Một đám chưa thấy qua việc đời..! Lâm Tứ nhẹ lắc đầu một cái trước khi lui ra một bên.
Long Phụng Phỉ Thúy mà hắn dâng tính ra không có đáng là gì so với lại tài bảo của Đại Ngu Quốc, thế mà bọn người Đại Thành Quốc này lại kinh ngạc như thấy vật trời một dạng, thật là mất mặt quá đi.
Cũng không nên trách đám người này lắm, ở một nơi bần cùng lạc hậu như Bắc Châu này, có mấy khi có thể chứng kiến được bảo vật như vậy đâu.
"Đại Long Quốc sứ thần dâng lên Huyết San Hô một đôi, kính chúc Tân Hoàng Đại Thành mãi mãi trường tồn..!"
Liên Bình Phát đi vào quảng trường, hướng Nguyễn Văn Chương dâng lên một đôi Huyết San Hô rất đẹp, cùng lời chúc cũng đẹp không kém.
Tên Liên Bình Phát này cũng thật kỳ hoa..! Nguyễn Văn Chương trong lòng cười trộm một tiếng.
Dâng lên Huyết San Hô cho hắn thì cũng thôi đi, còn nói là hắn cùng Đại Thành Quốc trường tồn, như vậy không phải là đang có ý ám chỉ các quốc gia khác, kể cả Đại Long Quốc của y sẽ tiêu đời hay là sao..?
Nếu như lời này mà được truyền vào trong tai của Đại Long Hoàng Đế, e là con đường làm quan của Liên Bình Phát cũng đến đây là chấm hết.
Đại Long Quốc bá chiếm bảy Quận phía đông, đất rộng người đông, hải trình thuận lợi, quốc gia này tương đương giàu có, khá là khó đối phó đây..! Nguyễn Văn Chương nhắm mắt lại, xét qua địa đồ của Cổ Nam Đại Lục một cái, hắn là không khỏi kinh ngạc một chút.
Đại Long Quốc chỉ có bảy Quận, theo diện tích đến nói địa vực Đại Long Quốc cai quản là thuộc loại nhỏ bé nhất.
Đương nhiên nhỏ bé ở đây là ám chỉ so với những quốc gia như Đại Ngu Quốc, Đại Nam Quốc, Đại Cổ Quốc, những cái Quốc gia lớn bá chủ tại Cổ Nam Đại Lục này.
Còn xét về Đại Thành Quốc hay những quốc gia ở Bắc Địa nơi đây, vậy thì không cần nhắc đến, những quốc gia ở Bắc Địa nơi đây không có lấy một cái có thể cùng Đại Long Quốc sánh vai.
Trừ khi là một trong số những quốc gia tại nơi này có thể đem Bắc Châu thống nhất lại thành một, khi đó luận diện tích mới có thể vượt qua được Đại Long Quốc.
Chậc..
Chậc.!.
Đại Long Quốc nha..!
Nguyễn Văn Chương ánh mắt nhìn xuống Liêm Bình Phát, càng nhìn hắn càng mị rồi, hắn cứ tưởng tượng Liêm Bình Phát là Đại Long Quốc, nơi mà hắn muốn lấy một dạng.
Hắn hết sức là ưa địa lý của Đại Long Quốc.
Theo đó nếu bản đồ địa lý không sai lầm mad nói, Đại Long Quốc hiện nay đang bá chiếm hai nơi là Cảnh Quận cùng Hồng Quận.
Hai địa phương đó bên trong có hai cái khu vực không khác gì thế giới hiện đại Thượng Hải cùng Hồng Công là mấy, nếu mà mình có thể chiếm được hai nơi đó, nạp vào trong túi, dựa vào kinh nghiệm của hắn, có thể đem hai nơi đó phát triển vượt bậc, biến bọn nó thành mỏ vàng bất tận cho Đại Thành Quốc.
Khục..!"
Nên thực tế một chút thì hay hơn..! Âm thanh ho khan của Liêm Bình Phát cũng kéo Nguyễn Văn Chương từ bên trong ảo tưởng quay trở lại hiện thực.
Tỉnh lại mới thấy, hiện thực cùng ước mơ là cách nhau xa lắm.
Đại Thành Quốc của hắn chỉ là một nước nhỏ, không chừng mở mắt ra ngày mai đã bị Đại Nghê Quốc hay Đại Mao Quốc diệt đi mất.
Còn Đại Long Quốc kia là một con quái vật khổng lồ chính hiệu, ngay cả được cho là cường thịnh mạnh nhất quốc gia hiện nay là Đại Ngu Quốc, binh mã cả trăm vạn trở lên, cũng không dám xem thường Đại Long Quốc nữa là hắn.
"Bệ hạ..! Ngoại Thần Độ Yêu, kính chúc Bệ Hạ thống trị đất nước càng ngày càng phát triển..!"
Đại Nam Quốc đặc sứ..! Tên này có vẻ thông minh hơn tên trước rồi đây..! Nguyễn Văn Chương vẫn chưa hề mở miệng.
Hắn là đang quan sát đám sứ thần này hành động cũng như thể hiện thiện ý, để rồi từ đó có thể nhìn ra được thái độ của các quốc gia lớn đối với Đại Thành Quốc của hắn hiện tại.
"Một nước lớn như Đại Nam Quốc lại không mang theo lễ vật gì, thật là mất mặt quốc thể..!"
Người lên tiếng vừa rồi là Lâm Tứ, Đặc Sứ của Đại Ngu Quốc, nghe âm thanh mai mỉa kia liền có thể biết được Đại Ngu Quốc cùng Đại Nam Quốc không hề hợp nhau.
"Bệ Hạ..! Đại Ngu Quốc cùng Đại Nam Quốc đang tại phía Nam đại chiến..!"
Không biết Nguyễn Văn Chương có nghe hiểu lời nói bên trong của hắn hay không, nhưng làm một viên quản gia của Hoàng Đế, bổn phận của Mã Tiến hắn là phải nói ra những tin tức cần nói cho Nguyễn Văn Chương nghe.
"Ân..!"
Nguyễn Văn Chương nhắm