Phòng của Lý Dịch sửa sang đơn giản hơn, lạnh lẽo hơn căn phòng mà bây giờ Đào Túy ở. Trước đây Đào Túy từng ngủ ở đây một đêm, lúc đó cô vẫn ngủ rất ngon.
Nhưng mà tối nay luôn ngủ không ngon, sau khi trải qua chuyện này, cơ thể vô cùng bủn rủn.
Cô lại lật người, đánh thức Lý Dịch bên cạnh, người đàn ông ôm eo cô từ phía sau, hỏi: “Sao thế?”
Đào Túy yên lặng mấy giây, giọng nói rất nhỏ: “Em không ngủ được.”
Cô mặc chiếc váy mỏng nhẹ, mềm mại ôm người.
Lý Dịch cũng yên lặng, một giây sau anh lật người cô, cúi đầu hôn môi cô. Trong lòng Đào Túy run lên, lập tức ôm cổ anh, cánh tay mạnh mẽ của người đàn ông ôm eo cô, Đào Túy sát đến, cả người gần như đều nằm trên người anh, hôn môi với anh.
Nhiệt độ cơ thể của anh khiến Đào Túy lập tức có cảm giác an toàn.
Cuộc mây mưa xảy ra bất ngờ đó, với Đào Túy mà nói là có hơi không yên ổn.
Hôn xong.
Đào Túy nằm trên người anh.
Lý Dịch cúi mắt nhìn cô.
Đào Túy dùng tay gẩy lông mày của anh: “Anh.”
Lý Dịch: “Gọi ông xã sẽ tốt hơn.”
Đào Túy bật cười, vùi lên cổ anh.
A a a a a a.
Cuối cùng cũng cảm nhận được cảm giác ngọt ngào đó.
Cô cọ một lúc, sau đó sát đến bên tai anh nói: “Chúng ta có thể thêm lần nữa không?”
Sau khi dư vị trở về, cô lại rục rịch.
Lý Dịch quay đầu, hôn môi cô: “Không được.”
Vừa nãy cô run rẩy đến mức đứng không vững trong lòng anh, còn muốn nữa? Hừ.
Con gái vẫn quá yếu đuối.
Đào Túy bĩu môi, đột nhiên nằm xuống, vốn dĩ là ôm anh, cô ngẫm nghĩ rồi xoay người, đưa lưng về phía anh. Không qua một giây, người đàn ông phía sau sát tới, ôm eo cô, dán chặt vào cô: “Vẫn không ngủ được sao?”
Đào Túy cong khóe môi, cố ý không để ý tới anh.
Tay của Lý Dịch nhẹ nhàng kéo váy của cô, đặt lên cái đùi trắng nõn, nói: “Nói chuyện với anh.”
Đào Túy cười trộm.
Không trả lời.
Nụ hôn của Lý Dịch nhỏ nhặt, lít nhít rơi trên cổ cô.
Mùa thu đã tới thật rồi, buổi sáng tỉnh dậy hơi se lạnh, sau khi Đào Túy ngồi dậy thì cảm thấy lạnh, nắm chăn phủ lên vai. Cửa phòng tắm mở ra, Lý Dịch mặc quần áo thể thao đi ra, liếc nhìn cô.
“Bà xã, chào buổi sáng.”
Gương mặt của Đào Túy đỏ lên: “Chào buổi sáng.”
Tối hôm qua, lần thứ hai anh dịu dàng hơn lần đầu rất nhiều.
Đào Túy run bả vai: “Lạnh quá, anh đi chạy bộ à?”
“Ừ.”
Lý Dịch lau tóc.
Lúc này, cửa phòng khẽ vang.
Lý Dịch tiện tay treo khăn lông, đi mở cửa, nhận một bộ quần áo. Đào Túy thoáng thấy bóng người của dì Lưu, nhớ tới chuyện tối qua, cô lại kéo chăn về trước, bọc cả người thành bánh chưng.
Lý Dịch quay lại, cô chỉ còn lại đôi mắt ở ngoài, chớp chớp.
Lý Dịch thấy vậy, cười nhẹ, cúi người ôm cả cô lẫn chăn, Đào Túy “á” một tiếng: “Anh.”
“Thay quần áo.” Lý Dịch nói xong, đi về phía phòng gửi đồ.
Anh lại nói: “Hôm nay đến nhà nội.”
Đào Túy xuống đất, vẫn bọc chăn: “Hôm nay sao?”
Mấy ngày trước đã nói rõ chuyện này, ba mẹ hai bên gặp mặt, không ngờ lại nhanh như vậy. Lý Dịch “ừ” một tiếng, giơ tay lấy quần áo, trong quần áo mà dì Lưu đưa tới có một chiếc váy với cả đồ lót và quần an toàn, đều là đồ ôm người. Đào Túy thấy Lý Dịch muốn cầm áo lót thì lập tức thả chăn, cả người nhào lên chồng áo đó.
Tay của Lý Dịch còn bị cô hất ra.
Lý Dịch: “Hửm?”
Đào Túy nằm ở đó, quay đầu nói: “Anh, anh đi ra ngoài, em tự mặc.”
Lý Dịch nhướng mày, loáng thoáng có thể thấy sợi ren màu đen mà cô đè.
Lập tức biết là gì.
Mấy giây sau anh cười, không miễn cưỡng mà đi ra ngoài.
Đào Túy thở phào một hơi, đứng thẳng người, bê bộ quần áo đó lên, ai ngờ Lý Dịch quay lại, dựa lên cửa, vẻ mặt thản nhiên hỏi: “Em tự mua đồ lót?”
Đào Túy vội ôm chặt quần áo, mặt phồng đỏ lên, cắn môi không đáp.
Lý Dịch mỉm cười: “Rất đẹp.”
Đào Túy “á” một tiếng: “Anh, anh đi ra ngoài.”
Mặt cô đỏ đến sắp nhảy rồi.
Cuối cùng Lý Dịch cũng ra ngoài.
Đào Túy tiến lên đóng cửa lại, sau đó tựa vào cánh cửa, lấy lại nhịp tim. Trong phòng để đồ đều là đồ của Lý Dịch, Đào Túy thấy một tủ đồng hồ đeo tay ngăn nắp của anh, các loại áo khoác âu phục và áo sơ mi, tất cả đều tách biệt, màu sắc anh thích đều khá đơn giản.
Không phải đen, thì là xanh da trời, có khá ít áo màu trắng.
Đào Túy nhìn một lúc, bắt đầu thay quần áo.
Váy ngủ rơi xuống đất.
Cô gái trong gương có vóc dáng thon dài, da thịt trắng nõn như đào mật.
Tiếp đó, cô che miệng, nuốt lại tiếng thét chói tai.
Sao, sao khắp người toàn là dấu hôn thế này
A a a a.
Cô vội vàng thay váy, lập tức kéo cửa ra.
Lý Dịch đứng bên cửa sổ gọi điện thoại, nghe thấy tiếng động thì nhìn sang. Đào Túy quay đầu nhìn, mặt đỏ bừng, Lý Dịch híp mắt, che điện thoại hỏi: “Sao vậy?”
Ngón tay của Đào Túy kéo cổ váy xuống…
Nơi đó có dấu hôn chỗ đậm chỗ nhạt.
Lý Dịch thấy được, anh im lặng, sau đó cúp máy. Anh đi tới, ngón tay cũng vén cổ áo của cô ra, im lặng nhìn một lúc, nói: “Tối qua vẫn không khống chế được.”
Đào Túy khóc không ra nước mắt.
Cô vén váy lên, đùi, cẳng chân.
Trong mắt toàn là tố cáo.
Lý Dịch cúi mắt nhìn.
Càng im lặng.
Mấy giây sau, anh đi tới tủ đầu giường, gọi điện thoại ở tầng một: “Dì Lưu, dì đến phòng của Đào Túy, tìm cho cô ấy một bộ quần dài.”
Dì Lưu ở đầu kia mang vẻ mặt đầy khó hiểu: “Được.”
Bỏ ống nghe xuống, Lý Dịch nắm tay của cô gái, kéo sang. Đào Túy hung dữ đấm ngực anh: “Làm sao bây giờ? Cổ của em lộ rõ như vậy, làm sao mà gặp người nhà anh đây.”
Lý Dịch: “Che đi.”
Đào Túy bĩu môi: “Anh giỏi rồi.”
Lý Dịch: “…”
Thay quần dài xong, Đào Túy xuống tầng, đúng lúc Đào Hinh gọi điện tới, cô nghe.
Đào Hinh ở đầu kia hỏi: “Tối qua con ở chỗ Lý Dịch sao?”
Đào Túy đỏ mặt: “Vâng.”
“Ừ, ăn sáng xong thì về bên Kim Vực.” Đào Hinh hoàn toàn đồng ý Đào Túy và Lý Dịch ở bên nhau, cho nên cũng thử chấp nhận Đào Túy sẽ có quan hệ thân thiết với Lý Dịch, thậm chí chung chăn gối.
“Con biết rồi, mẹ.” Cổ lành lạnh, Đào Túy quay đầu, Lý Dịch đang che những dấu vết đó cho cô.
Dì Lưu bưng bữa sáng đi ra, thấy hai người họ như vậy thì hơi tò mò Lý Dịch đang làm gì, hỏi: “Da Đào Túy bị dị ứng à?”
Lý Dịch: “Không phải, là dấu hôn.”
Dì Lưu: “…”
Đào Hinh ở đầu kia cũng nghe thấy, cả người bà ấy cứng đờ: “Đào Túy.”
Đào Túy run rẩy, lập tức cúp máy.
A a a a a.
Cô quay đầu trợn mắt nhìn Lý Dịch.
Lý Dịch nắm cằm cô, xoay qua chỗ khác, tiếp
tục bôi che khuyết điểm cho cô, giọng nói của anh trầm thấp: “Không cần che giấu loại chuyện này.”
Đào Túy: “…”
Khốn kiếp.
Nhưng mà cũng đúng, lỡ như nếu cô không cẩn thận mang thai mà Đào Hinh mới biết, bà ấy sẽ đánh chết cô, còn không bằng để Đào Hinh biết sớm.
Nhưng mà quá đột ngột.
Lúc ăn sáng, cô luôn run sợ nhìn điện thoại, sợ Đào Hinh gửi tin nhắn tới.
Đào Hinh ở bên kia đã hít thở sâu nhiều lần, cô Lý ngồi trên ghế sofa chọn quần áo, vừa chọn vừa nói: “Loại chuyện này rất bình thường.”
“Chắc Lý Dịch rất dịu dàng.”
“Rất dịu dàng lại có vết hôn?” Đào Hinh hỏi.
Cô Lý: “Hửm? Có lẽ là da của Đào Túy quá non?”
Đào Hinh: “….”
Vậy… cũng đúng.
Bà ấy biết rõ da của Đào Túy, động một cái là có dấu.
Giọng điệu của cô Lý thản nhiên: “Yên tâm đi, Lý Dịch sẽ đối xử tốt với Đào Túy.”
“Thằng bé là người đàn ông của mọi nhà.”
Đào Hinh: “…”
Rất đúng.
Đợi đến lúc ra ngoài, bên ngoài đã hiện mặt trời, mặt trời mùa thu cũng rất nóng. Sương đêm qua còn sót lại đã bốc hơi, Đào Túy cảm thấy nóng, cởi áo khoác xuống.
Lý Dịch nhận lấy, để ở ghế sau, mở cửa ghế lái phụ cho cô.
Sau khi lên xe, Đào Túy xoa xoa mặt, nhìn mình trong kính chiếu hậu, nghĩ đến buổi tối phải gặp cả nhà của Lý Dịch nên trong lòng cô căng thẳng.
Lý Dịch khởi động xe.
Hôm nay anh mặc áo sơ mi đen và quần dài, nhìn vô cùng chững chạc.
Xe chạy thẳng đến Kim Vực.
Đào Túy đạp giày cao gót lên bậc thềm, liếc mắt thì thấy Đào Hinh, Đào Hinh khoanh tay, lầm bầm mấy tiếng. Đào Túy hít sâu một hơi, cười híp mắt chạy tới, ôm lấy cánh tay của Đào Hinh: “Mẹ, hôm nay mẹ mặc như vậy thật đẹp.”
Đào Hinh mặc một chiếc váy màu hạnh, tôn lên dáng người yểu điệu, khí chất hơn người.
Đào Hinh xoa tóc cô: “Con đấy, sao lại mặc quần dài?”
Sau khi hỏi xong, dường như bà ấy nghĩ đến chuyện gì, ví dụ như dấu hôn.
Bà ấy nhìn về phía Lý Dịch.
Lý Dịch bỏ chìa khóa xe xuống, im lặng một lát.
Sau đó anh nói: “Xin lỗi.”
Cũng coi như đáp lại ánh mắt chết chóc của Đào Hinh.
Đào Hinh nhắm hai mắt, trong đầu nghĩ, bỏ đi bỏ đi.
Đào Túy mặc quần dài cũng rất đẹp.
Càng đến thời gian sắp xuất phát, Đào Túy càng căng thẳng, tay cô toàn là mồ hôi. Lý Dịch phát hiện, bèn nắm tay cô, đưa cô ra ngoài đi lại.
Mặt trời mùa thu ấm áp chiếu trên mặt, Đào Túy thở một hơi, xoay người ôm eo Lý Dịch.
Lý Dịch dừng bước, ôm cô, giọng điệu rất thản nhiên: “Người nhà anh đều rất tốt.”
Anh đang an ủi cô.
Đào Túy: “Ừm.”
Sau đó, Lý Dịch xoa cổ cô nói: “Chồng em mới là người quyết định, không cần lo lắng.”
Đào Túy: “…”
Tốt, lập tức không lo nữa.
Bốn người, lái hai chiếc xe, Đào Túy sửa sang tóc của mình, cô quấn tóc của mình lên, quấn thành củ tỏi hơi trưởng thành.
Kết hợp với quần dài, sạch sẽ gọn gàng.
Nhà họ Lý nằm ở hào đình kiểu Trung có văn hóa lịch sử của Lê Thành.
Kiến trúc của nơi này đều từng sửa sang lại, vào cửa đã có một suối phun lớn, đi vào trong là đường xe dài, hai bên đường xe là hàng cây xanh.
Cây lớn cao ngất, che chắn mặt trời chói chang, ánh mặt trời xuyên qua khe hở rơi trên mặt đất.
Từ xa có thể thấy cánh cổng xám khắc hoa văn.
Quản gia và vệ sĩ đứng ở cửa nghênh đón.
Hai chiếc xe một trước một sau dừng lại, Đào Túy nhìn qua cửa kính xe thấy quản gia mang vẻ mặt đầy nghiêm túc nhìn sang, cô lập tức lại căng thẳng đến sắp nôn.
Cửa xe mở ra.
Quản gia thấy gương mặt trẻ trung xinh đẹp của cô gái, ông ấy khẽ mỉm cười, cúi người: “Chào mừng cô, cô Đào.”
Đào Túy: “Cảm ơn ông.”
Cô nhảy xuống xe, Lý Dịch vòng qua đầu xe, nắm tay cô.
Quản gia xoay người, lại cúi người: “Cậu chủ.”
Lý Dịch mang vẻ mặt lạnh nhạt, liếc mắt nhìn một chiếc xe khác, cô Lý dẫn Đào Hinh tới, bốn người đã đông đủ mới đi vào.
Lý Dịch thấp giọng nói: “Đừng căng thẳng.”
Đào Túy “ừ” một tiếng, nhón chân, nói với anh: “Nhà của anh thật khí phái.”
Cô Lý ở bên cạnh nghe thấy, cười nói: “Ông cụ rất chú ý quy củ, cho nên luôn giữ vài nét truyền thống.”
Đào Hinh: “…”
Nhà họ Lý không hổ danh là nhà họ Lý.
Nhà họ Tần cũng không bằng một đầu ngón tay.
Bốn người bước lên bậc thềm, tiến vào trong nhà.
Sắp đến chỗ rẽ.
Con vẹt trong lồng đột nhiên kêu lên: “Cuối cùng cháu dâu của ông đã tới, căng thẳng căng thẳng.”
Đào Hinh: “Ơ???”
Đào Túy cũng nhìn về phía con vẹt, con vẹt vỗ cánh: “Lý Dịch lớn tuổi như vậy, có xứng với cháu dâu không.”
“Căng thẳng căng thẳng.”
Bầu không khí nghiêm túc lập tức tan rã.
Tiếp đó, một ông cụ mặc bộ đồ Trung Sơn màu xanh đen đi ra, bình thản xách cái lồng đi, đưa cho quản gia đang lúng túng bên cạnh: “Giết đi.”