- Tiểu thúc, đó chính là tên giặc bị Cơ gia truy nã Diệp Phàm.
Người Cơ gia cũng tiến lên, cung kính thi lễ với một người trung niên ba mươi tám ba chín tuổi.
- Đúng là to gan, dám chạy tới nơi này.
Kỳ tài đời trước của Cơ gia chấp tay sau lưng, bình tĩnh nói.
Rất nhiều người ở nơi này đều nhận ra hắn chính là Cơ Nguyên Thanh của Cơ gia. Dáng người hắn trung bình, cũng không phải cao lớn cho lắm nhưng lại mang ý vị đại đạo, phi thường mờ ảo, trông giống như một vùng hư không, khiến người ta không thể nắm bắt được hình dáng.
Hắn khiến người khác cảm thấy giống như hư vô, biểu hiện rằng đã tu luyện Hư Không Kinh tới cảnh giới sâu đậm. Năm đó hắn đã giao chiến với đại đệ tử Khổng Đằng của Khổng Tước Vương từ Nam Vực tới tận Trung Châu, chấn động thế gian.
Hắn rất nổi tiếng trong các đại Thánh địa tại Trung Châu, nếu không phải Cơ gia mới sinh ra một thần thể Cơ Hạo Nguyệt thì vị trí gia chủ tương lai khẳng định phải là của hắn.
- Tiểu Bằng Vương đâu rồi?
Lúc này Khổng Đằng ngẩng đầu nhìn lên, mày kiếm dựng ngược, khí tức sắc bén bùng lên.
Ngoài Nhan Như Ngọc ra thì trên mặt đất còn có Yêu tộc khác, một người trong đó tiến lên bẩm báo:
- Kim Sí Tiểu Bằng Vương cũng bị Diệp Phàm trấn áp rồi.
- Cái gì? Ba vị đó đều là thiên tài được trời ưu ái, lại bị một mình hắn trấn áp sao?
Mười mấy người này đều biến sắc. Tu vi bọn họ đều cao hơn những người đồng lứa nửa bậc, đều là bậc kỳ tài nhưng vẫn chú ý tới những người được tuyển làm Thánh tử và Thánh nữ này.
Kim Sí Tiểu Bằng Vương và Diêu Quang Thánh tử đều mơ hồ thể hiện tư chất của Đại đế, có biểu hiện gần bằng Đại đế thời trẻ, giờ lại đồng thời bị một người trấn áp khiến bọn họ không thể không kinh ngạc.
Khổng Đằng tiến lên từng bước, mày kiếm nhíu chặt, lộ vẻ cao ngạo trời sinh, không giận mà vẫn uy nghiêm, nhìn về phía Diệp Phàm giữa không trung nói:
- Thảo nào mà sư phụ ta vẫn hơi chờ mong ở ngươi, quả nhiên cũng hơi bất phàm. Số mệnh tốt, thực lực cùng tốt, có thể trấn áp cả ba người này đủ để nói ngươi là một trong những thiên tài trẻ tuổi đời nay.
Đại đệ tử Diêu Quang Thánh Địa - Sở Lăng Không tiến lên. Dáng người hắn dỏng dỏng cao giống như Tiên Vương giáng trần, con ngươi thâm thúy như tinh không nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, vẻn vẹn chỉ phun ra hai chữ:
- Thả người.
Diệp Phàm tổng cộng trấn áp liền ba người, trong đó lại có hai người của Diêu Quang Thánh Địa, điều này làm hắn hơi nhíu mày. Chuyện này nếu truyền ra ngoài thì sẽ có ảnh hưởng rất lớn đối với Diêu Quang Thánh Địa.
Diệp Phàm đứng dậy, cười vô cùng rực rỡ nói:
- Ta đang định nói với chư vị, ba người này ta đã thu lại rồi, không thể thả ra. Ta muốn trong một năm này các ngươi không được đuổi giết ta, không được lần theo tung tích của ta, nếu được thì sau một năm ta sẽ thả người.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, tuyệt đối không ngờ Diệp Phàm lại dám nói ra điều kiện như vậy trước mặt rất nhiều kỳ tài của Thánh địa.
- Ngươi tự tin có thể rời khỏi nơi này sao?
Thân sắc Sở Lăng Không bình tĩnh, đôi mắt hơi lộ vẻ sắc bén.
- Keng.
Đột nhiên đại đệ tử chân truyền của Khổng Tước Vương - Khổng Đằng ra tay, đánh ra một chưởng liền khiến cả đại rung chuyển. Hắn chắn trước cửa, ngăn đường của Đoạn Đức.
Đồng thời vào lúc này, đám người Sở Lăng Không và Cơ Nguyên Thanh đều ra tay, chặn trước đường của đạo sĩ vô lương, khiến hắn không thể thoát được.
- Đoạn đạo trưởng sao lại chưa từ biệt mà đã định đi thế?
Mười mấy người đều đã nổi danh nhiều năm, lòng dạ sâu xa, cũng vô cùng cảnh giác, Đoạn Đức muốn chạy cũng không thể thoát nổi.
Mười mấy Người này đều là kỳ tài thế hệ bước, liên thủ lại thì gần như có thể ngang với Đại Năng, đủ để giết chết một số giáo chủ đại giáo.
Vẻ mặt Đoạn Đức đau khổ, niệm đạo hiệu nói:
- Bần đạo chỉ muốn ra ngoài hít thở chút không khí mà thôi.
Hắn cũng không dám mạnh mẽ xông tới. Tình cảnh trước mắt của hắn rất không ổn, phía trước có mười mấy kỳ tài chặn đường, phía sau lại có công chúa Yêu tộc cầm Vũ khí Cực Đạo uy hiếp, khiến toàn thân hắn đều cảm thấy không tự nhiên.
- Ầm.
Chấn động kịch liệt, lực lượng chẳng biết mạnh tới mức nào mà khiến cả tòa Quang Minh Thân Điện suýt nữa bay mất.
Ngay cả Hỗn Độn Thạch ở trung ương của đại điện cũng chấn động, trường lực bởi không ổn định, bị lực lượng cường đại làm ảnh hưởng.
- Chuyện này...
Tất cả mọi người đều biến sắc, vô cùng kinh hãi.
Đoạn Đức rụt cổ lại nói:
- Chư vị mau chạy đi, nếu chậm chút này là không kịp đâu. Phía sau có ba cái quan tài, khẳng định có thứ gì đó phá quan thoát ra rồi.
Hắn vừa nói vừa muốn chạy ra phía ngoài.
- Đoạn đạo trưởng nên thành thật một chút đi.
Giọng nói của Cơ Nguyên Thanh vang lên rất lạnh lùng
Ánh mắt Khổng Đằng và Sở Lăng Không cũng lóe lên, mười mấy người đều lộ sát khí, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay với hắn.
- Ta muốn tốt cho các ngươi thôi. Thật sự là bần đạo không nói sai, ba quan tài kia chúng ta không thể động vào đâu.
Đoạn Đức thề thốt.
- Ngươi yên tâm. Là Thái thượng trưởng lão của các đại Thánh địa ra tay đó.
Sở Lăng Không lạnh lùng đáp.
- Các ngươi... Cũng to gan thật. Đó là tam tài tuyệt quan, có người muốn lấy thi thể chứng đế, tất cả đều là những nhân vật vô cùng khủng bố.
Mặt Đoạn Đức xám ngắt.
- Còn sống đều không thể thành đế, sau khi chết đi còn chứng đế cái gì? Hắn chẳng lẽ còn cường đại hơn đại Thánh chủ? Sư phụ ta tới liền có thể trấn áp hắn.
Khổng Đằng hờ hững nói.
Thằn sắc Đoạn Đức liên tục đại biến. Khổng Tước Vương tung hoành Nam Vực, đại Thánh Chủ cũng không làm gì được hắn, đích xác là có chiến lực tuyệt đỉnh.
- Ầm.
Năng lượng kịch liệt tràn tới. Cả tẩm cung của Đại đế suýt nữa là sụp đổ, nếu là kiến trúc khác thì sợ đã trở thành tro bụi từ lâu rồi.
Nhưng đây là chỗ ở của Vô Thủy Đại đế, có khí tức của hắn, lại có văn lạc của Đại đế khắc lại, dù là Đại Năng ra tay ở đây thì căn bản cũng không phá hủy nổi.
Một tiếng rống lớn chấn động núi sông truyền tới, một tòa Âm Sơn trực tiếp văng ra từ bên trong lòng đất.
Thế giới trong lòng đất chấn động mãnh liệt, giống như xảy ra động đất đáng sợ vậy.
- Grao...
Lại một tiếng rống to hơn khiến núi lay đất chuyển. Một số tu sĩ thực lực hơi yếu trong đại điện trực tiếp nổ tung.
- Chuyện này...
Những người còn may mắn tồn tại sợ tới trắng bệch mặt mũi, không ai là không biến sắc. Ngay cả Sở Lăng Không, Cơ Nguyên Thanh, Khổng Đằng và Đoạn Đức cũng phải thay đổi sắc mặt, hiểu rằng đã có Đại Năng ra tay.
Thực lực của những nhân vật có cảnh giới này không thể tưởng tượng được, có thể rống tan sông núi.
- Là sư phụ ra tay.
Thần sắc Khổng Đằng trịnh trọng nói.
Diệp Phàm cũng nghe được là tiếng của Khổng Tước Vương, một cường giả độc chiến siêu cấp.
Thần sắc của Cơ Tử Nguyệt, Sở Lăng Không lại biến đổi. Thần uy của Khổng Tước Vương rất khó dò, tám trăm năm trước đã quét ngang Nam Vực, chấn nhiếp một phương, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Đại chiến với Diêu Quang Thánh Chủ, Thánh chủ của Cơ gia, phi thường dũng mãnh, cả đời không bại trận, thế gian phi thường hiếm có. Cơ gia có ấn tượng sâu sắc nhất với hắn
Hơn một trăm năm trước ở Nam Vực, Khổng Tước Vương rống to một tiếng liền chấn nát rất nhiều cường giả Cơ gia, lại tát một cái chết cả Thái thượng trưởng lão của bọn họ.
- Mau, mau đóng cửa lại. Nếu không thì ở đây không có mấy người chịu nổi, sẽ bị sư phụ ta rống chết mất.
Khổng Đằng nói. Hắn thật sự cũng không phải nghi ngờ các Thánh địa mà nơi này còn có một số tu sĩ Yêu tộc và người của mười ba đại cường đạo.
Mười mấy người ra tay ngăn cách Quang Minh Thần Điện với thế giới bên ngoài.
Mà lúc này Khổng Tước Vương đánh ra chân hỏa, thần lực ngập trời, lan tới phạm vi rất xa, rống động sơn hà.
- Ầm.
Năm tòa điện phía trước
bị hắn rống cho nát bấy, trở thành một vùng phế tích. Hắn giao chiến với một cường giả khác, từ trong lòng đất bay lên không trung giao chiến.
Diệp Phàm từng gặp Khổng Tước Vương. Đó chỉ là một thiếu niên thoạt nhìn mười sáu mười bảy tuổi, trông thanh tú phi thường, không thể tưởng tượng được khi đại chiến chân chính lại có dũng lực khôn cùng.
- Tiểu tử, đừng luyện hóa ba người kia nữa. Chúng ta mau chạy thôi- Khổng Tước Vương này đúng là dọa người quá.
Hắc Hoàng thúc giục.
Diệp Phàm gật đầu. Dù sao thì Kim Sí Tiểu Bằng Vương, Diêu Quang Thánh tử và Diêu Hi đã bị phong ấn, có luyện hóa hay không thì sau hãy nói.
Đột nhiên tiếng chim bằng kêu vọng trời cao, khiến cả thế giới trong lòng đất đều thấy áp lực, khiến linh hồn người ta run rẩy.
- Lão Bằng Vương hiện thân quả nhiên khủng bố.
Rất nhiều người biến sắc.
Diệp Phàm lại chấn động. Đó là lão tổ của Kim Sí Tiểu Bằng Vương, cự phách của Yêu tộc, có tốc độ nhanh nhất Đông Hoang, mỗi Đại Thánh chủ đều rất đau đầu với hắn.
- Tiểu tử thả Kim Sí Tiểu Bằng Vương ra đi.
Khổng Đằng nói.
- Thả Thánh tử, Thánh nữ ra.
Sở Lăng Không cũng hờ hững nói.
- Ta thật không biết ngươi định chạy trốn thế nào.
Cơ Nguyên Thanh lắc đầu.
Diệp Phàm chẳng hề kinh hoảng chút nào nói:
- Các Thánh địa đều có người ở nơi này, trước mặt mọi người ta lập lại một lần nữa, trong một năm đừng có quấy rầy ta, bằng không ba người này đều phải chết oan uổng rồi.
- Buồn cười, ngươi cho ngươi là ai? Có thể đặt điều kiện với chúng ta sao?
Có người mắng.
Những người này tuy có hàm dưỡng nhưng lại bị một tiểu tu sĩ Đạo Cung Bí Cảnh liên tục đặt điều kiện thì lập tức đều sầm mặt xuống.
Hai đệ tử Đạo Cung tam trọng thiên bên cạnh cũng trào phúng:
- Chết đến nơi rồi còn khoác lác. Ngươi tưởng ngươi là bậc Đại Năng sao?
Diệp Phàm nở nụ cười, chẳng tỏ vẻ gì nói:
- Thánh địa thì giỏi sao. Cơ gia và Diêu Quang, ta sẽ... Tới gặp mặt. Đến lúc đó sẽ Quang Minh chính đại mượn cổ kinh của các ngươi để đánh giá xem.
Những lời nói này phi thường đại nghịch bất đạo. Mượn cổ kinh của Thánh địa đánh giá, nói như vậy thì ngoài khí phách và năng lực của Đại đế ra, ai có thể làm nổi?
Trừ phi hắn có thể công hãm Thánh địa, chứ không thì sao làm được như vậy? Đây rõ ràng là tuyên chiến trắng trợn.
Bất kể quá khứ Diệp Phàm như thế nào thì từ hôm nay trở đi, tên tuổi của hắn sẽ truyền khắp mỗi đại giáo phái, ai nấy đều biết tới.
- Thật sự là không biết trời cao đất rộng. Thái cổ phế thể, ngươi có bản lĩnh gì chứ? Căn bản là không có tương lai, còn dám khoác lác như vậy sao?
Mười mấy kỳ tài kia và rất nhiều Thánh tử, Thánh nữ đều không nói gì thêm nhưng những đệ tử trẻ tuổi đều không nhịn nổi nữa, bắt đầu chửi mắng.
- Tương lai chúng ta gặp lại, phế thể ta sẽ ... Lĩnh giáo tuyệt học của chư vị.
Diệp Phàm đứng trên Hỗn Độn Thạch, nhìn quanh khắp mọi người.
- Vút.
Hào quang lóe lên. Trên Hỗn Độn Thạch có thêm một đài Huyền Ngọc. Diệp Phàm cất bước đi lên đó.
- Không ổn, ngăn hắn lại.
Tới giờ khắc này mọi người mới tỉnh ngộ. Không ngờ đối phương có đài để di chuyển trong không gian, khiến bọn họ thật khiếp sợ.
- Vút.
Hào quang lóe lên, Diệp Phàm liền biến mất.
Vào giờ phút này Đoạn Đức cũng vọt tới giống như quỷ mỵ, định mượn đài Huyền Ngọc này để vượt qua hư không.
- Rắc.
Nhưng ngay lúc này thì đài Huyền Ngọc đột nhiên vỡ tan, đánh bay Đoạn Đức ra.
- Vô Lương con bà nó Thiên Tôn. Là đài chỉ dùng một lần.
Đoạn Đức tức giận tới ngứa cả hàm răng.
Mười mấy người vây phía sau hắn, thần sắc tất cả đều không tốt, không ngờ lại để Diệp Phàm bỏ chạy, mặt ai nấy đều tối sầm lại.
- Chư vị, chúng ta cùng nhau nghiên cứu sách cổ này, đừng khẩn trương như vậy.
Đoạn Đức cười còn khó coi hơn là khóc.
Ở ngoài ngàn dặm hào quang lóe lên, một cái đỉnh do Vạn Vật Mẫu Khí đúc thành lao ra thỏi hư không. Diệp Phàm và Hắc Hoàng hiện ra từ bên trong đỉnh.
- Mau, tiếp tục khắc đạo văn. Lần này phải rời xa vạn dặm mới được. Lão Bằng Vương kia có tốc độ cực nhanh trong thiên hạ, ngàn dặm đối với hắn mà nói căn bản không là gì cả.
Hắc Hoàng cũng không chậm trễ, hành động rất nhanh, lập tức khắc ấn xong, sau đó bọn họ lại xuyên qua hư không rời đi hơn vạn dặm
Liên tục vượt qua nhiều lần hư không, hoàn toàn rời khỏi Lệ Cháu hai mươi mấy ốc đảo thì Diệp Phàm mới thở phào một hơi. Hắn biết mình đã thoát hiểm rồi.
Ngay sau đó, một tin tức như có cánh truyền khắp địa vực. Một tu sĩ tên là Diệp Phàm trấn áp Diêu Quang Thánh tử, Kim Sí Tiểu Bằng Vương, Diêu Hi, chấn động mấy chục châu.
Vẻn vẹn chỉ qua mấy ngày, cái tên Diệp Phàm đã kinh động tới mấy trăm ốc đảo, truyền khắp nửa Bắc Vực. Rất nhiều người biết tới tu sĩ tên Diệp Phàm đã trấn áp ba vị thiên tài một năm
Diệp Phàm là ai? Trước kia chỉ có chút lời đồn, hầu hết giáo phái đều không biết nhưng từ nay về sau thì phân nửa mọi người ở Bắc Vực đều không xa lạ với cái tên này nữa.
Kim Sí Tiểu Bằng Vương, Diêu Quang Thánh tử là những người có hi vọng đi trên con đường của Đại đế, là nhân vật mà thế hệ trẻ của Đông Hoang rất khó đối phó nổi, là vương giả tương lai của Đông Hoang.
Nhưng bọn họ lại bị một tiểu tu sĩ vô danh trấn áp.
Không nghi ngờ gì nữa, tin tức này càng truyền càng rộng, càng ngày càng có nhiều người biết.
Từ nay về sau người thiên hạ không ai không biết. Nói vậy cũng không phải khoa trương. Diệp Phàm trấn áp Kim Sí Tiểu Bằng Vương, Diêu Quang Thánh tử, cũng khiến tên tuổi của hắn truyền khắp các đại giáo phái...