Già Thiên

Độc Bộ Đế Cung


trước sau



Diệp Phàm bước nhanh tới Quang Minh Thần Điện, trên đầu hắn lơ lửng một cái đỉnh cao một thước, các tia Vạn Vật Mẫu Khí buông xuống thành từng đợt.

Hắc Hoàng ẩn thân bên trong đỉnh, làm kỳ binh, chờ đợi thời khắc mấu chốt mới ra tay.

Diệp Phàm vừa mới tiến vào đại điện, lập tức khiến tất cả mọi người kinh hô, cái đỉnh của hắn rất hấp dẫn ánh mắt người khác, không thể không khiến mọi người chú ý.

Căn nguyên Vạn Vật Mẫu Khí thì tìm khắp Đông Hoang cả đời cũng không chắc đã thấy được, mà cái đỉnh của hắn lại là do thứ này luyện thành, không có tạp chất nào khác.

Thứ này có thể được coi là phôi thô của Vũ khí Cực Đạo, là thứ khiến người ta phải điên cuồng, là báu vật khiến cho các truyền nhân Thánh địa phải tha thiết mơ ước.

Tất cả mọi người tại đây lập tức sôi trào lên, rất nhiều người chưa từng nhìn thấy Diệp Phàm, nhưng cũng đoán ra là hắn. Bởi vì khắp thiên hạ này thì chỉ có hắn đoạt được một kiện thánh vật như vậy.

Một đệ tử đại giáo lập tức nhảy ra, nói:

- Thánh vật căn nguyên mẫu khí này là thứ mà mỗi đại Thánh chủ đều muốn có mà không được, ngươi chỉ là một tên tu sĩ Đạo Cung Bí Cảnh nhỏ nhoi, dựa vào cái gì mà giữ nó?

- Theo ngươi thì người như thế nào mới có thể giữ nó?

Diệp Phàm cười thản nhiên.

Cũng không phải tất cả mọi người nhằm về phía Hỗn Độn Thạch, bị cố định ở đó, còn có một số người tự nhận tu vi hơi kém, không tranh đoạt được, nên đều đứng trong cung điện, không bay lên không trung.

- Thánh khí tất nhiên là phải ở trong tay của đại giáo, như vậy thì mới có thể vâng lệnh ý chí thiên địa, không để thánh vật bị mai một.

Hắn bày ra một bộ dáng siêu nhiên.

- Tới đây, nói ta biết ngươi thuộc môn phái nào, ta rửa tai lắng nghe đây!

Diệp Phàm nhìn về phía hắn.

- Bớt giả vờ đi, ngươi đã có gan tới đây, hôm nay đừng nghĩ tới việc thoát đi, để cái đỉnh lại mau!

Tên đệ tử này lộ ra sát khí.

- Chỉ bằng ngươi mà cũng đòi cướp đồ trong tay ta sao?

Diệp Phàm cười lớn, quét mắt nhìn hắn một cái, tên này tuy chỉ là Đạo Cung nhất trọng thiên, mặc dù cũng được coi là không tồi trong thế hệ trẻ tuổi, nhưng chỉ so với kẻ khác mà thôi.

Hôm nay, rất nhiều Thánh tử tụ tập tại đây, cái gọi là thiên tài Đạo Cung Bí Cảnh thì thật sự không thấm vào đâu. Chưa nói tới những Thánh tử kia, chỉ những người bị cố định trên không trung kia thấp nhất cũng có tu vi Đạo Cung tứ trọng thiên rồi.

- Ta là người của Bắc Vực Huyễn Diệt Cung, hôm nay ngươi mà không giao cái đỉnh này ra thì đừng mong giữ được tính mạng-

Hắn quay đầu lại nói với mấy người khác:

- Sư huynh, sư đệ, còn thất thần gì nữa? Bắt lấy hắn, đánh chết hắn rồi đoạt lấy cái đỉnh

Các Thánh tử có tu vi cường đại đều bị cố định ở đó, các thiên tài thuộc đại giáo cũng bị trói ở trên không trung, người mạnh nhất còn lại trên mặt đất chỉ là Đạo Cung Bí Cảnh tam trọng thiên, đây cũng là một cơ hội cho bọn họ, không phải tranh đoạt với một thế hệ cường giả tuyệt đỉnh trẻ tuổi tại đây.

Nếu có thể đoạt được căn nguyên Vạn Vật Mẫu Khí thì còn tốt hơn nhiều so với Hỗn Độn Thạch, đây chính là vật phẩm chỉ Đại Đế mới có, không thể đánh giá hết giá trị được.

Khóe miệng Diệp Phàm khẽ nhếch lên, cười lạnh:

- Huyễn Diệt Cung, cũng có nghe qua, là đại giáo ở Bắc Vực, tuy nhiên các ngươi trắng trợn cướp đoạt như vậy, không sợ làm nhục thanh danh của mình sao?

- sắp chết rồi mà còn nói nhiều như vậy làm gì, giết hắn!

Tên đệ tử này lao tới đầu tiên.

Xoát!

Ánh sáng lóe lên, thân hình hắn biến mất, cùng lúc đó ba người khác đã lao tới gần, xuất quỷ nhập thần, thoắt ẩn thoắt hiện, khiển người ta không biết đâu mà lần.

Đây chính là át chủ bài của bọn hắn, đại giáo tên là “Huyền Diệt’', chính là chỉ thân pháp của bọn họ, giống như quỷ mị, khiến người khác khó có thể nắm giữ được.

Ngoài ra, bọn họ đều có cùng cảnh giới với Diệp Phàm, đều là Đạo Cung lưỡng trọng thiên, vì thế không có chút sợ hãi gì cả.

- Giao cái đỉnh ra đây, ta cho ngươi chết thống khoái!

Tên đệ tử Đạo Cung nhất trọng thiên không dám tiến lên phối hợp với sư huynh đệ của mình

- Giao đỉnh ra thì cũng chết, các ngươi nhân từ thật đó!

- Chúng ta sẽ cho ngươi chết một cách thống khoái, Huyền Diệt Cung chúng ta chưa bao giờ dây dưa, dài dòng làm gì, đảm bảo một kích là mất mạng ngay.

Một tên trong đó chế giễu.

Những người này cũng đã nghe danh Diệp Phàm, nhưng lại không để hắn vào mắt, thân là đệ tử đại giáo tại Bắc Vực, tất cả chúng đều tâm cao khí ngạo, trong mắt bọn họ thì trừ những Thánh địa ra, những người khác không có gì đáng quan tâm cả.

- Thật là khoác lác, một khi đã thế thì để ta cùng lúc tiễn các ngươi đi thôi.

Diệp Phàm rất tự nhiên nói.

Xích!

Một tên đệ tử Huyễn Diệt Cung ra tay, một tấm lưới màu xanh da trời phủ xuống, như một bầu trời đầy sao, phát ra ánh sáng lấp lánh.

Xoát!

Tấm lưới lớn màu xanh này phủ xuống, mấy tên này cười lớn, chuẩn bị tế luyện luôn, nhưng bỗng nhiên toàn bộ biến sắc, tấm lưới này chỉ chụp được một đạo tàn ảnh, không phải là chân thân.

Có thể thấy được Diệp Phàm nhanh tới mức nào, bộ pháp của Lão Phong Tử được hắn phát huy tới cực trí, nhanh như tia chớp.

Ba... Ba... Ba!

Ba tiếng nổ to cùng lúc phát ra, nghe rất có lực, giống như chỉ có một âm thanh phát ra vậy, ba đại cao thủ Huyễn Diệt Cung như bị sét đánh, tất cả đều bị dính một chưởng.

Phốc!

Ba người cùng lúc vỡ nát thành bốn năm mảnh nhỏ, lập tức biến mất, hóa thành một mảnh huyết vụ.

-Ngươi...!

Tên đệ tử Đạo Cung nhất trọng thiên của Huyễn Diệt Cung duy nhất còn sót lại biến sắc.

- Đây là đại giáo Huyễn Diệt Cung tại Bắc Vực sao?

Diệp Phàm cười nói.

- Các đệ tử kiệt xuất của Huyễn Diệt Cung đang bị cố định phía trên, nếu không thì ngươi đã sớm bị hình thần câu diệt lâu rồi.

Tên đệ tử này vẫn mạnh miệng, không cầu xin tha thứ.

- Vậy sao, mấy người nào vậy, chỉ cho ta xem nào.

Diệp Phàm nhìn về phía không trung, Hỗn Độn Thạch đang trói buộc rất nhiều người.

- Sư huynh, sau này các ngươi hãy báo thù cho ta.

Tên đệ tử này la lớn.

- Đáng tiếc, sự kiên cường của ngươi dùng sai chỗ rồi, lát nữa ta sẽ thử xem các sư huynh của ngươi cường đại tới mức nào.

Diệp Phàm lắc đầu, đột nhiên ra tay tiêu diệt hắn.

- Ngươi thực sự không biết trời cao đất dày, còn dám tới đây.

Trong đám người có một tên từ từ bước ra, trông hắn rất trầm ổn, giống như đang nhìn một người chết vậy, hắn nhìn Diệp Phàm, nói:

- Không cần nói gì cả, để lại cái đỉnh này, sau đó quỳ xuống, chờ xử lý sau!

Loại giọng điệu này khiến cho Hắc Hoàng bên trong đỉnh cũng phải nổi trận lôi đình, suýt chút nữa thì đã nhảy ra ngoài giết hắn.

Nhưng Diệp Phàm lại có chút để tâm, người này có cảnh giới Đạo Cung tứ trọng thiên, cường đại hơn những kẻ xung quanh. Hắn vốn tưởng rằng các tu sĩ Đạo Cung tứ trọng thiên đều bay lên không trung, bị Hỗn Độn Thạch cố định lại rồi, không ngờ vẫn có một tên lẩn trong đám người này.

- Ngươi là ai?

- Tống Thiên Phong, đệ tử đại giáo Ngũ Hành Điện tại Bắc Vực.

Hắn chậm rãi bước về phía trước, vô cùng ung dung, bình tĩnh.

Diệp Phàm dùng cảnh giới thấp đi “phạt tiên”, đã từng đánh gục một số người tam trọng thiên, nhưng chưa từng chân chính giao chiến với tu sĩ Đạo Cung tứ trọng thiên bao giờ, hắn cảm nhận được nguy hiểm rất lớn.

- Lời ta nói, ngươi không nghe rõ sao?

Tống Thiên Phong chắp tay sau lưng, sắc mặt bình thản, nói:

- Lưu lại cái đỉnh này, sau đó quỳ xuống, chờ xử lý.

Diệp Phàm khẽ cười rất tươi, hàm răng trắng bóc lóe ra, khuôn mặt thanh tú thoạt nhìn rất non nớt, thậm chí còn pha lẫn một chút hồn nhiên.

- Buồn cười làm sao? Chẳng lẽ phải chờ tới khi ta đánh gãy hai chân ngươi, thì ngươi mới đồng ý quỳ xuống?

Tống Thiên Phong vẫn chậm rãi, từ từ bước về phía trước.

- Ta đang cười ngươi không hiểu gì
về con người ta.

Diệp Phàm thu lại nụ cười sáng lạn của mình, khẽ lắc đầu.

- Ta có cần phải hiểu về một người sắp chết sao?

Tống Thiên Phong từng bước đi tới, vươn ra một bàn tay to đen như mực, lớn như một căn phòng, mạnh mẽ đè xuống, quát:

- Quỳ xuống!

- Chết!

Diệp Phàm khẽ quát, từ mi tâm bắn ra một kiếm quang màu vàng, thần thức cường đại hóa hình mà ra, lao thẳng về phía trước, đối phương căn bản không biết hắn có đòn sát thủ này, lại còn chậm rãi bước tới gần hắn, hoàn toàn là hành vi tự sát mà thôi.

- A...!

Tống Thiên Phong hét thảm một tiếng, dùng tay che lấy mi tâm, lảo đảo lui lại.

Nhưng tất cả đã chậm, hắn ở quá gần Diệp Phàm, căn bản không thể tránh được một kiếp này, thần thức bị thương nặng, “phốc” một tiếng, quỳ xuống mặt đất.

-Ngươi...!

Hắn vừa thốt ra được một tiếng thì một thanh tiểu kiếm màu vàng đã lao thẳng vào đầu hắn. “Phốc” một tiếng, trán hắn đã bị đâm thủng.

Ầm!

Tống Thiên Phong kêu thảm một tiếng, cái xác đổ xuống đất.

Rất nhiều người còn không nhận ra đây là thần thức giết người, trong lòng đều kinh hãi, mãi tới khi có một người cả kinh kêu lên, những người khác mới hiểu được.

- Diệp Phàm ngươi quả nhiên to gan lớn mật, trong lúc này mà còn dám tới đây.

Có mấy người theo nhau bước ra, tu vi thấp nhất cũng là Đạo Cung lưỡng trọng thiên, có hai người là Đạo Cung tứ trọng thiên.

- Người của Cơ gia!

Sắc mặt Diệp Phàm trầm xuống, hắn có đại oán với gia tộc này.

Một bên lại có mấy người bước ra, là đệ tử Diêu Quang Thánh Địa, cũng có cao thủ Đạo Cung tứ trọng thiên.

Cơ gia và Diêu Quang đều ra mặt, những người khác cũng cùng nhau vây lại, bao gồm các các đại Thánh địa khác, tuy bọn họ không ra tay, nhưng đều nhìn chằm chằm vào chiếc đỉnh của Diệp Phàm, rõ ràng là có ý cướp lấy.

Đồng thời, mỗi người đều lấy ra một thanh vũ khí, che trước trán, đề phòng hắn tập kích bằng thần thức.

- Ha... ha... ha...!

Thấy bọn họ như vậy, Diệp Phàm không kìm được cười phá lên.

Hôm nay, cái tên Diệp Phàm nhất định sẽ được truyền ra ngoài, khiến cho đệ tử của các đại Thánh đại đều phải kiêng kỵ.

Trên thực tế, từ nay về sau, tất cả những người nhắc tới tên Diệp Phàm đều biến sắc, khi đối mặt với hắn thì điều đầu tiên họ nghĩ tới chính là phòng ngự.

Xoát!

Diệp Phàm nhảy lên, hắn không muốn trì hoãn thời gian nữa, tránh phát sinh chuyện ngoài ý muốn.

Cái đỉnh mang phong cách cổ xưa này cao hơn một thước, từ trên đầu hắn hạ xuống từng đợt Huyền Hoàng khí, trông như một lớp lụa mỏng, vô cùng nồng đậm, nghiêm ngặt bảo hộ hắn vào bên trong.

Diệp Phàm dùng cái đỉnh này che trên đầu, không bị ngăn cản, luồng sáng do Hỗn Độn Thạch bắn ra đều bị Vạn Vật Mẫu Khí dễ dàng mở ra.

Giờ phút này tất cả mọi người đều biến sắc, kiện thánh vật này thực sự rất nghịch thiên, quả nhiên là tài liệu mà cả Đại đế cũng đều mơ ước.

Hỗn Độn Thạch vô cùng quý hiếm này cũng không thể trói được hắn, có vẻ bất lực trước Vạn Vật Mẫu Khí, khiến cho không người nào không muốn chiếm lấy nó làm của riêng.

Thứ này tuyệt đối là thô phôi của vũ khí Cực Đạo, tương lai khi suy diễn ra “Đạo” và “Lý”, tất nhiên sẽ là bá chủ Đông Hoang, uy áp phủ khắp thiên hạ.

“Tên đạo sĩ vô lương lại không thấy xuất hiện...”

Diệp Phàm tự nhủ, nhưng cũng không dám thả lỏng, chuẩn bị vượt qua hư không bất cứ lúc nào, hắn từng bước đi tới trước tảng kỳ thạch màu đen này.

Xích!

Ánh sáng lóe lên một cái, hắn đã vớ được cuốn sách cổ này vào tay, tới lúc này thì mới yên tâm.

Sau đó, hắn thử thu lấy Hỗn Độn Thạch, nhưng thần lực lại không kham nổi, khó thành công được, khối đá màu đen này quá nặng, nếu không luyện hóa thì không có khả năng mang nó đi.

- Buông cuốn sách cổ bằng da thú đó ra!

Đám người phía dưới cực kỳ tức giận, vất vả hao phí công sức mà lại bị người khác lấy đi như vậy, thực sự không cam lòng.

- Các ngươi đang mắng ta sao? Đừng có chọc vào ta, nếu không ta không cam đoan sẽ không chém mấy tên Thánh tử, Thánh nữ của các ngươi đâu?

Ánh mắt Diệp Phàm quét xuống dưới.

Lời vừa phát ra, đám người bên dưới rùng mình, các đệ tử xuất sắc nhất của Thánh địa và đại giáo đang bị cố định trên không trung, chỉ có mỗi một mình Diệp Phàm không bị ảnh hưởng.

Nếu mà hắn phát điên lên thì cũng không ổn chút nào, tất cả mọi người đều kinh hãi, khiếp sợ.

Xoát!

Diệp Phàm cùng với cái đỉnh trên đầu, đi về phía Kim Sí Tiểu Bằng Vương cách đó không xa, tay phải to như cái cối xay màu vàng, đập thẳng xuống.

Ầm!

Kim Sí Tiểu Bằng Vương lập tức bị đánh bay ngược ra ngoài, tuy nhiên hắn rất nhanh bị cố định lại, trong lực tràng của Hỗn Độn Thạch thì tất cả mọi thứ đều bị giam cầm, rất khó động đậy.

- Tên tiểu tử nhà ngươi không giết được ta đâu!

Trong mắt Kim Sí Tiểu Bằng Vương lóe ra ánh sáng dã tính, từ khi bị cố định giữa không trung tới giờ thì mới mở miệng ra nói.

Ầm!

Diệp Phàm lại đánh ra một quyền, nắm tay màu vàng rất nặng và có lực, đánh cho Kim Sí Tiểu Bằng Vương văng lên trên Hỗn Độn Thạch, cả đại điện đều lung lay.

Rất nhiều Thánh tử xung quanh đều biến sắc, nhưng không ai mở miệng nói gì, tất cả mọi người đều phát lạnh.

Diệp Phàm vừa bước đi, vừa quét mắt khắp bốn phía.

Cơ Hạo Nguyệt, Diêu Quang Thánh tử, Diêu Hi, Dao Trì Thánh nữ... Tất cả mọi người đều biến sắc.

Dưới ánh mắt của Diệp Phàm, thì Đại Diễn, Khương gia, Vạn Sơ, Tử Phủ, Đạo Nhất và rất nhiều Thánh tử cùng Thánh nữ đều bất an trong lòng, lo sợ cho bị hắn bước tới giết.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện