Nói như vậy hai nhà kia đã quyết định đi theo hai tay đại ca của mình tạo phản.
Đã là vậy những thứ mà bọn chúng để lại, cũng nên đem hết sung công quỹ đi.
Trước khi rời đi hắn dám chắc La Vĩnh Tài cùng Mạnh Thường Hữu đem theo nhiều bảo vật giá trị.
Tuy nhiên sẽ không có nhiều, bọn chúng còn phải lo chạy nạn cơ mà.
Những thứ nặng nhọc như đồng vàng đồng bạc nhất định sẽ còn, có tài nguyên của những gia tộc này, tạm thời có thể để cho quốc khố thêm một số của cải.
Hắn có nghe Mã Tiến nói quốc khố của Đại Thành vì nạn chiến tranh cùng tham quan ô lại tàn phá, bây giờ bên trong quốc khố là trống rỗng.
Cả chuột cũng không có thứ gì để ăn a.
"Vi thần tuân chỉ..!" Lý Hiên mỉm cười cung kính lui đi ra.
Bá đạo, bạo quân, cẩn trọng, giờ hắn phát hiện thêm một điểm ở vị Hoàng Đế này nữa là tham lam không kém.
Đi theo một người như thế này đối với hắn cùng Lý Dương cũng không biết là phúc hay họa đây.
...
"Nguyễn Chính tướng quân..! Ngài có cảm thấy Bệ Hạ khác lạ hay không..?"
"Đúng là rất khác lạ..!" Còn không bình thường nữa kìa.
Tình cảnh hiện tại dù là ai làm Hoàng Đế của Đại Thành Quốc cũng hiểu là không thể gây thêm chiến tranh với quý tộc trong lúc này.
Bệ Hạ này lại khác, không những không lấy lòng quý tộc, ngược lại vì chuyện nhỏ đứng thành hàng, lại đem một loạt quý tộc lớn diệt đi.
Nước đi này không một ai có thể lường trước được, cả mấy người lãnh đạo quý tộc hiện tại, chắc cũng không có nghĩ đến.
"Nguyễn Chính tướng quân..! Tôi còn phát hiện một chuyện...!"
"Nha..! Đó là chuyện gì..?"
"Bây giờ không thể nói được..! Nhưng theo tôi thấy chúng ta nên làm tốt nhiệm vụ mà Bệ Hạ giao phó thì hay hơn..!"
Nguyễn Nhật cười nhạt một tiếng, dưới ánh mắt bực tức của Nguyễn Chính, nhanh chóng chạy đi ra bên ngoài.
...
"Nguyễn Hữu Nghĩa..! Nguyễn Hữu Nghĩa..!"
Người thì cũng đã đi hết.
Bên trong Cần Chính Điện chỉ còn Nguyễn Văn Chương một mình, hắn cầm một tờ giấy màu trắng đục lên nhìn, bên trong viết ba chữ Nguyễn Hữu Nghĩa, miệng cứ đọc tên người này một cách xuất thần, như đang nghiên cứu vấn đề gì rất mới mẻ một dạng.
"Bệ Hạ..!"
"Có chuyện gì..?"
"Hồi Bệ Hạ..! Kê Khá đại nhân bên ngoài xin cầu kiến..!" Truyền Lệnh Quan cung kính hồi báo.
"Kê Khá..?"
Nguyễn Văn Chương đặt tờ giấy đang nghiên cứu trong tay xuống.
Kê Khá đến cũng làm cho hắn không còn tập trung nghĩ cách đối phó với lại Nguyễn Hữu Nghĩa nữa rồi.
"Để cho hắn đi vào..!"
Nguyễn Văn Chương mỉm cười, Kê Khá không phải là Truyền Bộ Thượng Thư của Đại Thành Quốc hay là sao..?
Người này đem đến cho hắn ấn tượng cũng không hề tệ, tại Ngự Hoa Viên hôm qua, khi mà Phan Đình Phong ép mọi người chọn đội, Kê Khá không những không có đứng về phía của Phan Đình Phong, còn lên tiếng chỉ trích Phan Đình Phong cực kỳ gay gắt, đôi khi còn đưa mắt đầy thiện ý về phía của hắn nữa.
"Thần Kê Khá..! Bái kiến Bệ Hạ..! Bệ Hạ vạn tuế..! Vạn tuế..! Vạn vạn tuế..!"
" Bình thân đi..!"
Nguyễn Văn Chương gật đầu, nhìn Kê Khá cũng thiện cảm hơn không ít, lễ nghi đầy đủ, không hề xem nhẹ một tên Tân Hoàng như hắn chút nào cả.
"Tạ ân Bệ Hạ..!"
Kê Khá từ từ đứng lên, hắn mà biết được ý nghĩ hiện tại trong lòng của Nguyễn Văn Chương sẽ hết sức xem thường.
Nguyễn Văn Chương mới có chớp mắt chút thôi muốn diệt Phan Đình Phong liền diệt, phong tỏa Phủ Thừa Tướng liền phong tỏa.
Hắn mà dám không cung kính, không bao lâu nữa hắn nghĩ đến mình cũng sẽ đi theo con đường của Phan Đình Phong mất thôi.
"Kê Khá ái khanh..! Hôm nay khanh đến gặp trẫm là có chuyện gì..?" Nguyễn Văn Chương trong lòng thầm chấp nhận Kê Khá tên này.
Giữa tình cảnh không rõ ràng, thế lực Thừa Tướng đang rất mạnh, Kê Khá lại chọn đi giúp đỡ một tên Hoàng Đế không có gì như hắn.
Còn hiện tại tình cảnh đối với Nguyễn Văn Chương hắn lại càng ngặt nghèo, Nguyễn Hữu Nghĩa cùng Nguyễn Văn Vũ đã rời khỏi kinh thành.
Không bao lâu nữa bọn chúng nhiều khả năng sẽ tạo phản, tình cảnh như thế Kê Khá hôm nay vẫn là người đến nơi này sớm nhất.
Nói về tài năng người này thì tạm thời không bàn đến, nhưng nội lòng trung thành đối với lại Nguyễn Văn Chương hắn rất là đáng hoan nghênh.
"Bệ Hạ..! Vi thần hôm nay đến