Già Thiên

Thiên Kiếp


trước sau



Tên đạo nhân chất phác cháy đen cả người, vừa rồi thiếu chút nữa đã thành tro tàn

Tia chớp màu tím này mỗi đạo đều rất lớn, câu động cửu thiên, từ trên bầu trời đánh xuống, lôi quang khiến người ta kinh hãi.

Thần sắc lão đạo nhân đại biến. Đây là tử tiêu chuyên môn khắc chế hắn, có thể phá hư cửu kiếp thân của hắn, thiên công nếu chưa tới cảnh giới đại viên mãn thì không thể ngăn được.

Lôi quang khiến người ta sợ hãi, hắn như một gốc cây nhỏ trong mưa, bất cứ lúc nào cũng có thể bị đứt gãy. Đạo bào của hắn đã hóa thành tro bụi, thân thể tràn ngập ngân chước đáng sợ.

- Lại là con chó chết nhà ngươi! Cái mũi ngươi cũng thật linh, lần trước còn chưa tính sổ với ngươi đó!

Đạo nhân chất phác này quát lớn. Hắn và Đoạn Đức là nhất thể, cũng không có gì khác nhau.

- Đồ mũi trâu, lần trước còn chưa thu thập ngươi, bổn hoàng đúng là có chút tiếc nuối. Hôm nay đặc biệt đến thu ngươi làm “nhân sủng” đây!

Đại hắc cẩu kêu gào. Nó khống chế lôi điện, đánh cho thiên địa lay động, lôi quang làm người ta sợ hãi.

Một con đại cẩu tuyên bố thu nó làm nhân sủng khiến Đoạn đạo trưởng chưa bao giờ chịu thiệt không thể chấp nhận nổi. Hắn tức giận tới độ ngón tay run run, muốn ăn tươi nuốt sống nó!

- Con cẩu yêu ngươi, bần đạo nhất định phải trấn áp ngươi!

- Nhân sủng không được bất kính với bổn hoàng, coi chừng ngạo mạn rồi về sau ta sẽ dạy bảo ngươi đấy!

Đại hắc cẩu huơ huơ cái đuôi như gợn sóng, vô cùng bừa bãi.

- Vô lượng... thiên tôn!

Đoạn Đức thấp giọng tụng đạo hiệu, thân thể phát ra từng đợt bảo quang!

- Vô dụng thôi ! Ta biết ngươi tu Độ Kiếp Thiên Công, hết thảy đều là an bài cho ngươi!

Đại hắc cẩu cười cười.

Trên ngọn núi, nơi nơi đều là đạo văn, hoàn toàn phong tỏa. Nó khống chế tử tiêu, từng đạo sấm sét khiến nơi này biến thành một mảnh lôi hải.

Tuy rằng tu vi Đoạn Đức cao thâm nhưng lại không thể lao ra khỏi phiến cấm địa này, bị nhốt trên đó, trái một đạo tử tiêu, phải một đạo sấm rền. Cả người hắn bị đánh cho run rẩy, cháy đen một mảnh, hình dáng biến dạng.

Xa xa, rất nhiều tu sĩ không thấy rõ được những gì xảy ra nơi này, chỉ có thể nhìn thấy lôi động cửu thiên.

Đạo văn trước mặt Hắc Hoàng rất thần bí, ngăn cách ngọn núi với ngoại giới, bên ngoài chỉ có thể nhìn thấy lôi điện giáng xuống mà thôi!

- Cẩu yêu, ngươi ta trước không oán, hiện không cừu, vì sao lại làm thế, rốt cục muốn gì?!

Đạo nhân chất phác quát hỏi.

- Giao hết Nguyên của ngươi ra đây, thu ngươi làm nhân sủng!

Đại hắc cẩu dựng thẳng cái đuôi lên đáp.

- &A%$

Đoạn Đức khó thở nói:

- Vô lượng thiên tôn, hôm nay dù bần đạo liều mạng, tự tổn hại đạo hạnh cũng muốn thu thập tên nghiệt súc ngươi!

Bên cạnh, Diệp Phàm cười hắc hắc, quang hoa thoáng hiện trong tay. Hắn đã chuẩn bị tốt Huyền Ngọc Thai, lần hành động này cũng sắp hoàn thành!

Đồ Phi ở bên cạnh ồn ào:

- Con chó kia, nếu ngươi có thể thu hắn làm nhân sủng thì ta mới chính thức bội phục ngươi!

-Gâu!

Ầm!

Một đạo tử điện bổ tới, thiểu chút nữa đánh lên người Đồ Phi khiến hắn vội vàng câm miệng, không dám nói thêm gì nữa. Trong phiến cẩm địa này, Đại hắc cẩu chính là chúa tể.

- Cửu thiên cửu địa... tẩy luyện bất tử thân!

Đoạn Đức quát khẽ.

Nhưng thanh âm của hắn nhanh chóng bị cắt ngang, đại hắc cẩu trực tiếp gào lên :

- Thiên kiếp!

Lôi điện vạn trượng từ trên bầu trời giáng xuống, tất cả tử quang liền giao nhau, tử khí mênh mông, quang hoa chói mắt. Nơi này biến thành một thế giới của lôi điện.

Nơi nơi đều là tử tiêu, nơi nơi đều là lôi bạo. Mỗi tấc không gian đều có quang hoa khủng bố, đủ để hủy diệt hết thảy.

- Thiên kiếp trong Cửu kiếp đạo văn...

Tên đạo nhân cả kinh kêu lên.

Ầm!

Đây không chỉ là một lôi điện mà có thể xưng là lôi hải, tử mang vô tận tụ tập một chỗ, áp bách xuống khiến cho thân thể tên đạo sĩ vô lương nứt nẻ, sắp phải dập nát.

Tuy rằng hắn là do thần lực hóa thành, cũng không phải là thân thể huyết nhục nhưng vẫn cảm giác đau đớn tới tận tâm can như cũ, liền kêu lớn:

- Không ngờ ngươi nắm giữ được loại cổ pháp này!?

- Bổn hoàng còn nhiều cái hay khác nữa cơ! Nhanh nhanh biến thành nhân sủng của ta đi!

Đại hắc cẩu kêu lớn.

- &A%$, vô lượng thiên tôn!

Đoạn Đức thật không có cách gì!

Ầm!

Lôi điện vô tận đánh xuống thân mình hư đạm của Đoạn Đức khiến thần lực tiêu tán không ít, suýt nữa thì hình diệt.

- Nhân sủng, khuất phục đi! Ta sẽ mang tới vinh quang vô thượng cho ngươi! Đại hắc cẩu vô cùng cao hứng, liền giống như Đoạn Đức mắng chửi Thánh địa cách đây không lâu!

- &A%$, con chó chết ngươi bớt đắc ý đi!

Đoạn Đức cắn răng kiên trì, tìm cách phá giải.

Ầm!

Lôi hải ép xuống, Đoạn Đức bị ép vào trong tầng đất, mồm miệng đầy đất cát.

- Nhân sủng, nhận thua đi, chủ nhân của ngươi nếu tức giận thì lửa giận có thể quyển động cửu thiên đó!

Đại hắc cẩu vô cùng trang nghiêm, thần thánh, vượt xa Đoạn Đức không lâu trước.

Đồ Phi trợn mắt há mồm nói:

- Ta *&%$, con chó chết này chẳng lẽ cũng tiến nhập trạng thái đó. Không ngờ học theo Đoạn Đức lúc trước, muốn bễ nghễ thiên hạ sao?!

Ầm!

Thiên đạo lôi điện đan xen nhau đánh xuống, một mảnh chói mắt khiến cho Đoạn Đức trợn mắt há mồm.

- Nhân sủng sám hối đi, quỳ lạy ta, bổn hoàng sẽ thứ tội cho ngươi!

Đại hắc cẩu càng lúc càng cao hứng, cái đầu to của nó ngẩng cao lên, như là thần linh không thể xâm phạm vậy.

Diệp Phàm cũng không biết nói gì. Con chó này quả thật là có vấn đề, tự coi mình là thần, không khác gì Đoạn Đức lúc trước.

- Nhân sủng, lầm đường cũng phải biết quay lại, bổn hoàng có mặt khắp nơi, đồng hành với ngươi, tiếp dẫn ngươi về dưới trướng của ta!

Đại hắc cẩu thần uy lẫm lẫm, hoàn toàn có tư thái đứng trên nhìn xuống, rất trang nghiêm.

Ầm!

Lôi điện vạn trọng, đánh cho thể xác Đoạn Đức tan nát. Tuy rằng thần lực có thể trọng tổ nhưng vẫn khiến hắn mắng ầm lên.

- &GA$A!

Tên Đoạn Đức lúc này đã tái mặt! Từ xưa tới nay, hắn chưa từng thua thiệt như hôm nay, lại bị một con chó đứng trên cao nhìn xuống, luôn mồm kêu minh là “nhân sủng”. Điều này khiến hắn có cảm giác muốn hộc máu.

- Con chó chết ngươi rốt cuộc muốn thế nào mới dừng lại!?

Đoạn Đức có chút không kiên trì thêm được, cấm pháp nơi này tuyệt không có sơ hở, trong khi hắn còn muốn dùng khối hóa thân này cứu bản thể!

- Hắc Hoàng, trước bắt hắn giao Nguyên ra đã!

Diệp Phàm hô lên. Con chó này có chút quên mất chính sự rồi.

- Nhân sủng quỳ xuống, bổn hoàng thứ tội cho ngươi, phủ phục dưới chân ta, ta sẽ chỉ cho ngươi con đường phải đi!

Đại hắc cẩu càng lúc càng có vấn đề.

Ầm!

Lôi điện lại đánh xuống, khiến Đoạn Đức liên tiếp kêu gào.

- *&&%$, thật sự không chịu bỏ qua sao?!

Đoạn Đức giận tới toàn thân run rẩy.

- Giao tất cả Nguyên ra đây, ta sẽ để nó dừng lại.

Diệp Phàm truyền âm tới.

- Các ngươi rất không có nhân tính! Đây là bần đạo dùng tới sinh tử đoạt được, các ngươi sao có thể làm thế?!

Đoạn Đức không cam lòng kêu lên.

- Đạo trưởng ngươi không phải trước đây luôn làm như vậy sao?!

Diệp Phàm chế nhạo.

- Bần đạo từ trước tới nay luôn lưu lại chút... nhưng các ngươi...

Đoạn Đức tóc tai bù xù, cả người trông chật vật vô cùng.

- Nhân sủng, cúi đầu đi, bổn hoàng tha thứ cho sự vô tri của ngươi!

Hắc
Hoàng tư thái như thần côn, đánh xuống tử tiêu, cắt đứt lời nói.

- Nhân sủng, cầu nguyện đi, bổn hoàng...

- Nhân sủng, dập đầu đi, bổn hoàng...

Đại hắc cẩu quả thật nghiện cảm giác này, thanh âm càng lúc càng uy nghiêm, lôi điện cũng không ngừng cuồng phách khiến Đoạn Đức tức giận tới hộc máu.

- Tử cẩu, nhanh nhanh thu Nguyên!

Diệp Phàm thật sự không nhìn thêm được, thật đúng là tra tấn người ta.

- Nhân sủng, từ nay về sau quy y bổn hoàng, ta sẽ mang cho ngươi tính mạng, vinh quang, chỉ điểm ngươi tới con đường trường sinh bất tử. Nhân sủng của ta, quỳ sát xuống đi!

Đại hắc cẩu rốt cục phun xong lời muốn nói cuối cùng.

Nó thật sự quá tra tấn người ta, khiến Diệp Phàm và Đồ Phi chịu hết nổi, huống chi là Đoạn Đức.

Đoạn Đức bị lôi điện đánh cho toàn thân bốc đầy khói trắng, nhưng đau đớn thì ít mà tức giận thì nhiều. Hiện hắn chỉ còn nửa thân mình, nằm yên nơi đó không nhúc nhích như một con chó chết nhưng trong miệng lại hùng hổ.

- Chó chết... . Ta sẽ tươi sống hầm ngươi...

- Nhân sủng, ngươi có phục hay không?!

Hắc Hoàng ngắc đầu quát hỏi.

- Cho các ngươi Nguyên, nhanh nhanh mở ra cấm chế nơi này.

Lão đạo nhân khẽ run tay, một đống lớn Nguyên với ngũ quang thập sắc hiện ra trên mặt đất.

Diệp Phàm không tiến lên nói:

- Chừng này còn không hơn được ngàn cân Nguyên mà thôi, còn xa mới đủ!

- Làm người không thể quá tham lam được!

Đoạn Đức trầm giọng nói.

- Vậy không thương lượng, Hắc Hoàng, tiếp tục thi triển lôi điện!

Diệp Phàm cười lạnh.

- Các ngươi nghĩ thật sự có thể giết được ta sao?!

Thân thể lão đạo nhân đột nhiên phai nhạt, hắn như tại chỗ giải thể, hóa thành hư vô.

- Độ Kiếp Thần Công, thần chi bất tử, có mặt khắp nơi, rất khó bị giết!

Trong mắt Đại hắc cẩu lóe ra hào quang nói:

- Tuy nhiên, gặp phải bổn hoàng, tính ngươi không may rồi. Ngươi thật sự cho rằng có thể trốn tránh một kiếp sao?!

Ầm!

Lôi điện đan xen, tràn ngập từng tấc không gian, điện quang như biển, bao phủ

- Đây là cửu kiếp đạo văn, quản ngươi hóa thành thứ gì, chỉ cần ngươi còn sống là phải độ kiếp!

-Ngươi...

Đoạn Đức kêu lên thảm thiết, thanh âm từ trong hư không truyền tới.

- Giao Nguyên ra đây! Chúng ta không muốn nhiều lời vô nghĩa! Không xuất ra được sáu vạn cân Nguyên thì hôm nay ngươi hãy hóa thành tro bụi đi!

Đồ Phi hô lớn.

- Nhân sủng của ta, ngươi không thức thời thì đừng trách bổn hoàng vô tình!

Đại hắc cẩu uy hiếp.

- Được! Các ngươi đủ độc, ta giao hết Nguyên trên người cho các ngươi!

Đoạn Đức lo lắng, hắn sợ bản thể bên ngoài bị giết mất!

Đầy trời lóe ra tinh oán, rất nhiều khối Nguyên từ trên trời đổ xuống, cả đỉnh núi là một mảnh rực rỡ, ngũ quang thập sắc, vô cùng đẹp mắt.

Nhiều Nguyên chồng chất cùng một chỗ, linh khí ngập trời khiến người ta như có cảm giác bị lạc. Loại ánh sáng chói mắt này thật sự mê hoặc nhân tâm.

- Hắc Hoàng, vây khốn hắn để ta thu Nguyên.

Diệp Phàm cũng không muốn bị Đoạn Đức đánh lén.

Hết thảy việc này đều thuận lợi. Tay áo Diệp Phàm huy động, thu hết Nguyên trên đất vào, có chừng hơn năm vạn cân, là một tài phú khổng lồ.

Hơn nữa, trong tay hắn có hai vạn năm ngàn cân, còn có viên Thần Nguyên, hắn coi như cũng đủ đột phá Đạo Cung tứ trọng thiên.

Ầm!

Đột nhiên, trời rung đất chuyển, nơi đỉnh núi này băng toái, tất cả đạo văn vỡ tan, lôi điện vạn trượng liền biến mất.

- Sao lại thế này?!

Đồ Phi vô cùng kinh ngạc.

- Hỏng rồi, có ngoan nhân với lực lượng tuyệt đối phá hủy hết thảy. Đại hắc cẩu hết hồn.

Diệp Phàm không nói hai lời, tế ra Huyền Ngọc Thai, ném xuống đất, cùng Đồ Phi nhảy lên, sau đó thu Hắc Hoàng vào ống tay áo tránh bị bại lộ.

Ầm!

Cùng lúc đó, âm thanh kịch chấn thứ hai truyền tới, tất cả đạo văn đều bị dập nát, thiên địa khôi phục thanh minh, hết thảy đều hiện rõ ra.

Chỉ thấy bản thể chân chính Đoạn Đức bị đánh thành thê thảm, cả người đầy máu, tóc tai bù xù. Là do hắn chạy trốn tới nơi này, dẫn động nhiều tu sĩ ra tay, hợp lực oanh kích mở núi này.

Xoạch!

Trên bầu trời, bị đạo tử tiêu cuối cùng quét qua, lão đạo nhân liền bị đốt cháy rồi rơi xuống.

Đoạn Đức và lão đạo nhân này tâm sinh cảm ứng, lập tức hiểu được hết thảy, tức giận tới độ trái tim như muốn vỡ ra.

- *&/'%$, các ngươi!

Hắn chỉ về hai người đứng trên Huyền Ngọc Thai, cả người đều co rút. Thiên tân vạn khổ tính kế, thiếu chút nữa còn bị người ta đánh chết mà kết quả lại bị người ta cướp tất cả số Nguyên của mình.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện