Trong Thần Thành cổ kính, Hằng Vũ Lô sáng rực lên, ráng trời như máu, trời quang mây tạnh, lưu quang tràn đầy. Thánh huy của Hoàng Huyết Xích Kim bao phủ cả tòa thành lớn.
Trên vòm trời, Ám Dạ Quân Vương bị thiệt lớn, bị thủ đoạn của tuyệt đại Thần Vương kinh sợ. Thân thể hắn chấn động mạnh, há mồm phun ra một ngụm máu loáng màu bạc, vẩy vào trong thành.
Đông-
Phía dưới một vùng cung điện hùng vĩ phía dưới bị giọt máu rơi xuống phá thành mảnh nhỏ, ầm ầm sụp đổ. Có thể nghĩ mà biết đáng sợ tới mức nào.
- Đó là... máu màu bạc!
- Máu của hắn vì sao lại là màu bạc?
Người trong Thần Thành rung động. Ám Dạ Quân Vương khủng bố như thế, hắn là Thần linh sao? Chẳng qua là một ngụm máu tươi bình thường rơi xuống mà thôi, cũng không rót vào tuyệt thế thần lực lại xuyên thủng một vùng cung điện mênh mông, hóa thành bột phấn.
Trong máu của hắn rốt cục ẩn chứa lực lượng như thế nào?
Máu màu bạc hết sức bắt mắt, tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc. Đây rốt cục là thể chất gì, gần như tất cả mọi người đều không hiểu, chưa từng nghe nói qua.
Ông-
Hư không như một bức tranh cuốn bị Ám Dạ Quân Vương cùng tuyệt đại Thần Vương xé ra, run rẩy kịch liệt. Lực lượng của đại đạo pháp tắc phá hủy hết thảy, xuyên thủng hết thảy.
Thần Thành sừng sững nhiều năm bất hủ đang lay động, sụp đổ bất cứ lúc nào. Mọi người căn bản không thể tưởng tượng hai vị vương giả trên bầu trời cao xa đến tột cùng đang tiến hành một hồi chiến đấu như thế nào?
Loại quyết đấu này làm người ta sợ hãi, chỉ là dư ba khiến cho lòng người run sợ, càng không cần phải nói chiến đấu chân chính trên không trung.
Ầm... Am... Ầm...
Đột nhiên trên bầu trời xuất hiện một pho Thần tượng thật lớn, như là Thần tổ sáng thế - Uy nghiêm không thể xâm phạm, nhìn xuống chúng sinh.
- Đó là sinh vật gì?
Trong Thần Thành đã không còn mấy người có thể đứng thẳng. Người tu vi kém căn bản không thể nhìn thẳng lên trời cao, cho dù nhân vật đời trước cường đại cũng không ai có thể trấn tĩnh.
- Chúa tể Âm Dạ, quân lâm đại địa. Đây là dị tượng của Ám Dạ Quân Vương.
Rốt cục có người nhớ tới một số lời đồn, nhận ra vị thần minh uy nghiêm này.
Thân ảnh thật lớn như thế nhét chật cả bầu trời Thần Thành. Một bàn tay của hắn vỗ xuống đủ có thể che khuất cổ thành.
- DỊ tượng của một người sao có thể khổng lồ như thế, lại hóa thành một vị thần minh. Điều này cùng quá khủng bố...
Tất cả mọi người bị ngây ra, bị vị Thần thật lớn này nhìn xuống cảm nhận được uy áp đáng sợ khó thể nói thành lời.
Giống như là con kiến nhìn lên Thiên Thần.
sắc mặt mỗi người đều tái nhợt, run rẩy không thể tự chủ. Đây là một loại áp chế trời sinh, sợ hãi tới từ bản năng linh hồn.
Ầm-
VỊ thần minh này dường như có thể khai thiên lập địa. Một bàn tay vươn ra, Thần Thành đều bị bao phủ, không còn nhìn thấy bầu trời. Vòm trời rung chuyển, sắp sửa vỡ nát.
- Khương Thái Hư. Cho dù ngươi đột phá thì có sao! thọ nguyên khô cạn, thân thể thiếu hụt, lấy cái gì đấu với ta?
thần minh đứng sừng sững trong thiên địa mở miệng, thanh âm thật lớn như sấm rền, rất nhiều cung điện trực tiếp sụp đổ.
Trong cổ thành, gần như tất cả mọi người đều ù tai, lắc lư muốn ngã. Rất nhiều người bị chấn miệng phun máu tươi.
Ám Dạ Quân Vương cường đại như thế, là địch thủ của hắn thật sự sẽ cảm giác tuyệt vọng, làm thế nào để chiến thắng.
Bàn tay ngang trời, một tay che trời danh phó kỳ thực. Trong nháy mắt một cỗ khí tức áp lực tràn ngập trong mỗi tấc không gian. Tất cả mọi người đều kinh hãi run sợ.
Ầm~
Bàn tay thần minh to khôn cùng, nắm tuyệt đại Thần Vương ở bên trong. Cảnh tượng này rốt cục được người ở phía dưới nhìn thấy.
- Thần Vương tổ tông.
- lão tổ tông!
Người của Khương gia lo lắng hô to, tất cả đều trừng mắt như muốn nứt. Cho dù Thần Vương vô địch nhưng dù sao vừa mới sống lại, đại chiến cùng tuyệt thế Quân Vương, tiên thiên đã bị đánh bại.
giờ phút này Ám Dạ Quân Vương thi triển ra dị tượng kinh thế như vậy, ai có thể chống? Cho dù Thần Vương không việc gì cùng chưa chắc có thể đón đỡ ổn thỏa.
- Song Tử Vương tung hoành thiên hạ, trên đời vô địch. Khương Thái Hư, ta đưa ngươi đi!
Thanh âm vị thần minh đáng sợ này như biển gầm, nối liền thiên địa, giống như từ trên chín tầng trời vọng xuống.
Đại đạo thiên âm vang lên như từ viễn cổ xuyên qua thời không mà tới. Đầu ngón tay của thần minh rực rỡ lóa mắt, như có liệt hỏa vô tận đang thiêu đốt.
Hắn muốn tế sống Thần Vương, vĩnh viễn gạt bỏ khỏi thế gian. Các loại đại đạo pháp tắc xẹt qua bầu trời, hội tụ vào một điểm trong lòng bàn tay.
Tất cả mọi người bị kinh sợ. Vị thần minh này xuất thế có thể nói thế gian vô song, ai có thể tranh phong?
Tuyệt đại Thần Vương bị hắn chộp ở trong tay lại không thể thoát vây, trải qua vô tận đại đạo pháp tắc nghiền ép mài mòn, nguy tại sớm tối.
- Thần Vương tổ tông!
Người của Khương gia rống to, muốn thúc giục thượng cổ Thôn Thiên Ma Quán đánh lên vô tận hư không. Nhưng bảy nhân vật cấp Thánh chủ cùng xuất hiện, tất cả liền tục cười lạnh chuẩn bị cướp nửa kiện Thánh binh Cực Đạo này.
Rốt cục nhìn thấy Khương Thái Hư bị trấn áp, bọn họ không muốn xảy ra bất ngờ gì. Tuyệt đại Thần Vương không trừ, bọn họ hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Ba!
Bỗng nhiên trong bầu trời đêm truyền đến một tiếng vang nhỏ. Bàn tay thần minh thật lớn kia đột nhiên run lên, bị đánh thủng ra một lổ máu.
- Khương Thái Hư!
Ám Dạ Quân Vương rống to, bàn tay càng ngày càng rực rỡ, lỗ máu kia rất nhanh biến mất, hoàn hảo như lúc ban đầu.
Ba!
Nhưng tiếng vang khẽ lại vang lên, bàn tay thần minh như pháo hoa rực rỡ đang nở rộ, không ngừng bắn ra hoa máu, lỗ máu liên tiếp xuất hiện.
Bàn tay không thể khép kín, bị từng đạo kiếm mang xung thiên xuyên thủng, lực lượng của các loại trật tự pháp tắc đều không thể ngăn cản.
Phốc!—
Một tiếng vang nhỏ cuối cùng vang lên, tuyệt đại Thần Vương phá ra, áo không dính máu, trắng không một hạt bụi đứng yên trong hư không. Ông hóa thành một thanh tuyệt thế thần kiếm, dùng thân mình chém phá bàn tay thần minh vọt ra ngoài.
- Đấu Chiến Thánh Pháp?
Ám Dạ Quân Vương lạnh giọng:
- Đáng tiếc, chung quy là nỏ mạnh hết đà. Cảnh giới của ngươi không phát huy được!
- Mau, để Thánh lô sống lại, thoát khỏi giằng co với một kiện Thánh binh Đại đế khác.
Người của Khương gia lo lắng.
Khương Thái Hư là Thần Vương ngút trời nhưng đáng tiếc vừa mới sống lại, tranh phong với đại địch sinh tử, hơn phân nửa sẽ dữ nhiều lành ít. Bọn họ không thể không nôn nóng.
- Lay không nhúc nhích!
Vài lão nhân nắm giữ Hằng Vũ Lô sợ hãi, căn bản không thể thoát khỏi một kiện Đế binh khác.
- Ám Dạ Quân Vương, mưu đồ quá lớn, muốn cướp Thánh lô của tộc ta...
Vài tên lão nhân thần sắc lo âu.
Ám Dạ Quân Vương cầm Thánh binh của Đại đế cổ tới, đối kháng với Hằng Vũ Thánh lô, mở ra một con đường cho những nhân vật cấp Thánh chủ khác để cho bọn họ xâm nhập Địa Cung giết chết Thần Vương.
Mà trong quá trình này, hắn
dốc hết khả năng khống chế một kiện Thánh binh Đại đế khác ngăn cản Hằng Vũ Thần Lô, lại khác xuống trận văn Đại đế kinh thế.
Rốt cục không lâu trước đó, hắn khác xong tiên thiên văn lạc, thành tựu vô thượng thần trận, hợp nhất cùng Thánh binh của Đại đế cổ muốn cướp Hằng Vũ Lô đi.
Nếu không phải Diệp Phàm đánh ra Ly Hỏa Thần Lô, chỉ sợ hắn đã thành công. giờ phút này tuy rằng Hằng Vũ Lô chiếm thượng phong tuyệt đối nhưng vẫn không thể tránh khỏi giằng co.
Tâm niệm Diệp Phàm khẽ động, hắn thử liên hệ với Ly Hỏa Thần Lô, thúc giục nó phát huy ra uy lực lớn hơn.
Ù ù...
Thần hỏa ngập trời. Ly Hỏa Thần Lô sau khi bị thúc giục phát ra dao động cực kỳ khủng bố. Chín con Thần điểu vọt ra, ngoài ra còn có một vầng mặt trời trên không chiếu rọi.
- Đây là...
Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc. Nếu là ngày thường, lô này tuyệt đối không có khả năng có uy lực chấn thế như vậy, mà giờ phút này lại làm người ta cực kỳ sợ hãi, gần như có thể so với Thánh binh của Đại đế.
- Đây là chuyện gì xảy ra?
Người của Khương gia cùng ngây dại.
- Ta biết rồi, đây là kiện chí bảo Khương gia ta bị mất ở vô tận năm tháng trước. Không nghĩ tới nó lại xuất thế.
Hai mắt đại năng Khương Vân bắn ra tia sáng kỳ dị.
- Năm đó Thần Vương lão tổ chính là biết tung tích của nó, ra ngoài đi tìm mới biến mất.
Đại khấu thứ chín Khương Nghĩa cùng thở dài.
Trong lòng Diệp Phàm không linh, dùng thần niệm cường đại khống chế thần lô, thúc giục nó phát ra uy lực kinh người hơn nữa.
- Thật sự là pháp tắc và trận văn của Đại đế.
Bảy nhân vật cấp Thánh chủ đều cả kinh, muốn ngăn cản lại không có khả năng.
Mọi người giật mình phát hiện, trên Ly Hỏa Thần Lô có chín đạo Thần hồng (cầu vồng) nối liền với Diệp Phàm, trên náp có chín cái chữ cổ nở rộ ráng đỏ.
giữa hai người không thể chặt đứt như trở thành một chinh thể, bảy vị Thánh chủ thử mấy lần đều không thành công.
- Chín chữ cổ là Đe văn.
Mỗi một chữ cổ đều lưu chuyển ra khí tức của đại đạo, huyền ảo vô cùng, giống như muốn hút tâm thần người ta vào trong.
Ầm-
Ly Hỏa Thần Lô lao ra từng đợt sóng gợn, cuốn khắp mười phương, trận văn cực kỳ huyền ảo tự nhiên mà thành, in lên hư không.
Diệp Phàm kinh ngạc phát hiện, hết thảy đều không phải hắn thúc giục mà ra, hắn chẳng qua là tạo nên tác dụng làm mãnh liệt hơn.
Het thảy đều bởi vì sự tồn tại của Hằng Vũ Lô. Khi Ly Hỏa Thần Lô vừa tới gần nó, giống như bị kích hoạt, giống như có sinh mệnh.
Ly Hỏa Thần Lô như một tòa thần trận Đại đế tự nhiên, phong bế tiên thiên văn lạc mà Ám Dạ Quân Vương khác xuống. Hằng Vũ Lô lại càng khủng bố, uy lực càng ngày càng ngập trời, muốn trấn áp một kiện Thánh binh Đại đế khác.
- Đáng tiếc, đáng tiếc, ta bỏ lỡ Hằng Vũ Thánh lô.
Trên trời cao, Ám Dạ Quân Vương như có tiếc nuối vô hạn.
- Tuy nhiên, ta giết chết Khương Thái Hư còn kịp.
Hắn dốc hết thủ đoạn muốn mưu đoạt Thánh binh của Đại đế cổ lại trở thành công dã tràng, hiện giờ chuyên tâm công sát Thần Vương.
Ám Dạ Quân Vương biết thời gian của hắn không nhiều. Một khi Hằng Vũ Lô thoát vây, hắn chỉ có đường tránh đi, giết tuyệt đại Thần Vương chỉ có thể làm ngay trước mắt.
Ầm-
Trên bầu trời trở thành một vùng thần quang vĩnh hằng, nhìn không thấy cuối. Như là từ thời đại thiên địa mới bắt đầu xuyên tới hiện tại, trở thành duy nhất trong thiên địa.
Trong Thần Thành, tất cả mọi người đều sẽ không quên cái ngày này. Đây đối với họ mà nói là một hồi tai nạn, ít nhát có một nửa số người hộc máu ngã xuống.
Loại uy áp vô thượng này không cách nào ngăn cản, như một ngọn núi ma ép xuống, nặng không thể chịu đựng.
Ám Dạ Quân Vương cùng tuyệt đại Thần Vương đại chiến tới hồi gay cẩn, thiên địa quy tắc, đại đạo trật tự không ngừng bị bọn họ đánh ra, hóa bầu trời đêm thành thế giới của ánh sáng.
- Khương Thái Hư, ngươi xong rồi! Thân khô lực kiệt, không còn thần lực để dùng, không thể thúc giục thiên địa đại đạo. Xem ngươi làm sao tranh phong với ta?
Ám Dạ Quân Vương cười lạnh.
Lúc này thần quang vĩnh hằng biến mất, Vương giả của Trung Châu cùng Thần Vương của Đông Hoang, bóng dáng bọn họ rốt cục hiện ra.
Thần Vương Tịnh Thổ một vùng xinh đẹp, cánh hoa đầy trời bay xuống, từng cánh trong suốt. Nơi đó chỉ có một gốc Thần Thụ, cứng cáp như rồng, nhẹ nhàng lay động, đón nhận mưa hoa gột rửa.
Tuyệt đại Thần Vương yên lặng xếp bằng dưới gốc cổ thụ, nhám mắt không nhúc nhích, mặc cho cánh hoa dính vào người. Ông như đã tọa hóa ở đó.
- Khương Thái Hư, ngươi cho là Thần Vương Tịnh Thổ có thể ngăn cản được ta sao?
Thanh âm của Ám Dạ Quân Vương không còn già nua. Hắn nghịch chuyển thời gian, làm cho cơ thể mình khôi phục tới trạng thái đỉnh.
Mọi người không nghĩ tới dung mạo Ám Dạ Quân Vương lại trẻ như vậy, anh tuấn phi phàm. Mái tóc hắn như thác nước, mày kiếm dài tới bên mai, hai mắt sắc bén vô cùng.
Hắn phong tư như ngọc, khí thế như cầu vồng, từng bước ép tới gần, giống như một vị Chiến Thần sống lại, hào quang bao phủ trên người.
ầm ầm---