Già Thiên

Quỷ Liệt Thạch


trước sau



Diệp phàm ngồi xổm ở chỗ này, không thèm quan tâm đến hắn, nhìn hòn đá vỡ này một lúc lâu. Bỗng chốc có điều ngộ ra, âm thầm mắng chửi đổ thạch phường Vinh Tường gian trá vô sỉ

Từ những kiến thức hắn học được ở Nguyên Thiên thư, thì đổ thạch phường này đã giở trò, những nguyên thạch này đã bị tách ra, nguyên ở bên trong đã bị lấy đi, rồi bỏ bù đá vào bên trong, sau đó lại dùng một số phương pháp bí mật gắn kín lại.

- Đồ gian thương hại người!

Trong lòng hắn thực sự tức giận, đổ thạch phường Vinh Tường làm như vậy thật quá đáng.

Hắn có ý định muốn đại náo một hồi, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, vì dù hắn có nói ra, sợ rằng cũng không có mấy người tin tưởng. Mà, người dám mở đổ thạch phường ở Bắc Vực đều có bối cảnh nhất định, đằng sau còn có thế lực lớn ủng hộ.

Nếu cứ thế vạch trần, cho dù đối phương khuất phục bây giờ, chỉ sợ sau đó sẽ trả thù. Hắn thì không sao, có thể phủi cái mông một phát rồi rời đi, nhưng nếu như làm liên lụy đến thôn trại thì không tốt chút nào.

- Xem ra cần phải nhanh chóng học những kỳ ảo của ‘cải thiên hoán địa’ trong Nguyên Thiên thư , như thế sẽ không cần cố kỵ, biển rộng tha hồ cá nhảy, trời cao mặc cho chim bay.

Hắn tự nói trong lòng như vậy.

- Không đánh cuộc thì thôi, từ đâu mà đến thì về đấy đi.

Vị công tử của Thanh Hà môn nghiêng nghiêng đầu nhìn hắn.

- Đánh cuộc? Tại sao không đánh cuộc chứ?

Bỗng nhiên Diệp Phàm đứng dậy, sau đó thật cẩn thật chọn đá, kiểm tra nghiêm túc, quả nhiên lại phát hiện mười mấy hòn đá đã bị giở trò.

Cách làm rất cao minh, dù có quan sát thật cẩn thận, cũng rất khó phân biệt được. Có thể nói chúng được làm giả y như thật, nếu như không phải phương pháp quan sát của Nguyên Thiên thư gần với tự nhiên, có thể dựa vào hoa văn trên bề mặt da đá để phân biệt thì hắn sẽ khó mà phát hiện được.

Cuối cùng, hắn lựa chọn một hòn đá xấu xí xiêu vẹo rạn nứt , chỉ lớn bằng đầu của một nam giới trưởng thành, màu sắc ảm đạm, trên bề mặt có rất nhiều vết nứt.

Kỳ lạ nhất là, những vết rạn này có hình như những dấu răng, giống như có sinh vật cổ nào đó gặm qua nên mới làm thành hình dáng này vậy. Ngay lúc Diệp Phàm chọn nâng lên hòn đá này, nhất thời có một tràng cười lớn phát ra.

- Tiểu huynh đ, nghe ta nói này. Rốt cục ngươi có hiểu gì về nguyên thạch không vậy? Hòn đá này rõ ràng là một hòn đá bỏ đi, nhanh nhanh đổi lại một hòn khác đi thôi.

Một ông lão ở bên cạnh có lòng tốt nhắc nhở.

- Nếu bên trong hòn đá này có nguyên, đúng là gặp quỷ thật đó. Rõ ràng là tinh khí đã mất hết, không còn lại chút gì.

- Đây là một khối ‘Quỷ liệt thạch’, cả hòn đá đều là vết nứt. Nghe nói là do "Nguyên quỷ" thời Thái Cổ thôn phệ, không thể nào còn nguyên ở bên trong.

- Đúng vậy, đúng là ‘Quỷ liệt thạch’ danh tiếng lẫy lừng được nhét vào đây cho đầy đủ, căn bản là không thể có nguyên ở bên trong được.

Tất cả mọi người đều lắc đầu, có rất nhiều người nhạo báng, cho rằng Diệp Phàm không biết gì về nguyên thạch cả, chỉ biết ở mỏ đá đào đào đá mà thôi.

Nhất thời Vương Xu trở nên nôn nóng, Nhị Lăng Tử thì nhỏ giọng khuyên:

- Diệp tiểu ca, chúng ta đổi lại một hòn khác đi.

- Không cần thay đổi, chính là nó.

Diệp Phàm ra hiệu cho nguyên sư phụ, mời hắn cắt hòn đá này ra.

Mặc dù đây là một khối "Quỷ liệt thạch", nhưng nguyên sư phụ vẫn dựa theo quy củ mà làm, hướng “Thần nguyên” cúng bái, miệng lầm nhẩm vài câu, sau đó mới bắt đầu cắt đá.

Tay hắn nhanh nhẹn gọn gàng, đao hạ xuống giống như một con rồng đang bơi lội nhanh vô cùng, ánh đao lóng lánh, từng lớp da đá nhanh chóng rơi xuống. Chỉ một lát sau, cả một khối Quỷ liệt thạch to như đầu người bị cắt rơi từng lớp từng lớp da đá, giờ còn lớn không bằng một nắm tay.

Những người vây xem đều không xem trọng lắm, đang rối rít bàn luận với nhau.

- Căn bản là không có nguyên bên trong, rõ ràng là đang lãng phí thời gian, cứ dùng một đao bổ dọc mạnh xuống là được rồi.

- Nếu Quỷ liệt thạch mà có nguyên thì ta sẵn sàng nuốt hết da đá của nó.

- Nếu như lùi lại hơn mười vạn năm thì may ra trong hòn đá này mới có nguyên, chứ bây giờ quá rõ ràng rồi, nguyên ở bên trong đều bị quỷ nuốt hết.

Khóe miệng của vị công tử Thanh Hà môn mang theo ý cười châm biếm, phe phẩy quạt, liếc mắt khinh miệt nhìn Diệp Phàm, không nói gì.

Đúng lúc này, mọi người đều ồ lên kinh ngạc.

Lớp da đá của Quỷ liệt thạch đã bị cắt ra, đến giờ đã nhỏ đi không bằng quả vải, nhưng vào lúc này lại có ánh sáng chói mắt bắn ra.

Linh khí nồng nặc làm cho người ta có cảm giác như đang được tắm trong gió xuân, lại tựa như đang được ngâm mình trong ôn tuyền, lỗ chân lông toàn thân mở ra, cảm giác rất thoải mái.

Ánh sáng đỏ rực như lửa tỏa ra, mang theo làn khói mỏng manh lờ mờ nhẹ nhàng bay ra, giống như ánh sáng ban mai, vừa giống như được tiên khí ngâm trong máu.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, dựa theo linh khí phát ra thì rõ ràng nguyên được cắt ra có chất lượng cực cao, loại nguyên khí này vượt trội so với những nguyên thạch cùng loại.

Bên trong khối Quỷ liệt thạch lớn bằng quả vải này có một khối nguyên đỏ bừng, chỉ lớn bằng đốt ngón tay, nhưng lại tỏa ra ánh sáng chói lọi, sáng bóng màu đỏ rực rỡ khiến lòng người say mê.

- Cái này cũng quá nhỏ… còn không đủ để mua tảng đá kia nữa.

Nhị Lăng Tử có chút ngẩn người.

Vương Xu cũng cau mày. Mặc dù nguyên được cắt ra có chất lượng rất cao, nhưng lại quá bé, đừng nói nửa lạng, gần nửa lạng cũng không đủ.

- Đúng vậy, độ lớn chỉ có một chút như thế.

Những người mới hô lên lúc nãy phục hồi lại, đều có chút thất vọng.

Nhưng Diệp Phàm đứng ở giữa sân lại không cho là vậy, bởi vì hắn cảm nhận được tinh khí dao động mãnh liệt. Tuy khối nguyên này chỉ nhỏ như một đốt ngón tay, nhưng so với mười cân nguyên tinh khiết chất đống một chỗ thì còn dao động mãnh liệt hơn.

- Đây là Hỏa hống nguyên!

Nguyên sư phụ kiến thức rộng rãi, không nhịn được kinh ngạc hô lên. Nhưng lại rất nhanh ngừng lại, không nói thêm gì nữa.

Diệp Phàm nhanh chóng hiểu đượ. Mặc dù khối nguyên này rất nhỏ, nhưng giá trị có thể sánh bằng mười cân nguyên tinh khiết, đây là dị chủng.

Hắn cười cười, nói:

- Hỏa hồng nguyên! Ta nghĩ tất cả mọi người đều đã nghe nói qua, mặc dù không phải dị chủng hiếm có, nhưng tuyệt đối không tầm thường, rất hiếm và trân quý, giá trị của nó là bao nhiêu, các người cứ việc nói.

- Cắt ra loại nguyên dị chủng, mặc dù rất nhỏ nhưng cũng ngang với mười cân nguyên!

- Số may quá a, đánh cuộc nguyên có khi thật sự phải tin vào vận may. Có một mảnh nguyên như vậy thì cả mười đời sau cũng không cần lo nữa.

- Việc đánh cuộc nguyên này có khi ngẫu nhiên sẽ cắt ra được kì nguyên, có dị lực không thể đo được, giá trị không thể so sánh, nhưng dù sao cũng ít gặp.

- Nghe nói, lần trước ở đổ thạch phường Dao Trì có người cắt ra được loại nguyên dị chủng rất hiếm thấy, so với Hỏa hồng nguyên còn hiếm quý nhiều lắm, làm kinh động tất cả mọi người ở Thánh thành. Sau lại bị mua đi với giá cao.

- Sao ta lại không biết việc ấy?

- Loại chuyện bí mật này tất nhiên sẽ không được lưu truyền rộng
rãi.

Nhị Lăng Tử cuối cùng nghe rõ, vươn một tay móc Hỏa không nguyên ra, sau đó không ngừng cười khúc khích nói với những người vây xem:

- Mới vừa rồi ai nói rằng nếu cắt ra nguyên thì sẽ nuốt hết đống da đá trên mặt đất vậy?

Nhất thời mọi người im lặng, không có ai lên tiếng thừa nhận.

Vương Xu cười híp mắt bước lên trước, duỗi tay hướng tới vị công tử của Thanh Hà môn, nói:

- Ngại quá! Chúng ta lỡ thắng mất rồi, nhanh nhanh đưa lại đây mười cân nguyên nào.

Đối với những người ở đây thì mười cân nguyên là một con số phi thường lớn, bất cứ ai cũng phải đau lòng, nhưng ngay trước mặt nhiều người như vậy, vị công tử của Thanh Hà môn này không thể xả giận được, ngay lập tức giận đến tái mặt lấy một túi nguyên ra ném xuống đất.

Nhị Lăng Tử nhặt túi nguyên lên, miệng cười rộng đến nỗi khóe miệng sắp chạm tai rồi, liên tục cười khúc khích.

- Không đủ a, còn thiếu nửa cân nguyên nữa.

Vương Xu nhíu mày.

Vị công tử Thanh Hà môn này chỉ mang theo có ngần ấy nguyên, hiện giờ trên người không con chút nào, bị thua bởi ba tên khai thác nguyên thạch khiến cho hắn rất phẫn uất, vẻ mặt khó coi vô cùng.

- Thôi bỏ qua, ra khỏi nhà cũng không phải dễ, bớt cho hắn nửa cân cũng được.

Diệp Phàm nói rất bình thản.

Lúc này hắn lại ngồi xổm xuống đánh giá tỉ mỉ những lớp da đá của Quỷ liệt thạch. Vết rạn này giống như là dấu răng, mà càng làm cho hắn giật mình chính là hắn lại nhìn thấy một sợi lông ở trong lớp đá.

- Chẳng lẽ thật sự có "Nguyên quỷ Thái Cổ?

Hắn tự nói thầm trong đầu, âm thầm suy xét.

Nếu đúng như thế thì chẳng phải rất có thể "Nguyên thần Thái Cổ" cũng tồn tại.

- Tiếp tục nữa chứ?

Nhị Lăng Tử ôm một đống nguyên, cảm thấy mỹ mãn. Vẻ mặt Vương Xu đầy châm biếm, cùng nhau nhìn về phía trước.

Sắc mặt của vị công tử Thanh Hà môn xanh mét, vung tay áo, xoay người đi tới nói chuyện với mấy người quen bên cạnh để mượn nguyên.

- Ta và ngươi đánh cuộc thử xem, thế nào?

Người bên cạnh thấy công tử Thanh Hà môn tạm thời rời khỏi, tất cả đều hai mắt tỏa sáng.

Bọn họ đều nhìn nhận, đây là một con dê béo, không làm thịt thì quá phí, vận khí lúc nhất thời không có khả năng vẫn cứ tiếp tục.

Mọi người cho rằng Diệp Phàm căn bản không biết gì về nguyên thạch cả, cứ nhìn cách hắn chọn đá thì biết, đầu tiên là "hồng lý bạch" rồi lại "Quỷ liệt thạch", đều là chó ngáp phải ruồi nên mới may mắn thế.

- Ta khuyên các ngươi hãy kiềm chế một chút, cái nghề này rất là quỷ dị, số mệnh cùng vận may quan trọng vô cùng. Hiện giờ ba con khỉ này đang gặp may, không nên đánh cuộc thì hơn.

Một lão nhân khuyên vậy, mà hình như thân phận của vị lão nhân này rất lớn, nên sau khi nghe lão ta nói xong, đa số mọi người đều dừng lại.

Sau khi mượn hết người nọ người kia, thì vị công tử Thanh Hà môn cũng mượn được bốn năm cân nguyên, muốn đánh cuộc lần nữa cùng Diệp Phàm. Những người khác thấy thế liền lui về phía sau.

- Chúng ta hãy đi lên tầng thứ chín, đi chọn những nguyên thạch được khai thác ở gần mép mỏ cổ Thái Sơ, ngươi có dám hay không?

Nơi gọi là mép mỏ cổ Thái Sơ chính là các ngọn thần mỏ ở khu vực mấy ngàn dặm bên ngoài, không phải là nguyên thạch đào được từ phía trước cấm địa Sinh Mệnh.

Mặc dù là như vậy, nhưng những nguyên thạch đó đều có giá trên trời, bởi vì đôi khi sẽ cắt ra được những loại nguyên hiếm quý.

- Sao lại không dám,

Diệp Phàm cũng muốn tìm hiểu những nguyên thạch được lấy ở mép mỏ cổ Thái Sơ một chút, xem thử có gì khác biệt hay không.

Nguyên thạch ở tầng thứ chín cũng không nhiều, chỉ có năm sáu chục khối mà thôi, có khối nhỏ như trứng ngỗng cũng có khối lớn như cái cối xay, không có khối nào lớn hơn ngàn cân.

Ở đây, một lạng nguyên chỉ có thể mua được một cân thạch, có thể nói đắt quá mức nên chẳng có mấy người tới đây mua.

- Muốn đốt tiền à? Mấy hòn đó ở đây toàn trên mấy chục cân hoặc trăm cân, nhưng có nguyên bên trong thật sao? Quá hoang phí rồi!

Vương Xu bất mãn nói.

- Đồ nhà quê như ngươi thì biết cái gì, những nguyên thạch được chuyển từ mép mỏ cổ Thái Sơ tới đều là thần liêu ( nguyên liệu thần ), nếu mà cắt ra được loại nguyên hiếm quý thì sẽ có giá trị liên thành, không thể ước lượng.

- Đúng là nông dân, không biết gì cả.

Mấy người bạn của vị công tử Thanh Hà môn xuất lời châm chọc. Tới bây giờ, Diệp Phàm mới biết được tên của vị Lưu công tử kia là Lưu Thừa Ân.

Lưu Thừa Ân cười lạnh, giễu cợt nhìn bọn họ.

Nhị Lăng Tử không nói lòng vòng, mở miệng trực tiếp nói:

- Cũng thua rối tinh rối mù rồi mà vẫn tự cho là mình rất siêu phàm, một lát nữa đánh cuộc xong đảm bảo mặt mày xanh mét!

- Ngươi...

Những người khác đều đi vào theo, vây quanh trước mười mấy khối nguyên thạch, mọi người nghị luận bàn tán ồn ào.

Trong lúc chọn nguyên thạch, Diệp Phàm nhíu mày lại. Đổ thạch phường Vinh Tường quá gian trá, hắn phát hiện được ít nhất một phần ba số nguyên thạch này đã bị cắt ra rồi dùng một phương pháp đặc biệt gắn liền lại.

Những khối đá ở đây gây cho hắn những cảm giác rất đặc biệt, có chút chần chừ khó xác định. Những lớp da đá rất quái dị, giống như bản thân bọn chúng có một lực lượng đầy ma tính vậy.

Hắn hít một ngụm khí lạnh, những nguyên thạch ở bên ngoài mỏ cổ Thái Sơ mấy ngàn dặm mà đã như thế, nếu là những nguyên thạch được lấy ra từ thần mỏ thì….. thật không thể tưởng tượng được!

Mọi người xung quanh vừa xem đá vừa bàn tán những chuyện khác, có người nhắc tới tiên thạch phường của Dao Trì Thánh Địa, đề nghị mọi người xế chiều nay đi nơi đó.

- Tại sao?

- Một vị tiên tử của Dao Trì đi tới thành Bình Nham này, chắc chắn chiều nay sẽ xuất hiện

- Các vị thử nói xem liệu, có phải Thánh nữ của Dao Trì Thánh Địa tới hay không? Ta nghe nói nàng đang tuần tra các nơi a, vị tiên tử đi tới thành Bình Nham này rất có thể là nàng.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện