Hắn chính là người Cơ gia muốn tìm, nhưng lại dám tới đây đại khai sát giới, thật sự làm người ta phải giật mình!
- Chính là người thiếu niên này ư? Hắn bị Cơ gia và Diêu Quang thánh địa truy nã, nhưng lại dám làm như vậy, cũng không biết hắn dựa vào cái gì?
----------
Trên ngọn núi bị cắt ngang, rất nhiều người bàn luận sôi nổi, có thể thấy bọn họ cũng khiếp sợ trước hành vi điên cuồng của Diệp Phàm.
Hiện giờ, thoạt nhìn Diệp Phàm chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, khuôn mặt rất thanh tú, thậm chí là còn non nớt, người khác nhìn vào rất khó biết đây chính là người mới đại chiến tứ phương vừa rồi.
Bốn tên đệ tử Diêu Quang thánh địa bao vây tứ phương, phòng ngừa hắn chạy trốn.
Vừa rồi, suýt chút nữa là Cơ Vân Lâm đã nghiến răng đến nỗi nát cả hàm. Diệp Phàm thiêu chết một vị thái thượng trưởng lão của Cơ gia, sau đó còn mang Đại Hư Không thuật đi, từ lúc còn ở Nam vực thì Diệp Phàm đã là kẻ thù toàn bộ đệ tử trẻ tuổi của Cơ gia.
"Oong"
Cả bầu trời trở nên run rẩy, Cơ Vân Lâm tức giận ra tay. Bàn tay khổng lồ màu đen che khuất cả bầu trời, giống như mây đen đang kéo đến, đám mây đen đó đánh tới Diệp Phàm, tản phát khí tức làm người ta phải sợ hãi.
"Oong"
Diệp Phàm cũng đánh ra đại thủ ấn. Chưởng lực của hắn có màu như nước sơn đen, bao trùm cả vòm trời làm cho sắc trời ở đây trở nên tối đen. Đại thủ ấn tản phát lực lượng cuồng bạo đánh tới phía trước.
"Ầm"
Hai bàn tay khổng lồ màu đen va chạm với nhau, tạo ra một cỗ khí tức làm người khác khiếp sợ. Sương mù màu đen cuốn trào mãnh liệt, xông về bốn phương tám hướng. Cảm nhận được lực lượng hủy diệt mạnh mẽ ở trong đó, những người xung quanh rất khiếp sợ.
Có không ít tu sĩ ở ngọn núi bị áp lực quá mạnh, tai mũi đồng thời chảy máu ra bên ngoài. Thậm chí còn có một số người vì tu vi không đủ, nên đã ngã hẳn xuống đất.
Nhiều tu sĩ trẻ tuổi vội vàng bay ra xa, không dám ở chỗ này nữa, cho đến khi ra được một chỗ an toàn rồi thì bọn họ mới dừng lại.
"Phốc"
Hai bàn tay khổng lồ màu đen va chạm với nhau một lần nữa, âm thanh lần này rất nhỏ nhưng lực lượng bên trong còn kinh khủng hơn. Những đám mây màu đen đang che khuất bầu trời bỗng nhiên từ từ tiêu tán, giống như là đang tự biến mất không một tiếng động.
Sắc mặt Cơ Vân Lâm xanh mét, ngay khóe miệng có một vệt máu tràn ra, thân thể hắn bị chấn ngược ra sau. Tuy hắn lấy được truyền thừa chính tông, nhưng lại không địch được đối phương.
Mặc dù Diệp Phàm chỉ lấy được tàn thức Hư Không Đại Thủ ấn, nhưng trong tay hắn có Đấu chiến thánh pháp, có thể nói là lấy bổn nguyên để thi triển tàn thức, nên uy lực của một chiêu này đạt được tới đại viên mãn.
"Xoẹt"
Diệp Phàm thi triển Đại Hư Không thuật, thoáng cái đã biến mất rồi bất ngờ xuất hiện trước người Cơ Vân Lâm. Bàn tay to khổng lồ màu đen đánh xuống, thế đánh như lôi đình vạn quân.
Cơ Vân Lâm bị động xuất thủ, thi triển Tiệt Thiên chỉ. Các đầu ngón tay của hắn trở nên trong suốt, rồi năm con chân long xuất hiện xông thẳng lên trời cao, tản phát khí thế muốn cắn nuốt cả trời đất.
"Ầm"
Hai người chiến đấu vô cùng kịch liệt.
Cơ Vân Lâm rống giận, tay phải dùng Hư Không Đại Thủ ấn, tay trái dùng Tiệt Thiên chỉ, hai thuật hợp nhất làm cho uy lực tăng mạnh lên.
Bàn tay khổng lồ màu đen đánh với những long tiễn màu bạc, làm cho cả vòm trời bị chấn động mạnh mẽ, như muốn cắt rách toàn bộ hư không.
Diệp Phàm dùng tàn thức Hư Không Đại Thủ ấn nghênh đón, tản phát khí thế bài sơn đảo hải làm cho lòng người kinh sợ, mây đen che khuất cả bầu trời.
Đồng thời, thỉnh thoảng bọn họ còn sử dụng Đại Hư Không thuật, xuyên qua rồi xuất hiện ở nhiều nơi, làm cho người nhìn thấy hoa cả mắt, mấy người này liên tục chớp mắt mà vẫn không theo kịp động tác của bọn họ.
Tốc độ thật sự quá nhanh, hai đạo thân ảnh đó không ngừng lóe lên. Cả hai người đều sử dụng nhuần nhuyễn Đại Hư Không thuật trong cổ kinh Cơ gia, xuất hiện ở phía đông rồi hiện ra ở phía tây, không ngừng di chuyển.
Mấy người đang bay ở đằng xa đều khiếp sợ, cuộc chiến đấu của hai người này thật sự quá đáng sợ. Bọn họ tự nói mình không thể nào làm được như vậy, nếu như bị cuốn vào trong, chắc chắn sẽ bị đánh nát thành bùn nhão.
Diệp Phàm động tâm. Hai tay của đối phương liên tục giao nhau, cùng lúc sử dụng Tiệt Thiên chỉ và Hư Không Đại Thủ ấn làm cho thực lực tăng gần lên gấp đôi, gần như áp sát được với hắn. Hắn cảm thấy mình có thể bắt chước được, nếu như dung nhập chiêu thức này vào Đấu chiến thánh pháp, rất có thể sẽ tạo thành một đại thuật sát sinh mới.
"Ầm", "ầm", "ầm"...
Hai người liên tục kịch đấu với nhau, ánh sáng màu bạc và màu đen lóe lên liên tục, làm cho cả bầu trời phải lay động.
Thân thể Cơ Vân Lâm chấn động mãnh liệt, lui ra sau ngay trong hư không vài chục bước, ở ngay khóe miệng có máu chảy ra.
Cuối cùng hắn không chịu nổi nữa, không thể ngăn Diệp Phàm lại. Thần lực của đối phương vĩnh viễn không cạn khô, căn bản không thể chống lại.
Sắc mặt Cơ Vân Lâm khó coi, Diệp Phàm dùng tuyệt học Cơ gia áp chế hắn, đây là một sỉ nhục đối với hắn.
- Anh kiệt Cơ gia ta không ở chỗ này, nếu không, cho dù ngươi có chín cái mạng thì cũng không đủ để chết đâu!
- Ngươi nói đến đến mấy người Cơ gia có tên là Nguyệt sao? Sau khi ta đạt đến bí cảnh Tứ Cực, chắc chắn sẽ đi lãnh giáo.
Diệp Phàm dần đi tới trước.
Mấy người bên Diêu Quang thánh địa bước lên phía trước, ý muốn ngăn Diệp Phàm lại. Nếu như cả Cơ Vân Lâm cũng bị chết ở đây, bọn họ sẽ rất khó ăn nói với Cơ gia.
- Ta không có cừu oán với mấy người Diêu Quang thánh địa các ngươi, vì sao lại can dự vào?
Diệp Phàm quát hỏi, giọng điệu lạnh như băng.
- Ngươi làm việc bất nghĩa, bọn ta tương trợ Cơ gia thì có gì không được?
Một nữ đệ tử Diêu Quang thánh địa tránh nặng tìm nhẹ, nói sang chuyện khác.
- Ta cứu một mầm móng tốt của Cơ gia, nàng truyền cho ta một loại bí thuật, nhưng Cơ gia lại lấy oán báo ân, vạn dặm đuổi giết ta, đây chính là bất nghĩa ư?
Diệp Phàm cười lạnh.
- Ngươi cấu kết Yêu tộc, đốt chết tiền bối đức cao vọng trọng của Cơ gia, nhiêu đó còn chưa đủ sao?
Tuy nữ tử này rất xinh đẹp, nhưng lúc nói lại rất lạnh lùng.
- Ngươi cũng biết cắt câu bắt nghĩa lắm.
Diệp Phàm cười lạnh. Hắn không sợ hãi, bước nhanh tới trước rồi nói:
- Nói gì cũng vô dụng, dù các ngươi có can dự thì ta cũng không quan tâm, cứ bắt các ngươi luôn vậy.
Những người này tới đây tụ hội là vì muốn đối phó hắn, hắn không có lý do gì để lưu tình.
- Ngươi cho rằng có thể đại khai sát giới thật sao?
Nữ đệ tử kia của Diêu Quang thánh địa cười lạnh, rồi nói to với các tu sĩ chung quanh:
- Chư vị, xin các vị hỗ trợ chúng ta.
Diệp Phàm hừ lạnh, xuất thủ nhanh như tia chớp, đánh thẳng vào nữ đệ tử Diêu Quang thánh địa này.
Ở đây có bốn người đệ tử Diêu Quang Thánh địa, hai nam hai nữ, cộng thêm Cơ Vân Lâm là tạo thành một đội ngũ có chiến lực rất kinh khủng. Năm cường giả trẻ tuổi này đều đạt tới cảnh giới thứ ba bí cảnh Đạo Cung, chỉ cần thêm một bước nữa là sẽ tiến vào cảnh giới thứ tư bí cảnh Đạo Cung rồi.
Diệp Phàm là người có thiên phú dị bẩm, có thể "nghịch hành phạt tiên", chỉ mới đạt đến cảnh giới thứ hai bí cảnh Đạo Cung nhưng lại đánh thắng cường giả cảnh giới thứ ba bí cảnh Đạo Cung. Nhưng nếu cùng lúc chống lại cả năm người thì sẽ rất khó biết kết quả thế nào, dù sao mỗi người cũng hơn hắn một cảnh giới, đổi là một người khác thì đã bị giết chết rồi.
Nhưng mà hắn cũng không kinh hoảng, không những không chạy trốn mà còn đánh giết tới phía trước. Ngay mi tâm phát ra ánh sáng ngọc, thần thức hóa hình biến thành một thanh tiểu kiếm màu vàng, tuy chỉ dài một tấc nhưng lại là đòn trí mạng!
Đây là công kích thần thức cường đại, nữ đệ tử Diêu Quang thánh địa kêu thảm thiết, thống khổ ôm lấy đầu sọ, mất hẳn năng lực chiến đấu.
Nàng ta thét lên chói tai, tiếng thét vang xa như muốn phá vỡ trường không.
Diệp Phàm sử dụng bộ pháp lão điên, vừa xông tới đã hóa chưởng thành đạo, nhẹ nhàng xung xuống.
"Phốc"
Cái đầu mỹ lệ kia thoáng cái đã bay ra ngoài.
Máu tươi phun ra ngoài, thần thái vẻ mặt của đỉnh đầu này vẫn mê mang, dường như không hiểu vì sao nàng chết. Sợi tóc của nàng ta dính đầy máu tươi, từng giọt nhỏ xuống dưới đất, cảnh tượng vô cùng rung động.
Vốn có vài vị tu sĩ trẻ tuổi Khúc Châu định lao đến cứu giúp, nhưng thấy cảnh tượng như vậy, tất cả đều lui ngược về sau. Ngay cả truyền nhân Thánh Địa cũng bị một chiêu giết chết, nếu như bọn họ bước lên, chẳng phải là chịu chết? Bọn họ rất muốn tạo mối quan hệ với đệ tử Diêu Quang thánh địa, nhưng cũng phải xem còn mạng để làm không đã.
"Xoẹt"
Đại Hư Không thuật lại được sử dụng, Diệp Phàm xuyên thấu hư không đánh tới, đột ngột xuất hiện bên cạnh một nam đệ tử khác của Diêu Quang thánh địa, thần thức cường đại tiếp tục đánh ra.
"Phốc"
Lần này còn trực tiếp hơn, tiểu kiếm màu vàng dài một tấc xuyên thủng trán người này, tử thi rơi thẳng xuống đất.
- Đừng để hắn tới gần, cảm nhận sự dao động của hư không, cố gắng tránh khỏi bị thần thức kia giết chết!
Cơ Vân Lâm hét lớn.
Lúc này Diêu Quang thánh địa chỉ còn một nam một nữ, thần sắc hai người rất khó coi. Đối phương nhất loạt giết chết đồng môn của bọn hắn chỉ trong tíc tắc, làm cho bọn họ vừa sợ vừa giận.
"Ầm"
Diệp Phàm dùng tàn thức Hư Không Đại Thủ ấn đánh với Cơ Vân Lâm, đồng thời dùng Bão Sơn ấn chống lại một nam một nữ còn lại của Diêu Quang thánh địa.
Lần này, ba người kia rất cẩn thận, tất cả đều đối chiến từ xa. Bọn họ thăm dò quy luật của Đại Hư Không thuật, không để cho Diệp Phàm có cơ hội dùng thần thức ám sát.
Nam đệ tử Diêu Quang thánh địa tế ra một tràng ngôi sao, có khoảng ba mươi sáu viên ngôi sao lớn như nắm đấm bay ra, tất cả đều được luyện chế thành từ Tử Hà Thiên Sa.
Từng viên từng viên trong suốt phát sáng ánh sáng ngọc, tản mát ra mây tía mông lung, đây là một trọng bảo do những nhân vật già lão của Diêu Quang thánh địa luyện chế thành rồi ban thưởng cho người dưới.
Ba mươi sáu viên tử tinh lóng lánh, cùng nhau hợp lại tạo thành một áng mây tía hòa hợp với trời đất. Các ngôi sao này di động trên bầu trời, mỗi một viên đều phát ra kiếm khí chói mắt.
Đây đúng là một trọng bảo, bên trong mỗi một viên ngọc đều ngưng tụ xu thế của thiên địa, có thể hấp thu được tinh khí trời cao, cả tinh khí mặt trời cũng bị thu nạp.
Kiếm khí như cầu vồng, vô cùng đẹp mắt. Các đạo kiếm khí này kiên cố không gì phá nổi, muốn cắt rách cả hư không!
"Keng", "keng", "keng"...
Diệp Phàm xuất thủ, sử dụng đại thủ ấn đối chiến với kiếm quang. Các đạo kiếm quang này thực sự rất lợi hại, một người có nhục thể cường đại như hắn cũng cảm thấy nhức mỏi. Trọng bảo này thật đáng sợ, có thể ngưng tụ xu thế trời đất, rất bất lợi cho hắn.
Nữ đệ tử kia của Diêu Quang thánh địa tế ra một tấm lưới lớn màu hồng, đây là một cái lưới trong suốt, nhưng lại tản phát ánh hồng rực rỡ. Cái lưới này phong tỏa cả trời đất khu vực chung quanh lại, bao phủ Diệp Phàm ở bên trong.
Lưới lớn màu hồng phát cháy hừng hực, muốn thiêu chết Diệp Phàm ngay ở bên trong. Đây cũng là một trọng bảo, rất bất phàm.
- Các ngươi còn chờ cái gì? Mau mau tiến lên cùng luyện hóa hắn?
Nữ đệ tử Diêu Quang thánh địa quát to với mấy người ở ngoài xa.
Rốt cuộc cũng có mấy người xông đến, bọn người này thấy Diệp Phàm bị hai kiện trọng bảo, nên muốn tới dệt hoa trên gấm.
Diệp Phàm cười lạnh, há mồm phun ra một tiểu đỉnh. Tiểu đỉnh này chỉ cao một tấc, không có thần lực dao động, không có ánh sáng lấp lánh, nhìn qua trông rất cổ xưa và tự nhiên.
- Nhất khí phá vạn pháp!
Diệp Phàm hét lớn, tế đỉnh ra.
Quyển Đạo kinh phần Luân Hải có ghi lại thuật pháp nhất khí phá vạn pháp, nói rằng tuy hoa ta nở sau nhưng có thể làm trăm hoa khác phải thất sắc. Một khi tu luyện đạt tới một cảnh giới nhất định, người sử dụng mới có thể phát huy được uy lực chiêu thức này.
Lúc còn ở bí cảnh Luân Hải, Diệp Phàm chỉ trui luyện ra một đỉnh. Sau khi tiến vào bí cảnh Đạo Cung, hắn vẫn làm như thế, gửi đỉnh cho năm thần tàng không ngừng tế luyện.
Mỗi một bí cảnh đều có thể trui luyện ra một "khí", cho nên mỗi người có thể có nhiều khí, nhưng Diệp Phàm chỉ trui luyện một "khí" này, không ngừng diễn sinh "đạo" và "lý" ở bên trong đó.
Tiểu đỉnh này có ba chân hai lỗ tai, cao khoảng chín thước, xung quanh có sương mù Huyền Hoàng lượn lờ càng làm cho nó cổ xưa hơn, tản phát lực lượng cực kỳ mạnh mẽ.
"Ầm"
Tiểu đỉnh này mới chỉ chấn động nhẹ, nhưng khí tức Huyền Hoàng nhất thời bộc phát đã làm chấn nát ba mươi sáu viên ngôi sao màu tím. Nam đệ tử Diêu Quang thánh địa kia phun ra một ngụm máu tươi, rồi bị xung lực đánh bay ra ngoài xa.
Vạn vật mẫu khí rủ từng đạo xuống, tản phát khí tức làm cho người ta khiếp sợ. Đây chính là chí bảo trong thiên địa, có thể luyện chế được thành vũ khí Cực Đạo, cũng chính là thánh vật dành riêng cho Đại Đế giống như Hoàng huyết xích kim.
- Trời ạ, đây là Huyền Hoàng nhị khí!
- Nói chính xác thì nó chính là nguyên căn vạn vật mẫu khí!
Mọi người sợ ngây người.
Diệp Phàm tế đỉnh, đỉnh lớn cao chín thước vọt lên trên rồi không ngừng rung động. Khí tức hồng hoang Thái Cổ tràn ngập ra, chấn nát mảnh lưới lớn màu đỏ kia ra thành phấn vụn.
- Trấn!
Diệp Phàm hét lớn.
Đại đỉnh cao chín thước từ trên trời cao áp xuống nữ đệ tử Diêu Quang thánh địa, trấn trụ nàng ở ngay dưới. Nàng ta muốn chạy trốn cũng không thể, khoảng cách giữa người và đỉnh chỉ còn khoảng mười thước, làn da thân thể nàng ta đã bị nứt rồi.
Không thể tưởng tượng nổi rốt cuộc đỉnh này nặng bao nhiêu, xung quanh nó có từng đạo Huyền Hoàng lưu chuyển, làm cho người ta không thể nào chịu nổi sức nặng của nó.
"Keng"
Cơ Vân Lâm sử dụng Hư Không Đại Thủ ấn, bàn tay khổng lồ màu đen đánh vào vách đỉnh cổ xưa cao chín thước kia, nhưng không thể nào làm đỉnh hư hao được, chỉ có thể tạo nên một tiếng vang thật lớn.