- Chuyện gì thế này?
Diệp Phàm hỏi.
- Có một lão đạo rất kỳ quái vừa đến đây, ông ta nhìn trúng cái cối xay của Trương ngũ gia gia và cái thớt của Nhị Lăng Tử, đang định mua đi.
- Nhãn lực của lão đạo này kém thật, ngay cả ta cũng có thể nhìn ra trong cối xay và cái thớt kia không hề có tí Nguyên nào. Tự dưng lại trả giá cao để mua, thật không biết lão ta nghĩ gì trong đầu nữa.
Diệp Phàm trong lòng lập tức nhảy dựng lên, vội vàng chạy tới phía trước. Trong đám người có một lão đạo nhân, thân mặc đạo bào cũ kĩ, thoạt nhìn xem ra cũng có khá nhiều năm tuổi, cũ đến nỗi bạc màu.
“Quần áo như vậy không giống y phục của thời đại này...” Diệp Phàm rung động trong lòng, kiểu dáng của đạo bào hết sức cổ xưa.
Nét mặt hắn bình tĩnh nhưng trong lòng lại kinh sợ từng hồi. Trong một khoảnh khắc, linh giác đã khiến hắn có cảm giác như mình đang đứng trước mặt một con Man Long thái cổ đang ngủ say.
Nhưng mà linh giác chỉ lóe lên một cái liền biến mất quá nhanh, chỉ gây ra một vài gợn sóng trong cõi lòng phẳng lặng chứ chẳng hề gây ra sự bất thường nào.
Đây là một lão đạo tóc bạc dài qua vai. Nhìn thần sắc thì lão đạo này tầm sáu bảy mươi tuổi, tinh thần quắc thước, đang chăm chú quan sát cái thớt đá của Nhị Lăng Tử.
- Ta muốn có cái thớt này, ta trả các ngươi mười cân Nguyên.
Lão đạo mở miệng nói với cha mẹ của Nhị Lăng Tử.
- Mười cân?
Đám người đứng vây quanh đều giật mình kinh ngạc.
Ngay cả Diệp Phàm cũng cảm thấy khó hiểu, hắn đang chăm chú quan sát cái thớt nhưng mà chẳng hề phát hiện được tí dị thường nào cả.
Cuối CÙNG, lão đạo mua cái thớt và bắt đầu xẻ đá ở ngay trước mặt mọi người.
Đá vụn rơi tán loạn, hắn hết sức cẩn thận như sợ cắt hỏng báu vật gì đó, cái thớt dần bị tróc ra từng mảng đá, rất nhẹ nhàng, tuyệt không hề có những phát bổ mạnh mẽ cứng rắn.
Nhưng mà cuối cùng, sau khi cái thớt hoàn toàn biến thành đống đá vụn thì lại không nhặt ra được vật gì. Lão đạo nhân cau mày rồi đứng dậy, chỉ vào cái cối xay nằm ở trước cửa nhà Trương ngũ gia gia ở cách đó không xa, nói:
- Ta trả hai mươi cân Nguyên để mua cái cối xay này.
- Cái này...
Người trong Thạch Trai đều giật mình.
- Ngũ gia! Mấy cái cối đá này có lai lịch gì sao?
Diệp Phàm thấp giọng hỏi Trương ngũ gia.
- Ta CŨNG không biết mấy cái cối này có lai lịch gì...
Trương ngũ gia cau mày, cẩn thận suy nghĩ rất lâu rồi nói:
- Đời nào cũng dùng nó nhưng không thấy có gì đặc biệt cả, với lại ta thấy ở trong đấy cũng không có Nguyên.
Đột nhiên, sắc mặt Trương ngũ gia hơi đổi rồi cùng Diệp Phàm liếc mắt nhìn nhau. Bọn họ cùng nghĩ tới một khả năng, có khi nào mấy cái cối, cái thớt này là đồ vật do tổ tiên cố ý lưu lại không?
Nên biết rằng, tổ tiên của Trương gia không phải là người tầm thường, mà là một đại kỳ nhân.
Nếu như tổ tiên cố ý lưu lại thì nhất định không phải là vật tầm thường. Bằng nhãn lực của bọn hắn thì căn bản không thể nhìn ra một chút đặc biệt nào.
- Trong trai còn nhiều đồ đá như vậy không?
Diệp Phàm hỏi.
- Cụ thể... thì chưa ai thống kê cả.
Ngón tay của Trương ngũ gia khẽ run rẩy.
“Chẳng nhẽ đồ vật mà vị kỳ nhân kia lưu lại cho con cháu lại là mấy cái ghế đá, cối đá, thớt đá tầm thường?” Diệp Phàm rung động trong lòng.
Rốt cuộc thì lão đạo này có lai lịch gì hả trời? Người thì mặc đạo bào cũ kĩ bạc màu, rõ ràng không phải là y phục của thời đại này, kiểu dáng lại có vẻ rất cổ xưa.
- Cái cối đá này là đồ vật mà tổ tiên đã truyền lại, ta không bán được.
Trương NGŨ gia khéo léo từ chối.
Làn da của lão đạo màu nâu đồng, tóc bạc trắng phơ, thân thể khô gầy nhưng tính tình lại chan hòa, giọng nói như tiếng chuông reo, ngân vang hữu lực.
- Bần đạo không chiếm tiện nghi của ngươi, ta trả trước cho ngươi năm mươi cân Nguyên. Hơn nữa, nếu như ta lấy được vật gì từ trong cái cối này thì ở ngoài chợ người ta ra giá bao nhiêu Nguyên, ta trả các ngươi bấy nhiêu Nguyên.
Trương ngũ gia hơi bối rối, hắn đã nhận ra lão đạo này là người phi phàm, nếu từ chối lần nữa thì không ổn lắm, suy nghĩ rồi trầm ngâm nói:
- Vậy..
“Ầm!”
Đúng lúc này có một tiếng vang lớn truyền đến từ phía chân trời, khói bụi bốc lên tận trời, truyền đến một luồng năng lượng rung chuyển vô cùng mãnh liệt.
Tử Sơn.
Tâm địa chấn là chín đầu long mạch bao bọc xung quanh cho Tử Sơn. Mặc dù hai nơi này cách nhau rất xa nhưng lại có thể cảm giác được sự rung chuyển ở dưới tầng đất.
Lão đạo quay người rất nhanh nhìn về phía cuối chân trời, đôi mắt như hai viên linh châu màu vàng, thân thể khô gầy tỏa ra khí tức kinh người.
Giờ phút này, hắn không giống người mà tựa như một con quái vật khổng lồ, như man long ngủ say vạn năm không xuất hiện trên thế gian, khiến nhiều người xung quanh suýt nữa thì ngã xụi lơ xuống mặt đất.
“Vụt!”
Lão đạo lập tức bay lên trời, đạo bào phấp phới, suýt nữa đã khiến cả Thạch Trai bị kéo lên. Hắn phải hơi rung đầu ngón tay một chút mới giúp Thạch Trai ổn định lại như cũ.
Da đầu Diệp Phàm run lên, lão đạo này có thực lực quá dọa người. Động tác phe phẩy ống tay áo vừa rồi chỉ là bản năng mà thôi, khó mà tin được là nó lại có uy lực lớn như vậy.
Lão đạo hóa thành một làn sương màu tro xám, bay thẳng về phía Tử Sơn khiến bầu trời bị rung chuyển, tựa như thần long vừa bay ngang qua bầu trời.
“Đông Hoang quả thực quá rộng lớn, cao thủ xuất hiện như mây trời, có biết bao nhiêu kỳ nhân đi lại trong nhân gian mà không phải là người của Thánh địa đây.” Diệp Phàm tự nói với mình.
Đông Hoang rộng lớn vô biên,
bay từ nơi này đến nơi khác sẽ phung phí rất nhiều thời gian. Mà nếu như người phàm dựa vào chân mình để di chuyển thì cho dù có đi bộ muôn đời CŨNG không qua được một nửa lộ trình.
Trên mặt đất mênh mông này có Đại Hoang thần bí kéo dài mấy trăm vạn dặm; có hồ rộng vô tận, có biển lớn vô biên, có điện phủ thời viễn cổ mãi mãi di động trên bầu trời; có vườn bách thảo sót lại từ thời kỳ xa xưa, có thể giúp người đã khuất được sống lại...
Rất nhiều Thánh chủ khi về già đã rời khỏi Thánh địa, lựa chọn đi vào Đại Hoang, gặp gỡ cao thủ không xuất hiện trên thế gian hoặc đại nhân vật đã sống qua nhiều triều đại, những chuyện tương tự như thế đều rất đỗi bình thường.
- Đã có chuyện gì xảy ra ở Tử Sơn?
Rất nhiều người trong Thạch Trai đều vô cùng khẩn trương.
- Mau thu dọn đồ đạc đi, bất cứ lúc nào cũng phải chuẩn bị rút lui khỏi nơi đây.
Diệp Phàm dặn đi dặn lại. Hắn hơi do dự nhưng cũng cưỡi gió lên trời và bay thẳng về phía Tử Sơn.
Tử Sơn bất phàm, nguy nga sừng sững như một thanh tử kiếm xuyên thẳng lên trời, mặt trên có rất nhiều vết đao dấu búa, khắc đầy dấu ấn của thời gian.
Một con giao long đen khổng lồ, dài hàng trăm trượng. Không biết đây là bản thể của nó hay là nó cố ý kéo dài thân thể của mình, nhìn rất đáng sợ.
Nó quấn mình trên đỉnh Tử Sơn, thân thể đen xì hệt như một dải trưởng thành bằng sắt thép đã trải qua muôn ngàn trui luyện mà thành, siết chặt vào ngọn núi, vững chắc không thể lay chuyển.
Toàn thân con giao long thuần một màu đen, lớp vảy phủ kín, mỗi một phiến vảy đều dài hơn nửa thước, lấp lánh ô quang, tạo ra cảm giác tràn trề sức mạnh.
Con quái vật khổng lồ này đang định lật núi, muốn dùng lực lượng cơ thể để xoắn gãy ngọn núi này. Trận rung chuyển vừa rồi là từ nó mà ra.
“Lẽ nào con giao long đen này đã nhìn qua quyển sách cổ nên tìm đến nơi này..” Diệp Phàm chau mày, Thánh địa còn chưa tới mà mấy tồn tại lợi hại khác đã mò tới trước rồi.
- Hây!
Lão đạo khẽ quát, tiếng như chuông ngân, khiến hư không bị chấn động run rẩy và vang lên từng hồi ỏng ỏng.
Con giao long đen trên Tử Sơn bị chấn động mãnh liệt, thân thể khổng lồ liên tục lay động như bị một thanh đại chùy cường đại đập vài cái, khiến đỉnh núi cũng phải rung lên.
Mặc dù lão đạo khô gầy nhưng đứng nghiêm ở trên hư không lại tỏa ra uy áp ngập trời áp bức, tựa như chân long đang ngủ say.
Trên ngọn núi màu tím, con giao long khổng lồ khẽ rít y như chuột nhìn thấy con mèo, thân mình run lên rồi cuộn tròn lại. Sau đó không dám kêu gì cả, cứ thế bay về phía sau ngọn núi
Giờ đây, nó không giống một con giao long màu đen khổng lồ dài mấy trăm trượng mà hệt như một con cá chạch đang rúc vào bùn để lẩn trốn vậy.
- Người đang ẩn nấp hãy ra ngoài đi.
Lão đạo nói lời bình tĩnh mà uy nghiêm, khiến người ta không thể kháng cự.
Ba vị lão nhân xuất hiện, khí huyết của ai cũng hùng mạnh như vô số lò lửa khổng lồ, khiến người ta cảm nhận được sinh mệnh khủng bố đang dao động.
Diệp Phàm kinh hãi, dù các đại thánh địa chưa tới thì những người có thể nhìn qua quyển sách cổ, tuyệt đối đều là cao thủ không xuất hiện trên đời.
- Đạo hữu là người phương nào?
Một vị lão giả chợt cất tiếng hỏi, vị này tóc bạc trắng, mặt mũi hồng hào, có đại đạo khí vận làm người ta nảy sinh cảm giác sâu không thể lường.
- Ta đã quên tên của mình từ rất lâu rồi. Các người hãy đi đi, nơi này không phải là nơi các ngươi có thể tranh giành.
Lão đạo bình thản đáp, không giận mà có uy. Tuy là người xuất gia nhưng lại khiến lòng người phải kinh sợ.
- Ngươi vô lý thật đấy, nơi này vô chủ, dựa vào cái gì mà ép chúng ta phải ra đi?
Một lão nhân rất già mở miệng như biển lớn vực sâu, không thể nhìn thấu.
Lão đạo không nói gì nữa, tay áo vung lên, cuồng phong gào thét. Ba vị lão giả tóc bạc liền bị đánh bay trong nháy mắt. thoáng cái đã biến mất ở nơi rất xa.
“Đây không phải là một lão Thánh chủ đến khi tuổi thọ gần hết, đi vào trong Đại Hoang rồi lại đi ra đấy chứ?” Diệp Phàm khiếp sợ, trong lòng chợt sinh ra ý niệm như vậy.