Nguyễn Chính người này trước giờ chỉ nghe theo mệnh lệnh duy nhất của Tiên Đế, phục vụ Tiên Đế chính là chức trách của y, không người nào có thể lay động được.
Chiếu theo tình cảnh hiện nay, người tiếp theo mà Nguyễn Chính nghe lời là Nguyễn Văn Khánh, người sắp làm Tân Đế của Đại Thành Quốc.
Đương nhiên cục diện như thế này là do hai người bọn họ ở giữa tạo thành, tay Nguyễn Chính kia nghĩ đến cũng chỉ tuân theo ý chỉ giả mạo kia của bọn họ.
"Đáng tiếc..!" Phan Đình Phong lắc đầu.
Nguyễn Chính người này võ nghệ cao siêu, trước còn ra chiến trường lập nhiều công lao, là một viên tướng tài giỏi hiếm thấy, hắn có ý định chiêu mộ người này gia nhập trận doanh của mình đã lâu, nói ra thứ mà Phan Đình Phong hắn thiếu nhất hiện nay chính là binh quyền mà.
Thật quá đáng tiếc tên này lại là một tên ngu trung, chỉ biết nghe lời mỗi Hoàng Đế, xem ra sau này hắn phải nghĩ cách khác.
"Tiến Công Công..! Ta nghe nói Mã Hùng tại Lân Huyện làm việc rất khá, qua tháng sau ta dự định để cho y tiến lên Thanh Nhai Thành làm Phó Tri Phủ, không biết ý nghĩ của ngài như thế nào..!"
Phan Đình Phong cùng Mã Tiến hai người một trước một sau kề vai rời đi, cả hai trò chuyện khá là vui vẻ, như hai người bạn thân lâu năm một dạng.
"Thừa Tướng đại nhân, Hùng Nhi nó còn trẻ, nên để rèn luyện thêm một thời gian.!" Mã Tiến trong lòng có chút nóng sốt.
Mã Hưng trong lời nói vừa rồi của Phan Đình Phong chính là cháu ruột của hắn, năm nay mới ngoài hai mươi lăm, nhưng đã được làm Huyện Trưởng của Lân Huyện bên Thanh Nhai Thành, nó là hy vọng của Mã gia bọn họ.
Nói thật hắn cũng rất là muốn Mã Hưng thăng quan tiến chức thật nhanh, nhưng hắn cũng hiểu cháu của mình tài năng có chút hạn chế, nhiều lần gây ra tai họa, nếu không phải vì nghĩ đến người chú làm đại quan trong cung như hắn, nó đã bị đem ra chém đầu từ lâu rồi.
Hiện tại hắn thấy thăng quan tiếp cho Mã Hưng có chút không thích hợp, lên vị trí càng cao, đại thần cũng nhiều, chỗ dựa cũng cứng, những người kia vì vị trí của mình, sẽ không có cho Mã Hưng nhiều mặt mũi, hơn nữa mới nữa tháng trước đây nó đã thăng quan một lần rồi.
"Tiến Công Công..! Không thể nói như vậy được..! Mã Hưng là người có tài..! Muốn rèn luyện cũng phải đặt y ở vị trí cao hơn một chút..!"
Phan Đình Phong xua tay, nhanh chóng phản đối cái ý kiến vừa rồi của Mã Tiến, nhìn thần sắc của Phan Đình Phong có thể xem ông ta rất xem trọng Mã Hưng, nếu mà không đưa Mã Hưng đến vị trí cao hơn, là không thể nào chấp nhận một dạng.
"Vậy thì theo ý của Thừa Tướng đại nhân đi..!" Mã Tiến cười bồi.
Hắn biết Phan Đình Phong nói như vậy là không có đường cho mình từ chối nữa, không thì sẽ đắc tội với lại người này.
Thôi thì cứ tạm thời đặt Mã Hưng ở vị trí nơi đó đi.
Nói nữa có người chú như hắn trông coi, còn có Phan Đình Phong xem tng, nghĩ đến cũng sẽ không có vấn đề gì quá lớn.
"Tiến Công Công..! Bản quan có chuyện muốn nhờ ông giúp đỡ..!"
"Thừa Tướng đại nhân xin cứ nói..! Nếu như giúp được, ta tuyệt không chối từ.!" Mã Tiến cũng khách khí đáp lại.
Hắn quá hiểu trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí, Phan Đình Phong đã tận lực đưa cháu của mình lên, nếu mà không có điều kiện gì, có đánh chết hắn cũng không có tin tưởng, giờ là lúc xem Phan Đình Phong ra chiêu gì mới đây.
"Tiến Công Công..! Ngài cũng hiểu..! Bệ Hạ trước khi Băng Hà là có truyền ý chỉ để cho bản quan tạm thời giám quốc, chờ đến khi Tân Hoàng đăng cơ sau sẽ có sắp xếp khác.!"
"Thừa Tướng đại nhân nói chí phải..!" Mã Tiến bên ngoài tiếp tục cười bồi.
Cái gọi là giám quốc chẳng qua là Phan Đình Phong này thêm vào bên trong di chiếu giả, mục đích nhằm thu lợi bất chính, chứ chẳng có cái chuyện Tiên Đế muốn lão già này giám quốc nơi nào cả, hắn quá hiểu đây chỉ là màn dạo đầu, món ngon còn tại phía sau, để xem tiếp theo Mã Tiến sẽ giở trò gì.
"Đúng vậy..! Giám quốc công việc quá khó khăn, nhiều khi có những tin tức cơ mật