- Bộ truyện này chỉ là một tác phẩm hư cấu của tác giả Thần Đông, các độc giả tuyệt đối không được tin các tình tiết trong truyện có thật.
Bình an đến Nguyên thành không bao lâu, lão Đao Cầm liền im lặng biến mất không thấy bóng dáng. Lý Đức Sinh cũng không có rời khỏi, người bên Diêu Quang Thánh Địa cố gắng giữ hắn lại, các nữ tử Dao Trì cũng đưa ra lời mời.
Âm Minh nhãn là năng lực gần như không thể tu luyện, đều là dị bẩm trời sinh, thế gian rất hiếm thấy những người sở hữu nó. Nó có thể nhìn thấy những thứ người thường không thể nhìn thấy được, một khi xuất hiện người có Âm Minh nhãn, các thế lực lớn đều muốn lôi kéo.
Sau giờ ngọ, Diệp Phàm nghỉ ngơi một chút, rồi bước ra bên ngoài, đúng lúc Lý Đức Sinh cũng ra ngoài. Hai người cùng ở trong một tiểu viện u tĩnh.
Trong tiểu viện này có mấy cái hòn non bộ, phía trên nước suối chảy róc rách, bên cạnh có một giàn cây nho, giàn khung này có rất nhiều quả nho màu tím, lá xanh phủ đầy tạo thành bóng râm ở duới.
Bên dưới giàn nho có bàn đá và ghế đá, dùng để cho người ngồi hóng mát. Trà xanh tỏa mùi hương thoang thoảng, hai người ngồi ở bên dưới giàn nho mát, tùy ý tán gẫu
- Nguyên thuật của đạo trưởng thực sự rất cao, làm cho người ta phải sợ hãi than thở, chắc có thể tùy ý đi ra đi vào các hung địa trên thế gian.
Lý Đức Sinh bắt chuyện.
- Không tính, lần này là may mắn! Ngoại trừ Đại Đế ra, những người khác tiến vào trong cấm địa Thái Sơ chỉ có một kết quả, chính là tử vong.
Diệp Phàm đang nói sự thật. Nếu như không phải tổ sư đời thứ tư tạo ra một con đường sống trong khu rừng tùng, nếu như không phải Hằng Vũ đại đế phá địa thế Đọa Thiên lĩnh, thì bọn họ đã chết từ lâu rồi.
Chắc chắn ở bên trong mỏ cổ Thái Sơ còn những vùng đất ma quỷ hắn chưa bao giờ nhìn thấy. Nếu như đi vào đó lần nữa rồi lạc vào trong một khu vực xa lạ, chắc chắn dữ nhiều lành ít, chứ đừng nói chi đến việc đi vào cái cổ mỏ kia.
- Đạo trưởng, không biết làm sao ngươi tu thành được Nguyên thuật?
Lý Đức Sinh tỏ vẻ hâm mộ.
- Ngươi cũng cảm thấy hứng thú?
Khóe miệng Diệp Phàm nhếch lên, cười cười.
Lý Đức Sinh gật đầu nói:
- Cũng hơi ham muốn, nếu có thể học được một chút vụn vặt, bảo ta làm gì cũng được.
- Không có gì cả, sau này ta sẽ dạy ngươi một chút.
- Có thể dạy ta thật sao?
- Ngươi có thiên phú dị bẩm Âm Minh nhãn xưa nay hiếm thấy. Mấy việc như tìm nguyên hay tỏa long mạch đều được tiến hành ở dưới đất, lúc đó rất cần lực lượng kỳ dị của ngươi.
- Đạo trưởng, xin ngươi thu ta làm đồ đệ đi!
Lý Đức Sinh có chút kích động.
- Thu đồ đệ thì miễn! Ta và ngươi đã từng hoạn nạn cùng nhau, dạy ngươi một chút cũng không có vấn đề gì. Ngươi xuất thân ở môn phái nào?
Diệp Phàm uống một ngụm trà xanh, hỏi.
Người này trời sinh có Âm Minh nhãn, rất thích hợp tham gia vào mấy người làm Nguyên Thiên sư như hắn. Tương lai nếu hắn có đi tìm thần nguyên tỏa long mạch, chắc chắn Lý Đức Sinh có thể trợ giúp rất nhiều.
Nếu như Lý Đức Sinh đã muốn học Nguyên thuật, coi như Diệp Phàm đã có thêm một thợ mỏ miễn phí, tính qua tính lại đều có lợi cho hắn.
- Nhớ những chuyện đã nói hôm nay, sau này ta sẽ tới tìm ngươi.
Cuối cùng, Diệp Phàm cười đứng dậy.
Người của Dao Trì Thánh Địa ở đây nghỉ ngơi hồi phục, cũng không tính rời đi. Các nàng còn muốn quay lại khu vực biên giới cấm địa Thái Sơ.
Diệp Phàm biết Dao Trì Thánh Địa tìm được một cái mỏ bỏ hoang tại biên giới cấm địa Thái Sơ, các nàng có vận chuyển một số loại đá kỳ quái ra ngoài, hơn nữa vẫn còn đang tiếp tục.
Đến tối, Diệp Phàm gặp Dao Trì thánh nữ, hắn muốn biết thêm một chút về việc này.
- Tiên tử, các ngươi khai quật cái mỏ đó làm gì, mấy tảng đá kia có gì đặc biệt?
- Đạo trưởng tinh thông Nguyên thật, nhất định là đã từng nghe nói đến việc phong nguyên rồi chứ?
Dao Trì Thánh Nữ đứng cạnh hòn non bộ, ánh nắng chiều chiếu qua người nàng cũng bị lây nhiễm một chút sắc hồng thánh khiết.
- Đương nhiên là biết, chẳng lẽ các ngươi cần phong ấn một chút nguyên thạch?
Diệp Phàm khẽ động trong lòng.
Những tảng đá khai thác được không nhất định phải cắt hết ra, có vài môn phái để lại tích trữ. Nhưng năm tháng trôi qua, sau khi rời khỏi nguyên mạch thì lớp da đá xung quanh cũng từ từ tróc ra ngoài.
Lúc này, một số đại nhân vật sẽ trực tiếp lấy nguyên ở bên trong lớp da đá ra, nhưng cũng có những lúc đặc biệt người ta không hi vọng nguyên ở bên trong lộ ra bên ngoài, nên đã tìm biện pháp phong nguyên lại. Tất nhiên những khối nguyên đó đều là kỳ nguyên.
Từ những kinh nghiệm người xưa để lại, mọi người đều biết những lớp da đá xưa nhất trong cấm địa Thái Sơ chính là những vật liệu tốt nhất để phong nguyên lại một lần nữa.
- Rốt cuộc đó là những loại nguyên nào mà các ngươi lại phong ấn một lần nữa? Rất ít người dùng thuật phong nguyên này.
Diệp Phàm không hiểu được.
Nếu như lớp da đá đã bị tróc ra thì cứ lấy nguyên ra là được, tại sao phải phong ấn một lần nữa?
- Đó là một số loại đá do người trước để lại, có ý nghĩa rất lớn, không thể tùy ý cắt ra. Lần này chúng ta mời các kỳ nhân tinh thông Nguyên thuật trong thiên hạ tới là muốn tìm ra biện pháp ổn thỏa để phong ấn lại.
Dao Trì thánh nữ đáp.
- Thuật phong nguyên không có hiệu quả sao?
Diệp Phàm kinh ngạc.
Dao Trì thánh nữ hơi lắc đầu, âm thanh êm tai dễ nghe, nàng ta nói:
- Hiệu quả rất ít, chỉ phong ấn được một chút thôi.
- Đây là loại nguyên nào, cả thuật phong nguyên cũng không phong được, chắc chắn có cổ quái.
Bỗng nhiên Diệp Phàm nghĩ tới chín khối đá Dao Trì thánh địa đã từng lấy ra trưng bày. Trong chín khối đá đó, có một khối lúc Diệp Phàm cảm nhận thì tựa như biển máu, khối khác lại có ẩn chứa lực lượng ma tính.
Diệp Phàm cảm thấy sợ hãi. Đây chỉ là hai khối đá trong đám đá đó, chắc chắn là những loại bình thường nhất, nếu như là những tảng đá được Dao Trì thánh địa cất giữ cẩn thận thì sẽ có hình dạng như thế nào?
Hắn khẽ suy nghĩ, sợ rằng số đá đang được vận chuyển có lai lịch rất lớn, điều này càng làm hắn lo sợ hơn. Xem ra, dù có đi đến Dao Trì thánh địa thì cũng chưa chắc hắn sẽ được bình an.
- Những lớp da đá cổ xưa nhất trong cổ mỏ tại cấm địa Thái Sơ đều là những tài liệu được lựa chọn đầu tiên để phong ấn, đáng lẽ phải phong ấn được chứ?
Hắn nhìn Dao Trì thánh nữ, có vài điều không thể hiểu được.
- Quả thật không có tác dụng, chúng ta đã vận chuyển rất nhiều loại đá kỳ dị từ trong cấm địa Thái Sơ ra ngoài, nhưng cũng không phong được.
Dao Trì thánh nữ lắc đầu.
- Tại sao có thể như vậy...
Diệp Phàm nhíu mày. Nếu như những gì Dao Trì thánh nữ nói là thật, vậy những khối đá kia chắc chắn rất đặc biệt.
- Năm xưa có một vị tiền bối đã để lại những khối đá đó, người đã từng nói nếu như có một ngày cần phong ấn lại, có lẽ chỉ có sáu loại da đá cổ xưa nhất trong cấm địa Thái Sơ mới làm được. Nhưng cho đến bây giờ, chúng ta chỉ tìm được hai loại.
- Cái gì?
Nhất thời Diệp Phàm cả kinh, hắn liền nghĩ tới một khả năng, rất có thể sáu loại da đá đó được dùng để thực hiện “cấm tiên lục phong". Đây là một loại Nguyên thuật tuyệt đỉnh, cần sáu loại da đá thần nguyên làm tài liệu, kỹ thuật của môn Nguyên thuật này gần như chạm tới đại đạo, không những phong được nguyên mà còn
có thể phong được cả sông núi, thậm chí là các cao thủ tuyệt thế.
Nguyên Thiên thư cũng có ghi lại "cấm tiên lục phong", nhưng chỉ có vài câu ít ỏi mà thôi, vô cùng khó hiểu. Nguyên Thiên thư có chú thích rằng đây là một loại Nguyên thuật suy diễn vật ở bên trong, lúc thi triển chưa chắc đã thành công.
- Tiên tử, ta có thể hỏi vài lời không? Rốt cuộc mấy khối đá đó có lai lịch như thế nào?
Diệp Phàm rất giật mình, càng lúc càng không hiểu.
- Thật ra nói cho đạo trưởng biết cũng không sao, đó là những khối đá do một vị kỳ nhân có Nguyên thuật vô song lưu lại.
Diệp Phàm hơi động, hắn nghĩ tới một người - Trương Lâm, Nguyên Thiên sư đời thứ năm!
Năm xưa, vị Nguyên Thiên sư này có quan hệ không tầm thường với Dao Trì thánh địa. Có người nói rằng Dao Trì thánh nữ là hồng nhan tri kỷ của hắn, hoặc hắn là khách quý của Dao Trì, thậm chí còn có truyền thuyết nói rằng hắn là hộ pháp chân nhân bên ngoài của Dao Trì.
Nguyên Thiên sư chính là những con người đạt tới cảnh giới Nguyên thuật cực hạn, những khối đá do một người như thế lưu lại chắc chắn không phải là đồ tầm thường.
- Thánh Địa ta có tất cả bảy khối đá, trong đó có ba khối là do người này lưu lại...
Dao Trì thánh nữ nhẹ giọng nói.
Quả nhiên là kỳ nhân, những thứ Trương Lâm lưu lại không có vật nào là tầm thường cả. Chín khối kỳ thạch mà Dao Trì đã từng trưng bày, chỉ là những khối đá nằm trong một khối đá lớn hơn được bóc ra từ trong lớp da đá mà thôi.
Diệp Phàm nhíu mày. Chín khối đá được trưng bày đó có lai lịch quá lớn, ngay cả hắn cũng phải giật mình.
Trong ngày trưng bày kỳ thạch hôm đó, có một khối nặng hai nghìn cân, nhưng cũng chỉ là một khối đá nằm trong khối khác, chứ không phải là chủ thạch, vậy rốt cuộc tổng thể khối đá đó to lớn đến mức nào?
Hắn không lên tiếng, lẳng lặng ngồi nghe Thánh Nữ hỏi. Không lâu sau hắn phải tiến vào Dao Trì rồi, nên phải tìm hiểu kỹ những điều này.
Trương Lâm là một người tràn đầy truyền kỳ, đã từng đi khắp thâm sơn cổ địa, thăm dò vô số tuyệt địa trên thế gian.
Cả đời ông ta đều đi tìm nguyên, cất giấu vô số kỳ thạch, trong đó có ba khối ngay cả ông ta cũng không biết trong đó có gì. Trải qua nhiều năm mà cũng không có kết quả, ông ta không hề cắt ba khối đá đó ra, mà chuyển giao cho Dao Trì thánh địa.
- Không phải có tất cả bảy khối ư? Còn bốn khối khác đâu?
Diệp Phàm hỏi.
- Bốn khối khác cũng có lai lịch thần bí, được các đời Vương Mẫu tìm thấy, vô cùng đặc biệt, còn cổ xưa hơn ba khối đá kia nhiều. Đáng tiếc là chúng không được ghi chép lại.
Trương Lâm đã từng sợ hãi than thở khi nhìn thấy bốn khối đá đó, bởi vì lớp da đá của bốn khối đá đó đã từng bị tróc ra, và Trương Lâm được mời tới xem xét. Khi đó, ông ta cảm thấy thủ đoạn phong ấn bốn khối đá này rất giống như "cấm tiên lục phong", nhưng tuyệt đối không phải là "cấm tiên lục phong".
"Chẳng lẽ trừ Nguyên Thiên sư ra, còn có những người khác tinh thông Nguyên thuật sao?" - Diệp Phàm cảm thấy nghi ngờ, nhưng chỉ dám nói thầm trong bụng.
- Trương tiền bối từng cẩn thận nghiên cứu bốn khối đá đó đến mấy tháng, người cứ than thở không thôi.
Dao Trì thánh nữ nói.
Vị tổ tiên đầu tiên của Trương gia kết luận rằng bốn khối đá ấy là vật xa xưa, từng được cổ nhân đào lên rồi phong ấn lại, sau đó bị Dao Trì vương mẫu đoạt lấy.
- Ta thấy mấy khối đá ấy chắc chắn không phải là thiện thạch, những khối đá được dùng "cấm tiên lục phong" phong ấn lại có lai lịch rất kinh người. Mà một khi bảy khối hợp lại thì chắc chắn nơi đó sẽ trở thành đại hung, các ngươi lại dám đặt ở trong Dao Trì sao?
- Mấy khối đá đó quả thật rất kinh khủng, nếu như không phải có vũ khí Cực Đạo trấn áp, chúng ta không thể an tâm nổi.
Dao Trì thánh nữ đáp.
- Vậy vì sao không nghĩ cách cắt ra đi, lưu lại có ích lợi gì?
Đây cũng là điều Diệp Phàm không hiểu, bởi vì với thực lực sâu thâm của Dao Trì thánh địa, chắc chắn việc cắt nó ra không phải là vấn đề gì to lớn.
- Bởi vì Dao Trì thánh địa còn chưa có người thích hợp xuất hiện, đó là một loại cơ duyên...
Dao Trì thánh nữ cũng không nói rõ ràng.
Diệp Phàm biết nhất định Trương Lâm đã nhìn được điều gì đó, nên mới chỉ điểm Dao Trì thánh địa đừng cắt ra vội. Càng lúc hắn càng tò mò, rất muốn đi xem thử mấy khối đá kia có gì bất phàm.
- Tìm được một vài huyết mạch đặc biệt, phối hợp với Nguyên thuật cường đại. Nếu như Dao Trì thánh địa lại xuất hiện một người thích hợp, có thể cắt đá ra.
Trước khi vào Dao Trì mà biết được những thông tin này, có thể nói là rất có lợi cho Diệp Phàm. Cuối cùng Dao Trì thánh nữ cũng rời đi, không đề cập đến chuyện Hoàng huyết xích kim.
---------------o0 - 0o ---------------
Màn đêm buông xuống, tiểu viện Diệp Phàm ở trở nên rất u tĩnh, vô cùng an bình.
Đã đến lúc thắp đen rồi, cả Nguyên thành sáng rực trong ánh đèn dầu.
- A....
Bỗng nhiên có những tiếng kêu thảm thiết vang lên.
- A...A...
Tiếng kêu thảm thiết vang lên rồi liên tiếp, dường như không phải do một người mà là nhiều người hét lên. Giống như có một thanh ma đao liên tục giết người, nhanh đến nỗi không thể ngờ được.
- Chuyện gì xảy ra?
Khu vực này nhất thời trở nên hỗn loạn.
Đây chính là nơi ở của Diêu Quang thánh địa và Dao Trì thánh địa, ai dám tới đây giết người?
- Không xong, trưởng lão bị giết rồi...
Có những tiếng hô từ bên khu vực của Diêu Quang thánh địa truyên tới, tiếng quát và tiếng thét không ngừng truyền đến.
Mới bước ra ngoài mà Diệp Phàm đã nghe nói có mười mấy người bị chết, hắn nhất thời cả kinh, rốt cuộc có việc gì?
- Không đúng, mặc dù hung thủ không đến Dao Trì, nhưng sự việc diễn ra không bình thường. Chẳng lẽ là vì Hoàng huyết xích kim?
Hắn vội vàng xông ra ngoài sân, hòa mình vào trong bóng tối.
Trong một giây thoáng qua đó, dường như hắn thấy được có một bóng đen cao lớn không một tiếng động tiến vào trong phòng của hắn.
- Sinh vật vô danh? Không phải chứ...
- A...
Tiếng kêu thảm thiết lại truyền đến, cả đệ tử Dao Trì thánh địa cũng bị ám sát.