Lăng Vân Ninh nhẹ nhàng đáp xuống Vân Nguyệt đường, y kinh ngạc phát hiện cảnh sắc nơi này giống tiểu viện của mình y đúc.
Không! Có lẽ nên nói rằng tiểu viện của y giống hệt Vân Nguyệt đường.
Nhưng tại sao lại như vậy? Rốt cuộc nguyên chủ có ý gì?
" Vào đi!"
Má!!!
Y vừa mới đặt chân xuống đất thôi, ấy vậy mà người bên trong đã phát hiện ra y rồi sao.
Nhưng mà giọng của người này thật dễ nghe, trầm trầm ấm ấm.
Y đẩy nhẹ cánh cửa trúc, mùi hương thơm mát của hoa cỏ ập tới làm y có chút sửng sốt.
Mùi hương này thật quen thuộc.
" Đã lớn như vậy rồi sao? Mới đấy đã trở thành đại sư huynh người người kính ngưỡng rồi, A Ninh."
" Sư thúc!"
Lăng Vân Ninh bất giác nhẹ nhàng nói một câu làm y tự thấy sửng sốt, đây chắc chắn là phản ứng của thân thể này chứ không phải y.
Bởi vì y không hề biết người trước mặt này, nếu không thì tại sao y lại có thể quên một người mỹ mạo như ngọc như vậy chứ.
Nói như vậy, người này chẳng phải là Vân Trì sư thúc bế quan đã lâu hay sao.
Không phải nói rằng hắn mấy ngày nữa mới xuất quan hay sao? Tại sao lại ra sớm mấy ngày? Lại còn gọi y đến gặp.
Vân Trì bỗng xuất hiện trước mặt Lăng Vân Ninh, hắn im lặng quan sát y một lúc.
Đúng là trưởng thành rồi, không còn là đứa bé năm ấy sống chết đòi bám lấy hắn nữa.
Trưởng thành rất khá, rất đẹp mắt.
Lăng Vân Ninh vô cùng kinh ngạc, y trợn trừng mắt nhìn nam nhân đối diện.
Đối phương cực kì đẹp mắt, dáng người cao gầy, mặc trên người bộ bạch y phiêu dật.
Y giống như nhìn thấy bản thân phiên bản khác, nếu không phải đối phương có gương mặt khác mình thì y đã nghĩ rằng hắn là huynh đệ sinh đôi của mình.
Đối phương có đôi mắt phượng tuyệt đẹp, con ngươi thanh lãnh, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng nhạt màu hơi mím.
Thật đẹp!
Người xuất chúng như vậy tại sao trong nguyên tác không nhắc đến gương mặt của hắn mà chỉ qua loa nói rằng người này có gương mặt thanh tú dễ nhìn? Đây mà là thanh tú dễ nhìn ư? Nếu vậy thì những người có nhan sắc hơi tầm thường như y chẳng phải là xấu ma chê quỷ hờn sao? Tác giả cũng quá bất công rồi, vì con trai ruột mà dìm đứa con khác.
Đồ tác giả thiên vị.
Trong lúc Lăng Vân Ninh quan sát Vân Trì thì hắn cũng quan sát lại y.
A Ninh mặc bộ bạch y càng tôn lên dáng vẻ gầy yếu của y, đứa bé này vẫn như ngày xưa, vẫn gầy như vậy.
Chắc chắn y lại kén ăn rồi, nếu không tại sao lại gầy thành ra như vậy chứ.
Vân Tiêu kia chăm sóc y như thế nào mà thành ra như vậy? Không phải trước khi bế quan hắn đã nhờ lão chăm sóc A Ninh sao? Lão chăm sóc như vậy hả?
" Sao vẫn gầy như vậy chứ?" Hắn cau mày cầm lấy cổ tay gầy yếu của y, hơi không vui nhìn đối phương còn đang vui vẻ nhìn mình.
Sao đến bây giờ vẫn còn ngốc như vậy, không khác gì năm ấy.
Lăng Vân Ninh rất ngạc nhiên khi thấy mình không hề bài xích hành động của Vân Trì, phải nói là thân thể của y rất thích Vân Trì đụng chạm.
Có thể nói rằng, thân thể này rất quen thuộc Vân Trì, quen thuộc đến mức chỉ cần đến gần hắn sẽ hơi run lên nhè nhẹ.
" Bốn đứa kia đâu? Không phải các ngươi bám nhau lắm hay sao? Tại sao không thấy chúng đi cùng ngươi?" Vân Trì thấy Lăng Vân Ninh không nói chuyện thì tìm đề tài, hắn tự cho rằng mình đã tìm đúng chủ đề.
Mà xác thật hắn đã đoán đúng, mỗi khi nhắc đến mấy người sư đệ thì y sẽ đặc biệt nói nhiều, dường như là nói mãi không hết chuyện.
" Nguyệt Tu xuống núi rồi, A Đồng đang luyện kiếm, Trí Trân và Xa La Điệp thì cùng nhau tu luyện ở sau núi.
Nhược Ý chắc là đang ở đâu đấy tu luyện."
" Nhược Ý?" Vân Trì hơi cau mày, lại có phần nghi hoặc nhìn Lăng Vân Ninh.
Đứa bé này hình như khi nhắc đến Nhược Ý kia sẽ lưu luyến hơn một chút.
" Sư thúc không biết cũng phải thôi, người bế quan đã lâu nên trong tông môn có nhiều chuyện người không biết lắm.
Nhược Ý là tiểu sư đệ mà sư tôn thu nhận mấy năm trước, tư chất của hắn giống hệt sư thúc."
Vân Trì lặng người nhìn ánh mắt rất đỗi dịu dàng của Lăng Vân Ninh, trong mắt hắn là một nỗi buồn không thể diễn tả nổi.
A Ninh của hắn đã trưởng thành rồi, đã không còn là đứa bé chạy theo sau hắn đòi làm đồ đệ của hắn nữa.
Trong mắt đứa bé đấy dường như đã chứa thêm rất nhiều người chứ không phải một mình hắn như xưa nữa.
Lăng Vân Ninh nhận ra Vân Trì có vẻ không được vui cho lắm thì không dám ho he thêm câu nào nữa, y hoang mang cúi đầu theo bản năng.
Vân Trì nhìn thấy y giống như một đứa bé làm sai bị phát hiện mà cúi đầu thì hơi buồn cười, dáng vẻ lúc này của y giống hệt lúc y còn nhỏ.
Lúc đấy mỗi khi mắc lỗi y thường hay ngoan ngoãn nhận lỗi trước khi hắn nghiêm mặt, thật sự rất đáng yêu.
" Đã là đại sư huynh của bao đệ tử rồi mà sao vẫn còn mang bộ dạng này.
Đi thôi, ta đưa ngươi vào trong." Hắn vươn bàn tay thon dài ra trước mặt Lăng Vân Ninh.
Lăng Vân Ninh nắm lấy bàn tay xinh đẹp ấy như một thói quen, y cũng tự kinh ngạc phát giác hiện tại mình không thể điều khiển nổi thân thể này.
Rừng trúc của Vân Trì vô cùng rộng lớn, nhìn mãi không thấy điểm cuối.
Lăng Vân Ninh nhìn đến mức mắt sắp hoa cả lên vẫn chỉ thấy được một màu xanh tươi, nơi này rất giống rừng trúc của y, chỉ khác một điều là nơi này không có bàn ghế đá.
Y bi thương phát hiện ra, mọi thứ của y dường như đều được bắt chước theo Vân Trì một cách hoàn hảo.
Hoặc có thể nói rằng, nguyên chủ luôn luôn bắt chước theo sư thúc của mình.
Hệ thống: [ Ting! Chúc mừng kí chủ kích hoạt thành công cốt truyện ẩn Vân Trì chân nhân.]
Đù má, hết cả hồn! Sao mày cứ luôn đúng lúc hồn vía của tao đang lang thang ngoài trời mà xuất hiện vậy hả hệ thống.
Dọa chết mỹ nam rồi.
Đợi đã!!!
Cốt truyện ẩn? Tại sao lại có cốt truyện ẩn gì đấy ở đây?
Lăng Vân Ninh rất để ý trọng điểm lời nói của hệ thống bất tài của mình.
Nó thông báo cốt truyện ẩn đúng lúc y vừa đến gặp Vân Trì, chắc chắn là có gì đấy không bình thường ở đây.
Hệ thống: [ Nhiệm vụ phụ bắt buộc: Cùng Vân Trì đến nhà ăn của Thượng Vân tông ăn bánh màn thầu.]
Lại đây! Đến giết ta đi!
Lăng Vân Ninh bày ra dáng vẻ chết không đáng tiếc, y chỉ muốn chỉ thẳng mặt hệ thống mà chửi rủa một phen cho hả lòng hả dạ.
Nhiệm vụ phụ đầu tiên của y, vậy mà lại là cùng người như Vân Trì đi ăn, lại còn là ăn bánh màn thầu.
Ăn cái gì