"Ta bảo ngươi làm thì cứ đi làm đi..!"
Lang Tùng hết sức không kiên nhẫn lên tiếng dục.
"Vâng..! Thưa cha..! Con đi làm ngay..!"
Lang Thú biến sắc, hắn từ trước đến nay chưa từng trông thấy cha mình giận dữ với mình như thế này, tốt hơn hết nghe lời ông ta thì hay hơn.
"Lệnh Giới Nghiêm lại xuất hiện..! Xem ra Mễ Thành này lại sắp có gió tanh mưa máu rồi đây..!"
Lang Tùng ánh mắt vẫn còn khá quắt thước, nhìn về phương xa, tràn đầy ưu tư lo sợ.
Năm nay hắn đã ngoài sáu mươi, cũng là dân chúng sống tại Mễ Thành này, biến cố gần năm mươi năm về trước hắn là đã từng nhìn thấy qua.
Khi ấy hắn chỉ mới hơn mười tuổi, được cha mình dẫn ra xem pháp trường xử chém đám người được gọi là loạn thần tặc tử.
Đến bây giờ, hắn vẫn còn nhớ như in tình cảnh gió tanh mưa máu lúc đó.
Hy vọng đại kiếp lần này sẽ không có lan đến những người bình thường như gia đình hắn đây.
"Đóng cửa..! Lập tức đóng cửa lại..!"
"Chuyện gì thế này..?"
Lang Thú sai bảo đám người làm đóng cửa tiệm xong, hắn cũng muốn ngóng trong xem cửa hàng phía đối diện của mình làm ăn ra sao.
Không nhìn không sao, một khi nhìn đến, hắn không khỏi trợn mắt ngoác mồm.
Mấy tay ông chủ kia hiện cũng đang làm y như bọn họ thế này, đóng cửa không kinh doanh, nhìn ra được bọn chúng còn gấp gáp hơn cả bên mình nhiều lắm.
"Có đại sự phát sinh..!"
Lang Thú không muốn ở đây thêm một thời khắc nào nữa.
Hắn phải vào hỏi cha của hắn xem là có chuyện gì đang xảy ra, trên tờ cáo thị kia thực ra là có viết những gì..
...
Phủ Thừa Tướng...!
"Rầm..!"
"Tên khốn kiếp Mã Tiến, bản quan sẽ không bao giờ bỏ qua cho ngươi..!"
Đem chung trà trong tay quăng đi, Phan Đình Phong đến thời điểm này vẫn còn chưa hết tức giận.
Hắn bị Nguyễn Chính áp giải trở về Phủ Thừa Tướng một đêm, những tưởng qua một đêm hắn sẽ quên đi chuyện tối hôm qua tại Ngự Hoa Viên.
Nhưng không...!
Hắn quay qua trở lại suốt một đêm vẫn không có ngủ được, đến sáng cơn giận dữ lại dâng trào.
Trước mặt bách quan văn võ, tên Mã Tiến kia không hề cho hắn một chút mặt mũi nào bảo Hoàng Đế trách mắng hắn thậm tệ.
Còn cho người lôi hắn rời đi khỏi Hoàng Cung.
Trước khi đi hắn còn nhìn thấy một loạt ánh mắt giễu cợt của đám đại thần xung quanh, thêm ba tên Vương gia kia nữa.
Mặt mũi lần này có thể nói là ném về tận nhà.
Trông thấy hắn không có một chút uy nghiêm gì như thế, sau này còn có người nào muốn đầu nhập vào hắn nữa đây.
Chờ đó mà xem, chuyện này hắn tuyệt đối sẽ không có bỏ qua dễ dàng như vậy đâu.
"Đại nhân...!"
"Theo tiểu nhân thấy lần này Ánh Vương là muốn cho ngài một cái hạ mã uy..!" Lê Kính lời nói điểm phá mấu chốt của vấn đề.
Một thằng nhóc nhát gan sợ chết như Hoàng Đế, sẽ không có chuyện y tự mình chủ trương đưa Phan Đình Phong về phủ.
Cũng chỉ có người thân cận bên cạnh Hoàng Đế mới có thể xúi giục ông ta làm như vậy.
Trước khi Phan Đình Phong rời đi, Hoàng Đế có nhìn Mã Tiến tràn đầy dụng ý người nào cũng biết được đến.
Nhưng hậu trường của Mã Tiến là Ánh Vương thì hiện gì người nào cũng biết.
Nói Mã Tiến muốn làm mất mặt thừa tướng, chi bằng nói Ánh Vương muốn làm mất mặt thừa tướng thì đúng hơn.
Xem ra Ánh Vương muốn gõ Thừa Tướng nhà mình chuyện kết liên minh với Nguyễn Hữu Nghĩa đây mà.
"Muốn mượn chuyện này làm mất đi vị thế của ta trong triều đình sao..?" Phan Đình Phong cười nhạt.
Hắn quá hiểu chuyện này đứng sau là người nào, cũng hiểu luôn dụng ý của Ánh Vương khi muốn hạ bệ hắn.
Duy có điều Ánh Vương không biết, bây giờ Phan Đình Phong hắn đại thế đã thành, không có người nào có thể ngăn cản bước chân của hắn.
"Có tin gì của Lai Tạ hay chưa..?"
"Hồi đại nhân, vẫn chưa có..!"
Lê Kính cung kính trả lời.
Lai Tạ theo như lời nói vừa rồi của Phan Đình Phong là kiếm khách số một của Phủ Thừa Tướng.
Người này rất được Thừa Tướng tín nhiệm, công việc huấn luyện hộ vệ của Phủ Thừa Tướng nơi đây cũng là do một tay Lai Tạ đến làm.
Âm thầm bên trong còn làm nhiều nhiệm vụ bí mật không muốn cho người khác biết, cũng là từ tay của Lai Tạ làm.
Cùng là người làm việc cho Thừa tướng, tuy nhiên Lê Kính hắn cũng biết trong lòng của vị Thừa Tướng này, trọng lượng của mình không sánh