- Muốn thu lấy thần toán thuật mà Hư Không Kinh ghi lại, ngươi đừng si tâm vọng tưởng nữa!
Thần sắc mấy người Cơ gia trông rất khó coi, người này đúng là Diệp Phàm, từ trong tay bọn họ lừa đi một vạn cân Nguyên, hiện tại lại còn dám đánh chủ ý tới Hư Không Kinh.
- Việc gì phải nghiêm trọng vậy, ta cũng có cổ kinh của chính mình, hay là chúng ta cùng ngồi xuống dùng kinh luận đạo, thế nào?
Diệp Phàm mỉm cười.
- Đông Hoang chỉ có mấy bộ cổ kinh, riêng Cơ gia ta có một bộ rồi, ngươi thì có thứ quái gì mà đòi luận bàn?
Có một tên nói, hắn muốn kéo dài thời gian chờ người tới cứu viện.
- Ta có một quyển Đạo Kinh, một quyển Tây Hoàng Kinh, không biết các ngươi có hứng thú với quyển nào?
Diệp Phàm biết âm mưu của bọn họ, nhưng cũng không thèm để vào mắt, tùy ý hỏi.
- Cái gì, ngươi cũng có cổ kinh, không chỉ Đạo Kinh mà còn có cả Tây Hoàng Kinh của Dao Trì, làm sao mà ngươi có được chúng?
Mấy người Cơ gia giật mình, bọn họ tin rằng trong tình huống này thì Diệp Phàm cũng không cần phải nói dối bọn họ làm gì, bọn họ đã bị giam giữ rồi, hoàn toàn nằm trong tay đối phương.
- Cho nên ta mới nói muốn cùng các ngươi luận đạo cho đỡ mệt, thế nào?
Ý cười trên mặt Diệp Phàm càng đậm thêm.
- Ngươi tụng một đoạn kinh cho chúng ta nghe trước.
Mấy người Cơ gia yêu cầu.
- Sao vậy được, hay là chúng ta cùng lúc tụng kinh, thế nào?
Diệp Phàm nói có vẻ thương lượng.
Không khí khẩn trương lập tức dịu đi, mấy người Cơ gia bình tĩnh lại, muốn dây dưa với Diệp Phàm để kéo dài thời gian.
Diệp Phàm tạo bộ dáng vô hại, còn muốn thật sự thương lượng với chúng, nhưng đột nhiên, từ mi tâm hắn bắn ra một chùm sáng màu vàng, lọt vào trong đầu một người.
Hắn cũng không phải là đột ngột tiêu diệt, mà là bất ngờ ra tay, dùng thần thức cướp lấy tinh thần lạc ấn của bọn họ.
Điều này là do hắn lo lắng cứ theo cách bình thường thì không thể chiếm được, không lâu trước, khi ở dãy núi Vân Đoạn, hắn từng thử cướp thức hải ấn ký của một tên con cháu Cơ gia, nhưng kết quả là thần thức đối phương đột nhiên vỡ tan
Phốc!
Đầu tên đệ tử Cơ gia này nháy mắt vỡ toạc ra, thần thức Diệp Phàm chật vật chạy về trong mi tâm hắn.
Oanh!
Khí tức hủy diệt tràn ngập, niệm lực khủng bố như sóng thần lao ra, quét về phía Diệp Phàm, hắn khẽ quát một tiếng, Vạn Vật Mẫu Khí buông xuống, che trước người.
Đương!
Tiếng nổ rung trời phát ra, một đại đỉnh cổ xưa ngăn chặn sát ý đáng sợ này, bắn văng những niệm lực này ra, khiến chúng vỡ nát trên không trung.
Lần này vẫn thất bại, kết quả giống như lần trước, trong thức hải đối phương có phong ấn thần bí, chỉ cần động tay vào thì nó sẽ phát động ngay.
-Ngươi...!
Bốn người Cơ gia còn lại đột nhiên biến sắc.
- Đã tới nước này thì không cần nhiều lời nữa, nếu muốn sống thì mang Hư Không cổ kinh tới đổi mạng, nếu không thì chỉ có đường chết mà thôi!
Diệp Phàm trầm giọng nói. Hắn cũng không ôm nhiều hy vọng vào việc này, thần niệm không thể đoạt lấy, còn trông cậy vào những người này nói ra thì độ khó quá lớn.
- Động thủ!
Còn có hai tên Cơ gia không mất chiến lực, bọn họ không muốn ngồi chờ chết, đều lấy ra bảy, tám kiện binh khí, lên tinh thần chiến đấu.
Bọn họ muốn bằng bất cứ giá nào, không tiếc tổn hại binh khí cũng phải đánh bị thương nặng Diệp Phàm, mỗi một thanh binh khí đều gần như được thiêu đốt lên, phát ra ánh sáng chói mắt.
Đương!
Cái đỉnh do Vạn Vật Mẫu Khí luyện thành khẽ chấn động, thu tất cả các binh khí sắp vỡ tan này vào trong, ánh sáng chói mắt từ bên trong đỉnh phát ra, năng lượng dao động mãnh liệt.
Tất cả binh khí đều được thiêu đốt, văng tung tóe, nhưng căn bản không thể làm bị thương Diệp Phàm, cuối cùng bên trong đỉnh cũng yên tĩnh lại, chúng biến thành một đống phế liệu nằm im trong đó.
Diệp Phàm ra tay nhanh như chớp, đánh hai người này lăn ra đất, khiến chúng mất đi sức chiến đấu.
- Ta cũng không muốn nhiều lời, ai nói ra Tiên Thiên Thái Hư Cương Khí thì ta sẽ bỏ qua cho, nếu không thì chỉ có đường chết mà thôi.
Mới đầu, bốn người này vẫn còn rất kiên cường, không thèm nói câu nào, xương cốt rất rắn chắc, căn bản không muốn thỏa hiệp. Điều này khiến cho Diệp Phàm nhíu mày, mạnh mẽ cướp đoạt thì tất nhiên thức hải của đối phương sẽ vỡ tan ngay.
- Ta sẽ cho các ngươi cơ hội...!
Cuối cùng, Diệp Phàm khôi phục lại chiến lực cho chúng, phân biệt cùng bốn người này so chiêu, âm thầm dùng Đấu Chiến Thánh Pháp bắt chước Tiên Thiên Thái Hư Cương Khí.
Qua lại vài lần, cuối cùng hắn cũng thăm dò ra, đây đích xác là một bí thuật tiên thiên hỗn luyện hư không, hắn không biết pháp môn vận chuyển, nhưng lại minh bạch loại ý cảnh này.
Sau khi Diệp Phàm dùng Đấu Chiến Thánh Pháp thúc dục loại thần thuật này, bốn người Cơ Vân Đằng, Cơ Vân Thăng thiếu chút nữa nhìn đến lồi mắt ra.
Diệp Phàm khẽ quát một tiếng, há mồm phun ra một đạo thần hoa, như một cơn sóng thần quét qua khắp nơi, uy lực vô cùng to lớn.
-Ngươi... sao ngươi lại có loại thần thuật này?
- Chúng ta tỉ thí một hồi, xem của ai mạnh hơn!
Diệp Phàm dùng Đấu Chiến Thánh Pháp thúc dục, cùng mấy người này quyết đấu, không phải là Tiên Thiên Thái Hư Cương Khí chân chính, nhưng uy lực cũng không kém chút nào.
Đây là Cửu Bí trong Đấu Tự Bí, có thể thi triển ra các loại thần thuật công sát, thiên biến vạn hóa, thật là thánh thuật vô thượng.
Qua vài lần, Diệp Phàm ngày càng thêm thuần thục, há mồm phun ra, như một thiên hà dày đặc, uy lực vô cùng lớn, tinh khí thần của hắn hơn xa người thường, một mạch tiên thiên như biển rộng, loại thần thuật này phi thường thích hợp cho hắn thi triển. Không giống mấy tên trước mặt này, sau khi phun ra một tia Tiên Thiên Thái Hư Cương Khí thì sẽ mất đi một thân tinh khí, gần như bị hư thoát.
Phụt!
Diệp Phàm lại thi triển, há mồm phun ra một cuộn tranh, trên mặt nó có lóe ra đạo văn, như một Phong Thiên cổ Quyển, trực tiếp trấn áp cả bốn người lại.
- Điều này sao có thể?
Mấy người Cơ Vân Đằng lộ ra thần sắc khó tin.
Trình độ vận dụng Tiên Thiên Thái Hư Cương Khí của Diệp Phàm còn khủng bố hơn bọn họ nhiều lắm, giống như đã am hiểu đạo này rất nhiều năm rồi, điều này khiến cho bọn họ rất khó mà hiểu được.
- Đa tạ các ngươi lại tặng ta một loại thần thuật công phạt nữa.
Diệp Phàm thi triển một lúc lâu, rốt cuộc ngừng lại, đây cũng không phải là thần thuật của Cơ gia, mà là do Đấu Tự Quyết trong Cửu Bí thúc dục mà ra.
Nửa canh giờ sau, Diệp Phàm trở lại Hỏa Vân Thành, khắp nơi đều bàn luận việc Cơ gia không tuân thủ hứa hẹn, nếu mà đi lĩnh thưởng thì sẽ gặp phải đại họa sát thân.
Sau đó, hắn nhanh chóng mai danh ẩn tích. Cơ gia bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, cuối cùng cũng dẹp yên được cơn phong ba này, miệng thì kêu là có người tung ra tin tức giả để lừa lấy Nguyên.
Không thể không nói, thế gia thái cổ là một con quái vật rất lớn, sau khi Hỏa Vân Thành “bình tĩnh” lại, không còn bao nhiêu người tin lời Diệp Phàm truyền ra nữa.
Diệp Phàm sớm đã biết được, với thực lực của Cơ gia thì không có cơn phong ba nào mà họ không dẹp yên được, hắn làm những điều này chỉ là để cho bọn họ có lòng kiêng kỵ, thuận lợi cho lần ra tay sau mà thôi.
Nửa tháng sau, Diệp Phàm trở lại Hạo Châu, đi vào trong Thạch Trai.
Rốt cuộc Đại hắc cẩu cũng hồi phục lại, nhưng gầy đi một vòng lớn, hiện tại nhìn thấy trái cây nào màu phấn hồng thì liền mẫn cảm, khóe miệng có chút giật giật.
- Hắc Hoàng, ngươi ăn một quả tiên quả, rốt cuộc có tác dụng gì vậy, có chiếm được chỗ tốt thật lớn nào không?
Diệp Phàm cười hỏi.
- Còn nhắc
lại chuyện này nữa, bổn hoàng cắn chết ngươi!
Đại hắc cẩu nghiêm mặt lại, nó chưa bao giờ phải chịu thiệt, lần này lại bị một quả trái cây đánh gục, hiện tại nhớ lại vẫn khiến nó tức tới sùi bọt mép.
- Chắc là phải có hiệu quả gì chứ, cái trái cây đó rõ ràng không tầm thường chút nào.
Diệp Phàm sờ cằm tự nói.
- Có hiệu quả cái rắm ấy, làm hại ta tới giờ mỗi khi ăn thứ gì thì cũng đều thấy đắng như ăn phải hoàng liên, khổ muốn chết đi được, không biết khi nào thì mới biến mất.
Đại hắc cẩu vô cùng buồn bực, cũng không trách được người khác, là do nó nổi lòng tham mà thôi, ai bảo nó đi tranh lấy cái quả đó làm gì.
Đồ Phi cũng không phụ kỳ vọng, hắn gom được tổng cộng hai vạn năm ngàn cân Nguyên, phát sáng lấp lánh, đều là Nguyên tinh thuần có phẩm chất cao.
- Nguyên nhiều như vậy thì bổn hoàng phải được phân một nửa!
Lòng tham của Đại hắc cẩu lại nổi lên, muốn tranh đoạt, kết quả là bị Diệp Phàm phất tay áo một cái, thu lấy toàn bộ.
- Gâu!
- Con chó chết bầm này, đừng có đòi cướp!
- Bổn hoàng giúp ngươi vài lần rồi, tốn bao công sức, ngươi phải bồi thường cho ta.
- Được rồi, không thành vấn đề!
Diệp Phàm đáp ứng luôn, hắn trở về chính là để hỗ trợ Đại hắc cẩu.
Sau đó, Diệp Phàm tìm Đồ Phi, cùng hắn thương lượng.
- Cái gì, ngươi điên rồi, lộ ra tung tích, để cho người đi lĩnh mười vạn cân Nguyên?
Đổ Phi giật mình.
- Không tồi, đây là cơ hội khó có được, khả năng thành công rất cao.
Diệp Phàm gật đầu.
Đồ Phi lắc đầu, nói:
- Ngươi đã lừa được một vạn cân Nguyên rồi, bọn họ tất nhiên đã có phòng bị, không có khả năng tiếp tục cắt thịt trên người lão hổ nữa đâu.
- Biện pháp lần trước quả thực không thể thực hiện được nữa, nghe nói lần này người cung cấp bằng chứng cần dùng thần niệm để cam đoan, cho nên ta muốn hiện ra chân thân, cung cấp cho bọn hắn tin tức thật tới mức không thể thật hơn.
- Điều này rất nguy hiểm!
Đồ Phi phản đối.
- Không sao, chỉ cần làm cẩn thận thì xác xuất thành công rất cao, tới khi gom được mười vạn cân Nguyên thì ta lập tức có thể tiến vào Đạo Cung tứ trọng thiên.
- Đây là ngươi đang dùng mạng để đánh cược, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì hối hận cũng đã muộn.
Tên Đồ “miệng rộng” này kịch liệt phản đối.
- Có Hắc Hoàng ở đây, ta có thể chuyển nguy thành an...!
- Gâu!
Đại hắc cẩu vẻ mặt bất thiện, nói:
- Tiểu tử, bổn hoàng ở một chỗ với ngươi chưa từng được một chút ưu đãi nào cả, luôn gặp xui xẻo, lần này đừng có hy vọng vào ta!
Diệp Phàm mỉm cười nói:
- Ngươi không phải vẫn muốn Nguyên sao, lần này chúng ta đi mưu đồ mười vạn cân Nguyên, ngươi cần phải cân nhắc cẩn thận.
-Mười vạn cân...!
Đại hắc cẩu chảy nước miếng, lòng muốn từ chối, nhưng lại không chống được cám dỗ lớn tới mức này.
- Con mẹ nó, lần này liều mạng mà còn gặp xui xẻo nữa, thì tiểu tử ngươi chờ bị đuổi giết đi.
Diệp Phàm cười, nói với Đồ Phi và Đại hắc cẩu:
- Thực ra lần này chỉ cần lên kế hoạch chu đáo thì cũng không có nguy hiểm gì đâu.
- Vậy ngươi nói rõ ràng một chút đi!
- Bước đầu tiên, ngươi cần tìm được một người thích hợp, đúng lúc phát hiện ra ta, đi tới bẩm báo với Diêu Quang hoặc là Cơ gia, lĩnh giải thưởng mười vạn kia.
Điều này khá là khó, bởi vì người cung cấp manh mối phải cần dùng thần thức để cam đoan chứng cứ, người có vấn đề khẳng định sẽ lộ ra dấu vết, người thích hợp được chọn này phải vô cùng chân thực, bản thân hắn cũng không biết gì mới được.
Diệp Phàm thoáng suy nghĩ, nói:
- Tìm một người bán đứng ngươi thì cũng không thành vấn đề, mấu chốt là khiến cho hắn tham gia vào thế cục này một cách tự nhiên, điều này có chút khó khăn, không thể lưu lại dấu vết do chúng ta bày ra thì mới được.
Diệp Phàm tiếp tục mở miệng, cười nói:
- Tiếp theo là tạo thế, sau khi tu sĩ kia bẩm báo lại cho Thánh địa thì tốt nhất cần phải làm ra động tĩnh lớn, khiến cho tất cả các tu sĩ tại khu vực này đều biết, đi theo để làm nhân chứng.
- Nếu thế thì ngươi sẽ bị vây quanh, chẳng phải lại càng nguy hiểm sao?
Diệp Phàm khẽ cười, nói:
- Hắc Hoàng tinh thông đạo văn, vượt qua hư không cũng không thành vấn đề với nó, ta chỉ ló mặt ra là được rồi, sau đó lập tức chạy xa ngàn dặm.
Đồ Phi nói:
- Nghe ngươi nói vậy thì khả năng thực hiện rất cao, thật sự có thể thành công.
- Hắc Hoàng, ngươi có thể đảm bảo lúc vượt qua hư không là tuyệt đối an toàn không?
Diệp Phàm hỏi, đây là khâu quan trọng nhất, nếu không thể chạy trốn thì hắn không nghi ngờ gì chắc chắn phải chết.
- Ngươi nói thì dễ lắm!
Hắc Hoàng đả kích không chút lưu tình nào:
- Thân là thế gia thái cổ, nhất định có bí bảo có thể phong tỏa hư không, tới lúc đó cũng không chắc chắn có thể chạy trốn được đâu.
- Còn có đồ vật như vậy sao?
Diệp Phàm kinh ngạc.
- Các Thánh địa kế thừa rất lâu đời, khẳng định sẽ tế luyện loại bí bảo này.
Đại hắc cẩu híp mắt suy nghĩ, nói:
- May mà bổn hoàng cũng không phải là kẻ vô dụng gì, vẫn còn có biện pháp giải quyết.
Ngay trong ngày, bọn họ liền đi tới Hạo Châu, đi mưu đồ mười vạn cân Nguyên.