Phong thái của Thần Vương vẫn như quá khứ, áo trắng không nhiễm bụi bặm, tóc đen khẽ bay, con ngươi thâm thúy như hải dương, có được phong thái vô thượng.
Óng bước từng bước về phía trước, mười một nhân vật cấp Thánh chủ cùng hai lão yêu nghiệt không tự chủ được rút lui, mỗi người đều có lòng sợ hãi.
Tuyệt đại Thần Vương sống lại, một mình đối mặt mười ba vị cường giả tuyệt đỉnh lại như vào chỗ không người, kinh sợ tất cả mọi người. Có thể nói là uy thế kinh thế gian.
Hùng chủ ở đây có người muốn rút đi nhưng vừa nghĩ đến Thần Thành bị trấn phong, tâm lập tức lại trầm xuống. Có lẽ chỉ có tử chiến đến cùng.
Ầm-
Khí thế của Thần Vương tăng vọt, tay áo tuyết trắng bay bay, chung quanh ông lại vọt lên hàng ngàn đạo thần mang nối liền với vòm trời cùng một chỗ.
Mỗi một đạo đều thô to vô cùng, như là những cây cột chống trời, sáng lạn lóa mắt, xé rách bầu trời đêm, xuyên qua trời cao khiến thiên địa đều run rẩy.
Đây là sát ý của tuyệt đại Thần Vương!
Cách biệt bốn ngàn năm, hồng nhan già đi, vải trắng che thây, cơ khổ mà lại thê lương. Đây là đau thương lớn nhất của hắn.
Tuyệt đại Thần Vương không phải đứa bé gái, sẽ không gào góc, lại càng không nước mắt như mưa. Nhưng là ông đau cùng buồn lại càng thương, trong lòng vô cùng thê thảm người ngoài rất khó mà hiểu được.
Sát khí tràn ngập, cả Thần Thành đều như bước vào trời đông giá rét, vô tận lá rụng bay tán loạn, tràn ngập khí tức sát phạt.
Ầm~
Khương Thái Hư ra tay. Óng bước ra một bước liền tới gần mười một nhân vật cấp Thánh chủ, ở bên cạnh ông những chùm tia sáng vọt lên tận trời hóa thành tuyệt thế kiếm mang, đồng loạt đánh về phía trước.
Đấu Chiến Thánh Pháp.
Đây là lần đầu tiên Thần Vương bày ra Cửu Bí, công phạt thánh thuật, lực sát thương trên đời vô cùng. Vào giờ khắc này tất cả mọi người biến sắc, tận hết khả năng chống lại.
Thần Vương tóc đen bay loạn, ánh mặt linh hoạt sắc bén như đao, giơ tay nhấc chân ngàn vạn đạo kiếm quang bắn ra, hư không bị đánh thành tổ ong, hoàn toàn bị xuyên thủng.
Keng... Keng... Keng...
Mười một vị đại năng cùng với hai lão yêu nghiệt đều bị kiếm quang bao phủ. Đây là một loại chấn nhiếp tới từ linh hồn. Thần Vương sát ý như đao, mãnh liệt tỏa ra bốn phương tám hướng.
Ông-
Hư không bị xé ra, Khương Thái Hư vươn một bàn tay hóa thành “Đạo”, bắt gọn một nhân vật cấp Thánh chủ vào trong tay.
- Này...
Mọi người hoảng sợ. Thần Vương thủ đoạn nghịch thiên, bí thuật thi triển ra đem đại năng đều có thể hút vào trong tay, căn bản không thể chạy thoát. Điều này làm cho tất cả mọi người sởn tóc gáy.
- Thần Vương thứ tội...
VỊ nhân vật cấp Thánh chủ này sợ hãi. Tới thời khác sống còn được mất này hắn dùng sức rống lên, muốn giải thích cái gì.
Phốc!
Nhưng Khương Thái Hư căn bản không cho hắn cơ hội gì. Óng không hề bận tâm, bàn tay dùng sức khẽ bóp, giữa không trung huyết quang tung tóe. Một vị hùng chủ từ đây hóa thành tro bụi, cái gì cũng không còn sót lại.
Ầm-
Vùng thiên địa này như sôi trào, tuyệt đại Thần Vương thi triển ra Đấu Chiến Thánh Pháp, ý nghĩa ông ta muốn đại khai sát giới. ai cũng biết chiến lực ông ta đệ nhất năm ngàn năm tới nay, bí quyết chữ Đấu vừa ra, ai dám tranh phong?
- Các vị, các vị còn muốn sống sao? Nếu không muốn chết, dốc hết khả năng ra tay đi!
Một lão yêu nghiệt tuyệt thế hét lớn.
Không ai có thể bình tĩnh, Thần Vương giận dữ, vùng thiên địa này đều đang lay động. Uy thế ông vô cùng đáng sợ, trực tiếp gạt bỏ một vị nhân vật cấp Thánh chủ. Phải cá chết lưới rách, cùng ông quyết một trận tử chiến.
Bởi vì, hiện giờ không còn cách nào thoát khỏi Thần Thành, Hằng Vũ thánh lô phong tỏa cổ thành, hoàn toàn ngăn cách cùng ngoại giới.
Ầm-
Một cái Bạch cốt Phiên thật lớn trấn áp xuống dưới, đồ sộ sừng sững, nặng nề và to lớn như một ngọn núi lớn xương trắng.
Đây là vũ khí của một lão yêu tuyệt thế tế luyện cả đời, sớm dệt ra thiên địa trật tự quy tắc đáng sợ. Là một kiện trọng khí uy năng làm người ta sợ hãi.
Ầm-
Nhưng đối mặt với ma phiên lớn như núi xương trắng, Khương Thái Hư vẫn như cũ không hãi sợ, dùng cảm tiến tới một quyền đánh về phía bầu trời.
Ầm-
Cùng lúc đó, những người khác cũng đều ra tay. Trọng khí dệt ra pháp tắc hóa thành những ngôi sao lớn trong vù trụ ép xuống.
Uy áp vô biên vô hạn liên kết cùng một chỗ hình thành sát khí tuyệt thế hoàn toàn bao phủ Thần Vương.
Thần Vương vô song, trong mắt bắn ra điện mang, tóc đen dài bay ra phía sau. Ông nghịch thiên mà lên, từ xưa đến nay căn bản chưa từng lùi bước.
Đông-
Thượng cổ Thôn Thiên Ma Quán nhẹ nhàng chấn động, phát ra một cỗ khí tức khiến người ta sợ hãi, gần như chặn lại hết thần bình đầy trời.
Thần Vương vô song, tài năng bộc lộ như về tới bốn ngàn năm trước - Hãng hái, duy ngã độc tôn. Trên nắm tay ông xuất hiện từng đạo tiên thiên đạo ấn, huyền ảo vô cùng.
Ầm-
Một quyền khí thế khiếp người của ông lập tức đánh thẳng lên Bạch cốt Phiên như ngọn núi. Thiên địa rung chuyển như là về tới chiến trường thượng cổ, giống như có đại quân vô cùng tận đang đại chiến kịch liệt, thanh âm ù ù rung động.
Choảng-
Đấu Chiến Thánh Pháp, lực công kích độc nhất vô nhị.
Thần Vương giận dữ, thiên địa biến sắc. nắm tay hiện ra thiên địa thần văn đánh nát Bạch cốt Phiên ở ngay trên trời cao, phát ra tiếng vang “Rắc rắc”.
Rồi sau đó, nó “ầm” một tiếng vỡ tan, hoàn toàn trở thành bột mịn. Hào quang bắn ra bốn phía, mảnh xương màu trắng bay tán loạn, giống như một chùm pháo hoa nở rộ.
- A...
Khương Thái Hư hủy diệt Bạch cốt Phiên đánh tới gần. lão yêu nghiệt kia kêu to một tiếng, mi tâm rỉ máu, bị đánh bay ra ngoài như một con bù nhìn. Hắn suýt nữa thì bị Khương Thần Vương bổ chết tươi.
Đương-
Trên bầu trời một cái chuông lớn trấn áp xuống nhưng lại bị Thần Vương một chưởng đánh tan thành nhiều mảnh, trật tự quy tắc đan dệt ra tan biến trong khoảnh khắc.
Tất cả mọi người đều lạnh lòng. Loại trọng khí tế luyện nhiều năm, khác lên thiên địa đạo ẩn đều không chịu nổi một đòn của Khương Thái Hư. Như vậy còn chống lại như thế nào?
- Các vị không cần lo lắng. Khương Thái Hư mới vừa sống lại, không thể đại chiến lâu dài. Chúng ta chỉ cần kéo dài cho hắn kiệt lực, ắt có thể giết hắn.
Một lão yêu nghiệt tuyệt thế kêu to.
Ầm-
Mọi người vây lại, vây quanh Thần Vương, bắt đầu khác ấn đạo văn, muốn trấn áp phong ấn ông. Đồng thời tế ra những kiện trọng khí dẫn động đại đạo, muốn mượn dùng lực lượng thiên địa áp chế ông ta.
Ầm-
Đáng tiếc, tính toán của họ đã định trước sẽ không thành công. Thần Vương như Chân long, không thể ngăn cản, dễ dàng có thể xuyên thủng hư không. Đấu Chiến Thánh Pháp thi triển ra, bất kể đạo văn hay trọng khí căn bản đều không thể ngăn được.
Keng-
Khương Thái Hư đoạt lấy một cây trường mâu màu tím vào trong tay, dùng sức rung lên, đánh bay một tòa cổ tháp ép xuống.
Ông bước lên một bước, cầm trọng khí của đối phương giết tới. Tất cả mọi người ra tay với ông nhưng không công phá được phòng hộ của thượng cổ Thôn Thiên Ma Quán.
Ánh mắt Thần Vương như điện, nhám chuẩn đối thủ thủy chung không tha, xuyên qua hư không mà đi rốt cục đuổi tới gần.
những người khác tuy hợp lực ra tay ngăn cản ông ta đuổi giết vị đại năng này nhưng hết thảy đã muộn rồi, không ai có thể ngăn ông dừng lại.
- A...
VỊ nhân vật cấp Thánh chủ kia kêu to, há mồm phun ra, tinh khí tiên thiên căn nguyên lao ra. Nhân vật cấp bậc này liều mạng tuyệt đối là khủng bố. Tồi khô lạp hủ, bất kỳ cao thủ nào đều phải tránh né.
Nhưng Thần Vương sắc mặt lạnh lùng không có biến hóa gì, mũi mâu màu tím khẽ điểm, một tiếng “âm” vang lên, tức thì đánh nát tiên thiên căn nguyên của vị đại năng kia.
Mà trường mâu trong tay Thần Vương ẩn chứa thiên đạo pháp tắc, phong vị đại năng này trong hư không, phảng phất bị trói trên cọc gỗ.
Phốc-
Thần Vương run mũi mâu màu tím xuyên thủng nhân
vật cấp Thánh chủ này, khều lên cao rồi sau đó chấn động mạnh một cái. Một tiếng “Phịch” lớn vang lên, mưa máu bay tán loạn. Lại một vị đại nhân vật ngã xuống.
Những người khác đều khiếp sợ. Đây chính là nhân vật cấp Thánh chủ, cường giả tuyệt đỉnh trong thiên hạ. Ngay cả cùng người giao thủ chết trận cùng gần như không có khả năng bị chọc chết như vậy.
Tuyệt đại Thần Vương thần uy cái thế, lại có thượng cổ Thôn Thiên Ma Quán phòng hộ, gần như không thể chiến thắng. Tới lúc này không ai dám tiến lên.
Lúc này, gần như tất cả mọi người đều sinh ý rút lui, hận không thể lập tức thoát khỏi Thần Thành.
- Làm sao bây giờ? Thần Thành bị phong, lui không thể lui!
Chín nhân vật cấp Thánh chủ cùng hai lão yêu nghiệt đều thấy lạnh lòng, không có biện pháp gì.
Khương Thái Hư cầm mâu đứng, từng bước ép về phía trước, sát ý càng đậm. Ông không rống giận, không khóc đau thương. Có chỉ là sát ý, muốn dùng máu những người này để tế Thái Vân tiên tử.
Rốt cục, có người không chịu nổi sát ý của Thần Vương, xông về phương xa, lâm trận bỏ chạy. Cho dù không thể thoát khỏi Thần Thành, cũng không nguyện đối mặt với Khương Thái Hư, có thể sống thêm bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Ầm-
Thiên địa chấn động, người kia lập tức bay ngược trở về. Những người khác cũng đều bị ngăn cản, căn bản không thể rời đi.
- Thần Vương Tịnh Thổ.
- Đây là dị tượng của Khương Thái Hư.
Tất cả mọi người sắc mặt biến thê thảm, tuyệt đại Thần Vương dùng dị tượng phong kín nơi này. Đây hiển nhiên là không muốn thả một kẻ nào.
Tuy là lúc đêm khuya nhưng lúc này nơi đây lại hào quang sáng ngời một vùng. Khương Thái Hư thi triển ra dị tượng của mình - Thần Vương Tịnh Thổ.
Đây là một vùng Tịnh Thổ xinh đẹp, linh tuyền róc rách, hoa cỏ thành vùng, quả thật giống như thế ngoại đào Nguyên. Nhưng giờ phút này nó lại vô tận bi ai.
Cánh hoa bay là tả đầy trời, từng cánh đẫm máu. Thần Vương đứng ở chính giữa Tịnh Thổ, một tay ôm thi thể Thái Vân tiên tử, một tay cầm chiến mâu màu tím.
- Khương Thái Hư ngươi không sợ chúng ta cá chết lưới rách sao?
Một lão yêu nghiệt tuyệt thế quát.
Thần Vương không đáp, một tay ôm Thái Vân tiên tử một tay cầm chiến mâu từng bước ép về phía trước. Cánh hoa màu máu vờn quanh ông cùng Thái Vân tiên tử.
- Này... Làm sao bây giờ? ở trong Thần Vương Tịnh Thổ, Khương Thái Hư là vị Thần tuyệt đối.
- Thần Vương, là Vương của Đông Hoang. Hắn vượt qua đỉnh phong của ngày xưa, chúng ta còn đánh cái gì?
Tất cả mọi người trong Thần Vương Tịnh Thổ đều hoảng hốt, hiện tại muốn chạy cũng không thể. Trong vùng dị tượng Thần Vương này, Khương Thái Hư là người thống trị tuyệt đối.
- Chúng ta đồng loạt triển khai dị tượng, đánh nát Thần Vương Tịnh Thổ.
Một lão yêu nghiệt tuyệt thế rống to.
Ẳm~
Các loại dị tượng lộ ra, thần mang rực rỡ xông lên tận trời, thụy quang bảy màu bắn ra bốn phía. Nhưng hết thảy đều phí công, Thần Vương Tịnh Thổ vững chắc không thể lay chuyển.
Mà thượng cổ Thôn Thiên Ma Quán như là bức tường thủ hộ vĩnh hằng, chim nổi trong Tịnh Thổ, triệt tiêu thần lực khủng bố của tất cả dị tượng.
- Thái Vân...
Trong mắt Thần Vương tràn ngập đau thương. Sau đó tay cầm chiến mâu tiến lên, lại hóa thành bộ dạng thần uy khiếp người.
Coong... Choeng... Boong...
Trong Thần Vương Tịnh Thổ, tất cả mọi người đều dốc hết toàn lực ra tay. Các loại trọng khí dệt ra pháp tắc đồng loạt đánh về phía trước, cũng có nhiều diệu thuật vô thượng hóa thành hào quang đẹp mắt bao trùm hướng Thần Vương.
Nhưng là hết thảy đều không thể thay đổi được gì. Thần Vương Tịnh Thổ cùng thượng cổ Thôn Thiên Ma Quán kết hợp cùng một chỗ, trở thành thần địa chắc chắn cũng đáng sợ nhất.
Ông-
Nơi mũi mâu của Khương Thái Hư chỉ, hư không rung chuyển, không người có thể tranh phong. Ông đương trường xuyên thủng một tòa bảo tháp bảy tầng, hóa thành bột phấn.
Rồi sau đó, chiến mâu màu tím đâm về phía trước. Nhân vật cấp Thánh chủ kia dù cho pháp lực ngập trời, đạo pháp vạn ngàn cũng không thể ngăn được một kích kinh thế này.
Phốc-
Khương Thái Hư một kích đâm xuyên hắn, một tay ôm Thái Vân tiên tử một tay giữ mâu, khêu hắn lên cao, chấn nát trong hư không.
Ầm-
Trong Tịnh Thổ, Thần Vương không chút dừng bước. Cùng lúc khêu chết một gã đại năng, ông bước một bước tới trước người một lão yêu nghiệt tuyệt thế.
Trong vùng Tịnh Thổ hoa rơi điêu linh này, ông phảng phất như một vị Thần linh thật sự, không gì không làm được. Một kích ép xuống, cơ thể lão yêu nghiệt gần như trực tiếp vỡ tan.
lão yêu nghiệt tuyệt thế rống to một tiếng, mi tâm bắn ra các loại thần mang đánh về phía Khương Thái Hư. Đáng tiếc hết thảy đều không tác dụng gì.
Ầm-
Một kích của Thần Vương khiến tất cả thần bình đều thành tro bụi, hết thảy bí thuật đều thành không, căn bản không thể cản lại ông được giây lát.
Phốc-
Thần Vương coi trường mâu màu tím là lưỡi đao sắc bén, bổ thẳng xuống. lão yêu nghiệt tuyệt thế lập tức bị bổ thành hai nửa, thần thức mênh mông như đại dương lập tức bị ngoáy thành tro tàn.
Một lão yêu nghiệt tuyệt thế cuối cùng khiếp sợ, sau khi nhìn thấy Khương Thái Hư tập trung hắn, bất chấp mọi thứ hét lớn:
- Thái Hư huynh... Không nên giết ta!
Ông-
Khương Thái Hư ôm Thái Vân tiên tử một bước tới gần, chiến mâu màu chím để trên trán hắn, mũi nhọn màu tím phụt ra thu lại.
Phịch-
lão yêu nghiệt tuyệt thế lập tức quỳ xuống đất, run giọng nói:
- Thái Hư huynh... Tha mạng. Người cùng thời đại với chúng ta chỉ còn lại ngươi ta mà thôi...