"Được.
.
! Khanh dẫn Tào Hòa ra bên ngoài đi.
.
!"
Nguyễn Văn Chương nhìn chằm chằm Nguyễn Chính một lúc, cũng liền nhượng bộ lui binh.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi ngồi lên cái ngôi vị Hoàng Đế này, hắn phải chịu thua một người, cũng không thể làm gì một người.
Nhưng nghĩ lại chuyện này nên vui hơn buồn, có một trung thần tận tâm với chủ như Nguyễn Chính, xem như là phúc của hắn đi.
"Bệ Hạ quả thật can đảm hơn người.
.
! Tuy nhiên! !"
"Xẹt.
!"
"Trẫm vẫn nhìn nhầm sao.
.
?"
Nguyễn Văn Chương nhìn cây trâm cài tóc chỉ tại nơi cổ họng của mình, không khỏi lắc đầu cười khổ một tiếng.
Là hắn quá tự tin, cũng quá tự ngạo.
Không có đặt Tào Kinh vào trong mắt.
Nhưng nó đi cũng phải nói lại, có ai ngờ một người đã sắp xuống mồ như Tào Kinh, lại có thân thủ nhanh đến mức độ như thế kia.
Ngay cả người từng luyện qua vài đường cơ bản võ học như hắn cũng không thể phản ứng kịp.
"Rầm.
.
! Rầm.
.
!"
"Tào Kinh.
.
! Nơi đây đã bị bao vây chặt chẽ.
.
! Ông lập tức thả Bệ Hạ ra, nếu như không, tuyệt đối không có mạng rời khỏi nơi này.
.
!"
Nguyễn Chính vừa kinh hãi vừa giận dữ phá cửa xông vào.
Hắn cũng lường trước được sự nguy hiểm của Tào Kinh, nên dù bên ngoài hắn vẫn luôn chú ý bên trong này mọi động tĩnh.
Nhưng tiếc là hắn vẫn chậm một bước.
"Nguyễn Chinh Thống Lĩnh.
.
! Ngài có thể thử xem cung tên trong tay của đám binh sĩ của ngài nhanh hơn, hay cây trâm trong tay lão phu nhanh hơn.
.
!"
Tào Kinh quay đầu nhìn lại.
Thế trận đúng là có chút đồ sộ, năm mươi người mang cung tiễn nhắm về phía mình, bên ngoài là mấy trăm Cấm Vệ Quân đao kiếm chờ sẵn.
Trận thế này đừng nói là hắn bây giờ suy yếu, dù toàn thịnh lúc trước hắn cũng chỉ có nước uổng mạng.
Cấm Vệ Quân những năm tháng qua đúng là có tiến bộ.
"Tào Kinh.
.
! Ngài đừng có làm bậy, có chuyện gì có thể từ từ nói.
.
!"
Nguyễn Chính rùng mình một cái, ra hiệu cho đám binh sĩ bên dưới không được manh động, công phu của Tào Kinh hắn là biết quá rõ ràng mà.
"Nguyễn Chính.
.
! Khanh dẫn người lui ra bên ngoài hết đi.
.
!"
"Bệ Hạ.
.
!"
"Được rồi.
! Hộ Quốc Công chỉ muốn cùng trẫm vui đùa một chút, sẽ không có chuyện gì.
.
!"
Nguyễn Văn Chương có chút không kiên nhẫn, phất nhẹ tay một cái, như để chứng minh mình không có chuyện gì.
Hắn rời ghế rồng của mình đi đến phía trước mấy bước, quả nhiên Tào Kinh cũng không hề làm gì Nguyễn Văn Chương.
"Tất cả lui ra.
.
!"
Nguyễn Chính nhìn thấy đầy đủ, hắn trong lòng không tin tưởng lắm, nhưng mà Nguyễn Văn Chương cách Tào Kinh gần như vậy, nếu Tào Kinh muốn ra tay, mình đúng là không thể làm gì.
"Cạch.
.
! Khục.
.
!"
"Bệ Hạ trấn tĩnh hơn người.
.
! Thần xin bái phục.
.
!"
"Không phải trẫm trấn tỉnh hơn người, mà trẫm biết rõ, Hộ Quốc Công sẽ không có khả năng làm hại trẫm.
.
!"
Nguyễn Văn Chương cười nhạt.
Tào Kinh cũng là người trọng tình, nếu không ông ta sẽ không mang thân tật nguyền đến Hoàng Cung nơi này gặp hắn.
Nếu làm hại hắn, chẳng những Tào Kinh, mà toàn bộ Tào gia sẽ chôn cùng, Tào Kinh không dám đánh cược như thế đâu!
Huống gì!
"Bệ Hạ nói không có sai.
.
!"
"Cũng phải cám ơn Hộ Quốc Công vừa rồi đã dạy cho trẫm một bài học.
.
!"
Nguyễn Văn Chương thật sự ôm quyền cảm ơn.
Tào Kinh vừa rồi hành động muốn nói cho hắn biết, hắn là Hoàng Đế.
Dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng phải ưu tiên đặt an nguy của mình lên hàng đầu.
Không được tin tưởng vào ai hay bất kỳ sự vật nào.
Bài học này đối với hắn rất đáng giá.
"Bệ Hạ.
.
! Vậy bài học lần này có thể cứu được bao nhiêu mạng người của Tào gia.
.
!"
"Ha ha ha.
.
! Hộ Quốc Công đúng thật rất biết nói đùa.
.
!"
Uy hiếp Thiên Tử đó là tội tru di cửu tộc, tên Tào Kinh này còn muốn lợi dụng chuyện này cứu người Tào gia, đúng là khôi hài quá mà.
"Bệ Hạ.
.
! Tại phía Đông Mễ Thành Tào gia thần có năm trăm binh sĩ, chỉ cần ngài bỏ qua cho Tào gia, số binh sĩ này hoàn toàn sẽ thuộc về ngài.
.
!"
Tào Kinh biết thời gian của mình đã không còn nhiều nữa, hắn phải nhanh chóng đi vào chính sự ngay thôi.
"Hộ Quốc Công.
.
! Trước đào tạo tử sĩ, sau đào tạo binh sĩ, xem ra dã tâm của Tào gia khanh thật không hề nhỏ a.
.
!"
Nguyễn Văn Chương giật mình không hề nhẹ.
Năm trăm binh sĩ như lời của Tào Kinh nói chắc cũng là binh sĩ tinh nhuệ, tố chất không hề kém cho Thành Hổ Quân đâu.
Nếu như nhân lúc triều đình hỗn loạn, thế cục rối rắm, dựa vào năm trăm binh sĩ này, thêm vào uy vọng của Tào Kinh, Tào gia hoàn toàn có thể làm nên chuyện.
Tào Kinh đã sớm đào tạo số binh sĩ này, điều này chứng minh được Tào Kinh cùng Tào gia cũng có mưu đồ rất lớn, không như bên ngoài trung nghĩa mà Tào Kinh vẫn thường thể hiện đâu.
"Bệ Hạ.
.
! Không dám giấu gì ngài, thiên hạ loạn lạc.
.
! Thời thế thay đổi.
.
! Thần cũng là phải tính đường lui cho Tào gia.
.
!"
Trước mặt người thông minh, không cần thiết phải nói chuyện vòng vo làm gì.
Tào Kinh hắn liều cả cái mạng, ban đầu cũng là nhìn