Trong Hóa Long Trì, Khương Thái Hư vẫn nằm yên không nhúc nhích, cũng chưa đứng dậy, chỉ thần mang từ hai mắt cũng khiến người ta sợ hãi, lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía mười ba nhân vật cấp Thánh chủ.
Đăng đăng đăng!
Mười ba đại nhân vật kia không ngừng lùi về phía sau, bị loại khí thế này chấn nhiếp, không kìm được phải rùng mình một cái rồi thối lui.
Lực công kích của Khương Thái Hư vốn nổi tiếng thiên hạ, năm ngàn năm trước không ai có thể tranh phong cả! Nếu hắn tái sinh, đi lên chỉ sợ sẽ bị hắn diệt sát đương trường.
- lão Thần Vương, ngài tỉnh rồi! Thật tốt quá!
- lão Thần Vương rốt cục sống lại!
- Ông trời đúng là có mắt, khiến Thần Vương tuyệt đại của Khương gia ta lần nữa phục sinh!
những người Khương gia ai cũng chấn động, vẻ mặt vô cùng kích động, có người vì quá mừng mà rơi nước mắt.
Khi Khương Thái Hư biến mất thì cũng không quá lớn tuổi mà lúc này lại được xưng là lão tổ, có thể nói là một giấc mộng ngàn năm, hồng trần nhân gian, triều khởi triều lạc, sớm cảnh còn người mất!
những người hắn biết sớm đã không còn tồn tại ở hậu thế. những vãn bối của hắn năm đó đều sớm vượt xa tuổi hắn, người cùng thế hệ thì đã vĩnh viễn tọa hóa rồi!
Thần Vương tái sinh, đảo mắt qua mỗi người, đánh giá hậu nhân của mình, cũng không nói gì. Không ai biết được tâm tình của hắn lúc này!
Cuối cùng, khi hắn nhìn thấy Diệp Phàm mới lần đầu tiên lộ ra một tia gợn sóng, dường như là hơi ngẩn ra, sau đó rất nhanh bình thản lại.
- Khương Thái Hư ngươi dù có sống lại thì đã sao?! Đây không còn là bốn ngàn năm trước, không còn là thời đại của ngươi nữa!
Cách Hóa Long Trì không xa, một người bị hắc vụ bao phủ lên tiếng, âm thanh vô cùng trầm thấp mà lạnh lùng.
giờ phút này, những nhân vật khủng bố khác cũng đều đã lấy lại bình tĩnh. Bọn họ đều không phải người bình thường, biết dù danh khí Khương Thái Hư lớn thế nào thì cũng đã là anh hùng mạt lộ, qua bốn ngàn năm, thọ nguyên sớm hao hết, có thể tỉnh lại cũng coi như là kỳ tích, chẳng lẽ còn đánh được hay sao?!
người Khương gia như bị bát nước lạnh dội lên đầu, cũng lập tức nghĩ tới điều này, trong lòng tràn ngập vẻ không cam lòng.
- Trừ khi hắn là Đại đế chuyển thế, bằng không không thể đứng lên được!
Lại một đại nhân vật khác nói.
- Khương Thần Vương, không sinh cùng thời nhưng lại gặp ngươi khi tuổi về già, không biết là ai tiếc nuối hơn! Hôm nay, chúng ta nhiều người thế này tiễn ngươi đi, hãy ngủ yên đi!
Mười ba nhân vật cấp Thánh chủ đều bước lên, bức tới. Địa Cung lập tức chấn động kịch liệt, Hóa Long Trì bọt nước văng khắp nơi.
- Tru sát Thần Vương!
Bốn chữ này như búa tạ ngàn cân đánh lên ngực mỗi người, ẩn chứa sát khí vô tận, áp về phía lão Thần Vương.
giờ khắc này, mọi người ở Thần Thành thất kinh, bọn họ nghe rõ ràng những lời này, tâm tình đều lay động, rất nhiều Thánh chủ đã thật sự muốn ra tay!
- Các ngươi dám!
Khương Vân tiến lên, trên đầu là cổ tháp, trong tay là chiến qua, đứng chắn trước Hóa Long Trì, không ngừng chấn động binh khí, hóa giải cỗ sát ý kinh thiên kia.
Cùng lúc này, nhiều nhân vật cao tuổi của Khương gia cũng đều ra tay, ngăn cản sát ý từ bốn phía.
Phốc phốc phốc!
Ngoại trừ Khương Vân, những lão nhân khác đều há mồm phun ra một búng máu tươi. Sát khí mười ba nhân vật cấp Thánh chủ phát ra đủ để giết chết đại tu sĩ cường đại, mấy người không tài nào chịu nổi.
Rất nhiều người đều thất tha thất thểu lui lại, gần như ngã xuống mặt đất. Mười ba người một phe kia quá mạnh mẽ, căn bản không thể chống lại.
Trong đó một vị đại năng nhìn chằm chằm Khương Vân nói:
- Thánh chủ Khương gia cũng không tới, ngươi cần gì phải tìm tử lộ chứ?!
- Các ngươi nhiều người như vậy, bễ nghễ một phương, hùng bá một vực, hiện giờ lại liên thủ, muốn giết một lão nhân đã bị thương! Các ngươi không cảm thấy xấu hổ sao?!
Khương Vân hét lớn.
- Chúng ta là vì bí mật Vô Thủy Đại đế mà tới, vì bí chữ Đấu trong Cửu Bí mà tới, giết Thần Vương chỉ xếp thứ ba mà thôi!
- Một đời Thần Vương đáng giá được nhiều đại năng thế này tiễn đưa, coi như là một loại kính trọng hắn! Nếu chỉ chết trong tay một người thì cũng quá bi ai cho Thần Vương!
Khương Vân quát lạnh:
- Nói thật dễ nghe, khi các ngươi về già, không sợ sẽ bị đối đài tương tự sao?!
- Tám trăm năm sau, ta nguyện chờ hậu nhân giết tới!
Một tiếng cười lạnh liên tục vang lên. Hắn quét mắt nhìn số lượng người Khương gia không được nhiều nơi này nói:
- chỉ sợ các ngươi còn không có ai sống dài bằng ta thôi!
- Khương Thái Hư, nói ra bí mật Tử Sơn, viết ra Đấu Chiến Thánh Pháp, chúng ta tha cho con cháu ngươi một đường!
- ở đây đêu là đời sau trực hệ của ngươi, ngươi cũng không muốn trơ mắt nhìn bọn họ chết hết chứ?!
- Hằng Vũ Thần Lô đã bị chế trụ, dù Khương gia dốc toàn bộ lực lượng cũng không thể cứu được các ngươi đâu! Huống chi ngươi đã là đèn cạn dầu, cần gì phải chống đối nữa!?
Mười ba nhân vật cấp Thánh chủ lại phát ra sát ý lạnh thấu xương, đánh về phía Thần Vương.
Phốc!
Lúc này, Khương Vân không ngăn cản nổi, phải phun ra một ngụm máu tươi. Chỉ có mỗi hắn là ngang hàng những người này, làm sao có thể chống lại được?!
- Khương Vân, ngươi nếu muốn chết thì chúng ta thành toàn cho ngươi rồi giết Thần Vương sau!
Mười ba vị đại năng lại cùng nhau tiến lên, Địa Cung gần như vỡ tung tóe, uy áp khủng bố như đại dương mênh mông quyển động, quét ngang hết thảy.
Oạp oạp oạp!
Trong Hóa Long Trì chợt vang lên tiếng động, thân thể khô héo kia chậm rãi ngồi dậy rồi đứng lên, thần quang trong mắt càng chói sáng, quả thực có thể xuyên nhân.
Khương Thái Hư từng bước tiến lên bờ. Hắn vẫn da bọc xương như cũ, có vẻ vô cùng yếu đuối nhưng động tác lại rất kiên định và hữu lực.
- lão tổ!
- Thần Vương tổ tông!
- Ngài như thế nào, muốn làm gì?!
Mọi người Khương gia cả kinh kêu lên, không nghĩ tới Khương Thái Hư có thể đứng lên, tự mình lên bờ, còn tiến về phía mười ba vị đại năng.
Thời khắc này, mỗi bước của hắn như hòa nhịp với hơi thở thiên địa, không phải rất nặng nhưng cũng căn bản không khiến Địa Cung lay động.
Nhưng loại tiết tấu này như thần cổ của thiên đình từ ngàn vạn năm trước vang vọng tới, gò vào lòng mỗi người, ngay cả trái tim đại năng cũng như co rút lại.
Đông Đông Đông...
Đây là một tiết tấu đáng sợ không thể miêu tả bằng lời, như tiếng vọng của đại đạo tiên thiên. người của Khương gia không tự chủ được, tránh ra một con đường cho
hắn, tất cả hành vi đều như là theo bản năng.
-Hừ!
Một tên cấp Thánh chủ hừ lạnh, muốn phá tan loại tiết tấu khủng bố này nhưng không thể, càng khiến người ta hết hồn.
- Kẻ sắp xuống mồ thì có gì mà phải sợ!
Một tên đại năng vọt tới, trực tiếp ra tay, như một đạo tia chớp màu đen bắn ra.
Khương Vân liền cầm chiến qua trong tay ngăn cản nhưng hai đại năng khác lập tức ra tay ngăn cản hắn, không để cho hắn có thể tiến lên.
- Khương Thần Vương, ta tiễn ngươi đi!
người kia nháy mắt đã vọt tới, nâng một tay vỗ xuống. Đây không chỉ là một chưởng mà còn là một loại quy tắc thiên địa.
Thậm chí nếu nhìn kỹ có phát hiện có cả một đạo văn xen vào, hình thành một tấm lưới có quy tắc, bày ra lực lượng pháp tắc hữu hình.
Trái tim những người Khương gia nơi này như vỡ ra, muốn ngăn cản nhưng lại không thể. Đây là một vị cấp Thần Vương, không ai ngoài Khương Vân có thể ngăn cản.
Nhưng Khương Thái Hư vẫn như cũ, không hề biến sắc, tiến tới từng bước. Tiết tấu dưới chân hắn chưa từng hỗn loạn.
Đột nhiên trong mắt hắn bắn ra hai đạo ánh sáng màu đỏ, có nhan sắc như Hoàng Huyết Xích Kim, trở thành ánh sáng duy nhất nơi này, chói chang mà vĩnh hằng, như tà Hằng Vũ Thần Lô lao ra.
- Ahhh...
Tên đại năng kia kêu thảm một tiếng rồi rơi xuống, lòng bàn tay hắn bị xuyên thủng, pháp tắc hắn tạo ra lập tức bị hủy diệt, thần quang kia lại vọt tới.
Phốc!
Huyết quang tung tóe. Hai tròng mắt của người này bị thần quang xuyên thấu, đâm nát đại não, mang theo một mảnh huyết hoa, bị hất văng ra ngoài.
- Cái gì?!
- Làm sao có thể?!
- Khương Thái Hư đã già cỗi mà còn có thể ứng chiến?!
Phía sau, những nhân vật cấp Thánh chủ khác thấy một màn này đều khiếp hãi. Một lão Thần Vương sắp chết không ngờ còn phát ra thần uy như vậy!
- lão tổ.
- Thần Vương lão tổ...
những người Khương gia vô cùng rung động, tuyệt đối không nghĩ Khương Thái Hư vừa tỉnh lại lại có được chiến lực như vậy!
bởi vậy có thể biết được uy thế của Khương Thái Hư bốn ngàn năm trước như thế nào!? Oai hùng vĩ ngạn, phong thái vô hạn!
Tên đại năng kia bị xuyên thủng hai mắt, xuyên qua cả đại nào nhưng vẫn chưa chết. Tu vi đạt tới bậc này rất khó giết chết. Tuy nhiên, hắn cũng bị thương nặng, mất đi sức chiến đấu.
- Khương Thái Hư ta tung hoành cả đời, còn không có ai dám bức ta như vậy cả!
Khương Thần Vương rốt cục mở miệng nói, như thần chung ngân vang, truyền khắp Địa Cung, khắp ngõ ngách Thần Thành.
- Trời ạ, Khương Thái Hư sống lại, còn khôi phục chiến lực!
Trong Thần Thành, rất nhiều tu sĩ nghe được âm thanh này cũng bị chấn kinh.
- Đây là âm thanh Khương Thái Hư, lão Thần Vương đã gần năm ngàn năm tuổi... Hắn không phải là đã như đèn cạn dầu sao?! Làm sao có thể vừa thức tỉnh đã cường đại như vậy?!
Mọi người ở Thần Thành đều rung động, gần như không thể tin được hết thảy. Rất nhiều Thánh chủ đi giết Thần Vương nhưng ngược lại còn khiến hắn sống lại.
Trong Địa Cung, Khương Thái Hư vẫn như cũ tiến tới, tiết tấu kia thủy chung không dứt, loại vận luật này càng lúc càng khủng bố.
- Không ổn!
Một gã đại năng trước mặt lập tức kêu lên sợ hãi, tâm tạng hắn đau nhức, gần như muốn băng toái, rất nhanh lao ngược về sau.
Ầm!
Khương Thái Hư bước thêm một bước vô cùng trầm trọng, cả Địa Cung như sụp đổ, tên đại năng kia phát ra một tiếng kêu lớn, há mồm phun ra một ngụm máu tươi.
Mười một vị cấp Thánh chủ còn lại đều bị trấn áp, tất cả đều bay ngược ra sau, rời khỏi Hóa Long Trì, vô cùng kinh hãi nhìn lão Thần Vương.
Khương Thái Hư như một cây tùng xanh đứng đó, vẫn không nhúc nhích, sau đó quát khẽ một tiếng, hai tay liên tục huy động trong hư không.
- Đại đế trận văn!
Tất cả mọi người đều giật mình, hai tay Khương Thái Hư vẽ ra pháp tắc trật tự, lạc ấn ở trong hư không, từng đạo phù văn thần bí được khắc ra, lóe ra hào quang sáng như sao.
Hết thảy những điều này phát sinh quá nhanh, lão Thần Vương liền khôi phục lại văn lạc lúc trước của Khương Vân, còn không ngừng diễn biến và phát triển khiến trận văn càng thêm khủng bố, sâu không thể lường được.
Nhưng làm xong hết thảy, thân thể hắn đột nhiên cứng đờ, khóe miệng tràn ra một tia máu đen, ngã rạp xuống.
- lão tổ!
- Thần Vương tổ tông!
người của Khương gia sợ hãi lao tới nâng lấy hắn, rồi sau đó đưa vào trong Hóa Long Trì.
Khương Thái Hư không có máu tươi mà ho ra, khóe miệng chỉ có một chút chất lỏng màu đen, đúng như ngọn đèn hết dầu. Nếu không phải có chín con tiểu long khu động trong cơ thể thì lúc này sinh cơ của hắn đã tuyệt diệt...