Già Thiên

Nhân Nguyên Quả


trước sau



Khối thạch liêu thứ mười năm chỉ lớn bằng bàn tay, Diệp Phàm vừa phá ra liền ngửi thấy một cỗ hương khí, như lan như xạ, thấm đẫm ruột gan.

Hắn chấn động. Loại mùi hương này rất quen thuộc, không lâu trước từng gặp được khi cắt ra những thạch khí Nguyên Thiên Sư lưu lại, khiến con chó Hắc Hoàng tham lam bị độc chết đi sống lại.

- Ánh mắt Xích Long đạo nhân thật độc ác! Chẳng lẽ hắn hiểu được Nguyên thuật thâm ảo nhất sao?!

Trong lòng Diệp Phàm chấn động, đồng thời rất nghi hoặc.

- Cắt ra bảo bối rồi!

Lý Hắc Thủy hưng phấn kêu lên. Mùi hương từ khối đá tràn ra nhất định là một thứ quý hiếm.

Ngay bên cạnh, đôi mắt đục ngầu của lão nhân kia cũng không hề khô khan nữa, lộ ra vẻ kinh ngạc.

Diệp Phàm bóc ra từng mảnh thạch bì, lộ ra một trái quả màu phấn hồng, chỉ lớn bằng nửa nắm tay, giống y đúc lần trước nhưng chỉ nhỏ bằng một nửa mà thôi.

Xoát!

Đột nhiên hào quang chợt nhoáng lên, Xích Long đạo nhân không tiếng động hiện ra tại chỗ, lộ vẻ giận dữ nói:

- Ngươi sao lại đụng tới thạch liêu của ta?

Diệp Phàm không lập tức trả lời. Nếu muốn bán cho Xích Long đạo nhân một nhân tình thì tuyệt đối không thể để đối phương trách tội được.

- Ngươi vừa đi không trở lại, ta chủ động bán cho bọn họ!

Đúng lúc này, lão nhân gần đất xa trời bên cạnh lên tiếng.

Xích Long đạo nhân có chút bất ngờ, không khỏi nhìn kỹ lão nhân này.

- Đã bị chúng ta mua rồi. Nếu nếu muốn lấy thì phải đưa đủ Nguyên ra mới được!

Lý Hắc Thủy tuy biết Xích Long đạo nhân cực kỳ cường đại nhưng bất kể thế nào cũng không thể ngờ được đối phương khủng bố tới độ làm đại ca của Khổng Tước Vương.

- Trước đừng nói những thứ vô dụng kia, nhanh lấy ngọc khí che đậy nó lại. Dù là thấp nhất thì giá trị của nó cũng là mười mấy vạn cân Nguyên, không thể bị lãng phí!

Xích Long đạo nhân vô cùng lo lắng, trên đầu thậm chí toát ra mồ hôi, tìm cả người cũng không có ngọc khí gì.

- Mười mấy vạn cân Nguyên?

Lý Hắc Thủy thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi của mình.

- Con chó Hắc Hoàng!

Giờ khắc này, Diệp Phàm có cảm giác muốn nguyền rủa con Hắc Hoàng một trận, dung mạo cũng như méo mó. Con chó tham lam kia cắn một ngụm, ăn luôn hai mươi mấy vạn cân Nguyên rồi!

Kết quả lại không có chút tác dụng nào, còn khiến nó sùi cả bọt mép, chết đi sống lại, co giật cả nửa tháng.

Giờ phút này, Diệp Phàm cũng đã hoàn toàn ngờ hết đá xuống, nó không vỡ tan mà vẫn tản mát ra hương thơm mê người, Lý Hắc Thủy cũng nuốt nước miếng cái ực.

- Tuyệt đối là thần dược hiếm có! Đạo trưởng muốn nói sẽ xuất ra ba mươi vạn cân Nguyên mua nó sao?

Lý Hắc Thủy xuất ra công phu sư tử ngoạn. Hắn không biết thân phận lão đạo này, căn bản không có chút cố kỵ.

Hắn vừa nói vừa lấy ra một bình ngọc, lấy đan dược bên trong ra rồi cho trái màu phấn hồng này vào, vô cùng lưu loát.

- Đây là thạch liêu bần đạo chọn ra...

Xích Long đạo nhân không chút biến sắc.

- Nhưng ta đã bán cho bọn họ rồi!

Lão nhân canh cửa Thiên Tuyền Thánh địa chống quải trượng, hữu khí vô lực lên tiếng.

- Đúng thế, đạo trưởng sẽ không dùng vũ lực cướp đoạt chứ?! Đây có thể sẽ làm nhục thân phận tiền bối cao nhân ngài đó!

Lý Hắc Thủy nói.

Diệp Phàm nhanh tay ngăn cản hắn, sợ hắn nói quá lên sẽ mang tới đại họa. Lão đạo này cũng giống như Khổng Tước Vương, không quản thế pháp, làm theo ý mình, thiếu chút nữa còn xử lý cả Diêu Quang Thánh chủ.

- Đạo trưởng, ngài nếu thật sự cần thì ta có thể tặng lại cho ngài!

Do chuẩn bị bán hắn một đại nhân tình.

- Làm sao có thể cho không hắn được! Đây chính là mười mấy vạn cân Nguyên đó!

Lý Hắc Thủy kêu lớn.

Diệp Phàm không dám truyền âm. Với khoảng cách gần thế này chỉ sợ Xích Long đạo nhân sẽ biết được, chỉ khẽ kéo tay áo Lý Hắc Thủy, ý bảo hắn đừng manh động.

Lý Hắc Thủy là người như thế nào?! Vừa thấy hành động của Diệp Phàm lập tức sửa giọng nói:

- Số lượng Nguyên quý giá như vậy mà ngươi thực muốn tặng vị đạo trưởng này sao, cũng quá hào phóng đi!?

Xích Long đạo nhân trực tiếp nhận lấy bình ngọc, phong ấn trái quả bên trong thật tốt rồi mới mở miệng, mặt vẫn không đổi sắc:

- Bần đạo sẽ không chiếm tiện nghi của các ngươi!

- Đạo trưởng hiểu lầm rồi! Chúng ta không có ý tứ đó. Chúng ta thấy ngài đi lâu không về mới mua lại, sau đó mở ra. Hiện tại, nếu đạo trưởng đã quay lại, dù thứ này quý báu như thế nào thì chúng ta cũng không thể lấy được. Đây vốn là từ trong thạch liêu của ngài mà có, trả lại cũng là chuyện nên làm.

Diệp Phàm không muốn Xích Long đạo nhân phản cảm. Dù thế nào thì đối phương chỉ tùy tiện nghĩ ra một lý do là đủ giết chết hai người, lập tức hào phóng đưa ra, bộ dáng không cần hồi báo.

Quả nhiên, sắc mặt Xích Long đạo nhân lập tức dịu xuống nói:

- Dù sao CŨNG là các ngươi mua trước, bần đạo sẽ không khiến các ngươi chịu thiệt. Cái gọi là Nguyên đối với ta căn bản vô dụng, chỉ loại quả này mới thật sự có ý nghĩa!

Xích Long đạo nhân rung tay áo, một tiếng rầm vang lên, trên mặt đất xuất hiện một đống lớn Nguyên, ngũ quang thập sắc, quang hoa trùng thiên. Linh khí lập tức như mây trên trời, vô cùng nồng đậm.

Nơi này có chừng ba vạn cân Nguyên, đối phương không thèm để ý lấy ra, chỉ như ném đi một khối đá vậy.

- Bần đạo chỉ có chừng ấy, sau này sẽ nghĩ cách cho ngươi thêm!

- Đạo trưởng ngài ngàn vạn lần không nên như vậy, lại khiến ta cảm giác bất an. Nguyên rất quý giá, ta không dám thu!

Diệp Phàm liên tục từ chối.

Xích Long đạo nhân nâng bình ngọc lên, không ngừng vuốt ve. Sau khi thu được loại quả này, tâm tình hắn rất tốt, sắc mặt hòa hoãn nói:

- Cho ngươi thì ngươi thu đi, mấy thứ này đối với ta cũng như tiền bạc ở thế tục, sớm không có tác dụng rồi!

- Một khi đã như vậy, vãn bối xin nhận. Nếu cứ từ chối lại thành bất kính!

Diệp Phàm không từ chối thêm nữa.

Sau đó, hắn lộ ra vẻ nghi hoặc nói:

- Tiền bối, ta có thể hỏi một chút được không? Loại quả này rốt cục có lợi ích gì?

Xích Long đạo nhân đạo nhân nhìn hắn một cái rồi nói:

- Loại quả này tên là Nhân Nguyên Quả, có rất nhiều diệu dụng, nếu rơi vào tay luyện dược đạo sư thì có thể chế ra Thần đan, rơi vào tay ta thì ít nhất cũng kéo dài thọ nguyên lên năm mươi tới một trăm năm!

Luyện Thần đan, kéo dài thọ nguyên! Đây tuyệt đối vô cùng quý hiếm!

Phải biết những linh dược bình thường đối với những nhân vật thế này đã không còn tác dụng, chỉ có thần vật trong truyền thuyết mới có thể có trợ giúp đối với những cường giả như thế này.

Loại quả này không ngờ có thế gia tăng ít nhất năm mươi năm thọ nguyên cho Xích Long đạo nhân, nếu là người bình thường thì có thể kéo dài bao nhiêu năm?

Đích thật là báu vật vô giá!

Xích Long đạo nhân bị trận văn Đại đế ở thánh sơn vây khốn một ngàn năm trăm năm, đã chừng ba ngàn tuổi, thọ nguyên cũng sắp hết. Thứ này đúng là một kho báu cực quý giá đối với hắn.

- Loại quả này có thể gia tăng tu vi không?

Đây là điều Diệp Phàm muốn biết nhất.

- Nhân Nguyên Quả còn quý gia hơn cả Thần Nguyên nhưng cũng không thể dùng bậy bạ được. Bởi vì nó cũng có kịch độc. Chỉ cần mở nó ra, chỉ riêng hương khí cũng có thần hiệu, hẳn có thế gia tăng tu vi nhưng không ai lại lãng phí như vậy!

Xích Long đạo nhân nói rất rõ ràng. Những người tìm loại quả này đều là những lão già cường đại, tìm nó không phải để gia tăng tu vi gì cả.

- Rơi vào tay những người khác nhau thì giá trị cũng khác nhau. Hiện giờ, trong mắt ta có có giá trị mười mấy vạn cân Nguyên nhưng nếu nó rơi vào tay những lão Thánh chủ chỉ có vài năm thọ nguyên nữa thì lại càng quý giá!

Xích Long đạo nhân nhẹ nhàng rời đi, Lý Hắc Thủy âm thầm truyền âm nói:

- Mười mấy vạn cân Nguyên mà ngươi cứ cho hắn như vậy sao?!

- Ngươi có biết hắn là ai không?! Xích Long đạo nhân đó! Lần trước Diêu Quang Thánh chủ thiếu chút nữa đã xử lý Diêu Quang Thánh chủ đó! Hắn là một nhân vật khủng bố siêu cấp!

- Cái gì?! Là hắn?

Lý Hắc Thủy bị kinh sợ. Hắn đã nghĩ thân phận lão đạo này không tầm thường nhưng không ngờ lại khủng bố như vậy. Đây có thể là một cự phách đủ nghênh ngang khắp Đông Hoang!

Diệp Phàm truyền âm nói:

- Hắn không phải đã nói rồi sao, sắp tới cũng ở Thánh thành, nếu có chuyện gì thì có thể đi thạch phường Thánh địa tìm hắn. Đây là một đại trợ lực, ta có thể trực tiếp tiến vào một thạch viên Thánh địa chữ “Thiên”, nếu làm ra phong ba lớn còn phải dựa vào hắn để trấn áp.

Lý Hắc Thủy gật gật đầu nói:

- Ta cũng có chút lo lắng, sợ ngươi đổ quá, làm ra vấn đề quá lớn. Hôm nay vô tình gặp Xích Long đạo nhân, thật sự là một việc vui mừng.

- Lão nhân gia ngươi thu lấy một ít Nguyên đi!

Diệp Phàm nói với lão nhân cuối cùng của Thiên Tuyền Thánh địa.

- Đây không phải là Nguyên của ta, ta không thể lấy. Các ngươi khi mua mấy khối đã đã đưa ra quá nhiều rồi!

Lão nhân lưng còng xoay người, hữu khí vô lực, chống quảy trượng lắc lắc đầu nói.

Tay áo Diệp Phàm khẽ VUNG lên, thu hết số Nguyên này, nhưng để lại một phần nhỏ rồi cùng Lý Hắc Thủy rời đi.

tới một tháng ngươi đã gom đủ số Nguyên ngươi cần.

Trên đường đi, Diệp Phàm hỏi Lý Hắc Thủy về một Phòng đấu giá có danh tiếng nhất ở Thần Thành.

- Thần Thành tổng cộng có bảy đại Phòng đấu giá, ta cả giác của Thiên Yêu Cung không tồi!

Nói tới đây, Lý Hắc Thủy chỉ lên bầu trời nói:

- Ngay tại trên bầu trời này!

Đó là một mảnh thiên cung to lớn, khí thế bàng đại, sừng sững đứng đó, chính là bảo cung Thiên Yêu Cung.

- Ngươi muốn bán đấu giá cái gì?

Lý Hắc Thủy không kìm được hỏi.

- Ta muốn bán đấu giá một loại quả, nhưng nhất định phải nặc danh, không thể để người khác biết được.

- Loại quả gì vậy, đừng nói với ta là giống như loại quả màu hồng nhạt lúc nãy!

Lý Hắc Thủy có chút tò mò.

Diệp Phàm liền lấy ra một hộp ngọc, mở ra thì bên trong là một nửa trái cây, mùi hương nhàn nhạt truyền ra, cũng nhìn thấy trên đó có một dấu răng.

- Ta sao lại cảm thấy thứ này không khác gì loại quả lúc nãy!?

Lý Hắc Thủy giật mình, lộ ra thần sắc nghi hoặc nói:

- Nhưng sao lại như có dấu răng ở đó?

- Chính là loại quả vừa rồi, bị một con chó cắn mất nửa!

Đây là trái quả từng bị Hắc Hoàng cắn mất, sau đó được Diệp Phàm thu lại, cũng không vứt bỏ mà cảm giác có thể có trọng dụng.

Khi hiểu ra căn nguyên. Lý Hắc Thủy suýt nữa hộc máu mà chết, kêu lên:

- Đó đúng là một con chó phá gia, cắn một phát mất đi hai mươi vạn cân nguyên, thật muốn trực tiếp lột da róc xương nó.

Diệp Phàm cũng
rất buồn bực, bị con chó tham lam cắn một phát mất nhiều Nguyên như vậy, ai cũng không biết nói gì cho phải. Dược lực trôi qua, hiện tại nó có hình dạng thế này, nhiều lắm cũng chỉ bán được hai ba vạn cân Nguyên mà thôi.

Hắn suy nghĩ chút rồi nói:

- Giờ không phải là lúc bán đấu giá tốt nhất! Đợi các Thánh địa tấn công Tử Sơn, thương vong thảm trọng rồi mới xuất ra bán. Không, phải chờ có Thánh chủ nào sắp hết thọ nguyên mới mang ra bán!

- Ta *&A%$, ngươi có vấn đề không đó a?! Lấy một trái quả đã bị chó gặm đi bán cho Thánh chủ ăn sao?!

Lý Hắc Thủy trợn mắt há mồm.

- Điều này sao không thể! Ta là đang cứu mạng bọn họ, bọn họ không chỉ cho ta Nguyên mà còn phải cảm kích ta nữa!

Hai mắt Diệp Phàm híp lại, nở một nụ cười.

- Tiểu Diệp Tử, có tiền đồ!

Lý Hắc Thủy vỗ vỗ bờ vai hắn, sau đó cười nói:

- Ta sẽ chờ đợi thời khắc đó, nghĩ tới một màn này thật khiến người ta thống khoái.

Trên con đường cổ Thần Thành, người đi tới đi lui không ngừng, hai bên là một loạt cung điện, lầu các. Giờ phút này, hai người không phải đi tới thạch phường Thánh địa bởi vì nơi đó VUNG tiền như rác, vô cùng kinh người.

Cũng không phải là Nguyên ít thì không thể đi vào nhưng Diệp Phàm cần quá nhiều. Hắn muốn đi Thánh địa, đổ “trân hi”, đổ “kỳ Nguyên”, không muốn vừa bắt đầu tích lũy đã tới những nơi này lưu lại đại danh.

Những ngày tiếp tiêu, Diệp Phàm vẫn thường đi tới đi lui những thạch phường nhỏ, tiến hành cái gọi là “tích lũy ban đầu”.

Tuy nhiên, những Đổ thạch phường nhỏ này cũng thành phiến như cung uyển, còn lớn hơn nhiều lần so với những thạch phường ở các ốc đảo lớn nhất.

Qua tám ngày, Diệp Phàm sớm đi tối về, gần như qua lại rất nhiều tiểu thạch phường ở phía Đông Nam Thần Thành.

Tám ngày sau, hắn không ngừng ra tay, cộng với số nguyên thạch mình mở ra thì cũng thu được hơn vạn cân Nguyên.

Lý Hắc Thủy lúc này cằm như rơi xuống cổ, đối với hắn mà nói thì quá kinh người, hâm mộ Diệp Phàm vô cùng.

Đối với những tu sĩ khác mà nói thì đây là một khoản tài phú khổng lồ, đủ để tiêu xài thoải mái. Cả đời người chỉ sợ cũng không dùng tới nhiều như vậy.

Nhưng đối với Diệp Phàm mà nói thì đây chỉ là số lẻ, xa xa không đủ. Nhiệm vụ của hắn vô cùng nặng nề. Hắn nhíu mày. Dù loại tốc độ này đã rất kinh người nhưng nếu muốn gom đủ thì cũng cần ít nhất là hai năm.

Nhưng trong thời gian này không thể làm gì khác nữa, chỉ phải luôn đi vào đi ra đổ thạch mà thôi.

- Xem ra thật sự cần đi thạch viên hiệu chữ “Thiên” của Thánh địa để đổ các loại trân hi và kỳ Nguyên rồi.

Thạch viện chữ “Thiên” của Thánh địa rất đặc biệt, không thể mua đi thạch liêu rồi tự mình mở ra mà chỉ có thể mở ở nơi này. Vì người Thánh địa đã quan sát, rút ra được kinh nghiệm.

Đây là một quy định cứng nhắc, cũng không biết bắt đầu từ lúc nào. Có người đoán là do Nguyên Thiên Sư năm đó khiến Thánh địa ăn không ít đau khổ vì thế cho nên mới tổng kết Nguyên thuật.

Trên thực tế, qua chừng ấy năm, Nguyên thuật của các Thánh địa đã gia tăng rất nhiều, gần như không ai có thể sánh bằng các Thánh địa được.

Mấy tháng qua, Diệp Phàm đã mau khắc Nguyệt Tinh Tôn vào trong từng tấc huyết nhục, dù là tiến vào Thánh thành, dù bận bịu đổ thạch mấy ngày ầy nhưng hắn lúc nào cũng đang suy xét.

Có thể nói Nguyên thuật của hắn đã đạt tới một trình độ kinh người, thạch liêu có chứa Thần Nguyên hắn cũng có thể tra xét được.

- Bắt đầu từ hôm nay, ta muốn quét qua các đại Thánh địa!

- Ngươi rốt cục muốn đi?

- Đúng vậy, ta không chờ được nữa!

Diệp Phàm hạ quyết định.

Ngày thứ chín, Diệp Phàm và Lý Hắc Thủy đi vào Đạo Nhất Thánh địa. Bọn họ nghe nói nơi này có tám người điên, gần đây vô cùng náo nhiệt, tuyên bố muốn thắng cả Đạo Nhất Thánh nữ mang đi. Hai người tính tới đây đục nước béo cò.

Hắn một nhìn một chút là thần thánh phương nào, dám không kiêng nể gì như vậy, căn bản không e ngại Thánh địa, nếu có thể liên hợp lại, khiến tám người này trà trộn vào các Thánh địa khác thì quả là một chủ ý không tệ.

Xung quanh Đạo Nhất Thánh địa là cổ mộc che trời, mảng mảng xanh mát, con đường rất yên lặng, trong Thần Thành xa hoa lại có hương vị trở lại nguyên trang.

Trong vạn chốn hồng trần, nơi này dường như là một phiến thiên đường, cổ thụ mọc thành phiến, con đường dưới ánh mặt trời lóe ra màu vàng kim mờ nhạt, có vẻ vô cùng thần thánh.

Con đường này rất rộng, thấp thoáng ở trong cây cối, đi tới gần đó, Diệp Phàm liền nhìn thấy hai người quen, chính là hoàng tử Đại Hạ và tiểu ni cô áo trắng.

Bên cạnh hai người còn có một ít tùy tùng, xem ra đều có thân phận lớn, không phải là những người trẻ tuổi bình thường.

- Lần này hoàng tử điện hạ là muốn cùng Kim Xích Tiêu của Hoàng Kim gia tộc đổ thạch hay là muốn cùng thiếu chủ Thiên Yêu Cung Yêu Nguyệt Không đổ?

Có người hỏi.

- Những người này tạm thời không quản. Trước nhìn xem tám tên quái nhân mới đến kia có lai lịch gì. Ta đã sớm nghe thấy mà chưa từng gặp mặt. Hoàng tử Đại Hạ với mái tóc đen nháy, long hành hổ bộ, oai hùng thần uy.

- Ồ, tên kia không ngờ đi tới nơi này?!

Trong đó một người nhìn thấy Diệp Phàm đi tới, khẽ cười nói.

- Ngô huynh ngươi biết thiếu niên kia?

Có người hỏi.

- Ở một tiểu Đổ thạch phường gặp qua, không ngờ ngây ngô mua một đống Tây Qua Thạch!

Ngô Tử Minh chế nhạo nói.

Những người khác nghe vậy lập tức cười vang, gồm cả hoàng tử Đại Hạ và tiểu ni cô kia không kìm được cũng hiện ra ý cười.

- Hắn là đại đệ tử của Chưởng môn Ngũ Hành Cung, tên là Ngô Tử Minh!

Lý Hắc Thủy truyền âm cho Diệp Phàm.

Qua sự giới thiệu của hắn, Diệp Phàm biết nhóm người này đều là con cháu một ít đại giáo, dù thân phận kém hoàng tử Đại Hạ nhưng cũng rất cao quý.

Ngô Tử Minh mang theo ý cười nhạo, hướng về phía Diệp Phàm vẫy vẫy nói:

- Hôm nay lại định tới Đạo Nhất Thánh địa mua Tây Qua Thạch sao?

- Tây Qua Thạch thì sao?

Lý Hắc Thủy hỏi lại.

Mọi người lập tức lại cười ồ lên, Ngô Tử Minh lắc lắc đầu châm chọc:

- Tây Qua Thạch dù cũng cắt ra Nguyên nhưng chỉ là mấy hạt dưa mà thôi, ít tới đáng thương. Các ngươi rốt cục có hiểu nguyên thạch hay không?! Tới đây đúng là làm nhục Đạo Nhất Thánh địa!

- Thiếu niên các ngươi nên sớm quay đầu đi, đây không phải là nơi các ngươi có thể tới.

Có người lắc đầu trêu chọc.

- Đừng đừng, cứ đi theo chúng ta vào, lát nữa ta sẽ kiếm ít Tây Qua Thạch cho các ngươi dự trữ!

Ngô Tử Minh cười vang.

Rất nhiều người đều không kìm nổi cười phá lên, hoàng tử Đại Hạ cũng lắc đầu cười cười.

- Tây Qua Thạch thì sao?! Nếu không ta dùng Tây Qua Thạch đổ với đám người các ngươi!?

Lý Hắc Thủy rất tin tưởng đối với Nguyên thuật của Diệp Phàm, liền hô lớn.

- Ha ha ha... Các ngươi có nghe không?! Có người muốn dùng Tây Qua Thạch đổ với chúng ta đó!

- Đúng là hai tên nhà quê, thật khiến người ta không biết nói gì...

Ngô Tử Minh cười lớn, trào phúng nói:

- Đi, hôm nay chúng ta đi kiếm Tây Qua Thạch!

Hoàng tử Đại Hạ cũng cười cười nói:

- Tử Minh các ngươi quá khi dễ người rồi!

Ngô Tử Minh chế nhạo:

- Không phải chúng ta khi dễ người mà là bọn hắn tới để chúng ta giễu cợt. Không khi dễ hai người bọn họ, chính bọn họ cũng không chịu được!

Diệp Phàm lúc này âm thầm truyền âm cho Lý Hắc Thủy:

- Đúng là ngu ngốc! Lát nữa chuẩn bị mà thu Nguyên thôi!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện