Già Thiên

Thiếu Niên Ma Vương Vô Thượng


trước sau



Mười tám ngọn núi xanh cao chót vót, được sương mù nhàn nhạt bao quanh lại, mỗi một ngọn núi đều có thác nước cao ngàn thước đổ xuống, làm bắn lên từng làn hơi nước tươi mát. Quanh núi còn có những dòng nước biếc lượn quanh, làm cho cảnh vật nơi đây xanh tươi mà mỹ lệ.

Nước suối róc rách, nhiều loài hoa rực rỡ...những cảnh vật xinh đẹp ấy tô vẽ cho mảnh đất xinh đẹp này thêm một chút sức sống, nhiều hơn một chút linh động.

Ở các nơi khác, có lẽ cảnh sắc như vậy không là gì, nhưng ở Bắc Vực khắp nơi là đá vụn, không có lấy một ngọn cỏ, nơi non xanh nước biếc này giống như bồng lai tiên cảnh hiếm thấy vậy: cỏ cây xum xuê, đầm nước mênh mông, cung điện mờ ảo, núi xanh nước biếc, nơi này quả là chốn cực lạc.

- Ngươi là ai?

Người của Thanh Hà môn hét lớn.

Diệp Phàm búng ngón tay.

“Phốc”

Phiến đá lớn có khắc hai chữ “Thanh Hà” tại sơn môn nát bấy, trở thành bụi đất.

- Này...

Tất cả mọi người hít vào một ngụm khí lạnh. Người tới không có ý tốt, không do dự đánh nát vách đá của Thanh Hà môn, rõ ràng là muốn động thủ thật.

- Ngươi muốn chết sao?

Người của Thanh Hà môn tức giận. Bên Diệp Phàm chỉ có ba người mà dám ăn to nói lớn, muốn khai tông lập phái ở đây, thật sự quá xem thường bọn họ.

Mấy đệ tử thủ hộ sơn môn tế vũ khí ra: phi kiếm, rìu thần...chỉ trong thoáng chốc, cả bầu trời đã được ánh sáng chói lòa bao phủ, tất cả vũ khí bắn nhanh đến.

Diệp Phàm không thèm để ý, vung tay áo lên.

“Rắc rắc”

Tất cả vũ khí đều nát bấy, rơi xuống mặt đất, dù có hơn trăm tu sĩ cảnh giới Mệnh Tuyền cùng tấn công, cũng không thể chống lại Diệp Phàm được.

Diệp Phàm vung mạnh tay áo, tất cả người ở đây đều bay ngược ra ngoài, bay vào trong đầm nước bên dưới thác nước.

- Nhanh đi bẩm báo chưởng giáo!

Tới lúc này, bọn họ mới biết mình gặp phải phiền toái lớn, thực lực đối phương sâu không lường được, không giống như những tên ngông cuồng bình thường.

Diệp Phàm đứng ở trước sơn môn, bỗng nhiên sau lưng xuất hiện một chùm sáng chói mắt, sau đó có một trăm lẻ tám lá cờ xuất hiện. Hắn đã mất nguyên một ngày hôm qua mới làm ra được mấy lá cờ này.

Lúc ở Nam Vực, Hàn trưởng lão của Linh Khư động thiên đem hắn chế thuốc nhưng không được, ngược lại còn mất mạng. Khi rời khỏi động phủ, hắn đã lấy được hai cuốn sách cổ làm bằng da thú.

Một quyển trong đó là sách cổ nói về đạo văn, sau khi tiến vào bí cảnh Đạo Cung, hắn đã có thể lĩnh ngộ được. Tuy cuốn sách cổ bằng da thú này không bác đại tinh thâm như bí tịch thượng cổ, nhưng cũng có chút độc đáo riêng.

Diệp Phàm khắc ra một trăm lẻ tám lá cờ lớn, đạo văn giăng đầy khắp nơi, đây là một phương pháp để phong khốn. Hắn tung bốn lá cờ lên, nhất thời cả sơn môn Thanh Hà môn bị phong lại.

Sau đó, hắn phóng lên cao, rồi ném một trăm lẻ bốn lá cờ còn lại ra ngoài. Tất cả lá cờ được cắm vào mấy điểm như sông núi xung quanh, phong tỏa nơi này hoàn toàn.

Lá cờ bay phất phới, từng làn sương mù dần dần xuất hiện ra, rồi che phủ nơi này, tách biệt hẳn với thế giới bên ngoài.

- Ngươi…rốt cuộc ngươi là ai?

Mấy người thủ hộ sơn môn lui lại.

Ngay trước sơn môn Thanh Hà môn có một con đường được lót bằng lá xanh, bậc thang mấy trăm cấp trải dài xuống. Hai bên con đường ấy có những loại cỏ kỳ lạ, tiên đằng quay quanh, còn có một dòng suối nhỏ chảy róc rách.

- Ta là giáo chủ tương lai của các ngươi.

Diệp Phàm đi về phía trước, mỗi lần đi lên mười bậc, bước đi nhẹ nhàng không có chút sát khí nào, cả người vô cùng phiêu dật.

- Ngươi....

Người của Thanh Hà môn đều lùi lại. Rõ ràng người trước mặt chỉ là một thiếu niên, nhưng lại có khí chất xuất trần phiêu dật, càng làm cho lòng bọn họ không yên.

- Nơi này rất tốt!

Diệp Phàm gật đầu liên tục.

Ốc đảo chỗ thôn trại quá nhỏ, phạm vi chỉ hơn mười dặm. Mỗi khi có một trận gió lớn thổi qua là cát bụi ở đằng xa sẽ bay vào, làm hắn khó thích ứng được.

Hắn thích sơn thủy, thích cảnh đẹp, Thanh Hà môn là nơi rất tốt để tu tâm dưỡng tính.

- Người phương nào tới đây quấy rối?

Một tiếng thét dài truyền đến, một lão giả như sao băng phá ngang bầu trời, hạ xuống đằng trước sơn môn.

Diệp Phàm bước đi thong dong, chậm rãi đi về phía trước, nói:

- Một người tán tu mà thôi, không cần nói tên cũng được.

- Ngươi muốn khai tông lập phái ở đây?

Ánh mắt của lão giả này lành lạnh, mặt trầm như nước. Bất cứ ai nhận được tin tức như thế, cũng khó mà cười được.

- Đúng thế, ta đang có ý này.

Diệp Phàm gật gật đầu.

- Chỉ bằng ngươi? Tuổi còn nhỏ mà ăn nói thật ngang ngược!

Khóe miệng của lão giả nở nụ cười lạnh, tỏ rõ ý khinh thường.

Cũng khó trách lão ta coi thường như vậy, Diệp Phàm có tướng mạo thanh tú, thoạt nhìn chỉ tầm mười lăm tuổi. Tuổi còn trẻ như vậy, dù hắn là truyền nhân của các Thánh địa thì cũng khó một mình chống lại được cả Thanh Hà môn.

Diệp Phàm không nhanh không chậm, leo lên mấy trăm bậc thang đá, rồi dừng ngay cạnh đầm nước. Ngay lập tức cả người được một tầng hơi nước vờn quanh, giống như tiên nhân giáng trần vậy.

Cho đến lúc này, lão giả này mới nhận thấy một chút vấn đề, mặc dù Diệp Phàm dừng ở trước mặt hắn, nhưng lại mờ mờ ảo ảo, khó mà xác định được.

- Giặc cướp hoành hành trong phạm vi một trăm dặm quanh đây có liên quan rất lớn với Thanh Hà môn, ngươi có tham dự trong việc này hay không?

Diệp Phàm hỏi.

- Ngay cả điều này mà ngươi cũng biết?

Tâm thần lão giả không yên, không tự chủ được mở miệng.

- Thế thì không có gì phải nói thêm nữa, ta tiễn ngươi lên đường.

Diệp Phàm thoáng cái bay tới bên cạnh lão, duỗi tay ấn về phía trước.

“Oong"

Đây là âm thanh binh khí chấn động, trong thân thể của lão giả bay ra bảy thanh binh khí, đao thương kiếm kích đều có. Bảy thanh vũ khí này hóa thành bảy đạo cầu vồng, đâm về bàn tay của Diệp Phàm.

Nhưng điều làm lão khiếp sợ chính là bảy thanh vũ khí của lão lại như những khúc gỗ mục, từng thanh từng thanh nứt ra, không chịu nổi một kích!

Dường như bên trong bàn tay như ngọc kia có một cỗ lực lượng thần bí, binh khí đâm vào lòng bàn tay liền bị phân tán ra giống như đất vụn nơi hoang mạc vậy, bị nát bấy hoàn toàn.

Lão ta vô cùng sợ hãi, thủ đoạn cao thâm như thần này làm cho cả người hắn lạnh như băng, lùi lại.

- Các ngươi dung túng giặc cướp làm bậy, không còn gì để nói nữa, ta tiễn ngươi lên đường.

Diệp Phàm lật tay đè xuống, lão giả này liền bay ra ngoài hơn mười trượng, rồi đột nhiên bị nổ tung thành mấy mảnh.

Mấy người thủ hộ sơn môn đều trố mắt đừng nhìn, ngay cả trưởng lão cũng bị thiếu niên này dùng một tay đè chết, làm cả người bọn họ run rẩy.

Đây đúng là thần ngăn cản giết thần, phật ngăn cản giết phật, đây là một thiếu niên ma vương, ai có thể cản được hắn? Một tát liền đập chết trưởng lão của Thanh Hà môn. Dù chưởng giáo có xuất hiện, chỉ sợ cũng chưa chắc áp chế được hắn.

Diệp Phàm không để ý đến bọn họ, tiếp tục đi về phía trước. Những người đó nơm nớp lo sợ, trốn tránh sang hai bên.

- Đến lúc nào ta mới có thể ra vào Cơ gia và Diêu Quang Thánh Địa như thế này?

Âm thanh kinh hoàng truyền ra, tiếng chuông cổ ngân vang lên khắp Thanh Hà môn, tất cả mọi người bị kinh động, rất nhiều tu sĩ bay tới.

Từng bóng người hạ xuống, đem ba người Diệp Phàm vây ở chỗ này.

- Diệp tiểu ca...

Vương Xu có chút khẩn trương.

- Trong các ngươi, người nào là giặc cướp?

Nhị Lăng Tử rất tức giận.

- Ba người các ngươi từ nơi nào tới, sao lại nói năng lung tung như thế?

Người chung quanh khiển trách.

- Các ngươi dung túng Trần đại hồ tử cướp bóc khắp nơi, ra tay với ngươi bình thường, ta không đổ oan các ngươi chứ?

Diệp Phàm thong dong như thường.

- Nói như thế, việc Trần đại hồ tử tự nhiên mà chết là do các ngươi làm?

Một lão nhân râu tóc bạc trắng, có vài phần tiên phong đạo cốt, từ phía sau chậm rãi đi tới trước.

- Tu sĩ bí cảnh Đạo cung?

Diệp Phàm có chút kinh ngạc.

- Trần đại hồ tử là đệ tử ta, nhờ hắn biếu dâng đủ nguyên nên ta đột phá được gông cùm xiềng xích cảnh giới Bỉ Ngạn. Ngươi đã giết chết hắn mà còn dám nơi này?

Lão già tỏa sát khí nồng nặc, nhìn Diệp Phàm chằm chằm rồi phân phó những người chung quanh, nói:

- Giết hắn!

Bóng người bay loạn bốn phía, hào quang lấp lánh. Các loại vũ khí lần lượt được lấy ra, hơn mười người cùng ra tay một lúc.

Diệp Phàm thật không ngờ nhiều người biết chuyện Trần đại hồ tử như vậy. Hắn lập tức hừ lạnh, quyết định đại khai sát giới.

- Cả hai lui về phía sau, chú ý quan sát!

Hắn bảo Vương
Xu và Lôi Bột tránh ra.

Thân hình của Diệp Phàm lúc này chuyển động như Giao long, thoáng cái bay vọt lên cao, thi triển Bí thứ hai trong Cửu Bí. Một tay hắn chỉ lên trời, miệng khẽ quát. Chỉ trong nháy mắt, một đại ấn đột nhiên xuất hiện trên bầu trời, rồi dần dần áp xuống đất.

Đây là một ngọn núi khổng lồ hùng vĩ, xuyên thủng tầng tầng mây đè xuống dưới. Có thể nhìn thấy rõ ràng ở trên ngọn núi khổng lồ này có chim bay cá nhảy, cây cổ che trời.

“Ầm”

Những người ở dưới căn bản không thể ngăn cản được chiêu thức này, ngọn núi hạ xuống như ép cả bầu trời sụp đổ, tất cả binh khí bay đầy trời đều bị hóa thành tro bụi.

- A…

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, mười mấy tên tu sĩ bao vây muốn giết Diệp Phàm không có người nào tránh thoát, thân thể xuất hiện những khe nứt, rồi hóa thành tro bụi. Cảnh tượng rung động này làm cho những tu sĩ đứng ở xa xa há hốc mồm, mồ hôi lạnh toát ra, không nhịn được mà run rẩy.

Ngọn núi khổng lồ trên bầu trời mờ dần mờ dần, rồi biến mất.

Đây là Đấu chiến thánh pháp! Bí thứ hai trong Cửu Bí đại biểu cho thuật pháp có công kích cực hạn, có thể diễn biến hàng ngàn hàng vạn chiêu thức, do những cảm ngộ bất đồng của tu sĩ mà diễn sinh ra.

- Ngươi...đây là bí pháp gì?

Lão nhân râu tóc bạc phơ kia không còn chút khí chất tiên phong đạo cốt nào, lộ ra thần sắc hoảng sợ, lùi về phía sau liên tục.

- Đại thuật sát sinh!

Diệp Phàm thản nhiên cười, hắn không cần thiết phải nói cho lão ta biết đây là Cửu Bí.

- Lão phu chính là thái thượng trưởng lão của Thanh Hà môn, ngươi thật sự muốn trở thành địch nhân của Thanh Hà môn sao?

Lão ta lớn tiếng truyền âm, như thiên lôi vang dội bầu trời, làm bừng tỉnh chưởng giáo cùng các thái thượng chưởng lão đang bế quan.

Diệp Phàm lắc lắc đầu, nói:

- Vô dụng! Dù ai tới cũng không thể cứu được ngươi.

- Ta cũng là tu sĩ bí cảnh Đạo Cung, ngươi muốn giết ta ư? Không trả giá đắt là không không được!

Lão ta miệng hùm gan thỏ, cố gắng kéo dài thời gian.

- Đi đoàn tụ cùng đồ đệ tốt của ngươi - Trần đại hồ tử đi.

Mỗi một bước chân bước đi của Diệp Phàm như là một đóa liên hoa chớm nở, có đạo vận sinh ra ở dưới chân, nhẹ nhàng đuổi theo.

- Ngươi...lão phu liều mạng với ngươi!

Vị thái thượng chưởng lão của Thanh Hà môn kêu to, khuôn mặt trở nên dữ tợn, râu tóc dựng thẳng lên, ánh mắt lành lạnh. Mười mấy thanh vũ khí từ bên trong Luân Hải lao ra ngoài.

Mà trong Đạo Cung của lão lại có một vị thần mặc giáp xanh bay ra, tay vị thần này cầm kiếm lớn, toả ra ánh sáng sắc bén. Vị thần này cao tới mấy thước, bước ra từng bước, mỗi bước đạp xuống làm cho mặt đất phải nứt vỡ.

Mỗi một lần hắn sử dụng thanh kiếm lớn ba thước kia là thanh khí cuộn trào mãnh liệt, phát ra âm thanh u u, hàng nghìn hàng vạn tia sáng bắn ra như một trận mưa kiếm rơi xuống.

Chỉ trong thoáng chốc, cả mảnh đất này đã được ánh sáng chói lòa bao phủ, mười mấy thanh vũ khí cộng thêm vị thần kia phong khốn nơi này lại, sát khí vô tận cùng ánh sáng chói mắt cuồn cuộn sục sôi.

Các đệ tử Thanh Hà môn ở xa xa đều hét lên, bọn họ thấy Diệp Phàm đã bị vây khốn ở bên trong, chắc chắn phải chết.

Nhưng bọn họ lại nhanh chóng ngậm miệng lại.

"Ầm"

Tay Diệp Phàm kết thành Đại Nhật ấn, một vầng thái dương chậm rãi dâng lên, tỏa ra uy áp khổng lồ trấn áp tứ phương.

Đúng vậy, đó là một một vòng mặt trời đỏ, to lớn như biển rộng vô lượng. Mặt trời đỏ này che phủ bầu trời, xung quanh còn có một ngọn lửa bùng cháy, như muốn thiêu đốt tất cả!

Vị thần mặc áo giáp màu xanh kia gần như bị thiêu đốt thành tro bụi chỉ trong nháy mắt, mà mấy chục thanh vũ khí kia chỉ thoáng chốc đã bị đốt quay trở về trạng thái khí, không còn tồn tại nữa.

Diệp Phàm dùng tay kết Đại Nhật ấn, tạo thành một mặt trời đỏ khổng lồ ngay trên đỉnh đầu của mình. Mặt trời đỏ ấy giống như một ngọn núi lớn che phủ cả bầu trời, tản phát uy thế ngập trời làm cho tất cả mọi người ở đây có chút không chịu nổi, muốn quỳ sát xuống đất.

- A...

Thái thượng trưởng lão Thanh Hà môn kêu la thảm thiết. Sau khi mất đi vị thần được dựng dục trong Đạo cung, lão đã bị thương nặng, lúc này đang liều mạng chạy trốn. Lão ta muốn giữ mạng của mình.

Diệp Phàm rung chuyển Đại Nhật ấn nhẹ nhàng, thoáng cái đã có chín con quạ màu đen từ bên trong mặt trời đỏ lao ra. Chín con quạ đen này được ánh vàng lấp lánh bao phủ, phảng phất như được hoàng kim đúc thành. Mỗi con đều có ba chân, đang vỗ cánh kêu to.

"Phốc phốc"

Rất nhiều đệ tử Thanh Hà môn cách đó không xa vị uy thế vô thượng này áp bách quỳ xuống đất, không thể nào đứng yên được.

Chín con quạ màu đen sắc vàng ba chân ấy hóa thành chín đạo ánh sáng vàng, xông thẳng tới. Mặc dù vị thái thượng trưởng lão kia của Thanh Hà môn đã chạy ra xa hơn mấy trăm trượng, nhưng vẫn bị đốt cháy thành tro bụi.

- A...

Tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, nơi chín con quạ sắc vàng đi qua, tất cả đều bị ánh lửa màu vàng thiêu đốt, trở thành bụi bậm, không ai có thể ngăn cản được.

Đây là một loại uy thế vô cùng kinh khủng, gây cho người ta cảm giác bị áp bách không gì so sánh nổi. Cho đến lúc Diệp Phàm giải kết Đại Nhật ấn, mặt trời đỏ khổng lồ và chín con quạ màu đen sắc vàng mới từ từ biến mất.

Các đệ tử Thanh Hà môn ở nơi xa bị hư thoát, ngã xuống đất. Bọn họ không thể nào chống lại uy thế vô thượng như vậy, uy thế đó trực tiếp uy hiếp đến tính mệnh sâu tận trong lòng bọn họ.

Đây chính là thuật pháp công phạt cực hạn một trong Cửu Bí, chính là Đấu chiến thánh pháp tuyệt vời!

Mỗi khi Diệp Phàm lĩnh ngộ được một chút, hắn sẽ diễn hóa ra một loại đại thuật sát sinh. Đại thuật này thiên biến vạn hóa, vĩnh viễn không có điểm cuối!

Tất cả đệ tử Thanh Hà môn khắp nơi đều nơm nớp lo sợ, thiếu niên thanh tú kia đúng là một ma vương. Chỉ dựa vào uy thế kinh khủng không gì có thể so sánh nổi kia cũng đủ làm kinh sợ thâm tâm bọn họ, chứ đừng nói chi đến việc xông ra chiến đấu chống lại.

Bỗng nhiên có những tiếng thét dài truyền đến, chưởng giáo và thái thượng trưởng lão Thanh Hà môn bị kinh động, tất cả đều nhanh chóng xuất quan, rồi xông thẳng tới đây.

Bóng người chớp động liên tục, mười mấy đạo thân ảnh từ từ hạ xuống, vây quanh Diệp Phàm ngay ở không trung.

- Mười bị cường giả bí cảnh Đạo Cung, xem ra hôm nay ta phải dùng toàn bộ thực lực của mình rồi.

Diệp Phàm tỏ rõ dáng vẻ vân đạm phong khinh, căn bản không có chút e sợ.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện