Ở trước mặt vẹt và người, về cơ bản ông cụ sẽ có hai mặt, tuy Lý Dịch biết mặt xấu này của ông nội nhà mình, nhưng anh cũng không quan tâm.
Ông cụ vốn nghiêm túc cũng rất nghiêm khắc, đã để lại vẻ uy nghiêm không thể phai mờ trong lòng mọi người trong gia đình.
Ít ai quan tâm đến việc ông cụ sẽ trông như thế nào khi ở riêng.
Tất nhiên Lý Dịch cũng không quan tâm đến điều đó.
Từ sau khi kết hôn với Đào Túy, Lý Dịch mới bắt đầu để ý đến ông cụ.
Phải nói rằng, cuộc sống bây giờ có một trải nghiệm khác.
Ông cụ ở đầu dây bên kia nói xong, Lý Dịch ở bên này im lặng cúp máy.
Đào Túy nằm trong lòng Lý Dịch: “Sao rồi anh?”
Tay Lý Dịch thuận theo sợi tóc của cô đi ra sau lưng cô, anh nói: “Tạm thời sẽ không quay về.”
Chắc chắn là ông cụ giấu nghề.
Lần trước có mấy lần anh muốn dừng lại, nhưng khi chạm vào làn da của cô thì lại lờ mờ có cảm giác, cuối cùng cô khóc thét không muốn, lê hoa đái vũ*, mái tóc dài cũng ướt đẫm.
*Giống như hoa lê dính hạt mưa, vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
Anh buộc mình phải dừng lại, để đề phòng lỡ như, anh chạy đến phòng ngủ phụ ngủ.
Đào Túy bĩu môi: “Em biết ngay là chắc chắn ông nội còn có chiêu sau mà.”
Lý Dịch khẽ ừm, cúi đầu hôn cô, sau đó kéo cô ra khỏi người mình: “Không phải em còn phải livestream sao?”
“Đúng vậy, em còn phải livestream.”
Đào Túy đi chân trần đứng trên mặt sàn, kéo tay Lý Dịch: “Em đến phòng làm việc của anh livestream?”
Lý Dịch đi tới lấy điện thoại trên bàn trà, áo sơ mi có chút xộc xệch: “Ừ.”
Hai vợ chồng lên lầu.
Dì Lưu bận bịu trong bếp, dù trong nhà chỉ có ba người, nhưng hơi thở của cuộc sống cũng dần nồng nàn.
Phòng làm việc của Lý Dịch được kê thêm một bộ bàn ghế, trên bàn là các thiết bị của Đào Túy. Lý Dịch đã sắp xếp một phòng khác để cho Đào Túy sử dụng.
Có thể livestream cũng có thể ở trong đó xem phim, hay xem sách các kiểu.
Nhưng Đào Túy muốn ở cùng Lý Dịch nên về cơ bản đều livestream ở trong phòng làm việc của Lý Dịch.
Khi vào làm phòng việc, mỗi người tự làm việc của người nấy. Khi Đào Túy livestream, Lý Dịch giảm tiếng video cuộc họp, chỉ xử lý một số tài liệu.
Hôm nay Đào Túy livestream chủ yếu là nói chuyện phiếm, sau đó xử lý một số việc về phong ba quyên góp lần trước. Những người hâm mộ lâu năm khá tin tưởng vào Đào Túy, vì vậy về cơ bản họ tin tưởng những gì cô nói.
Ngoại trừ antifan cá biệt.
Có người hâm mộ hỏi Đào Túy: [Làm livestream kiếm được rất nhiều tiền sao?]
[Chỉ cần tùy ý lấy ra hai trăm triệu tệ mang đi quyên góp.]
Đào Tuý sửng sốt, cô chống cằm nói: “Không phải tiền kiếm được nhờ livestream đâu, cho tới bây giờ tôi vẫn chưa nhận được tiền livestream.”
[Không phải tiền kiếm được bằng cách livestream? Vậy tiền đó ở đâu ra?]
[Đúng thế, hai trăm triệu. Chậc chậc, cũng khó trách muốn bán bình xịt.]
Có rất nhiều người hâm mộ thắc mắc câu hỏi kiểu này.
Đào Túy mỉm cười.
Bây giờ cô không còn kiêu ngạo như trước nữa, cô giơ mu bàn tay về phía trước ống kính, chiếc nhẫn kim cương mười carat lấp lánh khiến người hâm mộ hít hà.
[Tôi nhớ lần trước chiếc nhẫn của Túy Túy vẫn là nhẫn đính hôn, được đeo ở ngón tay khác. Cái này là đã kết hôn rồi.]
[Đệch, cô kết hôn khi nào thế? Trời ạ, chúng tôi đều không biết.]
[Chiếc nhẫn kim cương này đủ lớn ghê.]
Đào Túy nói: “Đúng vậy, chiếc nhẫn kim cương mười carat, tôi cũng không muốn khoe khoang mình giàu có đâu. Nhưng tôi có thể nói rõ ràng với mọi người, tôi lấy được một người chồng tốt, số tiền tôi quyên góp đó là tiền phong bì đỏ nhận được trong đám cưới của tôi. Tất nhiên, tôi cũng thêm một phần số tiền tôi kiếm được mới đủ hai trăm triệu như vậy.”
“Số tiền quyên góp là có thật, người quyên góp là tôi, còn tổ chức quyên góp móc nối là công ty dưới quyền của gia đình chồng tôi.” Giọng điệu của Đào Túy lười biếng.
Trong nháy mắt, những người hâm mộ yên tĩnh lại.
Sau một lúc, màn hình lại được nhảy lên.
[Hoá ra là như vậy.]
[Đào Túy thật có lòng.]
[Nhưng khi nào chồng cô mới lại lộ diện đấy? Không phải cô đổi chồng rồi đấy chứ?]
Nhìn kìa, giải thích thế nào thì đều có các câu hỏi nghi ngờ.
Đào Túy trợn mắt: “Tôi đổi chồng gì chứ, chồng tôi tốt như vậy, sao phải đổi anh ấy làm cái gì.”
Cô muốn block tên antifan này.
[Ôi, đừng giận. Chỉ là cô âm thầm đính hôn rồi kết hôn, sau đó chồng cô cũng không xuất hiện trước ống kính nữa, lâu ngày khó tránh khỏi làm bọn tôi nghĩ cô đã thay đổi chồng. Ở trong giới livestream vốn loạn…]
Người đó còn chưa nói xong đã gửi đi, định gõ lại lần nữa.
Chỉ nhìn thấy một người đàn ông cao lớn xuất hiện sau Đào Túy, sau đó ống kính được nâng lên, một khuôn mặt lạnh lùng và đẹp trai lọt vào ống kính, giọng nói của người đàn ông trầm khàn: “Vẫn là tôi.”
Nói xong, ngón tay thon dài ấn vào màn ảnh, máy quay lại quay về khuôn mặt Đào Túy, có lẽ Đào Túy đang choáng váng, cô ngả người ra sau kéo lấy tay Lý Dịch: “Quấy rầy đến anh à?”
Lý Dịch đứng sau lưng cô, đầu ngón tay của anh vân vê những ngón tay mảnh mai của cô: “Không phải, đúng lúc anh xong việc thôi.”
“Ồ.” Đào Túy bĩu môi.
Lý Dịch cúi người hôn cô, hỏi: “Khi nào thì em livestream xong? Sắp đến giờ ăn rồi.”
Đào Túy đáp: “Sắp rồi ạ.”
“Ông xã, anh xuống lầu trước đi.”
Lý Dịch đứng thẳng người, khẽ đáp lại, đầu ngón tay quẹt nhẹ sống mũi của cô: “Xuống sớm chút.”
“Vâng ạ.”
Nhìn thấy Lý Dịch bước ra khỏi cửa phòng làm việc, sau khi Đào Túy quay đầu lại nhìn màn hình, mấy người hâm mộ lâu năm trên màn hình đều đã gào thét, từng người từng người một điên cuồng như trước.
[Chồng cô đẹp trai như vậy.]
[Thật sự rất đẹp trai, tôi muốn quỳ vì anh ấy, giọng nói cũng thật hay.]
[Gen của nhà cô thật tốt, sau này đứa trẻ sẽ rất đáng yêu lắm nhờ.]
[Đào Túy, cô đính hôn và kết hôn đều im lặng, sinh con phải có động tĩnh lớn một chút, để chúng tôi mở mang chút gia sản của nhà có hai trăm triệu tệ tiền phong bì cưới.]
Lúc này, có một người hâm mộ lâu năm lên tiếng:
[Tôi thấy mọi người lải nha lải nhải đến cạn lời, Đào Túy và chồng của cô ấy yêu nhau hơn ba năm, sau khi tốt nghiệp thì kết hôn. Các người không biết ở đại học Lê Thành chồng cô ấy nổi tiếng đến nhường nào đâu, tôi thường xuyên thấy chồng cô ấy đến trường học đón cô ấy đó.]
[Đờ mờ, Đào Túy học đại học Lê Thành hả? Trời ơi, cô thật sự thường xuyên gặp vợ chồng cô ấy sao?”
Người hâm mộ lâu năm: [Ừ, tôi thấy thường xuyên lắm.]
[Ngưỡng mộ ghê, chồng cô ấy là người như thế nào? Trông rất giàu.]
Người hâm mộ lâu năm: [Thuộc vòng tròn các gia đình giàu có ở Lê Thành.]
Chắc chắn người hâm mộ lâu năm này là sinh viên của đại học Lê Thành, kẻo người này lại nói tiếp, Đào Túy cấm người hâm mộ lâu năm này nói luôn, sau đó ngồi phịch xuống ghế nói: “Đừng có kéo chuyện của gia đình tôi vào.”
“Thời gian livestream hôm nay đã hết, tôi tắt livestream đây.”
Sau đó, Đào Túy trực tiếp tắt livestream.
Những khán giả đó đã bất lực, được rồi.
Nhìn chung, Đào Túy đã xác minh rằng mình là mợ chủ nhà giàu có.
Ăn tối xong Đào Túy trở về phòng đi tắm rửa, Lý Dịch còn có việc cần giải quyết nên đi ra ngoài.
Sau khi tắm xong, cô dựa vào đầu giường chơi game, Tiêu Mục bị kéo vào đi ăn gà.
Lần chơi này chơi đến gần mười hai giờ.
Đào Túy liếc mắt nhìn thời gian, nhận ra đã rất muộn, vội vàng vứt điện thoại chuẩn bị đi ngủ thì nhận ra Lý Dịch chưa về, tâm trạng bỗng trở nên mâu thuẫn.
Có muốn gửi tin nhắn cho Lý Dịch không?
Nếu gửi tin nhắn, chẳng phải anh ấy sẽ biết giờ này rồi mà mình còn chưa đi ngủ hay sao?
Nếu không gửi, tối nay người đàn ông chó này có về hay không…
Đào Túy lăn lộn trên giường.
Cuối cùng cô cũng ngồi dậy, ôm chăn bông chuẩn bị gửi tin nhắn cho Chu Dương dò hỏi thử.
Kết quả lại nghe thấy tiếng bước chân trên cầu thang, Đào Túy lập tức nhét điện thoại vào dưới gối, kéo chăn rồi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Cánh cửa đẩy ra.
Người đàn ông bước vào, anh tháo cà vạt, vô tình liếc qua giường, sau đó bắt gặp một đôi mắt đang mở hờ.
Ánh mắt của hai người chạm nhau, vừa vặn bắt được ánh mắt của đối phương.
Đào Túy lại nhắm mắt lại.
Lý Dịch im lặng hai giây, cởi cà vạt ném xuống cuối giường, đi tới.
“Còn chưa ngủ?”
Đào Túy xoay người, gáy đối mặt với Lý Dịch: “Rót cho em một ly nước.”
Lý Dịch hơi dừng lại, kéo chăn lên cho cô, sau đó xoay người đi tới chỗ pha trà, rót một cốc nước ấm rồi mang tới cho cô.
Đào Túy lại trở mình, cô ngồi dậy.
Cô híp mắt nhìn anh, nhận lấy nước.
Trên người Lý Dịch có mùi thuốc lá, anh xắn tay áo lên, ngồi ở mép giường liếc nhìn đồng hồ đeo tay.
“Nhanh lên.”
Đào Túy nhấp một ngụm rồi đá mạnh vào người anh.
Lý Dịch nắm lấy mắt cá chân của cô, xoa xoa.
“Đúng là muộn một chút, anh xin lỗi em.”
Đào Túy khịt mũi, lại uống một ngụm nước nữa.
Một tiếng trước cô đã khát rồi, nhưng lười xuống giường nên cứ để khát, lại vùi đầu tiếp tục chơi game.
Làm sao mà Lý Dịch có thể không biết được tính cách của cô chứ, anh chậm rãi cởi cúc áo sơ mi, sau khi xin lỗi xong thì đến lượt anh tính sổ.
“Sau này có cần mang máy lọc nước đến bên cạnh giường luôn không?”
Đào Túy cắn vành cốc và nhìn anh.
Lý Dịch nghiêng người, bàn tay mảnh khảnh lấy ra chiếc điện thoại nhỏ màu hồng ở dưới gối, Lý Dịch cụp mắt nhìn cô, vân vê cái điện thoại, hỏi: “Chơi bao lâu?”
“Có phải anh đã nói không được ở trên giường vừa sạc điện vừa chơi game hay không, hửm?”
Đào Túy nghiến chặt vành cốc.
Cô tránh sang một bên, muốn chặn cái cáp sạc màu trắng.
Ánh mắt của Lý Dịch thản nhiên quét qua.
Đào Túy: “…”
Lạch cạch, cô đặt chiếc cốc lên bàn đầu giường, không nói tiếng nào mà nằm xuống, lật người ôm lấy chăn.
Cuộn mình trở thành một con giun đất.
Trên người cô mang theo hơi thở thẹn quá hóa giận.
Lý Dịch vươn tay, rút cáp sạc, đặt điện thoại lên tủ đầu giường. Anh ngồi bên giường một lúc, nhìn cô.
Đào Túy biết anh đang nhìn mình, cô lại nắm chặt chăn tiến về phía trước, như muốn tránh xa anh, Lý Dịch vươn tay ôm eo cô kéo người cô lại.
Giọng anh dịu đi: “Em xem điện thoại nóng như vậy, em còn vừa sạc vừa chơi, lỡ có chuyện gì thì sao.”
Đào Túy mím chặt môi và nhắm mắt lại làm lơ.
Lý Dịch híp mắt, anh lật người cô lại.
Sau khi đối mặt với anh, Đào Túy kéo chăn lên để che mặt của mình.
Lý Dịch kéo xuống, Đào Túy không cho kéo, hai người chơi lôi kéo chăn.
Sau khi Đào Túy kéo không được, cô tức giận, đột nhiên nới lỏng chăn bông, ngồi dậy cầm gối đập vào mặt anh, Lý Dịch nắm lấy cổ tay cô, kéo về phía lồng ngực của mình.
Đào Túy khịt mũi: “Đừng kéo em.”
“Anh muốn quản em nhiều như vậy, sao anh không về nhà sớm hơn? Ở bên ngoài dính nhiều nước hoa như thế, anh giỏi ghê nhỉ?”
“Anh cũng biết đấy, một mình em làm sao có thể ngủ?”
“Từ bây giờ, nếu hơn mười một giờ mà anh không về, em sẽ cho dì Lưu khóa cửa. Anh quản em chơi game thâu đêm suốt sáng kìa?”
Cô hét vào mặt anh, sau khi gầm lên, mắt cô đỏ hoe và tóc rối tung.
Lý Dịch hơi buông lỏng lực nắm cổ tay cô, Đào Túy tức giận đến mức tóc rối tung, hung hăng trừng mắt nhìn anh, quay đầu không nói gì.
Lý Dịch dùng sức kéo cổ tay cô, Đào Túy ngã vào trong vòng tay anh, cô còn dùng sức giãy dụa, Lý Dịch ôm chặt lấy cô nói nhỏ: “Anh xin lỗi.”
Hàng ngàn lời nói, chỉ còn lại ba từ này.
Hốc mắt Đào Túy càng đỏ hơn.
“Anh còn không thèm gửi tin nhắn cho em.”
Lý Dịch: “Anh gửi rồi.”
“Em không nhận được.”
Lý Dịch cầm điện thoại di động của cô lên, nhấp vào wechat của cô, giao diện đăng nhập hiện ra.
Cô không biết đã đăng xuất lúc nào, Lý Dịch lẳng lặng đặt điện thoại xuống, ôm cô ngồi lên đùi, nâng mặt cô lên, nói: “Sau này, nếu qua mười một giờ mà anh không về thì anh sẽ gọi điện cho em.”
Một giọt nước mắt rơi ra khỏi khoé mắt của Đào Túy, cô mím môi, khẽ ừm một tiếng.
Lý Dịch nói: “Tối nay anh đã gặp đối tác của chi nhánh ở thủ đô của Hưng Dịch, nói chuyện hơi lâu nhưng không có bất kỳ người phụ nữ nào. Cuộc trò chuyện tối nay của bọn anh sẽ được đăng trên trang web chính thức của công ty. Sau này em xem thử xem?”
Trên người anh không có mùi nước hoa, Đào Túy cố tình nói vậy.
Đào Từ đáp: “Ừ.”
Sau đó cô đẩy anh ra: “Anh đi tắm đi, mùi thuốc lá và rượu nồng nặc như vậy, hôi lắm.”
Thực ra chỉ có mùi thơm bạc hà thoang thoảng.
Nhưng cô cứ cố ý nói như vậy đấy, bản thân cô tức giận một hồi, không thể lập tức cúi đầu nhận lỗi. Dường như Lý Dịch đã quên mất chuyện này, sau khi buông cô ra, anh đứng dậy đi lấy đồ ngủ.
Đào Túy lại nằm xuống, nhìn anh vào phòng tắm, kéo chăn lên chặn cằm.
Cô thở phù một hơi, chớp mắt, lấy khăn giấy lau khóe mắt rồi nhắm mắt lại.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước, một lúc sau cửa phòng tắm mở ra, hơi nước bốc ra, Đào Túy nhận ra Lý Dịch đã đi tới bên giường, cô quay lưng về phía Lý Dịch.
Lý Dịch thản nhiên cào tóc.
Tóc anh vẫn ngắn, sợi tóc đâm vào tay, anh tiện tay ném chiếc khăn tắm đi. Anh cúi đầu nhìn người phụ nữ trong chiếc chăn, một lúc sau anh mới nằm xuống, rồi tiến đến gần Đào Túy.
Ôm eo cô qua lớp chăn bông.
Đào Túy mở mắt ra, sau đó cô quay đầu lại và liếc nhìn Lý Dịch.
Trên mặt của người đàn ông vẫn còn đọng vài giọt nước, một tay anh ôm đầu và nhìn cô.
Đôi mắt đen như mực.
Đào Túy đột nhiên dịu đi, cô bĩu môi: “Em sai rồi.”
Lý Dịch: “Ừm.”
Đó là vấn đề về an toàn, Lý Dịch thừa nhận điều đó.
Sau khi xin lỗi, trong lòng Đào Túy cũng cảm thấy thoải mái hơn, cô kéo cổ áo ngủ của Lý Dịch, đến gần hôn anh, nói: “Ngủ ngon, anh.”
Hôn xong cô nằm xuống, chuẩn bị lăn ra ngủ tiếp.
Lý Dịch đuổi theo, ôm lấy cô, ở bên tai cô nói vài câu.
Đào Túy trừng mắt nhìn anh, không tiếng động bảo anh cút.
Lý Dịch bật cười.
Ánh sáng mờ ảo, ngọn đèn đầu giường rơi xuống đất kèm theo một tiếng lộp bộp.
…
Sau khi hai người cãi nhau vào lần đó, Lý Dịch chưa bao giờ ra ngoài xã giao quá mười một giờ, Đào Túy cũng vào trang web chính thức của công ty Lý Dịch xem.
Đúng là có một đoạn video quay cảnh anh nói chuyện với đối tác của mình vào đêm hôm đó. Đối tác của anh là một người đàn ông, còn rất trẻ, tại thời điểm đó không hề có mặt của người phụ nữ nào.
Đào Túy nghe không rõ nội dung của cuộc trò chuyện đó lắm.
Bên ông cụ lại yên tĩnh.
Lâu lắm rồi không gọi Lý Dịch và Đào Túy về nhà ăn cơm.
Đào Túy lại có chút bối rối, một ngày cuối tuần, cô dựa vào vòng tay của Lý Dịch và xem qua tờ lịch, ngày mai là sinh nhật của ông cụ, nhưng bên ông cụ lại chẳng có tin tức nào cả.
Cô nói: “Sắp tới sinh nhật ông nội rồi, sao ông không bảo chúng ta về nhà ăn cơm?”
Lý Dịch đặt tạp chí xuống: “Những năm trước, ông nội không tổ chức tiệc sinh nhật quá phô trương.”
Anh cảm thấy bình thường.
“Thế nhưng người một nhà vẫn phải ăn một bữa cơm chứ?” Đào Túy nghĩ không biết có phải ông cụ đã bị từ chối quá nhiều lần, sau đó không còn mời họ nữa mà lại muốn từ bỏ bọn họ?
Lý Dịch: “Ngày mai mới là sinh nhật, đến lúc đó quản gia sẽ sắp
xếp.”
“Em đừng cuống.” Anh xoa tóc cô.
Đào Túy: “Em không cuống.”
Miệng thì nói như vậy, cô vẫn ngồi dậy nói: “Em gọi điện cho ông nội, thăm dò tin tức.”
Lý Dịch dựa lưng vào ghế, cầm lấy sô cô la mở ra, đưa cho Đào Túy ăn. Không trả lời lời của cô.
Đào Túy nghiêng người, trong miệng nhai sô cô la, cầm micro lên gọi điện về nhà chính, chẳng mấy chốc, cuộc gọi được kết nối, ông cụ trả lời.
Nhưng giọng hơi trầm, nghiêm khắc hơn trước.
“Có chuyện gì?” Giọng điệu cứng rắn.
Đào Túy nuốt nước bọt, cười nói: “Ông ơi, ngày mai là sinh nhật ông mà. Chúng cháu định tổ chức sinh nhật cho ông, ông muốn ăn món gì ạ? Để cháu bảo Lý Dịch đặt nhà hàng?”
Giọng ông cụ vẫn cứng rắn: “Không cần tốn tiền, nhà hàng bên ngoài không ngon bằng nhà làm.”
Đào Túy lập tức chớp thời cơ: “Vậy ngày mai bọn cháu về nhà chính ăn cơm với ông nhé.”
Ông cụ: “Muốn đến thì đến.”
Trả lời vô cùng miễn cưỡng.
Đào Túy giả vờ nghe không ra vẻ miễn cưỡng trong lời nói của ông cụ, cô cười nói: “Vậy được ạ, cháu còn chuẩn bị quà cho ông đó, hy vọng ông nội sẽ thích.”
“Cháu tặng đi rồi hẵng nói.”
“Được rồi, cúp máy đây.” Ông cụ ở đầu dây bên kia có vẻ mất kiên nhẫn.
Đào Túy cũng không dám nhiều lời nữa, cười đáp: “Vâng…”
Lời nói chưa kết thúc, con vẹt ở đằng kia kêu lên.
“Sao chúng còn chưa gọi điện cho tôi, bọn nó đã quên sinh nhật của tôi rồi sao?”
Đào Túy sững sờ.
Tút tút tút, điện thoại đã bị cúp.
Đào Túy cầm micro, cô im lặng trong hai giây rồi mỉm cười nhào vào vòng tay của Lý Dịch, bật cười lớn: “Ôi đệch, ông nội cũng thật là.”
“Em còn tưởng ông ấy không muốn quan tâm đến chúng ta nữa, ha ha ha ha ha, mỗi ngày đếm từng ngày chờ chúng ta gọi điện đến sao? Ha ha ha ha.”
Lý Dịch cười nhẹ.
Anh vòng tay ôm cô và hỏi: “Em chuẩn bị quà gì cho ông nội thế?”
Đào Túy mỉm cười thần bí.
Sáng sớm ngày chủ nhật, chiếc ô tô màu đen đã đến nhà chính.
Hôm nay có rất nhiều người đến, đều là người dòng bên của nhà họ Lý, trước đây Đào Túy từng gặp họ rồi, lần này gặp mặt cũng không xa lạ, cả nhà cùng nhau ngồi nói chuyện phiếm.
Chỉ là không nhìn thấy con vẹt đâu.
Mãi về sau Lý Nghiêu mới biết được con vẹt này của ông cụ rất thú vị, vì vậy quay đầu lại hỏi quản gia: “Con vẹt đâu?”
Quản gia nhận lấy khay hoa quả do người giúp việc mang tới, đặt ở trên bàn trà, nói: “Mang đi cất rồi.”
Lý Nghiêu: “Cất rồi?”
Quản gia đứng thẳng, gật đầu nói: “Ừ.”
Lý Viện bật cười: “Có phải là sợ nó làm lộ ra khuyết điểm của mình không? Ha ha ha ha ha…”
“Ha ha ha ha.” Một đám người trẻ tuổi cười.
Đào Túy che miệng cười, nói với Lý Dịch: “Chắc chắn ông nội lại làm chuyện xấu.”
Lý Dịch kẹp điếu thuốc giữa hai đầu ngón tay, mỉm cười nhìn cô.
Anh nhận lấy miếng dưa Ha-Mi mà Lý Nghiêu đưa cho, đưa đến bên môi của cô.
Đối mặt với đám Lý Nghiêu, Lý Tú, Lý Viện, khi nhìn thấy Lý Dịch như thế này, bọn họ vẫn cảm thấy hơi kỳ lạ, tính cách của anh vốn tương đối lạnh lùng, không ngờ lại chiều chuộng một người phụ nữ như vậy.
Không chỉ vậy, còn có thể nhìn thấy ý cười trong mắt anh.
Lý Nghiêu chậc chậc hai tiếng.
Một lúc sau, ông cụ được bố Lý dìu ra, cũng không biết tối qua ông cụ bận làm cái gì, không cẩn thận bị trẹo thắt lưng, may mà bác sĩ kịp thời giúp đỡ, chăm sóc cho ông ấy.
Cho dù hôm nay vẫn còn chút đau nhức, nhưng vẻ mặt của ông cụ vẫn rất nghiêm túc, mặc một bộ áo dài màu sẫm kiểu Tôn Trung Sơn, tay cầm quải trượng gỗ đào, gõ xuống đất, giọng điệu lạnh lùng.
“Một đám ngồi không ra ngồi, đứng không ra đứng.” Vừa mở miệng là dạy dỗ ngay.
Ông ấy chỉ không nói Lý Dịch.
Bởi vì Lý Dịch từng là quân nhân, tư thế ngồi của anh không cần phải nói đến.
Nghe xong, những người còn lại ngồi thẳng lên, thẳng lưng. Ông cụ Lý lại liếc nhìn Đào Túy, Đào Túy nhanh chóng từ bả vai Lý Dịch dậy, ngồi thẳng.
Ông cụ ngồi xuống chiếc sô pha lớn đối diện.
Đào Túy hô: “Ông nội, bố ạ.”
Bố Lý mỉm cười, ông cụ khịt mũi.
Sau đó một đám người cũng lễ phép hô to, sau khi chào hỏi, Lý Viện dẫn đầu lấy hộp quà ra: “Bố, đây là chạm ngọc, con cho người mang từ Myanmar về tặng bố ạ.”
“Chúc bố trăm năm nhiều sức khỏe.”
Ông cụ khẽ đáp lại, vẻ mặt vẫn nghiêm túc, không mở hộp quà ra.
Người quản gia tiếp nhận nó.
Gia đình nào cũng tặng, trẻ nhỏ có lòng cũng tặng, ông cụ đều nhận, nhưng cũng không mở ra xem.
Cuối cùng, ông ấy nhìn về phía Lý Dịch và Đào Túy, người vẫn chưa có động tĩnh gì.
Lý Dịch quay người lại, đưa cho ông ấy một hộp quà.
“Lục Đế Vương*.”
*Là loại ngọc bích có màu sắc đẹp nhất và có giá trị cao nhất trong các loại ngọc bích.
Ông cụ cụp mắt liếc nhìn.
Lý Dịch: “Nguyên thạch.”
Lý Nghiêu: “Đờ mờ, cái này mà cũng có thể tìm được?”
Ông cụ rất thích Lục Đế Vương nguyên thạch này.
Ông cụ đẩy nó cho quản gia, mặt không biểu cảm: “Cất đi.”
Quản gia gật đầu nhận lấy.
Đào Túy mơ hồ nhìn thấy ánh mắt của ông cụ sáng lên.
Cô ho khan một tiếng, cúi đầu xuống, đưa quà của mình cho ông ấy.
“Ông ơi, bộ áo Tôn Trung Sơn này do bạn cháu thiết kế, có thêu kết hợp, ông nhìn xem?”
Ông cụ nhìn chiếc hộp, híp mắt lại, hung dữ nói: “Lãng phí như vậy làm cái gì, thêu là báu vật của văn hóa Trung Quốc, rắc rối như vậy.”
Đào Túy mỉm cười.
Hình như đôi mắt của ông cũng đang phát sáng đó?
Nhưng cô không dám nói.
Bố Lý cười nói: “Bố, bố rất thích.”
Cô Lý: “Đúng vậy, con mắt sáng ngời.”
“Nói vớ vẩn gì đấy?” Ông cụ chống nạng đập mạnh.
Cả đám cùng bật người.
Vẻ mặt ông cụ đen lại: “Đều chuẩn bị xong hết rồi, ăn cơm thôi.”
Nói xong, ông cụ chống nạng đứng dậy.
Liếc nhìn quản gia, quản gia nhanh chóng cầm lấy hộp quà của Đào Túy, một đám người đi theo ông cụ đi vào nhà ăn, nhà ăn của nhà chính rất lớn.
Chiếc bàn rất dài, một vài gia đình ngồi xuống còn thừa chỗ.
Ông cụ ngồi ở ghế chính, bên trái là bố Lý và cô Lý, ở bên phải là Lý Dịch và Đào Túy, tiếp đó là một nhà của Lý Nghiêu, ngồi xuống theo hàng ghế.
Quy tắc mà trước đây ông cụ đưa ra là không được trò chuyện khi đang ăn.
Nhưng sau một thời gian dài, mọi người đã quên quy tắc này, họ vừa ăn vừa trò chuyện.
Ông cụ cũng giả vờ quên quy tắc này.
Ăn đến cuối cùng.
Giúp việc nối đuôi nhau đi ra, mỗi người bưng một bát canh hầm.
Lý Nghiêu ngửi thấy mùi lộc nhung, cười nói: “Ông nội, canh này bổ ghê.”
Ông cụ để đũa xuống, lau khóe môi: “Ăn là được rồi, nói nhảm nhiều quá đấy.”
Lý Nghiêu bật cười.
Mở nắp ra.
Thứ này thích hợp với các bạn nữ và rất bổ, nhưng các bạn nam thỉnh thoảng cũng có thể ăn.
Đào Túy ngửi mùi thì hơi không chịu được.
Cô kéo kéo ống tay áo của Lý Dịch, Lý Dịch liếc nhìn cô rồi nói: “Ăn đi, cái này tốt cho sức khỏe của em.”
Đào Túy: “Ồ.”
Cô liếc nhìn Lý Dịch, thấy bát của Lý Dịch đặc hơn, nhưng mùi của anh thanh đạm và dễ chịu hơn.
Đào Túy cúi đầu uống.
Lý Dịch ở bên này cũng uống.
Sau khi mọi người uống xong, sau lưng đều có chút mồ hôi, Lý Dịch ngả người ra sau, chỉnh lại cổ áo sơ mi, một tay chống lên lưng ghế của Đào Túy, vẻ mặt có chút lười biếng.
Ăn xong bữa cơm gia đình.
Mọi người ngồi trò chuyện một lúc rồi đứng dậy chào tạm biệt. Chắc chắn tối nay Lý Dịch và Đào Túy phải ở lại, hai người thay ông cụ tiễn mọi người ra về.
Sau khi mọi người rời khỏi nhà chính, căn nhà yên tĩnh trở lại.
Thắt lưng của ông cụ không thoải mái, phải trở về nghỉ ngơi, bố Lý đưa ông ấy lên lầu. Cô Lý đi giày cao gót chuẩn bị rời đi, Đào Túy nắm lấy tay cô Lý nói: “Cô ơi.”
Cô Lý cười nói: “Cô về nhà, tối nay mẹ cháu tăng ca, lát nữa về nhà không thấy cô, có thể sẽ thấy cô đơn.”
Đào Túy đáp: “Ồ, vâng ạ.”
Gần đây, công việc của Đào Hinh rất bận rộn, thường xuyên phải tăng ca.
“Tạm biệt.”
Cô Lý vẫy tay.
Tiễn cô Lý đi. Đào Túy cũng cảm thấy dưới lầu không có gì vui, về phòng chơi điện thoại thì tốt hơn, cô nắm lấy cánh tay Lý Dịch nói: “Em muốn về phòng chơi game.”
Lý Dịch mỉm cười châm điếu thuốc, đồng ý.
Hai người lên lầu.
Đào Túy hét lên, cô nằm vật ra giường.
Lý Dịch đứng lên, cởi cúc cổ áo sơ mi, cúi đầu nhìn cô.
Cô ở trong tư thế này, quá bất cẩn.
Cô không biết rằng người đàn ông thích tư thế này của cô, Lý Dịch nghiêng người, hai tay đặt ở bên hông cô, đường viền cổ áo của anh hơi hở ra, lộ ra xương quai xanh đầy sẹo.
Trái tim Đào Túy đập thình thịch.
“Anh?”
Mồ hôi trán của Lý Dịch chảy xuống cằm.
Anh gục ở trên cổ cô: “Có chút nóng.”
Đào Túy cũng cảm thấy anh nóng, nóng cả da, cô liếc nhìn màn hình điều hòa trên tường: “Hai mươi mốt độ mà, không nóng lắm.”
Lý Dịch nghiêng đầu, môi mỏng áp lên cổ cô, trầm giọng nói: “Nóng.”
Vừa nói tay anh vừa đặt lên eo cô.
Đến cuối cùng, Lý Dịch nhíu mày, anh vẫn ôm eo người phụ nữ, mặt mày đầy mồ hôi, nghiến răng nghiến lợi nói ở bên tai Đào Túy: “Canh của ông nội có vấn đề.”
Đào Túy chợt bừng tỉnh.
“Vấn đề gì?”
Giống như lần trước?
Đừng mà, thật tiếc không đến lượt cô kêu ca.
Đêm nay, Đào Túy trốn cũng không thể trốn được.
Lý Dịch lăn lộn khoảng bốn lần, cuối cùng anh đóng sầm cửa lại và đi vào phòng tắm, anh ở trong đó hơn một tiếng.
Đào Túy mệt đến mức sắp ngủ thiếp đi, nhưng cô lo lắng cho Lý Dịch nên cô vẫn mở mắt ra chờ đợi. Hơn một tiếng sau, Lý Dịch đã đi ra, toàn thân có hơi nước, kiểu trông rất lạnh.
Anh ôm Đào Túy lên và đi vào phòng tắm.
Lại qua nửa tiếng nữa, Đào Túy đã tỉnh táo hơn nhiều, Lý Dịch để cô ngủ, sau đó anh mặc áo khoác đi thẳng ra ngoài.
Đào Túy có chút hoảng loạn, nhanh chóng đi theo.
“Ông xã?”
“Anh, anh muốn làm gì?”
“Anh.”
Không ngờ đã muộn thế này mà cả nhà đều im phăng phắc, Đào Túy đuổi theo Lý Dịch thì thấy anh đẩy cửa phòng riêng của chú vẹt và mở lồng cho nó.
Con vẹt kêu lên và vỗ cánh.
Một bàn tay to của Lý Dịch vươn ra, bắt lấy con vẹt.
Con vẹt kêu lên: “Cứu tôi.”
“Ông già kia, mau cứu tôi.”
“Lộc tiên lộc tiên*.”
*Có nguồn gốc từ cơ quan sinh dục đực của động vật thuộc họ hươu sao. Chứa androgen, protein, chất béo. Có tác dụng kích thích hưng phấn tình dục.
Lông mày Lý Dịch lạnh lẽo, anh nhìn con vẹt: “Lộc tiên?”
Trong nháy mắt con vẹt lại kêu lên.
“Gấp gấp gấp, hầm canh.”
Lý Dịch chế nhạo.
“Tao đưa mày đi hầm canh.”
Con vẹt: “A, cứu tôi với ông già kia, ông già kia.”
Lý Dịch đá vào cửa phòng của ông cụ.
Ông cụ còn chưa ngủ, đang cùng ông Nhiếp nói chuyện điện thoại, cầm micro nghiêm túc quét qua, nhìn thấy con vẹt trong tay Lý Dịch thì sững sờ.
Sau đó đứng lên: “Cháu làm gì đấy?”
Lý Dịch dựa vào cửa, anh phất tay, trong tay xuất hiện một con dao quân dụng, đè lên cổ con vẹt, nhìn về phía ông cụ: “Nếu sau này ông còn làm chuyện vớ vẩn nữa, cháu sẽ giết nó.”
Con vẹt rùng mình: “Mau mau mau giúp tôi.”
Con vẹt: “Chiếp chiếp chiếp.”
Ông già kìa, mau cứu tôi.