần sắc cổ quái, rồi mang theo mảnh nhỏ cái đỉnh đi tới cấm địa Thái cổ,
cùng bàn luận một phen với Độc Nhân Đại đế.
Diệp Phàm lại hợp nhất chín cái đỉnh thần kim,
nấu chảy hòa tan làm một cái bảo đinh chín màu, trở thành Tiên khí.
Cuối cùng, hắn lại dùng thần thỏng cái thế
dung hợp Tiên Đỉnh Cừu sắc với Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh, hai cái đỉnh hợp nhất, trở
thành một kiện Tiên khí vô thượng kinh người.
Một năm này, Độc Nhân Đại đế cũng nhích động,
đầu tiên là kêu gọi cô bé tới, dung hợp làm một, sau đó đeo một tấm mặt ng mặt
quỷ, tựa khóc như không khóc, tựa cười như không cười, trong mỉm cười mang theo
nước mắt, đúng là năm đó táng ở Côn Lôn kia, đồng thời nàng từ trong tay Diệp
Phàm lấy về chiếc nhẫn đồng thau.
Dưới vực sâu cấm địa Thái cổ, Thanh Đồng Tiên
Điện giải thể, ngoài ra còn có một thanh Tiên kiếm củng vỡ nát, hai cổ tiên khí
tinh túy toàn bộ vọt vào trong mặt ng và chiếc nhẫn đồng thau, diễn biến thành
tiên vật vô thượng, bản lãnh của nàng quá mức chấn nhiếp thế gian, chân chính
biến mục nát thành thần kỳ!
Cuộc đời này đã không có chấp niệm, hoặc là
còn có chấp niệm người khác, sau khi thành tiên, để xem người kia có tinh dậy
hay không? Nàng muốn xem Diệp Phàm đi vào Tiên vực, nàng cũng muốn cáo biệt hồng
trần.
Người hiểu chuyện biết rằng, bọn họ sắp chinh
chiến Tiên lộ, trên thực tế, bọn họ đã xem như tiên trong hồng trần!
Kiếp này, Diệp Phàm phá giải phong ấn, đều đưa
ra tất cả cường giả trong Thiên Đình, hắn sắp mở ra một kỷ nguyên mới.
Mấy chục năm sau, khi hết thảy chuẩn bị xong,
Diệp Phàm đứng sừng sững trên vạn đạo, bảo hộ một đám chí cường giả thành Đế!
Hắn đã có thể phong bế vạn đạo, cũng có thể
dùng lực chống lại tiên của Bất tử dược hóa thành ở trong thiên kiếp, trong tiếng
“ầm ầm...” bắt đầu một đoạn truyền kỳ bất hủ.
Thánh Hoàng tử, Đạo Nhất, Trương Bách Nhẫn, lục
Nhĩ Mi Hầu, Diệp Đồng, Dương Hi, Hoa Hoa, Khương Đình Đình, đứa nhỏ, Diệp Tiên...
tất cả mọi người đều đồng loat xuất hiên!
Người sắp thành đạo không phải một người hai
người mà là một đám người, mở ra kỳ tích cổ kim chưa từng có, rúng động khắp vũ
trụ.
Tiểu Tùng cùng trở về, trải qua Hợp Đạo Hoa
tương trợ, hắn trở về đỉnh phong, trở thành mợt Đại đế!
Sấm rền chớp giật, phiến vũ trụ này nếu không
có người thù hộ, tất nhiên hoàn toàn bị hủy diệt, Diệp Phàm mời tới nữ Đế, nhờ
nàng bảo vệ các vực.
Vô tận hào quang thiên phạt, toàn bộ giáng xuống.
Diệp Phàm chống lại những tiên của Bất Tử Thần
Dược hóa thành trong thiên kiếp kia, hắn đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi,
không còn bị đánh chết như trước, mà trái lai tru diêt những người đó, từ trong
đó càng thể ngô đươc rất nhiều bí tân.
Hắn bảo vệ vạn đạo, làm cho chúng đồng bộ nhịp
đập, cuối cùng giúp cho một đám người thành công thành Đế!
Nhiều vị Đại đế như vậy cùng xuất hiện một lần,
quả thực chấn động vũ trụ, đã đến một niên đại vô cùng huy hoàng, một đám đông
Đế cùng nổi lên, vạn đạo ù ù vang động, chấn động cổ kim tương lai!