"Vậy theo ý của Thừa Tướng đại nhân..!"
Lý Đồng Quý cười nhạt, vịt chết đến nơi còn mạnh miệng.
Hắn cũng muốn xem ngày hôm nay Phan Đình Phong này làm sao có thể xuống đài được đây.
Gì..! Tên họ Phan này muốn đẩy ta ra làm bia đỡ đạn..! Nguyễn Văn Chương trong lòng đánh một cái giật mình.
Ngay sau khi câu nói của Lý Đồng Quý vừa vang lên, Phan Đình Phong liền đưa ánh mắt về phía của hắn.
Kinh nghiệm quan trường nói cho hắn biết Phan Đình Phong thế nào cũng sẽ dùng chiêu di hoa tiếp mộc, đưa cái vấn đề này cho hắn xử lý đến.
"Bệ Hạ..! Ngài đã dùng qua món ăn vừa rồi, xin ngài hãy nói xem đây là món gà quay Ngũ Liên hay là món Vịt Quay Hắc Giang..?"
Quả nhiên Nguyễn Văn Chương nghĩ không hề sai, Phan Đình Phong hắn chính là muốn đưa Nguyễn Văn Chương ra làm bia đỡ đạn.
Phan Đình Phong hắn trên thực tế cũng không muốn đưa tên ngốc này đi ra đâu.
Hắn nghĩ với danh tiếng cũng như quyền thế của mình hiện tại, chỉ cần lên tiếng chiêu hàng, sẽ là có vô số người chạy theo như vịt để gia nhập vào trận doanh của hắn.
Thế nhưng phản ứng của những tên quan lại hôm nay lại vượt ra ngoài dự đoán của hắn.
Đám người đó không hề cho hắn một chút mặt mũi nào cả, giờ hắn muốn rút lui như ý của Đại Hiền mấy người này cũng không thể.
Rút lui xem như là hắn đã thua, mặt mũi cũng như uy tín mà hắn dựng lên mấy ngày qua xem như quăng mất sạch sẽ.
Tệ hại hơn, những người quy phục hắn cũng sẽ tỏ da nghi ngờ vào năng lực của hắn, từ đó rời bỏ hắn mà qua bên những thế lực khác.
Một khi làm như vậy, hắn sẽ quay lại là một tên Phan Đình Phong vô hại như trước đây thời Tiên Đế còn tại vị.
Không chừng còn tệ hại hơn xưa nữa.
Đừng quên mọi người biết hắn đã làm giả Thánh Chỉ, mấy người như Vũ Vương sẽ không có bỏ qua cho hắn.
Bọn chúng thế nào cũng nghĩ cách dồn hắn vào con đường chết.
Đây là điều mà hắn không thể nào chấp nhận được, nên hắn chỉ có thể đi tiếp con đường này mà thôi.
Cao..! Thật sự là cao..! Tào Hòa đám người liếc mắt nhìn nhau một cái.
Đều có thể nhìn thấy được sự khâm phục của đối phương đối với lại Phan Đình Phong bên trong.
Bọn họ chút nữa quên mất mình vẫn còn một quân cờ hết sức là quan trọng, đó là Tân Hoàng Đế Nguyễn Văn Khánh.
Với thân phận của Nguyễn Văn Khánh hiện tại, nếu như mà y nói đó là món gà Ngũ Liên, sẽ không có người nào phản đối.
Bọn họ đây nói không chừng còn muốn có người đứng ra phản đối, để bọn họ có thể thể hiện tài hoa gán tội cho người khác một cách điêu luyện của mình nữa kìa.
Họ Mã kia làm sao vậy..! Sao không nhanh thúc giục tên ngu ngốc đó lên tiếng..?
Phan Đình Phong nghi hoặc, hắn đã ra ám hiệu khá rõ ràng cho Mã Tiến biết rồi.
Bảo tên đó nên để Tân Đế làm theo lời nói của hắn mà.
Nhưng sao đến giờ tên đó vẫn cứ án binh bất động là sao?
Nên nhớ hiện tại mấy trăm cặp mắt của các vị đại thần đang đổ dồn về tên ngu ngốc đó.
Nếu để y hoảng sợ bỏ chạy đi thêm một lần nữa thì thật sự không được tốt cho lắm.
"Đình Phong Thừa Tướng..! Bộ ngài không có nhìn thấy Bệ Hạ đã dùng mất món ăn kia rồi hay sao..?"
Kê Khá là người rất tinh mắt, hắn nhìn thấy ngay sau khi Phan Đình Phong lên tiếng đưa cục than nóng bỏng này cho Hoàng Đế.
Hai tay của vị Bệ Hạ này nắm rất chắc, ánh mắt cũng chuyển sang âm trầm nặng nề, không còn vui vẻ hoạt bát như trước nữa.
Hắn hiểu quá rõ hiện tại Bệ Hạ đang tức giận vô biên, vào thời điểm này hắn nên đứng ra phân ưu cho Bệ Hạ, khi đó mới có thể đạt được lợi ích tối đa.
"Kê Khá Thượng Thư..! Bệ Hạ tuy đã dùng mất, nhưng cũng không có nghĩa là ngài ấy không nhìn thấy mình dùng vừa rồi là Gà hay Vịt a..!"
Đây chính là tư chất của tiểu đệ, Đại Hiền hắn trước đây luôn làm cây thương cho Tiên Đế sai sử.
truyện kiếm hiệp hay
Nên hiểu quá rõ khi nào mình phải đứng