Già Thiên

Hằng Vũ Kinh


trước sau



Ngày xưa, khi lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Đình Đình thì nàng chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, lại vô cùng ngoan ngoãn và nhu thuận, dù trêu chọc chỗ vá trên quần áo cũng khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng lên.

Khi Khương lão bá với mái đầu bạc trắng bị người ta đánh cho khóe miệng tràn máu tươi, té ngà trên mặt đất, nàng liền thương tâm khóc lớn, hai mắt tràn ngập nước mắt. thanh âm non nót cầu xin đừng đánh gia gia mình.

Nhoáng cái đã qua bốn năm, hiện tại nghĩ tới Diệp Phàm còn có cảm giác mới như hôm qua.

- Đình Đình, là tự mình con trở về sao?

Khương lão bá hiền lành hỏi.

- Đúng vậy!

Tiểu Đình Đình đáp lại.

- Mau vào đây, xem là ai tới này!

Khương lão bá kéo cánh tay nhỏ nhắn của nàng đi vào phòng.

- Phải... Đại ca ca!

Tiểu Đình Đình cả kinh kêu lên, hai mắt mở lớn. tràn ngập thần sắc kinh hỉ.

Diệp Phàm cười cười đi tới xoa đầu nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng hơi đỏ lên. Qua vài năm không gặp, nàng chung quy cũng lớn hơn một chút.

- Đại ca ca, huynh sao lại tới đây, mau trốn đi, không được đi ra ngoài. Đình Đình nghe nói có rất nhiều người muốn bắt huynh đó!

Nàng ngửa đầu lên, bờ mi hơi run rẩy, có chút lo lắng nhưng càng nhiều là sự vui mừng khi được gặp lại.

Mấy năm không gặp, Tiểu Đình Đình cao lên không ít, đôi mắt như nước trong veo, tinh xảo như một con búp bê, mặc một thân tuyết y trắng nõn. tóc đen mềm mại, ánh mắt mở lớn, tràn ngập linh khí, vô cùng trong sáng và đáng yêu.

Bên ngoài tuyết rơi rất lớn. gió lạnh gào rít nhưng trong phòng lại rất ấm áp, khuôn mặt đầy nếp nhãn của Khương lão bá cũng giãn ra. vẻ tươi cười hiền lành mãi không biến mất.

Tiểu Đình Đỉnh lại vô cùng hoạt bát, đáng yêu, giống như một tiểu Thiên Sứ, khiến người ta rất yêu thích.

Diệp Phàm hơi yên lòng. Hắn sợ Tiểu Đình Đình vì Nguyên nhân thân thể mà tạo thành ảnh hưởng đối với tính cách, hiện tại xem ra là hắn lo thừa rồi.

- Đại ca ca, huynh thật sự không bị nguy hiểm sao?! Đình Đình còn có chút lo lắng rọi!

Tiểu Đình Đình chớp mắt nói.

- Yên tâm đi, không ai bắt được ta đâu!

Diệp Phàm mỉm cười, nhẹ nhàng nhéo mũi nàng một cái.

- Đình Đình cố gắng tu luyện, về sau có thể giúp đỡ đại ca ca!

Tiểu Đình Đình chân thành nói.

Diệp Phàm lập tức nở nụ cười nói:

- Đình Đình không cần phải thế! Ngươi và gia gia chỉ cần vui vẻ mạnh khỏe là tốt rồi, không cần phải lo nghĩ điều này đâu!

Hắn không thể không kinh hãi. Tiểu Đình Đình hiện đang là cảnh giới Bỉ Ngạn, cũng chỉ vẻn vẹn mới bốn năm mà thôi! Tốc độ như vậy đúng là dọa người.

Hắn rất muốn đưa cho Tiểu Đình Đình một ít tặng vật nhưng lại phát hiện lấy không ra thứ gì. Kim Cương Trác, Long Văn Hắc Kim Thánh Linh Kiếm là những thứ hắn muốn lấy ra nhưng quá nổi danh, một khi rơi vào tay Tiểu Đình Đình sẽ dẫn phát không ít phong ba.

về phần những thứ khác như Vạn Vật Mẫu Khí hay Hoàng Huyết Xích Kim thì dù muốn cũng không thể đưa ra. Loại thánh vật này càng gây rung động, trực tiếp bị cao tầng Khương gia tịch thu.

- Muốn đưa cho Đình Đình một chút tặng phẩm nhưng lại không thể...

Hắn bất đắc dĩ lắc đầu.

- Đình Đình không cần gì cả, được nhìn thấy đại ca ca là khiến ta rất vui rồi!

Tiểu nha đầu rất hiểu chuyện, vui vẻ nói.

Diệp Phàm suy nghĩ, quyết định chỉ điểm cho Tiểu Đình Đình một chút. Mấy loại bí thuật vô thượng hắn không dám dạy, mấy bản cổ kinh cũng không thể truyền thụ. nếu không bị người Khương gia nhìn ra thì rất phiền phức.

Tiểu Đình Đình có tu Hằng Vũ Kinh, đã không cần pháp môn khác. Diệp Phàm suy nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định dạy nàng Nhất Khí Phá Vạn Pháp.

Trước mắt. nàng vừa lúc ở cảnh giới Bỉ Ngạn, còn chưa tiến nhập Đạo Cung Bí Cảnh, hết thảy vẫn còn kịp. Nghĩ tới đây, hắn lên tiếng:

- Đình Đình, ta dạy cho muội một phương pháp tế khí.

Loại Nhất Khí Phá Vạn Pháp truyền lưu trong truyền thuyết, rất nhiều người nghiên cứu, thành quả có lớn có nhỏ. Tiểu Đình Đình tuy học phương pháp tế khí này, cũng sẽ không để lộ điều gì.

Không thể không nói Tiểu Đình Đình băng tuyết thông minh, vừa dạy một lúc, chỉ cần luyện tập một thời gian, nhất định sẽ nắm được tinh túy tối cao.

- Đình Đình nhớ kỹ, nếu có thể lựa chọn, hãy rèn luyện Nhất Khí đi, tương lai ta sẽ đưa cho muội một kiện vù khí cao cấp nhất!

- Đình Đình hiểu được!

Nàng ngoan ngoan gật đầu.

Diệp Phàm suy nghĩ một chút, lấy ra một mảnh vụn Thần Nguyên nhỏ, tuy nhiên đã bị hắn phong ấn, sợ thần mang ảnh hưởng tới mắt của Khương lão bá.

- Đình Đình từng thấy qua thứ này chưa?

-Ồ...

Tiểu Đình Đình lập tức cả kinh kêu lớn, khuôn mặt hơi đỏ lên nói:

- Đây là Thần Nguyên sao?

- Xem ra muội từng thấy rồi!

Diệp Phàm nở một nụ cười.

- Tiểu công chúa Khương gia bằng tuổi ta, rất được sủng ái, cũng dùng rất nhiều thứ quý giá. Ta từng thấy nàng xuất ra một viên Thần Nguyên thế này.

- Bọn họ không cho muội sao?

- cũng từng cho nhưng tốc độ tu luyện của ta rất nhanh, không cần những thứ này.

Tiểu Đình Đình tuy nói không để ý nhưng Diệp Phàm biết nàng đang che dấu sự thiệt thòi của mình.

- Thần Nguyên không tính là gì! Ta có thể cho Đình Đình.

Diệp Phàm muốn mang theo hai ông cháu này bên mình, không muốn nàng chịu đãi ngộ không công bằng!

Nhưng cuối cùng hắn đành bất đắc dĩ lắc đầu. Hắn bị rất nhiều Thánh địa truy đuổi, không thể làm như vậy được.

- Ta đưa Đình Đình Thần Nguyên nhưng muội không thể mang về mà để ở chỗ nơi Khương lão bá này, mỗi lần muội trở về thì lấy ra dùng!

Diệp Phàm không muốn vì hảo ý của mình mà khiến Tiểu Đình Đình rước lấy phiền toái.

- Đại ca ca lưu lại cho mình dùng đi, Đình Đình không thiếu thứ gì cả...

Nàng ta như một tiểu đại nhân, kiên quyết lắc đầu.

Trải qua một phen khuyên nhủ, nàng rốt cục mới cầm lấy khối Thần Nguyên lớn bằng một bàn tay, nhìn qua nhìn lại, vô cùng vui vẻ.

Khương lão bá rất quan tâm Diệp Phàm, hỏi kỹ những điều Diệp Phàm trải qua trong vài năm qua, Tiểu Đình Đình lại rất kinh ngạc, truy hỏi những điều hắn tu luyện.

Diệp Phàm chỉ đơn giản nói ra một ít, rất nhiều chuyện không thể giải thích và nói cụ thể được. Nhưng ngay là như vậy cũng khiến hai người rất giật mình.

Tiểu Đình Đình còn suy nghĩ rất lâu rồi mới nhỏ giọng nói:

- Đại ca ca, ta cũng muốn tặng huynh một món quà!

Nói xong nàng chạy về phòng mình, nửa canh giờ sau mới đi ra, trịnh trọng đưa cho Diệp Phàm mười mấy trang giấy, trên đó toàn chữ nhỏ thanh tú.

- Đại ca ca, huynh xem xong liền đốt hủy, vĩnh viễn không được truyền cho người khác!

Tiểu Đình Đình trịnh trọng nói.

Diệp Phàm khi tiếp được những tờ giấy này lập tức ngưng trọng. Sáu chữ đầu tiên hắn đọc được đã khiến hắn vô cùng kinh ngạc: Hằng Vũ Kinh Tứ Cực Quyển

-Đình Đình...

- Đại ca ca không cần nhiều lời, mau nhớ kỹ rồi lập tức đốt hủy.

Tiểu Đình Đình như môt người lớn, hiển nhiên tâm tư rất cẩn thận, trịnh trọng vô cùng.

Diệp Phàm còn muốn nói điều gì nhưng bị nàng ngăn cản, đôi mắt tràn ngập vẻ kinh định.

Diệp Phàm khẽ gật đầu, không nói gì thêm rồi lập tức tập trung vào Hằng Vũ Kinh này. Tuy chỉ là một quyển của cổ kinh nhưng quả thực rất bác đại tinh thâm.

Tứ
Cực chỉ bốn cây cột trụ trời bốn phương trong truyền thuyết thần thoại, Tứ Cực của thân thể chính là bốn chi, hai chữ sinh động này khái quát một Bí Cảnh.

Khi tu thành không chỉ có được chiến lực không gì sánh nổi mà còn có đại đạo, phải tay chân nối liền thiên địa, Tứ Cực thân thể liên tiếp đại đạo, thông thiên triệt địa.

Khúc dạo đầu của cổ kinh đã khiến hắn trầm mê, phía sau lại vô cùng khó tin, không ngờ có thể diễn sinh đại đạo, tiếp cận đại đạo, lực ấn hư không...

Diệp Phàm như si như ngốc. Hằng Vũ Kinh Tứ Cực Quyển càng về sau càng khó có thể tưởng tượng, khiến hắn hoàn toàn chìm đắm vào trong đó.

cũng không biết qua bao lâu, hắn mới ngẩng đầu lên, sau đó hơi nhíu mắt, những trang giấy này lập tức hóa thành tro tàn, nhưng nội dung đã hằn sâu trong thức hải hắn.

- Đại ca ca đã nhớ hết rồi chứ?

Tiểu Đình Đình chân thành hỏi.

- Nhớ kỹ rồi! Đã làm khó xử Đình Đình!

Diệp Phàm xoa xoa đầu nàng nói:

- tương lai ta sẽ đưa ngươi một kiện binh khí do Đại đế dùng thánh vật tạo thành.

ở lại nơi này mấy ngày, Diệp Phàm với một loại kỳ nguuyên tẩy rửa thân thể Khương lão bá, điều trị gân cốt cho lão khiến khí huyết lão cường thịnh hơn rất nhiều.

Hiệu quả rất rõ ràng, toàn thân Khương lão bá như trẻ lại, tinh khí thần sung túc, trạng thái thân thể cũng tôn hơn rất nhiều.

Khương gia không phải không có linh dược, có thể kéo dài thọ mệnh phàm nhân. Tiểu Đình Đình cũng vụng trộm mang ra một ít nhưng Khương lão bá vẫn cự tuyệt vì hắn sợ người đầu bạc tiễn người đầu xanh.

Nội tâm hắn luôn sợ hãi Tiểu Đình Đình chết non, Diệp Phàm phải cam đoan mãi sẽ tìm Địa Mệnh Quả. lão mới dần cở đi khúc mắc.

Diệp Phàm cảm giác được áp lực. Tuy rằng mặt ngoài hắn rất nhẹ nhàng nhưng hắn viết Địa Mệnh Quả cũng như cổ Thần dược, gần như đã tuyệt tích, không phải dễ tìm được như vậy.

- Thời tiết thật chán! Đại tuyết đã diễn ra cả bảy tám ngày rồi mà chưa ngừng! Bắc Vực chúng ta quả là nơi lạnh tới khủng khiếp, ngoại trừ Nguyên ra thì không sánh được bất cứ nơi nào khác.

- Ồ? Ta nhớ ra tửu quán này hình như là do lão già kia mở ra. Nếu không chúng ta vào trong này kiếm chút đồ ăn thức nhắm, chốc nữa lại đi tiếp!

- Ngươi nói lão già nào?

- Tự nhiên là lão già có đứa cháu đoản mệnh kia chứ còn ai nữa.

Diệp Phàm vừa nghe được mấy lời này lập tức khẽ động, các khớp xương toàn thân di chuyển, lập tức biến thành người khác.

- Gia gia người không cần tức giận!

Tiểu Đình Đình sự Khương lão bá giận dữ liền kéo cánh tay lão, cẩn thận khuyên giải.

- Được, hài tử, gia gia không tức giận, chỉ sợ ngươi ủy khuất mà thôi!

Khương lão bá xoa xoa đâu nàng nói.

- Đình Đình không tức giận đâu. chờ ta lớn lên, trường sinh bất tử cho bọn họ xem!

Tiểu Đình Đình đáp lại.

Đúng lúc này đại môn bị đẩy ra, mấy nam nhân liền đi tới đây, mang theo một trận hàn khí ùa vào.

Trong đó có một người lên tiếng:

- Ồ, sinh ý không tồi, loại thời tiết quỷ quái này mà còn có khách sao?

Tiểu Đình Đình xoay người lại, khuôn mặt non nớt nhỏ nhắn nói:

- Nơi này không chào đón các ngươi!

- Hóa ra tiểu thiên tài đã trở về!

Rất hiển nhiên, những người này đều là con cháu Khương gia.

Tiểu Đình Đình thân là Thái Âm Thể, không thể sống quá vài năm. lại không có thân nhân cho nên những người này căn bản không coi trọng.

Bọn họ kiêng kị nhất chính là tốc độ tu luyện của Tiểu Đình Đình càng lúc càng nhanh, gần đây lại được một lão tổ tông của mạch Thần Vương Khương Thái Hư yêu thích.

- Chúng ta chỉ là đi ngang qua đây, ăn bữa cơm mà thôi, không có ác ý gì cả!

Một người cũng không để ý nói.

- Các ngươi đi đi, hiện tại đã đóng cửa rồi!

Tiểu Đình Đình nói, nàng không muốn gia gia mình phải làm thức ăn đồ nhắm cho những người này.

- Mới giữa trưa mà đóng cửa gì.

- Được rồi, chúng ta đi!

những người khác liền quay đầu đi ra ngoài.

- Một tiểu quỷ không sống thêm được vài năm nữa mà thôi, có gì mà phải kiêng kị!?

Trong gió tuyết truyền ra thanh âm bọn họ.

- Nàng nếu nói lại cho lão tổ tông kia thì chúng ta nhất định phải chịu tội đó!

- Hãy kiềm chế đi, lần này tấn công Tử Sơn, vạn nhất có thể cứu được vị tổ tông kia ra thì tiểu nha đầu này sẽ thật sự biến thành một tiểu công chúa đó! Bằng vào thủ đoạn nghịch thiên của Thần Vương đại thành, không chừng có thể xoay chuyển càn khôn, giúp nàng cải mệnh, phá giải ách nan Thái Âm Thể!

Gió tuyết gào thét, âm thanh tiêu tán!

Nhưng không qua bao lâu. mấy người kia quay lại, thần sắc Diệp Phàm khẽ động. Ngoài số này ra còn có một người quen, chính là Khương Dật Thần!

Mặc dù qua đi mấy năm nhưng hắn chỉ liếc mắt cái đã nhận ra.

Năm đó, khi ở Nam Vực, hắn bị kỵ sĩ Khương gia đuổi giết ngàn dặm. muốn mưu đoạt trọng bảo trên người mình.

Hắn biết rõ hết thảy những gì phát sinh trong trấn nhỏ nơi Khương lão bá và Tiểu Đình Đình từng cư ngụ.

Khương Dật Phi và Khương Thải Huyền lưu lại ấn tượng không tệ trong lòng Diệp Phàm nhưng tên Khương Dật Thần này tâm ngoan thủ lạt, lần đó thiếu chút nữa còn lấy mạng hắn.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện