Giả Vờ Không Quan Tâm

Chương 11


trước sau

Thang máy đến tầng 12, Lý Dịch liếc mắt nhìn Tần Tư Tư đang ngồi bên cửa sổ, muốn nói gì rồi lại thôi, anh đứng tại chỗ không vào ngay mà nhận khăn lông người phục vụ đưa, chà lau đầu ngón tay. Cả người cao lớn, khí thế mạnh mẽ nhận lấy khăn lông.

Vừa vào người phục vụ đã nhanh chóng kéo ghế dựa, anh sửa lại cổ áo rồi nói: “Xin lỗi, tôi đến muộn.”

“Không sao, tôi cũng vừa đến.” Mặt Tần Tư Tư hơi hồng, cô ta cố kiềm chế sự rụt rè xém chút nữa là vỡ ra, sau đó giơ tay sửa lại quần áo.

So với cô ta một thân phối hợp chọn lựa kỹ càng, Lý Dịch đơn giản như là chỉ  tới dạo phố, anh không đeo cà vạt, áo sơ mi quần dài vô cùng đơn giản, áo khoác tây trang cũng không mặc.

Biểu cảm của anh lạnh nhạt, cầm lấy menu đưa cho Tần Tư Tư: “Cô chọn đi.”

Tần Tư Tư chuẩn bị nói gì đó nhưng lại nghẹn trong cổ họng, cô ta đáp lại một tiếng rồi cầm lấy menu lén liếc nhìn anh.

Anh cầm di động.

Lúc này, giao diện di động tinh một tiếng.

Một tin nhắn wechat hiện lên.

“Tôi là Đào Túy nha”

Nhìn thấy năm chữ này, lực chú ý của Tần Tư Tư lập tức bị cái này hấp dẫn, cô ta nhìn chằm chằm vào tin nhắn wechat kia. Lý Dịch nhấn mở.

[Lý Dịch, anh chết chắc.]

Mấy chữ này nhảy ra, đầu ngón tay Lý Dịch hơi dừng lại, nửa giây sau, anh rời khỏi wechat nâng mắt nhìn Tần Tư Tư còn chưa kịp di chuyển tầm mắt của mình, anh nhướng mày: “Không chọn à?”

Tần Tư Tư bị anh bắt gặp, mặt cô ta trắng bệch, cười nói: “Tôi chọn ngay đây.”

Nói xong, cô ta lật menu, có thể thấy vẻ xanh xao, sau đó đầu ngón tay tạm dừng lại mới phát hiện anh thật lạnh nhạt.

Theo bản năng cô ta cắn môi dưới, tùy ý chọn vài món.

“Tôi chọn mấy món này, anh nhìn xem.”

Lý Dịch nhận lấy, tầm mắt anh nhìn di động, Đào Túy không gửi tin đến, anh lại chọn thêm vài món vào rồi đưa cho người phục vụ đang chờ ở bên.

Người phục vụ nhận lấy menu.

Tần Tư Tư cười nói: “Khoảng thời gian này anh rất bận à? Bố tôi nói anh đã đến thủ đô vài lần, vốn dĩ Thượng Chu còn muốn tìm anh nói về chuyện của đồng đội anh.”

Thật ra cô ta rất thông minh, dùng chuyện đồng đội để bắt chuyện.

Một cánh tay Lý Dịch đặt trên bàn, nghe thấy lời này của cô ta, anh nâng mắt nhìn, hỏi: “Cô biết được bao nhiêu rồi?”

Tần Tư Tư cười lắc đầu, thông minh nói: “Cũng không bao nhiêu hết, tôi chỉ nghe sơ sơ thôi.”

“Thế à?”

Đầu ngón tay Lý Dịch cọ xát lòng bàn tay, biểu cảm nhàn nhạt, anh nhìn ra ngoài cửa sổ nói: “Tình người luôn tới cũng không có cách nào để tránh, Tần Tư Tư, năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi?”

“Tôi sao?” Tần Tư Tư không ngờ anh sẽ đột nhiên hỏi vấn đề này, cô ta dừng một chút rồi nói: “21 tuổi.”

21 tuổi.

Nhỏ hơn Đào Túy một tuổi.

Lý Dịch cong môi dưới: “Còn nhỏ lắm.”

Mặt Tần Tư Tư lập tức đỏ: “Cũng được mà.”

Mặt cô ta đỏ nhưng anh lại thờ ơ, anh cầm lấy ấm trà, rót trà, giọng điệu càng trầm hơn: “Nhỏ vậy mà đã vội vã gả đi rồi sao?”

“Không hưởng thụ cuộc sống độc thân nhiều hơn à?” Lời anh nói nhẹ nhàng bâng quơ mà dò hỏi.

Tâm tư Tần Tư Tư lại nhộn nhạo, thấp giọng nói: “Kiểu gia đình như chúng ta, làm gì có chuyện có thể nói đến cuộc sống độc thân chứ.”

“Cha mẹ nhìn trúng thì phải gặp mặt và nói chuyện như này thôi.”

Mắt Lý Dịch liếc nhìn cô ta, đáy mắt mang theo ý lạnh như có như không, anh cười khẽ: “Đúng vậy, biến hôn nhân thành giao dịch có lợi, chuyện đời người thế này, thật sự có thể khiến tôi ngoan ngoãn tới cửa gặp mặt cô đó.”

Một câu này, mặt Tần Tư Tư đỏ ửng trong nháy mắt đã trắng bệch, cô ta không dám tin nhìn Lý Dịch.

Lý Dịch dùng dụng cụ kẹp kẹp chén trà đưa cho Tần Tư Tư: “Trà ở đây không tồi, thử xem, lần tới nếu rảnh thì để cậu chủ tiếp theo dẫn cô tới uống.”

Tần Tư Tư cắn môi dưới: “Không phải… Lý Dịch.”

Lý Dịch buông đồ kẹp, nhướng mày nhìn cô ta: “Hử?”

Lúc này Tần Tư Tư phát hiện ra anh hoàn toàn bị ép buộc, thật sự anh không nghĩ sẽ đến xem mặt cô ta. Nếu không phải vì đồng đội của anh đang xảy ra chuyện ở quân khu, phải yêu cầu xin điều lệnh thì anh tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở chỗ này, mặt Tần Tư Tư vừa xanh vừa trắng, đứng ngồi không yên.

“Xin lỗi, tôi không biết…”

Cô ta nói rồi giương mắt nhìn anh, biểu cảm của anh vẫn lạnh lùng như cũ, lúc này sắc mặt cô ta xanh xao, Lý Dịch cho người phục vụ múc canh.

Người phục vụ bưng đến cho Tần Tư Tư.

Giọng điệu Lý Dịch càng trầm: “Thử đi.”

Sao Tần Tư Tư có can đảm chạm vào chén canh này được.

Sắc mặt cứng đờ, cả người xinh đẹp đều biến sắc.

Người đàn ông này không phải người cô ta có thể tùy ý gây khó dễ được, dù hiện giờ anh có việc cần giúp đỡ nhưng vẫn cứng rắn như vậy.

Lý Dịch: “Không uống sao?”

“Hương vị không tồi.” Lý Dịch cầm một điếu thuốc thưởng thức, anh không cho cô ta cơ hội mở miệng, chỉ nói: “Thật ra cũng không phải chỉ có con đường nhà họ Tần các người.”

“Tôi thấy rất phiền, biết không?”

Tần Tư Tư không dám nói câu nào.

Lúc này, ngoài cửa sổ đổ mưa.

Tí tách rơi xuống đất, hai ba giọt nước mưa thổi đến cửa sổ sát đất, toàn bộ thành phố đều bước vào màn mưa. Mặt đất trống ở trung tâm thương mại dưới lầu, đột ngột đổ mưa, người xung quanh sôi nổi giải tán.

Lý Dịch lại ấn mở wechat.

Tin nhắn của Đào Túy gửi còn chưa đóng lại.

Anh nhìn vài lần, ấn mở và soạn tin.

Lý Dịch: [Về nhà chưa?]

Không trả lời.

Lý Dịch buông di động, kết quả mới vừa buông, wechat lại vang lên.

Dì Lưu: [Lý Dịch, cháu đang ở bên ngoài à? Cháu đến đón Đào Túy được không, hình như nó quay video ngắn gì đó, lại không có ô che mưa, hôm nay ông Trần lại không ở nhà.]

Lý Dịch: [Em ấy đang ở đâu?]

Dì Lưu: [Trung tâm thương mại Thượng Thiên.]

Lý Dịch: [Cháu biết rồi.]

Rầm một tiếng.

Hốc mắt Tần Tư Tư đỏ ửng ngẩng đầu thì thấy Lý Dịch đứng lên, anh ung dung buông tay áo, từ trên cao nhìn cô ta nói: “Cô ăn trước đi, tôi còn có việc, đêm nay không ở cùng cô được rồi.”

Nói xong, anh chưa cho cô ta kịp phản ứng đã xoay người rời đi.

Tần Tư Tư nắm khăn trải bàn, hồi lâu không lên tiếng.

Sau đó bàn tay run rẩy cầm di động, gọi đến số của Tần Hải Chi.

“Bố, bố giúp anh ta xử lý chuyện của đồng đội chưa…”

“Bố, đồng đội của anh
ta rất nghiêm trọng sao?”

“Rất nghiêm trọng, Tư Tư, nhưng không sao, cậu ta chịu gặp con thì ba sẽ giúp đỡ, hiện nay cũng chỉ có đường này là tốt thôi, đổi lại đường khác cũng không dễ đi đâu.”

Hồi lâu, Tần Tư Tư không nói gì.

Đầu kia truyền đến giọng nói của chú nhỏ: “Tư tư, cháu làm vậy thật quá đáng, đúng là không biết xấu hổ.”

“Tần Hải Yến!”

Bọn họ bắt đầu ầm ĩ.

Video hôm nay chưa quay xong, chậm trễ tiến độ nặng nề nên chỉ có thể tăng ca ở lại, kết quả phải tăng ca đến 8 giờ thì trời mưa.

Mọi người chạy trốn, chạy thì chạy mà mưa thì mưa, Đào Túy chạy chậm hai bước nên bị ướt đến lạnh thấu tim, kết quả cô vừa ngẩng đầu thì thấy xe của Lý Dịch.

Nhìn đến thang máy chuyên dụng lầu 12, ngoài cửa còn có hai bảo vệ giữ cửa.

Trong nháy mắt cô thấy có chút tủi thân, chốc lát lại bị mưa xối ướt.

Tiểu Anh chạy tới kéo tay Đào Túy đến dưới mái hiên: “Sao cô chạy được nửa đường lại dừng lại vậy?”

Đào Túy dùng khăn giấy lau nước mưa, tươi cười nói: “Đột nhiên nghĩ đến chút chuyện thôi.”

“Chuyện gì vậy?” Tiểu Anh cùng vài người gọi xe, hỏi Đào Túy có muốn đi cùng hay không, mọi người đều bị ướt nên hy vọng có thể nhanh về nhà tắm rửa.

Đào Túy nhìn nơi ở của bọn họ, ngược hướng với cô.

Cô lắc đầu, nói: “Tôi gọi xe đến, mọi người đi trước đi.”

“Ừm, được.” Bọn họ lần lượt lên xe.

Đào Túy ngồi lại trên bậc thang, ôm cánh tay ấn mở phần mềm, kết quả có nhiều xe không chịu đi chuyến này, vì Loan Sơn Thủy quá xa.

Hơn nữa lại là biệt thự tư nhân nên sẽ không ai trở về nội thành.

Cả người Đào Túy ướt sũng, cô cầm di động chờ rồi lại chờ, đã qua 8 giờ, mưa lại không muốn tạnh bớt, lúc này, phía sau thang máy mở ra, từ trong có một người đàn ông cao lớn đi ra. Trong tiếng mưa rơi, di động vang lên, di động của cô cũng dính nước mưa.

Cô nhìn màn hình.

[Anh.]

Trong lòng Đào Túy càng tủi thân, cô mím môi muốn rớt ra ngoài.

Lúc này, bên cạnh xuất hiện bóng dáng cao lớn, chặn ánh sáng, hình thành nên một cái bóng rất lớn, Đào Túy ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt sâu thẳm.

Anh cầm di động, hồi lâu sau mới ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm cô: “Sao lại bị ướt thế này?”

Trên người anh là mùi đàn hương còn có mùi thuốc lá ập vào mặt.

Đào Túy ấp úng nhìn anh.

Qua hồi lâu, hốc mắt cô đỏ ửng, chỉ vào cơn mưa bên ngoài: “Mưa đến đột nhiên quá nên em tránh không kịp.”

Giọng điệu này hoàn toàn là tủi thân, trong mắt cô đều là ánh nước, áo màu trắng đã ướt, bả vai tinh tế, mơ hồ có thể thấy được xương quai xanh và áo lót.

Thật đáng thương.

Lý Dịch phủi tóc trên trán cô, đưa chìa khóa cho người phục vụ ở một bên: “Lái xe đến đây.”

“Hôm nay chú Trần không ở nhà, sao em lại không gọi cho anh.” Sau khi Lý Dịch đẩy tóc cô ra, anh lấy bao khăn giấy trong tay cô, rút ra rồi lau bọt nước trên trán.

Đào Túy ôm đầu gối, đang muốn nói chuyện nhưng lúc này lại thấy cách đó không xa, Tần Tư Tư đang ôm cánh tay, đứng ở cửa từ trên cao nhìn xuống.

Cách xa nên không thể thấy rõ biểu cảm của Tần Tư Tư.

Đào Túy đột nhiên thu lại lời nói, mắt nhìn người đàn ông trước mặt.

Chiếc xe SUV màu đen chạy đến bên cạnh, bảo vệ cầm ô đen che mưa, còn Lý Dịch thì đỡ bả vai Đào Túy dẫn cô đi.

Tiếp theo, anh gấp ô lại rồi nhét Đào Túy vào trong xe, anh đóng cửa nhận ô rồi vòng qua lái xe.

Cửa đóng lại.

Trong xe có mùi đàn hương nồng đậm.

Lý Dịch lấy áo khoác ở ghế phụ ném cho Đào Túy, nói: “Anh không nhìn đâu, em cởi áo rồi thay áo khoác của anh đi.”

Đào Túy nắm chặt áo khoác, nhìn sườn mặt anh. Lúc này, anh lại nhìn ra bên ngoài, nhìn đến hướng của Tần Tư Tư, dù chỉ một giây nhưng cũng bị Đào Túy bắt được.

Cô ngẩn người.

Sau khi trầm mặc cô lấy áo khoác choàng lên trên người mình.

Lý Dịch lấy điếu thuốc, đợi chốc lát mà cô vẫn chưa có hành động gì, anh quay đầu nhìn, thấy cô thất thần, anh rũ mi, nói: “Không thay à?”

Cô hoàn hồn, nhìn về phía Lý Dịch lắc đầu: “Không sao, về nhà thay cũng được.”

Lý Dịch híp mắt, hồi lâu mới khởi động xe.

Xe hơi màu đen chạy đi, tốc độ rất nhanh làm bọt nước bắn lên.

Đào Túy ôm chặt áo khoác, dựa vào lưng ghế, hỏi: “Anh, buổi tối anh đi hẹn hò hả?”

Lý Dịch nhẹ nhàng đáp.

“Ừ.”

Đầu ngón tay Đào Túy trắng bệch.

Qua hồi lâu, cô mỉm cười.

Gặp lại nhau lâu vậy nhưng hình như anh chưa từng coi cô là phụ nữ.

Đã quyến rũ nhiều lần thế mà.

Mỗi lần ánh mắt anh dừng lại trên người cô đều không quá hai mươi giây, cô mặc cái gì anh cũng đều không thấy đẹp, vừa rồi cũng thế.

Anh dìu cô lên xe cũng chỉ đỡ bả vai.

Chứ hoàn toàn không có ý chạm vào eo cô.

Là eo của cô không xứng.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện