Đây là khu vực yên tĩnh, bình thường không có đệ tử tu luyện tới đây, khu rừng trúc xanh như ngọc, được tô điểm thêm vài căn nhà gỗ, chỉ dùng làm nơi ở cho tạp dịch.
Gió khẽ đưa nhè nhẹ, cả khu rừng trúc lay động, âm thanh của những lá trúc xanh biếc va vào nhau kêu xào xạc, không khí trong lành tươi mát tỏa khắp muôn nơi.
Lý Tiểu Mạn mặc bộ quần áo màu trắng, phất phơ bay theo gió, trông rất phiêu dật xuất trần, mái tóc đen và dầy, da thịt như ngọc, đôi mắt như thu thủy, nhìn chăm chú vào Diệp Phàm, nói:
"Ngươi chỉ là một phàm nhân, khối “Nguyên” trong tay ngươi không có tác dụng nào cả."
"Ta mặc dù chỉ là một phàm nhân, nhưng cũng biết giá trị của thứ này, các ngươi là Tu Tiên giả, còn coi trọng nó như vậy, thì tại sao lại vô dụng với ta."
Diệp Phàm lắc lư khối “Nguyên” trong tay, khẽ cười nói:
"Bên trong nó phong ấn 1 lượng Sinh Mệnh Tinh Khí vô cùng lớn, ta nghĩ đối với phàm nhân mà nói, việc kéo dài tuổi thọ thì không thành vấn đề."
"Ngươi. . . dùng “Nguyên” để kéo dài tuổi thọ cho 1 phàm nhân, thực sự là quá lãng phí!"
Mấy nam nữ trẻ tuổi đều tỏ ra không vui.
"Ngươi nếu muốn kéo dài tuổi thọ, cường thân kiện thể, kỳ thực có rất nhiều biện pháp, chẳng hạn ngươi có thể dùng “Nguyên” để trao đổi lấy 1 ít Bách thảo dịch để dùng."
"Đúng vậy, nếu như ngươi chịu trao đổi khối “Nguyên” này, thì chúng ta sẽ làm cho ngươi thỏa mãn."
Mấy nam nữ trẻ tuổi này đều tranh nhau nói, khối “Nguyên” này có sức hấp dẫn vô cùng lớn với bọn họ, tất cả đều vô cùng muốn có.
"Thật có lỗi, ta không muốn trao đổi, ta không còn hứng thú nói chuyện với các ngươi nữa."
Cho dù thế nào đi chăng nữa, Diệp Phàm cũng không thể trao đổi khối “Nguyên” này, trực tiếp từ chối thẳng thừng.
Mấy tên nam nữ trẻ tuổi này đều biến sắc, đối với bọn chúng, khối “Nguyên” này có ý nghĩ vô cùng trọng đại, giờ lại bị giữ trong tay 1 phàm nhân, quả thực giống như 1 hạt trân châu bị vứt trên tay 1 đứa trẻ, quá lãng phí, ai trong bọn họ cũng muốn chiếm làm của riêng.
Lý Tiểu Mạn đứng yên một chỗ, bạch y tung bay, mái tóc phấp phơ theo gió nhẹ, nói:
"Ngươi không biết 1 phàm nhân mà nắm giữ “Nguyên” thì sao ư, nó không phải là tài phú, nó chỉ đem đến cho ngươi tai vạ mà thôi, ngươi chỉ là 1 người bình thường, không có cách nào bảo vệ nó cả."
"Chẳng lẽ các ngươi muốn cướp đoạt nó?"
Diệp Phàm thu hồi khối “Nguyên”, nhìn thẳng vào mấy người.
Ngoại trừ sắc mặt của Lý Tiểu Mạn vẫn lãnh đạm, sắc mặt của những người khác đều vô cùng khó coi, nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm.
"Lúc nãy, đệ nhị cao thủ của Tử Dương động thiên cũng không lấy thịt đè người, chẳng nhẽ các ngươi muốn trắng trợn cướp đoạt hay sao?"
Âm thanh của Lý Tiểu Mạn không to không nhỏ, nói:
"Chuyện ngươi có “Nguyên” không còn là bí mật nữa, tin tức đã bị bại lộ ra ngoài, bây giờ có thể nhất thời an toàn, nhưng an nguy sau này thì rất khó nói."
"Ý của ngươi là, ta chỉ có thể lựa chọn trao đổi?"
Lý Tiểu Mạn gật đầu, nói:
"Dùng nói để trao đổi với tu tiên giả, thì cả quãng đời sau này của ngươi sẽ phú quý vô cùng, không phải tiếp tục bôn ba nữa, cứ an tâm làm 1 phú ông, hưởng dụng vinh hoa phú quý."
"Thực lực của các ngươi cũng không cao, Sinh Mệnh Tinh Khí trong khối “Nguyên” này, các ngươi cũng không luyện hóa được."
Thấy Diệp Phàm có khả năng bị thuyết phục, mấy người bên cạnh tranh nhau nó.
"Chúng ta tuy rằng không thể trực tiếp luyện hóa, nhưng có thể giao lại cho Sư trưởng trong môn phái."
"Vị tiền bối lúc nãy công tham tạo hóa, chính là đệ nhị cao thủ của Tử Dương động thiên, đã từng trợ giúp Lý sư muội khôi phục thanh xuân, nếu ngày hôm nay, Lý sư muội có thể dâng lên khối “Nguyên” này, tất nhiên sẽ được khen thưởng, chúng ta có thể tiếp cận vị tiền bối đó, mà nghe sự chỉ bảo."
Diệp Phàm cười cười, không nói gì cả, nhìn về phía Lý Tiểu Mạn.
"Đúng vậy, ta đích thực muốn dùng khối “Nguyên” này dâng lên cho vị tiền bối kia."
Lý Tiểu Mạn thần sắc điềm tĩnh, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc, lẳng lặng nhìn Diệp Phàm, nói:
"Ta sẽ không để ngươi chịu thiệt thòi, mà sẽ làm cho ngươi thỏa mãn."
Diệp Phàm lắc đầu, bình thản cười cười, nói:
"Vẫn không khác gì ngày xưa cả. . ."
Lý Tiểu Mạn cũng không có phản bác, đi về phía trước mấy bước, nhìn chăm chú Diệp Phàm, nói:
"Ta biết ngươi rất tự tin, cũng có năng lực, không cam lòng làm một phàm nhân, nhưng sự thực chính là như vậy, thể chất của ngươi không cách nào tu luyện được, chỉ có thể làm một người bình thường. Ta hi vọng ngươi có thể an tâm làm một phàm nhân, đừng có ham muốn quả nhiều, mơ ước ít đi một chút, buông xuôi những giấc mộng hão huyền, khối “Nguyên” này với ngươi quả thật không có tác dụng gì cả. Chấp nhận hiện thực đi, an tâm làm 1 người bình thường, có khi đó cũng là 1 loại hạnh phúc."
"Xem ra, chúng ta vẫn không hiểu rõ được nhau."
Diệp Phàm không nói thêm gì nữa.
"Con người đều tìm sự tranh đấu. . ."
Lý Tiểu Mạn có chút dừng lại, nói:
"Tiên và phàm là hai thế giới."
"Tiên và phàm là hai thế giới?"
Diệp Phàm cười cười, hững hờ mở miệng, nói:
"Chuyện tương lai không ai có thể đoán trước được, không chừng, ta cũng sẽ đi trên con đường của các ngươi, đến lúc đó, các ngươi không chừng sẽ bị ta vượt qua đó."
Sắc mặt mấy tu sĩ trẻ tuổi của Tử Dương động thiên đều rất khác thường, bọn họ cảm thấy những lời nói của 2 người này có mùi vị đặc biệt, không đơn giản chỉ là hàng xóm, nhất là Diệp Phàm, chẳng có chút gì giống 1 thiếu niên 11, 12 tuổi cả.
"Cho dù như thế nào, ta cũng không trao đổi khối “Nguyên” này, mời các ngươi về cho."
Diệp Phàm duỗi duỗi tay, làm dấu hiệu tiễn khách.
"Ngươi. . ."
Sắc mặt của mấy tên đệ tử của Tử Dương động thiên rất
khó coi, trước khi Lý Tiểu Mạn xoay người rời đi, vẫn nhìn Diệp Phàm một lần, nói:
"Sớm tiếp thu hiện thực, để làm một người bình thường đi."
Đột nhiên, phía ngoài của Tử Dương động thiên đại loạn, truyền đến rất nhiều âm thanh quát tháo , phía đó không ngừng có những đạo quang mang màu đỏ rực phá không bay lên, xem ra có tu sĩ cường đại đang chiến đấu.
"Đi, ra ngoài đó xem!"
Mấy tên đệ tử trẻ tuổi đang ở trong rừng trúc nhanh chóng xông ra ngoài.
Tim Diệp Phàm đập mạnh 1 cái, có người đang xông vào sơm môn, trong nháy mắt hắn đã liên tưởng tới tên kỵ sĩ của Khương gia.
"Ta cũng nên trà trộn vào đám người này đi xem 1 chút."
Lúc này, Tử Dương động thiên đã đại loạn, rất nhiều tu sĩ chạy về hướng sơn môn, khi Diệp Phàm chạy tới nơi thì phát hiện có mấy người bị trọng thương, đang được người khác khiêng trở về.
"Người nào gan to như vậy, dám lẻn vào Tử Dương động thiên của chúng ta, sau khi bị phát giác mà vẫn xuất thủ đánh người?"
"Là một cường đại kỵ sĩ, hắn ngồi trên 1 con dị thú vô cùng đáng sợ, đánh bại 5 vị cao thủ của chúng ta, thiếu chút nữa đã phá vòng vây mà đi, hiện giờ đã bị sư thúc tổ ngăn cản."
. . .
Nghe mọi người nghị luận, Diệp Phàm hầu như có thể xác định, chính là tên kỵ sĩ Khương gia kia tìm đến.
"Đúng là bám dai như đỉa!"
Chuyện này làm đôi mày của hắn nhíu lại.
Đúng lúc này, phía trước truyền đến những tiếng hoan hô, có người hô:
"Sư thúc tổ quả nhiên cường đại, đã bắt giữ được tên kỵ sĩ đáng sợ kia rồi."
Một trung niên đang cất bước xuyên phá hư không, bình tĩnh đi trở về, chính là đệ nhị cao thủ của Tử Dương động thiên, người mà trước đây không lâu Diệp Phàm từng gặp mặt, hắn đã đánh ngất con dị thú, bắt giữ tên kỵ sĩ trở về, ném xuống đất, nói:
"Trước tiên cứ đem hắn giam vào thạch lao."
"Cũng đến lúc đi rồi, Tử Dương động thiên giúp ta một việc lớn, tốt nhất là đem củ khoai nóng bỏng tay này nhốt thêm mấy ngày. . ."
Diệp Phàm có thể tưởng tượng, khi Tử Dương động thiên biết được thân phận của tên kỵ sĩ, sẽ hối hận vô cùng.
Diệp Phàm bước ra khỏi sơn môn của Tử Dương động thiên, nhanh chóng chạy về những dãy núi liên miên phía ngoài.
Nhưng, đã có mấy người phát hiện ra hắn, liếc mắt nhìn nhau, chia ra bám theo.
"Nếu như có thể tránh thoát được kiếp nạn lần này, ta sẽ tìm 1 nơi yên tĩnh để tu luyện!"
Diệp Phàm gặp 1 loạt sự kiện, hắn rất khát khao mình sẽ trở nên mạnh mẽ, hắn khát vọng lực lượng cường đại.
Khi chạy trốn được mấy chục dặm, Diệp Phàm có cảm giác không đúng, nhất định là phía sau có người bám theo hắn, tốc độ cũng không chậm hơn hắn, có lẽ sắp đuổi tới nơi rồi.
Trong lòng hắn rùng mình, chớp mắt đã nhảy vào 1 bãi loạn thạch, lấp sau 1 tảng đá, nhìn về phía sau
"Là hắn. . ."
Người đuổi theo tầm 26, 27 tuổi, chính là 1 vị sư huynh của Lý Tiểu Mạn, trước đây không lâu từng có ý muốn trao đổi với hắn, tốc độ của hắn rất nhanh, đã tiến vào trong bãi loạn thạch.
"Ta thấy ngươi rồi, mau ra đi. Để khối “Nguyên” ở lại, ta sẽ cho ngươi 1 con đường sống."
”Quả nhiên các ngươi muốn cướp đoạt khối “Nguyên” này . . ."
Diệp Phàm đang trốn phía sau khối cự thạch, cũng không dám vọng động, thực lực của người này không kém, nếu không thì không cách nào đuổi kịp hắn được.
"Cho dù hắn đã đoạt được “Nguyên”, nhưng nhất định sẽ không buông tha cho ta, đã như vậy, không bằng ta tiên phát chế nhân!"
Diệp Phàm đã quyết định.
"Nếu ngươi không ra, sau khi bị ta tìm được, đừng có trách ta không để cho ngươi 1 con đường sống."
Người này rất cẩn thận, hắn cảm thấy tốc độ của Diệp Phàm quá nhanh, chỉ chút nữa thôi là thoát khỏi sự đeo bám của hắn, đây không phải là 1 phàm nhân bình thường.
Khi người này di chuyển tới gần khối cự thạch, đột nhiên, một đạo kim quang vọt lên, xuyên phá hư không, chém mạnh tới.
"Phốc "
Máu tươi bắn tung tóe, một cái đầu lăn lông lốc, một thi thể không đầu đang phun máu lên không trung, cao tới 2m, phì phì mấy tiếng rồi đổ ụp xuống.
Diệp Phàm thu hồi kim thư, thần sắc hắn lai biến đổi, phía sau có mấy người đang đuổi theo, nhanh chóng tới gần nơi này.
Hắn vội vã liếc mắt một cái, sau đó chạy như bay, hắn không biết đám người phía sau có Lý Tiểu Mạn hay không, bởi cây cối nơi đây quá um tùm, không thể nào nhìn rõ hết được.
"Hi vọng, ngươi không có ở phía sau. . ."
Diệp Phàm không quay đầu lại, chạy ra xa.