- Bộ truyện này chỉ là một tác phẩm hư cấu của tác giả Thần Đông, các độc giả tuyệt đối không được tin các tình tiết trong truyện có thật.
Con chó mực này cường tráng như trâu đực, đầu nó rất lớn, cái răng nanh tuyết trắng sắc bén như một thanh chủy thủ vậy. Cái miệng to của nó nói liên tục, lời lẽ hùng hồn, tự gọi mình là Hắc Hoàng.
Diệp Phàm nhìn nó thật lâu nhưng không thể hiểu được một điều: con chó mực này không có yêu khí, cũng không có thần lực dao động, nhưng làn da lại như tường đồng vách sắt, không thể nào đánh động được.
- Đi thôi, về thôn trại ăn dê nướng.
Trương Ngũ Gia nói, rồi chống gậy đi về.
Bắc vực này gần như là vùng đất chết, dê bò chính là những gia súc được làm thịt ăn nhiều nhất, chứ muốn ăn sơn hào hải vị là việc vô cùng khó khăn.
Diệp Phàm suy nghĩ trong lòng, con chó mực này là sinh vật từ trong Tử sơn đi ra thật sao? Nhưng nó lại có bộ dáng khác hoàn toàn với tưởng tượng của hắn.
- Thôn xóm chung quanh không có ai mất tích chứ?
Diệp Phàm hỏi.
Vương Xu lắc đầu, nói:
- Kể từ khi phái Thanh Hà bị tiêu diệt, tất cả giặc cỏ trong phương viên năm trăm dặm đều mai danh ẩn tích hết rồi, không còn nạn trộm cướp nữa, khu vực này cũng rất an bình.
- Ngươi có ý gì? Cho rằng bổn Hoàng ở đây gây sóng gió?
Chó mực thông linh, thoáng cái đã biết ý tứ của hắn.
Diệp Phàm không nói lại với nó. Lai lịch của con chó mực này không tầm thường, tốt nhất là không phát sinh mâu thuẫn.
Bữa tiệc tối rất náo nhiệt, nam nữ già trẻ đều ngồi dưới đất. Một ngọn lửa được thổi lên, thịt nướng phát ra tiếng vang xoẹt xoẹt, rồi có từng giọt nước rơi xuống đống lửa, mùi thơm bay ra khắp nơi.
Chó mực ăn ngốn nga ngốn nghiến, ngồi cách xa đống lửa.
Diệp Phàm hỏi Trương Ngũ Gia, nói:
- Lão nhân gia, lão biết lai lịch của nó chứ?
- Không biết, thật ra lần đầu tiên nhìn thấy nó ta cũng rất giật mình...
Trương Ngũ Gia chậm rãi nói.
Người bình thường nhìn thấy một con chó mực mở miệng nói tiếng người thì không bị hù sợ mới là chuyện lạ đó, nhưng mà chó mực này cũng không đả thương người khác, còn đối xử rất tốt với Trương Ngũ Gia.
- Ta nhìn thấy nó ở gần Tử sơn, lúc ấy nó đang đi vòng quanh nơi đó. Lôi Bột mới nhìn một cái đã nhận ra nó chính là bóng đen từng ăn trộm thịt dê nướng của chúng ta.
- Thường ngày nó đều ở thôn trại sao?
Diệp Phàm tiếp tục hỏi.
- Cứ đến sáng sớm là nó lại chạy một vòng quanh Tử sơn, phần lớn thời gian còn lại đều ở trong thôn trại, cắn nuốt tinh hoa ánh trăng.
Diệp Phàm khẽ gật đầu. Quả nhiên con chó mực này liên quan tới Tử sơn, hắn có thể gần như chắc chắn nó chính là con sinh vật đã theo chân hắn đi ra ngoài.
- Nó không có ăn những súc vật khác, hay làm chuyện ác gì sao?
Rốt cuộc Diệp Phàm vẫn không yên lòng với con chó mực này, tất cả cũng chỉ vì chủng tộc Thái Cổ để lại ấn tượng quá sâu sắc với hắn.
Trên thế gian này, số lượng sinh vật vô danh mà hắn tiếp xúc sợ rằng còn nhiều hơn các đại Thánh Chủ rất nhiều. Bởi vì trong mấy ngàn năm qua, người ta còn chưa nhìn thấy được một con, nhưng hắn từng xâm nhập vào trong Tử sơn gặp phải mấy con sinh vật tỉnh lại, hơn nữa còn chiến đấu với chúng.
Về phần cấm địa Thái Sơ, thế nhân đều biết có mấy ai dám đi vào bên trong chứ? Trừ phi là những người như các Hoàng Chủ thọ nguyên sắp hết, bọn họ tiến vào bên trong để tìm được một cơ may sống sót, nhưng hầu như là có vào mà không có ra. Lần này mấy người Diệp Phàm có thể chạy thoát cũng là nhờ may mắn.
- Thật không làm chuyện gì ác đâu. Ta đã từng sờ qua xương cốt của nó, đúng là một con chó lớn thành tinh, không phải là chủng tộc khác.
Trương Ngũ Gia khẳng định.
- Vương Xu, ngươi cảm thấy nó thế nào?
- Không thể nói được, cảm giác không giống như một con chó, tính cách của nó không khác gì người thường cả.
Vương Xu lắc đầu nói.
- Con chó cụt đuôi này rất ngang tàng đó...
Lôi Bột ở bên cạnh nhỏ giọng lẩm bẩm, sợ chó mực nghe được.
Lần đầu tiên gặp nhau, Lôi Bột đã bị con chó mực này đụng ngã, kết quả còn thê thảm hơn Diệp Phàm nhiều, ngay cả đai thắt lưng cũng bị cách, ngày thường còn bị tra tấn.
- Con chó cụt đuôi này thù rất dai, không phải ta chỉ đuổi theo nó một chút thôi sao? Nhưng mà nó cũng rất kỳ lạ, dạy cho ta và Vương Xu một chút pháp môn tu hành đặc biệt.
Lôi Bột nói.
- Nó truyền cho các ngươi phương pháp tu hành?
Diệp Phàm kinh ngạc.
- Nó luôn tự cho mình là Hắc Hoàng, chúng ta chỉ cần làm sai một chút là nó đã giơ móng vuốt lên.
Lôi Bột oán trách.
Thiếu chút nữa Diệp Phàm đã phun rượu trong miệng ra, con chó mực này thật cổ quái.
- Nó dạy các ngươi pháp môn gì, nói cho ta nghe xem một chút.
Ý của Diệp Phàm nói rằng Vương Xu hãy vận chuyển huyền pháp, rồi Diệp Phàm đưa tay để lên người hắn.
Đây là một loại huyền pháp kỳ quái, đặc biệt nhằm vào thể chất đặc thù của Lôi Bột và Vương Xu, dẫn xuất năng lượng thần bí ở giữa trán bọn họ, rèn luyện mỗi một tấc huyết nhục.
- Con chó cụt đuôi này cũng có chút môn đạo.
Diệp Phàm hơi giật mình, gật đầu rồi nói:
- Các ngươi cứ học theo nó đi, không có chỗ xấu.
- Diệp tiểu ca, ngươi không được gọi nó là chó cụt đuôi đó, Lôi Bột vì gọi như thế mà thường xuyên bị nó cắn.
Vương Xu thấp giọng nhắc nhở, nói:
- Nó đã tới, phải gọi nó là Hắc Hoàng.
Hắc Hoàng? Con chó mực này thật đúng là to mồm, nó tưởng mình là Thánh Hoàng thượng cổ thật sao?
Con chó mực này ăn hết hai cái đầu dê nướng, rồi ngẩng cao đầu lên. Nếu như nhìn kỹ, có thể thấy bộ lông màu đen trụi lủi của nó rất dài, sáng bóng giống như tơ lụa, đôi mắt to như chuông đồng vậy, điểm duy nhất không hài hòa chính là cái đuôi cụt của nó.
- Hắc Hoàng ăn no rồi?
Trương Ngũ Gia vỗ vỗ vào cái thảm mềm bên cạnh, chó mực thoải mái nằm xuống bên cạnh lão ta.
Con chó mực này rất hung dữ, đối xử với ai cũng lạnh lẽo, nhưng lại rất ngoan ngoãn với Trương Ngũ Gia.
- Tại sao tên tiểu tử xấu xa nhà ngươi luôn có ác cảm với ta?
Hắc Hoàng kiêu ngạo, liếc nhìn Diệp Phàm.
Diệp Phàm rất muốn tát cho nó một tát, đúng là một con chó dữ mà. Mới chỉ gặp mặt lần đầu mà đã bổ nhào ra cắn hắn, bây giờ cũng tỏ thái độ như vậy.
- Tâm pháp ngươi dạy cho Lôi Bột và Vương Xu là gì?
Diệp Phàm hỏi.
- Tất nhiên là cổ kinh vô thượng do bổn Hoàng khai sáng.
Chó mực tỏ ra kiêu ngạo.
- Cổ kinh vô thượng, có tên không?
Diệp Phàm vừa chạm cốc uống rượu với người bên cạnh, vừa nói.
- Tên là Hắc Hoàng kinh, chính là bí pháp vô thượng có một không hai cổ kim.
- Hắc Hoàng? Một mình ngươi tự phong à? Lật hết toàn bộ sách cổ ở Đông Hoang, làm gì có tên này hả? Các Đại Đế danh chấn cổ kim, cũng chỉ có mấy vị mà thôi.
Chó mực gầm thét, nói:
- Bổn Hoàng khinh thường việc tên được lưu vào sách cổ.
- Mới chỉ nói ngươi mập mà ngươi đã thở gấp như thế, ngay cả cái đuôi cũng bị cụt rồi đấy. Ngươi có thể sống được bao lâu? Ba trăm năm? Một ngàn năm? Hay là một ngàn năm trăm năm?
Chó mực kiêng kỵ nhất là người khác nói nó cụt đuôi, thoáng cái đã đứng lên, ánh mắt rất hung dữ,
muốn dùng cái miệng to như chậu máu của mình cắn Diệp Phàm.
Trương Ngũ Gia vội vàng an ủi, dùng bàn tay già nua thô ráp vuốt bộ lông bóng loáng phẳng phiu của nó, nói:
- Hắc Hoàng, đừng có nóng giận.
- Tiểu tử trẻ tuổi, nói chuyện chú ý một chút!
Chó mực uy hiếp, ấm ức đến nỗi không nằm xuống nữa, cứ đứng đó nói:
- Bổn Hoàng sống xuyên cổ kim, sống lâu quá rồi nên ta cũng không nhớ mình bao nhiêu tuổi nữa.
Diệp Phàm chê cười, nói:
- Ta từng nghe nói qua Hằng Vũ đại đế, có nghe đến Hư Không đại đế và Tây Hoàng Mẫu, nhưng chưa từng nghe qua tên Hắc Hoàng, ngươi có thể sánh ngang với bọn họ sao?
Chó mực muốn phản bác, nhưng mặc dù ba vị Đại Đế đã đi khỏi thế gian vô số năm tháng, tuy nhiên thần uy vô thượng vẫn còn ở đó. Nó chỉ dám nhe răng nhếch miệng, chứ không dám mở lời khinh nhờn.
Đống lửa bốc cháy dưới ánh trăng nhu hòa, nam tử thanh tú trong thôn trại cùng nhau hát đôi và nhảy múa, không khí rất vui vẻ.
Diệp Phàm dùng miêng cắn đùi dê nướng, uống vài chén rượu rồi nói:
- Cả Đông Hoang cũng chỉ có mấy bộ cổ kinh, bản thân ta có hiểu một bộ, hay là chúng ta tỷ thí một lần xem sao?
- Ngươi muốn đấu với ta?
Chó mực nghiêng đầu nhìn, lộ răng nanh trắng như tuyết.
- Làm chó thì đừng có hung tàn được không? Chúng ta đấu với nhau, đọc một đoạn cổ kinh lên, xem thử ai hơn ai.
Chó mực cười lạnh, nói:
- Muốn gạt ta ư? Ngươi còn kém xa.
Diệp Phàm lắc đầu, cười nói:
- Ta chỉ muốn tỷ thí một chút thôi, như vậy đi, nếu ngươi đã đề phòng như thế, ta sẽ đọc một đoạn trước.
- Cả Đông Hoang cũng chỉ có mấy bộ cổ kinh, ngươi thông hiểu được bộ nào?
Rõ ràng chó mực không tin.
- Chí hư cực, thủ tĩnh dốc (1)...
Thần sắc Diệp Phàm trịnh trọng, nói ra một đoạn.
Đoạn kinh này đúng là một đoạn trong cổ kinh, tất nhiên là không trọn vẹn, và chính là tâm pháp của Hư Không cổ kinh Cơ gia. Ngoài Đại Hư Không thuật ra, Diệp Phàm cũng lấy được vài đoạn tâm pháp.
Đây là cổ kinh vô thượng do Hư Không đại đế thượng cổ khai sáng ra khi xem vạn vật, nắm bắt được cái bất biến trong vĩnh hằng.
- Thật không ngờ ngươi cũng hiểu được một chút, không giống như mấy tên muốn học trộm bí điển vô thượng của ta.
Chó mực chớp chớp đôi mắt, nói:
- Ngươi nghe cho kỹ, ta sẽ đọc cho ngươi một đoạn trong Hắc Hoàng kinh của ta.
- Tốt, ta rửa tai lắng nghe.
Diệp Phàm yên lặng, cẩn thận lắng nghe.
- Thôn dâng Nhật Nguyệt, chiếu sáng thần linh...
Chó mực đọc lên một đoạn, quả thật vô cùng khó hiểu, rất thâm ảo.
Nhưng càng nghe Diệp Phàm càng cảm thấy không ổn, đây không phải là pháp môn Nhân tộc có thể tu hành được, rõ ràng là pháp môn của Yêu Thánh.
- Chờ một chút, ta không thể tu hành pháp môn của ngươi được, tỷ thí như vậy rõ ràng vô nghĩa.
Diệp Phàm kêu nó dừng lại.
- Cổ kinh bổn Hoàng khai sáng tất nhiên thích hợp bổn Hoàng tu hành, chứ không phải sáng chế cho ngươi.
Chó mực khinh thường nhìn hắn một cái.
- Cổ kinh của ta danh chấn cổ kim, cả Đông Hoang cũng chỉ có mấy bộ sánh được, ngay cả Yêu Thánh cũng có thể tham khảo, nhưng cái ngươi gọi là Hắc Hoàng kinh còn không được như vậy.
- Tên tiểu tử huênh hoang, ngươi muốn dùng tay không bắt sói à? Muốn lợi dụng ta để lấy những bộ cổ kinh khác, làm gì có chuyện dễ dàng như thế.
Chó mực tỏ vẻ ta đã nhìn thấu được ngươi.
- Sai rồi, là tay không bắt chó mực...
Lôi Bột ở bên nhỏ giọng thì thầm.
"Gào"
Tiếng kêu của chó mực làm cho Lôi Bột ngậm miệng lại.
- Cổ kinh danh chấn cổ kim của ta là do Hằng Vũ đại đế khai sáng, ta khinh thường nói cho ngươi biết.
Diệp Phàm lắc đầu, thở dài nói:
- Đường cuối tiên lộ ai là đỉnh, vừa thấy Hằng Vũ đạo thành không.
- Miệng ăn nói bậy bạ, cổ kinh của ngươi rõ ràng Hư Không cổ kinh của Cơ gia, là Hư Không đại đế sáng chế, sao lại nói là của Hằng Vũ.
Dường như chó mực rất kích động, nó nói:
- Rồi nói tiếp, tại sao lại nói vừa thấy Hằng Vũ đạo thành không hả? Ta thừa nhận Hằng Vũ đại đế là một trong những người mạnh nhất từ trước đến nay, nhưng câu nói kia không phải nói ông ta.
- Vậy là người nào?
Diệp Phàm nở nụ cười.
- Tất nhiên là một nhân vật cái thế vang dội cổ kim, chính là một vị trong các vị Đại Đế...
Đột nhiên chó mực không nói nữa.
Qua nhiều lần dò xét, cuối cùng Diệp Phàm cũng có thu hoạch. Con chó mực này không phải là sinh vật Thái Cổ, nó tu hành tâm pháp của Yêu Thánh, rất có thể là con vật thân cận với Vô Thủy đại đế.
- Tiểu tử trẻ tuổi, muốn dùng tâm kế với bổn Hoàng thì ngươi còn kém xa lắm, muốn cổ kinh ư? Còn khuya!
Chó mực bình tĩnh lại, nói:
- Quả thật bổn Hoàng có biết tung tích vài bộ cổ kinh, ngươi muốn biết không?
Diệp Phàm tức cười, rõ ràng con chó mực này đang chơi đòn tâm lý với hắn.
- Chỉ bằng một con chó mực già lão như ngươi thì biết cái gì, mấy bộ cổ kinh mạnh nhất đều được các đại Thánh Địa cất giữ.
Chó mực làm bộ khinh thường, nói:
- Bổn Hoàng biết nơi Hằng Vũ đại đế ngộ đạo, cũng biết Tây Hoàng Mẫu ngồi ở nơi đâu sáng chế ra được "Tây Hoàng kinh" đấy.
------------------------------
(1) Chí hư cực, thủ tĩnh dốc: Một câu trong Đạo Đức kinh của lão Tử, dịch là: "Hãy đạt sự hư không tới cực độ, và giữ sự yên tĩnh rất kiên định"