"Yến nương.
.
!" Nguyễn Khải trong lòng đau thắt một cái.
Người vợ này chỉ cần chờ hắn thêm một ngày nữa liền được rồi.
Chỉ cần cho hắn thêm thời gian một ngày nữa là được rồi.
"Lan đại nương.
.
! Đứng lên đi.
.
! Ta không trách phạt bà.
.
! Số tiền này bà cầm lấy đi.
.
!"
"Thừa Tướng đại nhân.
.
! Không thể.
.
!"
Một trăm đồng bạc, đối với lại Tô Lan gia đình nàng hiện tại là số tiền rất lớn, nhưng nàng dám nhận nó sao.
Mình làm hại Nguyễn Khải không ít, vị Thừa Tướng này không đem nàng cùng gia đình ra chém đã là ân huệ lớn lao rồi mà.
"Bà nhận lấy đi.
.
! Nhờ ở căn nhà của bà, ta mới có thể có được như ngày hôm nay.
.
! Số tiền này xem như là ta cảm ân căn nhà may mắn của bà.
.
!"
"Vậy! ! Đa tạ đại nhân! !"
Nói đến như thế này rồi, nếu mà Tô Lan nàng còn không nhận, là không biết điều, sợ là sẽ có chuyện xấu xảy ra với gia đình nàng mất.
"Thừa Tướng đại nhân.
.
! Bên ngoài kiệu đã chuẩn bị sẵn.
!"
Lấy ân báo oán, cách làm của vị Thừa Tướng này thật làm cho người ta kính phục quá.
Hèn gì Bệ Hạ lại đến tận nơi này để gặp mặt.
Người này xem ra không có đơn giản đâu.
!
"Thần Nguyễn Khải.
.
! Bái kiến Bệ Hạ.
.
! Bệ Hạ vạn tuế.
.
! Vạn tuế vạn vạn tuế.
.
!"
"Nguyễn Khải Thừa Tướng mời bình thân.
.
!"
"Tạ ân Bệ Hạ.
.
!"
Quả nhiên, người trước mắt hắn là vị thanh niên hồi đêm đến nhà mình chơi, hắn nên nghĩ ra từ trước mới phải.
Tuổi còn trẻ, khí độ hơn người, am hiểu chính sự của quốc gia, trên người luôn phát ra khí thế của thượng vị giả.
Hắn nên đoán biết người mà hắn gặp là Hoàng Đế của Đại Thành Quốc này mới phải.
"Bệ Hạ.
.
! Vi thần đêm qua không biết ngài là Thiên Tử, có điều mạo phạm, mong Bệ Hạ tha tội.
.
!"
Đêm hôm qua hắn cùng Nguyễn Văn Chương nói chuyện rất nhiều, còn là trong cơn men say, bên trong đó cũng không có thiếu những lời lẽ không hay ho cho lắm, hắn cũng không biết có xúc phạm vị Bệ Hạ này hay không.
Nếu như hắn biết được thân phận của Nguyễn Văn Chương lúc đó, những lời kia cho hắn mười lá gan hắn cũng không giám nói ấy chứ.
"Ha ha ha.
.
! Nguyễn Khải.
.
! Khanh cũng thật biết nói đùa.
.
!"
Nguyễn Văn Chương buồn cười, tên Nguyễn Khải này.
.
!
Nếu như hắn muốn trị tội y, bây giờ y đã nằm trong mấy tất đất mất rồi, còn có thể đứng tại đây cùng hắn nói chuyện được hay sao.
"Nguyễn Khải ái khanh.
.
! Những gì cần nói đêm hôm qua trẫm cũng đã nói rồi.
.
! Yêu cầu của trẫm chỉ có một, đó là trong thời gian ngắn nhất, khanh phải soạn ra chính sách cải cách đất đai, cải cách lại pháp luật hoàn thiện nhất, phù hợp với lợi ích của các bên.
.
! Khanh làm được chứ.
.
?"
"Bệ Hạ.
.
! Thần cam đoan sẽ không thể làm nhục mệnh.
.
!"
Nguyễn Văn Chương bỗng nhiên nghiêm túc, Nguyễn Khải hắn biết đối mặt với lại hắn hiện nay không còn là một thanh niên bình thường đêm hôm qua, mà là một vị quân chủ giết người không ghê tay.
Nếu như hắn mà không hoàn thành được nhiệm vụ mà y giao phó, đừng nói là Thừa Tướng vị trí, ngày cả cái đầu của mình cũng đừng nghĩ có thể giữ được.
"Tốt.
.
! Nếu như có khó khăn gì.
.
! Khanh cứ việc nói.
.
!" Nguyễn Văn Chương hắn chính là cần những câu trả lời chắc chắn như thế này.
"Bệ Hạ.
.
! Cải cách đất đai là một chuyện rất phức tạp.
.
! Thần hy vọng có thêm ba người trợ giúp.
.
!"
Trước mắt nên giải quyết tình trạng nghiêm trọng nhất là đất đai cái đã.
"Nói.
.
!"
Lượng công việc lớn như thế, ngay cả Nguyễn Văn Chương hắn còn cảm thấy nhức đầu, nếu mà Nguyễn Khải nói mình một mình hoàn thành hắn sẽ nghi ngờ không thôi.
"Bệ Hạ.
.
! Thần cần Hộ Bộ Thượng Thư Nguyễn Trực, An Bộ Thượng Thư Ô Tặc, cùng với lại Truyền Bộ Thượng Thư Kê Khá.
.
!"
Kê Khá.
.
! Nhắc đến người này, Nguyễn Khải không khỏi giật mình một cái, hắn có chút ân oán nho nhỏ với lại Kê Khá, không biết vị Bệ Hạ này có nghĩ hắn vì công báo tư thù hay không.
"Được.
.
! Trẫm sẽ hạ chỉ để ba người đó toàn lực giúp khanh.
.
!"
"Còn về Kê Khá, khanh không cần quan tâm, nếu như hắn không làm theo lời của khanh nói, khanh cứ trừng trị thẳng tay.
.
!"
Nhắc đến tên Kê Khá này, Nguyễn Văn Chương khá là đau đầu.
Tên khốn đó chính là người cho người đem quyển chính sách cải cách của Nguyễn Khải hủy đi.
Ngay sáng hôm nay tên đó đã vào cung nhận tội, hắn thật là muốn cho người lôi tên kia ra đánh cho một trận để hả giận.
Lần này mà tên đó còn có ý nghĩ ngáng chân, cũng đừng có trách Nguyễn Văn Chương hắn trở mặt không nhận người.
"Tạ ân Bệ Hạ.
.
!" Nguyễn Khải thở phào nhẹ nhõm.
Hai tay Thượng Thư kia hắn không ngán, chỉ ngán mỗi mình tên Kê Khá đó.
Chút ân oán bên ngoài cổng Hoàng Cung không tính, hắn biết trước đây Kê Khá là nhắm đến cái vị trí Thừa Tướng này của hắn không phải một hai lần.
Y lại là tâm phúc số một bên cạnh Bệ Hạ nữa.
Bây giờ vị trí này lại bị Nguyễn Khải hắn lấy đi, nếu hắn ở trong hoàn cảnh của Kê Khá hiện tại, không khó chịu mới là chuyện