Tầm mắt của Tiêu Mục và Lý Dịch giao nhau ở trong kính chiếu hậu, hai người nhìn nhau trong im lặng, mãi cho đến khi chiếc xe SUV màu đen lái xuống làn xe khác, không còn nhìn thấy nữa, Tiêu Mục mới chịu thu hồi tầm mắt, nhìn về Đào Túy bên cạnh mình.
Tay Đào Túy nắm lấy eo, nhìn anh ấy, theo sau đó Tiêu Mục chạm nhẹ vào đầu mũi của cô, Đào Túy cười rộn lên, Tiêu Mục cũng cười: “Tóc tai thật là rối quá đi.”
“Đừng có xoa đầu, vì anh xoa đầu nên tóc em mới bị rối đấy.” Đào Túy đẩy tay của anh ấy ra.
Tiêu Mục thu tay lại, sau đó dừng lại một chút rồi nói: “Anh nhìn thấy anh ta rồi đấy.”
Đào Túy ngừng một nhịp, ồ một tiếng, nói: “Anh ấy muốn đưa chúng ta đi, em bảo không cần đâu, chúng ta ngồi tàu điện ngầm đi là được.”
Tiêu Mục yên lặng nhìn cô một lúc, không biết phải nên làm thế nào mới nói: “Hay là đợi gả cho anh đi.”
Đào Túy cười híp mắt kéo lấy tay anh: “Được nha.”
“Đi thôi, đi tàu điện ngầm nào.”
Tiêu Mục lớn hơn Đào Túy ba tuổi, hiện tại đang học tiến sĩ, mặc dù anh ấy là con của nhà họ Tiêu, nhưng trên người không hề có nửa điểm khí thế của nhà họ Tiêu, ngược lại lại nho nhã lễ độ, giống như con cháu của gia đình có học vậy.
Lúc trước anh ấy và Đào Túy đã hẹn nhau cùng thi vào một trường đại học, nhưng mà Tiêu Mục phát huy tốt hơn bình thường, đi học ở Hải Thị, nguyện vọng một của Đào Túy lại là Lê Thành, cho nên cả hai mới người chạy Đông người chạy Tây.
Đi vào tàu điện ngầm rồi, nhưng lại không có ghế ngồi, hai người dựa vào trong góc lan can gần cửa lên xuống. Đào Túy ngồi lên vali của anh ấy, nói rằng ba chiêu đó là do Khâu Viện bày cho cô.
Tiêu Mục chắn ở trước mặt cô, nghe xong anh ấy nói: “Xem dáng vẻ hiện tại này của em đây là từ bỏ rồi hả?”
“Đúng như vậy đó.” Đào Túy kéo đuôi mắt của mình, cho anh ấy xem: “Anh nhìn này, em khóc cả đêm hôm qua đó.”
Chẳng qua trước giờ cô là kiểu nói được làm được, nói từ bỏ liền từ bỏ, giống như năm đó Đào Hinh nói với cô rằng, nếu như cô không muốn đau khổ, vậy thì cô phải từ bỏ việc tìm kiếm bố của mình đi.
Thứ nhất bố của cô không đáng để cô đi tìm, thứ hai ông ấy không thích cô, cô tìm được rồi cũng sẽ chỉ đau lòng mà thôi. Thứ ba ông ấy có con trai con gái rồi.
Con người vui vẻ hạnh phúc mới là điều quan trọng nhất.
Cho nên cô biết rõ Lý Dịch sẽ không thích nữ sinh tầm tuổi như cô, như vậy cô liền bỏ đi.
“Anh xem nào, chả trách em lại dùng miếng kích mí.” Tiêu Mục cúi xuống nhìn cô.
Đào Túy trợn mắt: “Khóc đến nỗi mí mắt đều không còn nữa rồi.”
“Em vẫn đẹp mà.” Tiêu Mục xoa xoa đầu cô, Đào Túy vừa cười vừa chỉ vali: “Tối nay anh định ở đâu?”
“Có căn hộ ở Lê Thành.”
“Có hai phòng không?”
Tiêu Mục cười nhìn cô: “Có.”
“Em qua đó ở nhé.”
“Được.”
Đầu tư Hưng Dịch.
Hôm nay có hai hợp đồng thu mua rất lớn cần ký, nhưng mà mới sáng sớm cũng không biết mọi người đều vì nguyên nhân gì mà liên tục mắc lỗi. Ông chủ Lý Dịch rất ít khi nổi giận, nhưng mà hôm nay lần đầu tiên anh lại nổi giận tới hai lần, lúc này đã là buổi trưa, vậy mà không ai dám nghỉ trưa đi ăn cơm cả, cửa lớn phòng làm việc của tổng tài còn đang đóng chặt.
Lý Dịch đang đứng hút thuốc ở cửa sổ sát sàn, ngoài cửa sổ là bầu trời đang dần tối đi, một mảng xám xịt mơ hồ.
Trong tay Giang Sách cầm tài liệu, đứng ở phía sau lưng anh, nhìn đồng hồ một cái: “Sếp Lý.”
“Nói.”
“Đã trưa rồi, ăn trưa chứ ạ?”
Anh mà không ăn thì chẳng ai dám ăn cả đâu.
Lý Dịch xoay người lại, nhìn anh ấy rồi đi đến bàn cà phê, một tay đút ở trong túi quần, còn một tay khác thì dập điếu thuốc, giọng điệu lạnh băng: “Vậy thì ăn đi.”
Cái giọng điệu này, xem ra tâm tình rất không tốt đây. Giang Sách thở dài một tiếng rồi vội vàng ra ngoài đi phân phó, Lý Dịch ngồi ở trên ghế sô pha, ánh mắt chăm chú nhìn chiếc điện thoại ở trên bàn cả nửa ngày, anh cầm điện thoại lên, vừa hay lướt vào vòng bạn bè.
Bài đầu tiên chính là của Đào Túy.
Hai bức ảnh, bên trong nam sinh dựa vào rất sát, hai người đang cười với ống kính. Lúc trước cách hơi xa, chỉ nhìn được đại khái gương mặt mà thôi, hiện tại thì thấy rõ rồi.
Ánh mắt của nam sinh chỉ toàn là dịu dàng, trong đó có một tấm đang nhìn cô cười, cực kỳ dịu dàng.
Phía dưới là một đống like.
Trong số đó có cả của Giang Sách.
Lý Dịch nhìn mất một lúc, mới bỏ điện thoại xuống, vừa đúng lúc cửa của phòng làm việc được mở ra. Giang Sách đi vào, giọng của Lý Dịch rất thấp: “Cậu rất rảnh rỗi.”
Giang Sách đứng hình: “Sếp Lý, tôi không…”
Ánh mắt của anh ấy vừa quét qua, nhìn thấy màn hình của chiếc điện thoại trên bàn, vòng bạn bè của Đào Túy.
Giang Sách: “…”
Like có một cái cũng có lỗi cơ à?
Ánh mắt Lý Dịch lạnh lẽo nhìn anh ấy mấy lần, sau đó cầm điện thoại lên, soạn tin nhắn.
Lý Dịch: [Buổi tối dẫn cậu ấy đến nhà ăn cơm, anh nói dì Lưu chuẩn bị một chút.]
Tôi là Đào Túy nha: [Không cần đâu, buổi tối chúng em ăn ở ngoài.]
Tôi là Đào Túy nha: [Đúng rồi, buổi tối em không về đâu, anh trai à, buổi chiều em còn phải livestream, em ở phòng của Tiêu Mục livestream là được rồi.]
Tôi là Đào Túy nha: [Anh trai à, anh nhớ ăn cơm đấy.]
Nhìn màn hình điện thoại, Lý Dịch rất lâu không nói lời nào.
Góc mặt của người đàn ông đông cứng, giờ phút này giống như dao vậy.
Giang Sách cũng không dám nói chuyện, hộp cơm trong tay cũng không dám đặt xuống.
Lúc này, Lý Dịch bấm gọi số điện thoại của Đào Túy.
Bắt máy rồi.
Trong cảnh người đông đúc ồn ào, Đào Túy hô lên: “Anh trai.”
Giọng nói còn mang theo tiếng cười, không nũng nịu, rất rõ ràng rành mạch.
Không giống như tối qua vừa kiểu nũng nịu mềm mại, vừa kiểu quyến rũ người khác, bây giờ lại có vài phần xa lạ như vậy.
Ánh mắt Lý Dịch trở nên thâm sâu mấy phần, nói: “Hôm nay không cho phép ngủ ở ngoài.”
“Anh trai à, em và anh ấy quen biết đã rất nhiều năm rồi, bọn em từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, thanh mai trúc mã. Không có chuyện gì đâu, anh không cần lo lắng.” Đào Túy biết rõ Lý Dịch đang lo lắng điều gì, lập tức nói có sách mách có chứng mà giải thích với anh, tiếp đó lại còn bổ sung thêm một câu: “Mẹ của em cũng thích Tiêu Mục, anh à, anh không cần lo lắng mẹ của em có ý kiến gì đâu, bà ấy sẽ không phàn nàn gì cả!”
Hiểu chuyện thật, hiểu chuyện thật đấy.
Ngay cả mẹ cũng nhắc đến rồi, với tính cách của Lý Dịch, nghe tới đây sẽ không quản nhiều như vậy nữa.
Nhưng mà.
Lý Dịch lại hắng giọng, giọng điệu của anh rất thấp: “Buổi tối em phải ngủ ở nhà, em mà không về thì anh sẽ đi tìm em đấy.”
Sau đó, anh dừng lại một chút, lại bổ sung thêm một câu.
“Đề phòng em bị ma xui quỷ khiến đi chọc ghẹo Tiêu Mục.”
“Em? Bị ma xui quỷ khiến trêu chọc Tiêu Mục? Anh ấy…” Giọng nói Đào Túy ở bên này cao lên một chút, giống như không dám tin. Lúc này, đầu dây bên này truyền qua tiếng của Tiêu Mục: “Anh Lý Dịch, em không sợ đâu.”
Không sợ cái gì? Không sợ bị trêu chọc phải không?
Hàm dưới của Lý Dịch nghiến chặt hơn vài phần.
Sau đó anh cười lạnh một tiếng: “Buổi tối anh đến đón em.”
Nói xong anh liền tắt điện thoại.
Giang Sách ở bên cạnh: “…”
Sếp Lý à, anh như vậy là có chút nhiệt tình quá rồi nhỉ?
Nghĩ lại lúc đầu xem, đều là anh để tôi đi đón Đào Túy đấy!
Nhìn chằm chằm vào điện thoại, Đào Túy ngơ luôn rồi, cô hình hướng Tiêu Mục.
Tiêu Mục vừa cười vừa xoa xoa đầu cô: “Em ở bên nhà của anh, Lý Dịch lo lắng cũng là điều bình thường thôi.”
Đào Túy cắn môi dưới, lại không nói ra lời nào cả, tên chó Lý Dịch này, nói cô chọc Tiêu Mục, cô cũng chỉ trêu chọc anh mà thôi được không hả. Cô không phải cái loại gặp ai cũng chọc ghẹo đâu.
Đào Túy cầm đũa lên, tiếp tục ăn thịt, nói: “Em biết sự lo lắng của anh ấy, cho nên mới nói nhiều như vậy.”
Tiêu Mục cười, gắp cho cô một miếng đậu phụ: “Buổi chiều vẫn qua bên anh livestream đi, chuyện buổi tối thì để buổi tối nói.”
“Vâng ạ.”
Vốn dĩ buổi chiều muốn cùng nhau ra ngoài đi chơi, nhưng mà Đào Túy còn phải livestream, thuận tiện quay về căn hộ của Tiêu Mục ở Lê Thành. Căn hộ này là mới đấy, sau khi trang trí xong thì vẫn để không, để vậy cũng gần ba năm rồi, thông gió cũng đủ rồi.
Sau khi đi vào nhà, Đào Túy bắt đầu mở livestream, livestream của hôm nay chỉ là bán đặt trước một số hàng được ưa chuộng, Đào Túy nói chuyện với bọn họ.
“Ừm, đúng vậy nha, ở nhà bạn.”
Lúc này, Tiêu Mục gọi cô một tiếng, người nghe đều nghe thấy cả rồi, từng người từng người hỏi: “Ai thế, con trai à? Cô ở nhà của con trai ư.”
“Thanh mai trúc mã của tôi.” Đào Túy thoải mái nói, cô chống cằm, mặt mày đều là ý cười, khiến người ta nhìn thấy rất dễ chịu.
[Oa, dáng vẻ trông thế nào?]
Đào Túy: “Đẹp trai.”
[Để trai đẹp lộ mặt đi.]
Đào Túy vân vê ngón tay: “Không được đâu, anh ấy không rảnh.”
Lúc này, điện thoại bị xoay lại, Tiêu Mục tiến vào ống kính, anh ấy cười chống tay lên bàn, gương mặt ôn hòa: “Chào mọi người, tôi là Tiêu Mục, bạn thân của Đào Túy.”
[Con mẹ nó, thật là đẹp trai quá.]
[Đậu xanh, đậu má, anh trai trẻ thật cởi mở quá đi.]
[Aaaa, anh lộ mặt nhiều hơn chút, có được không.]
[Trời ạ, vậy mà lại giấu một anh chàng đẹp trai như thế, nhanh để anh ấy lộ mặt nhiều một chút.]
[Đúng vậy đúng vậy, Tiểu Mục phải không ta? Hay là Tiêu Mục nhỉ?]
[Đẹp trai quá đi, thật đẹp mà, hai người quay phim thần tượng đi, tôi sẽ coi.]
Đào Túy đưa ống kính chuyển về lại phía cô, cười nói: “Anh ấy đang bận đấy, không ở Lê Thành đâu, cơ hội lộ mặt sẽ rất ít rất ít nha, mọi người phải trân trọng những giây phút này đấy.”
Một nhóm quần chúng ở phía dưới kêu gào.
Tiêu Mục búng vào trán cô rồi cười đi vào phòng.
Điều này khiến cho người xem của cô gào thét cả lên.
“Hiện tại app trong nước đang làm tốt nhất chính là app màu cam này, gần đây ngay cả trung tâm mua sắm cũng đều lên mạng rồi, kênh livestream nối với link giỏ hàng mua sắm, là một loại thu hút người mua cực kỳ tốt. Hơn nữa xã hội của những người trẻ cũng dần hình thành, lượng người xem livestream của app này rất đông, chúng ta đến xem thử cách bọn họ livestream trước.”
Nhà phân tích ở trên bục nói, sẵn tiện bấm mở kênh livestream, màn hình liền nhảy ra.
Bên trong là Đào Túy đang mặc một chiếc áo T-shirt cùng chiếc quần đùi màu trắng, cô đang livestream. Cô trang điểm nhẹ nhàng, nhưng vẫn rất thu hút người khác, mắt hồ ly đang híp lại, nụ cười hấp dẫn người khác.
Giọng nói mềm mại đang cùng người xem tương tác qua lại, quà tặng của livestream này còn rất cao đấy, hơn nữa thường có người vào xem, bình luận cũng thể hiện ra là có nhận biết Đào Túy, rõ ràng livestream trước kia của cô rất tốt, có thể khiến người ta nhớ kỹ.
Đột nhiên Giang Sách nhìn hướng Lý Dịch.
Lý Dịch tựa vào trên ghế, ánh mắt rơi vào gương mặt cô gái ở trên màn hình, trên mặt anh không có biểu cảm, đầu ngón tay gõ gõ trên mặt bàn.
“Loại livestream nói chuyện này rất thử thách năng lực của người livestream, bởi vì không phải ai cũng có thể nói tới khí thế ngất trời được, rõ ràng là cô gái này được tập luyện qua. Cô ấy rất biết chọn chủ đề nói chuyện, như vậy có thể khiến rất nhiều người xem tiếp tục ở lại, cũng sẽ càng ngày càng nhiều, mọi người xem những lúc nghỉ ngắt khi nói chuyện của cô ấy, có dừng nghỉ, cho mọi người thời gian hòa hoãn…”
“Vẫn còn giữ lại chút chiêu bài đấy.”
Trong màn hình lớn, sau khi Đào Túy nói về thanh mai trúc mã, người xem đều bùng nổ rồi, mỗi người đối với bát quái của người khác đều là tò mò, huống hồ Đào Túy lại phóng khoáng như thế này.
Ngay sau đó, sự chủ động lộ mặt của Tiêu Mục, mở ra một trận, trong một khoảng thời gian ngắn lượng người xem livestream tăng vọt lên.
“Rất tốt, phương thức hấp dẫn người xem này của cô ấy thật quá lợi hại rồi, người bạn trai kia cũng thật đẹp trai.” Nhà phân tích say sưa giảng giải, còn nhìn hướng Lý Dịch cười nữa.
Đầu ngón tay Lý Dịch chà sát khớp xương tay, nhìn bằng đôi mắt đầy thâm trầm.
Đồng thời nhìn thấy rất rõ vấn đề của người xem đang hỏi ở trên màn hình.
[Không phải anh ấy là bạn trai của cô đấy chứ?]
[Lúc nãy anh ấy còn búng trán cô, hai người thân thiết như vậy sao?]
Đào Túy: “Anh ấy ngày nào cũng búng trán tôi, rất là xấu xa đó.”
“Trong hai phút, xếp hạng của cô ấy tăng lên hạng sáu, ngay đoạn thời gian này trực tiếp áp sát vị trí thứ năm, rất biết cách nắm bắt chủ đề nóng hổi.” Nhà phân tích vừa cười vừa tiếp tục phân tích, đoán chừng cũng cảm thấy có hứng thú với livestream của Đào Túy, không có lập tức lướt ra khỏi livestream của cô.
Giọng nói Lý Dịch lại rất thấp nói: “Tiếp theo.”
Nhà phân tích đang say sưa nói chuyện, nghe thấy lời này liền sững sờ. Anh ta nhìn Lý Dịch, trên gương mặt Lý Dịch lại không hề có chút cảm xúc gì, đầu ngón tay thì đang gõ lên mặt bàn, một cái rồi lại hai cái, uy hiếp trong im lặng.
Nhà phân tích kịp phản ứng lại, nhanh chóng chuyển qua cái khác, tiến vào trang livestream khác.
Cuộc họp kết thúc.
Nhà phân tích nhìn về người đàn ông cao to phía trước, bắt lấy cánh tay của Giang Sách: “Sếp Lý không thích livestream của những cô gái trẻ sao?”
Giang Sách lắc đầu: “Không phải vậy.”
Ai mà biết phát bệnh thần kinh gì chứ, livestream đó là của Đào Túy đấy.
Buổi livestream hơn một tiếng đồng hồ đã kết thúc rồi, miệng của Đào Túy đều khô khốc, trước khi kết thúc livestream, Tiêu Mục lại một lần nữa xuất hiện trong ống kính, coi như là đáp lại sự nhớ nhung của người xem.
Tắt trang livestream đi.
Cả người Đào Túy đổ lên ghế sô pha: “Mấy giờ rồi nhỉ?”
“Hơn 4 giờ.” Tiêu Mục ngồi bên cạnh cô, nói: “ Buổi tối muốn ăn cái gì nào? Anh đi mua đồ ăn rồi chúng mình tự nấu ăn hay là đi ra ngoài ăn đây?”
Đào Túy nhìn lên đèn trang trí trên đỉnh đầu, nói: “Đều được cả, chẳng qua em không muốn động đậy gì nữa cả.”
“Vậy thì đặt đồ ăn bên ngoài đi.”
Tiêu Mục cười rồi cũng ngồi xuống, cùng ngồi một chỗ với cô.
Hai người yên lặng ngồi bên cạnh nhau, điện thoại của Đào Túy reo lên, cô vươn tay ra cầm lấy, vừa nhìn thấy cuộc gọi đến. Là Lý Dịch, cô ngừng một chút rồi nhận cuộc gọi: “Anh.”
“Anh đang ở dưới lầu.”
Đào Túy lập tức ngồi thẳng dậy: “Anh à, anh ở lầu dưới chỗ nào cơ?”
“Minh Khải Hào Định.”
Đây là tên của khu dân cư này.
Đào Túy mở to mắt, nhìn hướng Tiêu Mục, Tiêu Mục chau mày, sau đó giãn ra, mỉm cười: “Đây là không yên tâm về anh ư?”
Đào Túy không biết phải làm thế nào, thấp giọng nói: “Anh à, em chỉ ở một đêm thôi, bọn em đã lâu không gặp rồi, em…”
“Hoặc là em đi xuống đây, hoặc là anh đi lên trên khiêng em xuống.” Giọng nói của Lý Dịch âm u, lạnh tanh, không có chút nhiệt độ nào.
Đào Túy liền ngậm miệng.
Đồ chó này, ngang ngược như vậy. Đi chết đi.
Cô nghiến răng: “Anh tà, câu chuyện lúc trước em có kể qua cho anh nghe ấy, biết đâu được có ngày nào đó em lại thật sự lấy Tiêu Mục đó.”
“Cho nên…”
Người đàn ông đầu dây bên đó không hề có chút âm thanh nào, cũng không đáp lại. Đào Túy liếm liếm môi, tiếp tục nói: “Cho nên chúng em ở cùng nhau sẽ không có vấn đề gì, anh không cần lo lắng gì đâu, bên ngoài trời sắp mưa rồi, anh hãy nhanh chóng quay về đi.”
Lúc này tiếng chuông cửa kêu lên.
Tiêu Mục đứng dậy đi mở cửa, ngoài cửa, trong miệng Lý Dịch đang ngậm điếu thuốc, tay đút túi quần, ánh mắt âm u, nhìn chằm chằm vào anh. Tiêu Mục ngập ngừng: “Anh Lý Dịch.”
Lý Dịch dùng một tay đè lấy cánh cửa, đi vào trong phòng.
Tiêu Mục cảm nhận được cảm giác áp bức từ trên người của người đàn ông, trong chốc lát cũng trầm mặc, đứng yên một chỗ, nhìn Lý Dịch.
Lý Dịch nhìn lướt qua bố cục của căn phòng, bởi vì bên ngoài sắp mưa nên rèm cửa sổ đều được kéo lên, phòng khách mở một chiếc đèn nhỏ tạo bầu không khí, chiếc sô pha hệ màu tối, Đào Túy đang mặc chiếc quần ngắn, lộ ra đôi chân dài, chân gác lên phía bên dưới của bàn trà, bên cạnh còn có một chỗ ngồi, còn bị lún xuống, vừa nhìn là biết là Tiêu Mục ngồi.
Cả người Đào Túy ước chừng đều dựa cả vào người của Tiêu Mục.
Lý Dịch bước tới, đi tới trước mặt của Đào Túy, khom người, kéo lấy cánh tay của Đào Túy.
Đào Túy còn đang nghiêng người nghe điện thoại, đột nhiên cánh tay bị kéo lên, cô vừa quay đầu, đối diện với gương mặt lạnh lẽo của Lý Dịch, cô liền ngây ngốc: “Anh.”
Lý Dịch nheo mắt, một giây sau, nắm chặt lấy eo cô, dùng lực, đem cô vác lên trên vai mình.
Đào Túy sợ hãi kêu lên: “Á…”
Tiếp đó là giãy giụa.
Lý Dịch đứng thẳng người, giọng nói trầm thấp: “Im miệng.”
Đào Túy: “…”
Lý Dịch đi về phía cửa, nói với Tiêu Mục: “Cầm đồ đạc của cô ấy lại đây.”
Sắc mặt Tiêu Mục tối sầm, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời, đi lấy túi của cô. Đưa cho Lý Dịch, Lý Dịch vươn tay nhận lấy, liếc nhẹ Tiêu Mục.
Sau đó đi về phía cửa, bởi vì Đào Túy bị vác ngược, mặt bị xung huyết, đỏ cả lên, cô dựa vào lưng của anh, ngửi thấy mùi đàn hương trên người anh, cô càng dùng sức giãy giụa.
Lý Dịch bắt lấy đôi chân cô, đi ra ngoài cửa.
Ngón tay của người đàn ông thô lỗ ấn lên da của cô, đi thẳng xuống lầu, Đào Túy cảm thấy một trận chòng chành, cô giãy giụa: “Anh, đặt em xuống, em về nhà cùng anh.”
Lý Dịch không đáp.
Lúc này, trên bầu trời có một ánh sét chớp qua, Đào Túy bị dọa sợ, cả người đều vùi vào trên lưng anh. Lý Dịch đi nhanh hơn một chút, tới bên cạnh xe, kéo mở cửa xe ra, nhét cô vào trong xe.
Đầu tóc của Đào Túy rối bời, cô nhảy ngồi trên ghế ngồi, ánh mắt ai oán mà nhìn anh.
Lý Dịch đỡ lấy cửa xe, im lặng nhìn cô hồi lâu, sau đó xùy một tiếng, đóng cửa xe lại.
Đúng lúc trời mưa, có vài hạt mưa ở trên vai của anh, anh không hề có chút cảm giác gì mà ngồi lên ghế lái, sau đó khởi động xe.
Sau khi lái xe ổn định rồi.
Đào Túy không biết phải như thế nào mà nói: “Anh à, nếu như em và Tiêu Mục ở bên cạnh nhau, anh sẽ không thể quản em như vậy nữa nhỉ?”
Cô dựa về phía trước, bám vào ghế phía trước, thò người lên hỏi.
Giọng điệu bất lực, nhưng hoàn toàn là giọng điệu đó của em gái.
Lý Dịch châm thuốc, nhìn kính chiếu hậu trong xe, đối diện với cặp mắt hồ ly đó của cô, đôi môi mỏng mím chặt, sau đó nói: “Ừm.”
Sau khi trả lời xong, anh lại thong thả mà vân vê đầu thuốc, trong vô thức vò nát đi đầu thuốc, giọng của anh rất âm u: “Đợi đến khi hai đứa ở bên nhau rồi hãy nói.”
Nghe thấy lời này của anh.
Đào Túy thật hận không thể lập tức ở bên cạnh nhau.
Nhưng mà hiện tại hai người đều không có chút đốm lửa nào, làm sao mà quen nhau được chứ.
Vừa nghĩ tới tối nay Tiêu Mục ở nhà một mình, Đào Túy lại có chút bực bội, cô gõ chỗ ngồi nói: “Anh, anh làm như vậy thực sự là quá đáng lắm đấy, làm sao anh có thể quản em chứ, em và Tiêu Mục đã rất lâu không gặp rồi, chúng em còn rất nhiều lời chưa tâm sự với nhau đấy.”
Lý Dịch không phản ứng, anh chống lấy cằm.
Ngoài cửa sổ hạt mưa tí tách tập kích cả chiếc xe.
Anh quay đầu nhìn cửa sổ, hiện ra gương mặt anh được in lên chiếc cửa sổ dày đặc nước mưa, đôi lông mày đem theo u ám. Anh nhìn một lúc, rồi di chuyển tầm mắt nhìn về phía trước.
Phía sau.
Đào Túy cầm điện thoại, đang cùng Tiêu Mục nói chuyện.
Cô đang làm nũng.
“Ngày mai em lại ở cùng anh, có được không.”
“Em gọi cho anh một phần đồ ăn.”
SUV đột nhiên tăng tốc, lao nhanh làm
nước mưa hai bên bắn lên tung tóe. Suýt chút nữa là Đào Túy làm rơi điện thoại rồi, cô vội vàng ổn định lại cơ thể, nói: “Anh à, lái xe chậm chút đi.”
Tay Lý Dịch chống cằm, không nói một lời, tiếp tục tăng tốc.
Đi đến biệt thự, vào cửa.
Dì Lưu đã nấu xong thức ăn, rất thơm, Đào Túy chạy qua, ôm chặt dì Lưu, nói: “Oa, lại đều là món cháu thích ăn.”
Dì Lưu cười xoa đầu cô, cười hỏi: “Không đưa bạn của cháu về à?”
Đào Túy lắc đầu: “Không ạ.”
“Sao lại không dẫn người ta về đây chứ, để dì Lưu nhìn thử, lúc trước có mấy lần cháu đều nhắc tới thằng bé đấy…” Lời còn chưa nói xong, ghế bị kéo ra phát ra âm thanh.
Dì Lưu quay đầu, sau khi nhìn thấy Lý Dịch thì không phát ra âm thanh nào. Anh dựa vào chiếc bàn, miệng thì ngậm điếu thuốc, dì Lưu ngập ngừng, bà ấy cảm giác được áp bức của Lý Dịch so với ngày thường thì càng mạnh hơn.
Bà ấy không dám nói nhiều nữa, không biết là tâm trạng của Lý Dịch không tốt hay là có câu nào đó mà bà ấy nói không đúng.
Thực ra con người Lý Dịch rất ít khi tức giận, cũng rất ít khi khiến người ta nhìn thấy tâm trạng của mình, phần lớn anh là loại tương đối ít nói, trên người mang theo cảm giác áp bức còn có tính hoang dã, thường khiến người ta không dám tới gần.
Thật ra tâm trạng của anh rất ổn định.
Rất ít khi có thể từ gương mặt anh nhìn thấy chút gì đó.
Lần này bà ấy lại có thể nhìn thấy chút âm u trên mặt anh.
Dì Lưu lại nhìn Lý Dịch hồi lâu, sau đó lại nhìn Đào Túy, phát hiện Đào Túy vẫn cứ hoạt bát vui vẻ, giống như hoàn toàn không bị chịu ảnh hưởng của Lý Dịch vậy, vừa ngồi xuống đã bắt đầu múc canh.
Đào Túy múc xong canh, đầu tiên là hiếu kính Lý Dịch.
“Anh, uống canh đi.”
Lý Dịch: “Em tự uống đi, không cần để ý tới anh.”
Anh bỏ điếu thuốc ra, dập thuốc rồi quăng đi.
Cầm đũa lên, bắt đầu ăn.
Đào Túy nhìn anh, chu chu môi.
Trước kia, ánh mắt của cô luôn mang theo màu hồng, hiện tại không như vậy nữa, cô phát hiện Lý Dịch thật sự rất thờ ơ, người đàn ông này đúng là rất khó lại gần, cô còn cố hết sức lực mong anh động lòng.
Đúng là đứa trẻ ngốc nghếch.
Chẳng trách mỗi lần dì Lưu nhìn cô đều là vẻ mặt thương hại, nhất là buổi sáng ngày hôm đó, lúc mà cô hôn Lý Dịch, sự thương hại trên mặt dì Lưu lại càng thêm rõ ràng.
Chắc bà ấy đang nghĩ tại sao cô lại thích Lý Dịch ấy nhỉ.
Rõ ràng là Lý Dịch sẽ không thích cô.
Đào Túy cũng cúi đầu ăn cơm, chẳng qua cô đột nhiên nhớ tới gì đó, cầm điện thoại lên, chụp mấy món ăn trên bàn, gửi cho Tiêu Mục, sau đó cô gửi ghi âm nói: “Món ăn hôm nay của chúng em, anh có biết làm không?”
Tiêu Mục đáp lại bằng ghi âm: “Biết chứ, lần sau làm cho em ăn.”
Có âm thanh truyền đến.
Ở phòng ăn lại càng thêm rõ ràng hơn.
Lý Dịch nhìn cô, sau đó gắp thức ăn bỏ vào bát của Đào Túy, nói: “Tập trung ăn cơm.”
Đào Túy ngẩng đầu cười tít mắt nói: “Em chỉ nhắn tin wechat cho anh ấy mà thôi.”
“Phải như vậy không?”
Lý Dịch ngồi lại chỗ ngồi, bưng bát canh nóng lên uống một ngụm, giọng điệu lạnh nhạt: “Hai đứa trẻ dính nhau ư?”
Lời nói này có mang chút ý tứ trào phúng.
Đào Túy nghe xong trợn mắt: “Có quan hệ tốt một chút thì là trẻ con dính nhau ư? Bọn em có quan hệ rất tốt thì làm sao, anh không thích Tiêu Mục à?”
Động tác của Lý Dịch liền ngừng lại, nhướng mắt lên nhìn cô.
Ánh mắt sâu không thấy đáy.
Đào Túy vừa bị anh nhìn, có chút sợ sệt, cô cắn chặt môi dưới, còn cắn rất chặt, đều đỏ hết cả lên.
Đũa của Lý Dịch chống lại môi dưới của cô, nói: “ Đừng cắn nữa.”
Nói xong anh thu đôi đũa về, tiếp tục cúi đầu ăn cơm, sau đó có chút bực bội mà giật giật cổ áo.
Bàn ăn lại lần nữa trở nên yên tĩnh.
Đào Túy cúi đầu ăn cơm, chiếc điện thoại trên bàn màn hình nhảy lên nhiều tin nhắn wechat, đều là của Tiêu Mục. Dì Lưu ở trong phòng bếp nhìn thấy cảnh này, tầm mắt rơi lên người Lý Dịch, sau đó rời đi. Bà ấy trở về phòng bếp, cầm củ tỏi lên bóc ra, trong lòng nghĩ lúc trước có từng nhìn thấy Lý Dịch như thế này không?
Sau khi kết hôn Lý Dịch trở về bộ đội, một năm về một lần, nhưng mà đều ở căn hộ bên đó, căn biệt thự này là Lý Dịch mua trước khi nhập ngũ.
Lúc chưa kết hôn anh đều sống ở đây.
Dù là Dương Nhu cũng chưa từng đặt chân đến căn biệt thự này, mặc dù Lý Dịch không nói lời nào, có một số thứ không thể đụng chính là không được đụng tới. Lúc đầu Dương Nhu cũng bởi vì chuyện này mà nghi ngờ Lý Dịch nuôi tình nhân ở căn biệt thự này.
Lý Dịch đối với Dương Nhu, có lúc là trách nhiệm nhiều hơn.
Bởi vì anh không hề bộc lộ ra cảm xúc gì, Dương Nhu đoán không ra, cho nên lúc nào cũng nghi ngờ Lý Dịch có người đàn bà khác ở bên ngoài.
Nhưng dì Lưu hiểu rõ Lý Dịch nhất, đối với phương diện tình cảm anh chẳng hề có yêu cầu gì lớn lao cả, hơn nữa anh sẽ không ở ngoài nuôi phụ nữ gì cả, chính bởi vì như vậy, cảm xúc lúc này của Lý Dịch, thực sự khiến người ta cảm thấy kinh ngạc.
Cảm thấy rất rõ sự phiền muộn, có một loại khó chịu bực dọc ngầm đang lưu chuyển.
Như thế này, là bởi vì Đào Túy sao?
Phía sau của trường bắn.
“Pằng.” Một phát trúng
“Pằng.” Hai phát trúng
Phát súng thứ ba.
Phát súng thứ tư.
Toàn bộ hồng tâm đều bị bắn thủng. Lý Dịch ấn khẩu súng, mồ hôi thuận theo trán anh lăn xuống, lăn xuống tới cằm, anh bắn xong, đặt súng xuống. Cả người chống ở trên bục, mắt híp lại.
Sau đó bởi vì quá nóng, anh mở liên tục mấy cúc áo, lộ ra một mảng nhỏ ngực với đường nét cơ bắp rõ ràng.
Khí tràng của cơ thể hoàn toàn thay đổi.
Anh cầm thuốc lá lên, dốc ngược một điếu, đặt ở trên môi, châm mồi, sau đó đứng dậy rời đi, tắt đèn và ra ngoài.
Nước mưa thuận theo hành lang lăn xuống dưới rồi rơi xuống, mở cửa sau của biệt thự ra, ánh sáng từ trong phòng hắt ra, anh chậm rãi đi về phòng khách, lại nhìn thấy Đào Túy mặc quần đùi áo màu đen đang khiêu vũ.
Cô đang nhảy điệu hiệp sĩ.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm lên chân, rồi lên trên, lại đi xuống. Sau đó xoay một vòng, ngồi trên bàn trà, đôi chân dài gác chéo lên nhau, cười tít mắt mà tay chống cằm ngoắc ngoắc dì Lưu.
Dì Lưu vỗ tay, rất tán thưởng cô.
Lý Dịch chậm chạp dựa vào nơi bóng tối, trong miệng ngậm điếu thuốc, khoanh tay, cổ áo mở rộng. Cả người có chút phóng đãng tà tính, anh nhàn nhạt nhìn cô.
Cô mặc bộ Hán phục đó nhảy múa.
Lại nhảy không bằng cả người mặc bộ quần áo bình thường này, vũ đạo không giống nhau, xung kích cũng không giống, điệu nhảy hiệp sĩ vốn dĩ mang theo một vài ám thị.
Hôm nay cô nhảy cho dì Lưu xem.
Không còn tâm tư dụ dỗ anh, cho nên nhảy cho dì Lưu xem phải không?
Ánh mắt Lý Dịch trầm xuống vài phần.
Lúc này, Đào Túy vừa quay người lại, cúi gập người, đầu tóc bung xõa trên nền nhà, vì động tác mà gáy cô đỏ hết lên, trong tầm mắt nhìn thấy Lý Dịch đang dựa vào nơi bóng tối trên đường đi.
Cô sững sờ một chút, há miệng, âm thanh có chút mơ hồ: “Anh.”
Sau khi nghe thấy âm thanh đó, Lý Dịch đi ra từ trong bóng tối, đi đến trước mặt cô, sau đó một cánh tay ôm chặt lấy eo cô, Đào Túy ngơ ngác một chút, nhớ ra.
Lý Dịch lại cười nhẹ một tiếng, dùng lực ấn ấn eo của cô, tiếp đó, Đào Túy lộn nhào trên không một cái, sau khi cô tiếp đất, gương mặt cô ngỡ ngàng.
Tay của Lý Dịch đút túi, khom lưng nhìn cô: “Còn nhảy nữa không?”
Lúc này Đào Túy mới nhìn rõ dáng vẻ của anh.
Đầu húi cua, áo sơ mi thì mở ra, ngậm thuốc, tà tính phóng đãng.
Để lộ ra một loại mê hoặc có tính xâm lược.
Đào Túy cảm thấy rất kinh ngạc, cô liên tục lùi lại phía sau, cười lắc đầu: “Không nhảy nữa không nhảy nữa.”
“Em đã nhảy xong hết rồi.” Cô từ bên cạnh Lý Dịch đi qua tới bàn trà, cầm dây buộc tóc ở phía trên điện thoại lên, vừa buộc vừa nói với Dì Lưu: “Dì Lưu, cháu đi lên tắm rửa đây, tối nay cháu muốn ăn khuya, có thể ăn một chút bánh tart trứng không ạ?”
Dì Lưu cười gật đầu: “Có thể, bây giờ dì đi làm liền.”
Đào Túy hoan hô một tiếng, nói xong liền quay người đi về hướng cầu thang, từng bước đi lên lầu, cũng không nói gì với Lý Dịch cả.
Lý Dịch vẫn đứng chỗ cũ, trong miệng vẫn ngậm điếu thuốc.
Dì Lưu nhìn anh, cũng không phát ra âm thanh gì, càng không dám phát ra âm thanh.
Bà nhẹ nhàng đứng dậy, đi vòng qua, đi vào bếp, trước khi đi vào phòng bếp, bà nhìn Lý Dịch, ánh mắt của người đàn ông thâm trầm, cũng không biết đang nghĩ cái gì.
Qua một lúc, anh mới cầm điếu thuốc trong miệng ra, vân vê, ngón tay móc lấy cổ áo sơ mi, gài lại từng cái từng cái một, ngồi xuống trên ghế sô pha, giống như người đàn ông mang theo tính xâm lược dụ dỗ kia không hề tồn tại vậy.
Khôi phục lại vẻ lạnh nhạt từ trước tới giờ.
Đào Túy đi vào phòng tắm rửa xong xuôi đi ra.
Sau đó ngồi ở bên giường, trong đầu xuất hiện bộ dáng vừa rồi của Lý Dịch, nói thật lòng, nếu như trong lòng còn chưa hết tâm tư, cô sớm đã bị mê hoặc rồi.
Người đàn ông này chỉ lộ ra chút gợi cảm, thật khiến người ta đỡ không nổi.
Đáng tiếc….
Đào Túy không nghĩ thêm nữa, cầm điện thoại cùng Tiêu Mục mở đội, sau khi chơi liền mấy ván Pubg, tâm trạng của Đào Túy rất vui vẻ, cô chụp ảnh màn hình đăng vòng bạn bè.
Tôi là Đào Túy nha: [Giỏi không nè, Tiêu Mục đưa tôi bay.]
Hình ảnh.
Giang Sách: [Tên Tiêu Mục này, có phải là người trên livestream không?]
Tôi là Đào Túy nha: [Đúng rồi, anh Giang Sách, anh có xem livestream của em à?]
Giang Sách: [Đúng vậy, vinh hạnh nhìn thấy.]
Giang Sách: [Hai người rất đẹp đôi.]
Tôi là Đào Túy nha: [Ôi, cảm ơn anh.]
Đầu bên đó.
Lý Dịch vô ý mở vòng bạn bè, nhìn thấy màn hình bạn nói tôi đáp, anh liền soạn chữ, trả lời hỏi Giang Sách.
Lý Dịch trả lời lại câu nói của Giang Sách: [Cậu thấy xứng đôi chỗ nào hả?]
Lời này vừa hỏi.
Giang Sách sững sờ rồi.
Không phải chứ, sếp Lý, anh có mấy tầng ý đây hả? Sao lại có chút chua chua? Là anh ấy cảm nhận sai rồi sao?
Đào Túy đáp lại Lý Dịch: [Anh thấy chỗ nào không xứng chứ?]
Lý Dịch…
Lý Dịch đặt điện thoại xuống, ngả người dựa về sau, nhắm mắt lại, đôi chân dài đan chéo nhau
Anh vẫn có chút phiền muộn.
Lúc này, Chu Dương gửi tin nhắn wechat qua: [Đi uống rượu không?]
Lý Dịch liếc nhìn rồi đáp.
[Uống.]
Sau đó, anh đứng dậy, cầm chìa khóa xe ô tô ở trên bàn lên, nói với Dì Lưu một tiếng, sau đó liền quay người đi ra ngoài, dì Lưu thò đầu nhìn bóng dáng của người đàn ông cao lớn đi vào trong bóng tối.
Liền thở ra một tiếng.
Khí thế trong nhà của anh quá mạnh rồi.
Vẫn là đi rồi mới dễ dịu hơn.
SUV màu đen lái thẳng tới quán bar Liễu Yên, có lẽ vì tối nay trời mưa, bên trong quán bar không có nhiều người, âm nhạc nhẹ nhàng. Lý Dịch đi đến vị trí ngồi, ngồi xuống, hai chân gác lên nhau nhìn vào Chu Dương.
Chu Dương cười rồi đổ người dựa vào phía sau, nói: “Nhìn tôi làm cái gì?”
Lý Dịch rót một ly rượu: “Gần đây cậu rất phiền não sao?”
“Tôi thấy cậu mới buồn phiền ấy.” Chu Dương nâng rượu uống một ngụm, đầu ngón tay chỉ vào anh: “Xem lại bộ dáng của cậu đi, rõ ràng là vừa rồi tâm trạng không ổn định.”
Động tác của Lý Dịch khựng lại, nhướng mí mắt lên, nhìn anh ấy.
Chu Dương cười giễu cợt: “Cậu rất ít khi như thế này đi, cúc áo sơ mi còn chưa gài hết kia kìa.”
Lý Dịch cúi đầu, sau đó cài hai cái cúc cuối cùng lên, cài xong, anh dừng một chút, bản tính lại giật ra, cả người ngã về sau, đá Chu Dương một cái.
“Nói, cậu nhìn ra cái gì rồi.”
Chu Dương cầm thuốc lên, châm thuốc, xém chút nữa bởi vì cái đá này của anh mà đốt phải chân mày.
Anh ấy xích ra ngậm cười nói: “Cậu thật không có tí kiên nhẫn gì hết.”
Lý Dịch không lên tiếng, anh cầm bật lửa, chỉ bật lên bật xuống như vậy, lúc này trên sàn nhảy vang lên một khúc nhạc cổ phong, là ca khúc lần trước mà Đào Tuý nhảy.
Động tác nghịch bật lửa của anh cũng dừng lại.
Quay đầu nhìn qua.
Một cô gái mặc một bộ váy Hán phục màu đỏ tươi nhảy điệu Trường Tụ Khẩu, bước ra ngoài, nhảy vọt lên, đáp xuống.
Đón nhận một trận vỗ tay.
Cô gái gập người, bật dậy, ống tay dài tùy theo động tác chầm chậm hướng lên trên, giống như uống rượu vậy. Sau đó, cô ấy lại bật người lần nữa, cong eo về phía bên này, ánh mắt vừa hay nhìn hướng Lý Dịch.
Ánh đèn mờ tối, ánh mắt cô gái mang theo ngại ngùng cũng như sợ hãi.
Lý Dịch không có chút cảm xúc gì mà di chuyển tầm mắt, nâng rượu lên uống một ngụm.
Vô thức mà sờ vào túi.
Cái chuông đó, để ở nhà mất rồi.
Lý Dịch híp mắt, cái chuông trên cổ chân trắng ngần, ngón tay anh vuốt khóe miệng.
Chu Dương hướng về phía trước cười đá anh: “Nghĩ cái gì vậy?”
“Có phải cô nhóc kia nhảy cho cậu xem một điệu như thế này?”
Lý Dịch nhướng mắt lên nhìn anh ấy.
Lông mày Chu Dương giương cao lên: “Nhảy thật à? Oa, vóc dáng cô nhóc đó, lại còn nhảy múa nữa.”
Lý Dịch: “Câm miệng.”
Anh quăng bao thuốc vào trong lòng Chu Dương, lạnh nhạt cười một tiếng: “Câu đừng có giả vờ nữa, Tô Hảo đâu? Bận gì à?”
Sắc mặt Chu Dương có chút thay đổi, nhưng rất nhanh liền bình thường lại, anh ấy cười cười: “Tô Hảo thì liên quan gì đến tôi chứ.”
Lý Dịch chậc một tiếng, anh châm điếu thuốc.
Cầm điện thoại lên, soạn tin, gửi cho dì Lưu: “Đào Túy đâu rồi ạ?”
“Ở trên lầu ấy, dì đang chuẩn bị làm đồ ăn khuya cho nó.”
Lý Dịch: “Vâng.”
Anh lại uống thêm hai ly rượu, lúc này, vị trí bên cạnh có một người đi vào, đội mũ lưỡi vịt và áo màu đen, sau đó cởi mũ lưỡi vịt ra, gương mặt lễ độ của Tiêu Mục lộ ra, anh ấy ngồi ở trên vị trí, gọi rượu, sau đó cầm điện thoại lên, tựa vào chỗ vịn tay gọi điện thoại.
Chu Dương liếc nhì.
“Ấy, đó không phải cậu cả nhà họ Tiêu sao?”
Lý Dịch vẫn im lặng không hề phát ra tiếng động mà uống rượu, nhìn chằm chằm Tiêu Mục. Tiêu Mục dựa vào chỗ vịn tay, một bên đợi rượu, một bên giống như đang đợi người, âm nhạc dần dần trở nên đinh tai nhức óc. Bên ngoài cửa vẫn luôn có người tràn vào, Tiêu Mục đột nhiên vẫy tay, Lý Dịch ngậm điếu thuốc lạnh nhạt nhìn qua, lại nhìn thấy người vốn dĩ nên ở nhà, Đào Túy.
Cô mặc một cái váy xẻ màu đen, lộ ra bờ vai, cười híp mắt mà bổ nhào về hướng Tiêu Mục.
Tiêu Mục vừa cười vừa đỡ lấy cô, khoác lên vai cô.
Cổ họng Lý Dịch cuộn trào, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, hàm dưới căng thẳng.
Cạch.
Ly rượu bị đè xuống mặt bàn.